Từ lúc rời chỗ Kim Trảo Yêu Viên nơi đó, Nhậm Kiệt vừa mới đi tới phía trước không bao lâu, trong thần thức liền phát hiện phía trước có một đội ngũ đang nhanh chóng vọt tới, không phải là ai khác, đúng là Địa Thử dẫn theo tên thủ hạ trong thị vệ đội đang chạy tới phía hắn.
Vừa thấy vậy Nhậm Kiệt biết bọn họ đang tìm mình, liền nhanh chóng đến gần xuất hiện ở trước mặt Địa Thử bọn họ, vừa hỏi quả nhiên đúng như thế. Địa Thử bọn họ đột nhiên thấy trời sáng mà Nhậm Kiệt không xuất hiện sớm đã chết lặng, đối với những chuyện gia chủ làm trước kia, đều là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.
Bên này cùng Địa Thử bọn họ cùng chạy trở về, đồng thời bảo Địa Thử phát tín hiệu nói cho Đồng Cường biết đã tìm được mình, để cho hắn không cần lo lắng.
- Gia chủ! Hiện tại đã bắt đầu đi vào bên trong Yêu Thú Thâm Uyên, thỉnh thoảng sẽ có yêu thú cấp sáu thậm chí cấp bảy xuất hiện, nguy hiểm tầng tầng lớp lớp. Đồng Cường biết gia chủ làm việc có tự mình nắm chắc và chừng mực, nhưng bảo vệ an toàn cho gia chủ cũng là chức trách của chúng ta, còn xin gia chủ lần sau đừng tự mình tùy tiện rời đi, có chuyện gì ngài cứ ra lệnh cho chúng ta đi làm là được! Bên trong gian lều lớn đóng quân tạm thời, Đồng Cường vừa thấy Nhậm Kiệt trở về, trong lòng lo lắng lại không nhịn được, nên kiên quyết yêu cầu nếu sau này Nhậm Kiệt ra ngoài nhất thiết phải thông báo cho hắn biết.
- Được rồi! Lần này là ta làm sai, lần sau chắc chắn sẽ không tùy tiện rời khỏi đơn vị. Mọi người nghỉ ngơi cũng tương đối rồi, tiếp tục đi vào trong đi! Tuy rằng Nhậm Kiệt là gia chủ, nhưng vì lo lắng cùng chức trách của Đồng Cường, cho nên Nhậm Kiệt cũng chỉ cười trừ đáp ứng.
Trên thực tế Nhậm Kiệt ra ngoài hết thảy đều tính toán tốt lắm, bình thường chắc chắn Đồng Cường sẽ không phát hiện, nhưng lần này bởi vì Kim Trảo Yêu Viên cuối cùng trước khi chết gào la thảm thiết, nên làm kinh động một số yêu thú cường đại cấp sáu trở lên ở chung quanh trong phạm vi trăm dặm. Những con yêu thú này rối rít phát ra âm thanh, biểu lộ tồn tại cùng lực lượng của chúng, lúc đó lại làm cho cho Đồng Cường không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa lúc còn có một số yêu thú xông vào doanh địa của họ.
Đồng Cường tìm tới Nhậm Kiệt hỏi thăm một ít chuyện, mới phát hiện Nhậm Kiệt không có, lúc này mới vội vàng ra lệnh cho người đi tìm kiếm khắp nơi.
Tu luyện không phải là người khác có thể thay, nhất là loại chiến đấu sinh tử này, không liều mạng tự dồn mình vào tử địa, tuyệt đối không thể nào đạt tới hiệu quả mong muốn. Cũng may mà Nhậm Kiệt đã đột phá, thời gian tới hắn tiếp tục tu luyện công pháp Ngọc Hoàng Quyết Chân Khí Cảnh, cho nên trong khoảng thời gian ngắn cũng không cần rời đi, cho nên rất vui vẻ đáp ứng Đồng Cường.
- Ừm... Này... Được rồi! Ta cũng đi bố trí đây! Thường thấy gia chủ luôn nói cho người khác á khẩu không trả lời được, vốn Đồng Cường chuẩn bị dồn sức nói cho Nhậm Kiệt biết lợi hại, không nghĩ tới Nhậm Kiệt sảng khoái đáp ứng như thế, lại làm cho hắn có cảm giác như vận hết toàn lực đánh vào không khí, lời nói phía sau cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
- Phiếu cơm lão đại! Đụng vào bức tường cứng rắn như vậy nhức đầu rồi chứ! Trước đó hắn tìm ngươi đột nhiên không thấy, cấp bách đến mức nổi dóa, tức giận không chịu được! So với Đồng Cường, Thiết Tháp bọn họ trầm mặc ít nói, mập mạp là sống động nhất. Dọn dẹp lều trại xong, đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, mập mạp lập tức vọt tới gần Nhậm Kiệt, nói.
Đối với Đồng Cường, mập mạp đôi khi cũng rất nhức đầu, thậm chí Thiết Tháp cũng là như vậy.
- Không có đâu! Nhậm Kiệt cười lắc đầu nói: - Rất dễ nói thôi, câu nói đầu tiên là giải quyết rồi!
- A... Không phải chứ... Mập mạp có chút không tin nhìn Nhậm Kiệt. Hắn biết rõ tính cách của Đồng Cường, xuất hiện loại chuyện như vậy thì dù là Nhậm Kiệt hắn cũng phải dây dưa rất lâu với Nhậm Kiệt. Dĩ nhiên, mục đích của hắn vĩnh viễn là muốn tốt cho Nhậm Kiệt. Để bảo vệ tốt cho Nhậm Kiệt, vì thế hắn có thể không tiếc hết thảy, nhưng đôi khi loại tính cách này cũng làm cho người ta rất nhức đầu. Bởi vì mỗi khi hắn gọi Đồng Cường, một khi Đồng Cường kiên trì chuyện gì đó, mập mạp cũng cảm giác như đâm vào vách tường, hơn nữa còn là đụng tới u đầu.
- Chỉ một câu nói, lập tức giải quyết xong! Không phải đã nhổ trại xuất phát rồi sao!
- Không thể nào! Cho dù ngươi ra lệnh, hắn cũng nhất định sẽ dây dưa chuyện này với ngươi! Lúc đó hắn đã nóng nảy cấp bách biết bao, chỉ sợ ngươi một mình ở trong Yêu Thú Thâm Uyên đã xảy ra chuyện, điều đó còn đau khổ hơn so với hắn chết đi, làm sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua!
- Rất đơn giản, ta nói với hắn ta sai lầm rồi, sẽ không có lần sau nữa, vấn đề liền dễ dàng giải quyết!
Nhậm Kiệt nói thực nhẹ nhàng.
- ... Hả! Mập mạp không nhịn được lập lại câu nói của Nhậm Kiệt, trừ bội phục hắn thật sự không biết nên nói gì nữa. Mấu chốt là, không nghĩ tới Nhậm Kiệt tự nhiên tùy ý nhận lầm như thế! Tốt lắm, mập mạp vô cùng bội phục, chiêu này đích xác có thể nói một câu chặn họng Đồng Cường!
Trong lúc hai người nói chuyện, thời gian đã qua mấy canh giờ, trên đường gặp một vài lần chiến đấu. Tuy rằng người của Nhậm Kiệt rất nhiều, hơn nữa hợp thành trận thế uy lực cũng rất mạnh, nhưng trận thế này chủ yếu là bảo vệ Nhậm Kiệt cùng mập mạp, thật sự gặp phải chiến đấu sẽ do Nhậm Kiệt phái người ra ngoài, Nhậm Kiệt dựa vào tu vi thần thức Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ nhất, có thể dễ dàng dò xét tình huống ở chung quanh.
Mỗi lần hắn đều biết phái người nào cấp bậc gì, hoặc một tổ người nào đi chiến đấu, yếu hơn một chút so với yêu thú. Còn nếu bằng vào nhân số hoặc ưu thế tuyệt đối chiến đấu, đó là ở thời điểm đối phó với địch nhân; mà hiện tại là đang rèn luyện, là quá trình tu luyện, nên không thể như thế.
Vì thế hiện tại người của cận vệ đội cũng đã quen chiến đấu cùng yêu thú mạnh hơn mình. Nên biết rằng một con yêu thú bình thường luôn mạnh hơn so với loài người cùng cấp bậc, mà bọn họ phải chiến đấu với với yêu thú mạnh một chút so với họ, độ khó đó có thể nghĩ mà biết. Ban đầu mỗi lần chiến đấu đều vô cùng kịch liệt, nhưng theo chiến đấu liên tục, lần lượt được Nhậm Kiệt chỉ điểm, sửa đổi công pháp, cùng với lực lượng của họ tăng lên trong chiến đấu, mọi người cũng dần dần quen với phương thức chiến đấu này.
Hiện tại nếu để cho bọn họ chiến đấu với yêu thú cùng cấp bậc, đều sẽ cảm thấy không có một chút tính khiêu chiến, gần như rất nhẹ nhàng có thể đánh chết chúng.
Bất tri bất giác, Nhậm Kiệt đang tạo một độ cao mới, quy củ mới cho cận vệ đội, đối với tất cả mọi người cận vệ đội đều có ý nghĩa không tầm thường, đây là biến đổi trọng đại dù trước kia đi theo Nhậm Thiên Hành cũng chưa từng có.
- Ha ha... Tuyết Cốc Thảo! Đủ rồi! Cộng thêm các loại trước đó là đủ rồi! Cận vệ đội vừa cấp tốc san bằng một chỗ sào huyệt yêu thú, mập mạp từ bên trong tìm được Tuyết Cốc Thảo một vị dược vật cuối cùng, rất vui vẻ đưa cho Nhậm Kiệt.
Lần này chiếm được Tuyết Cốc Thảo đúng là không ít, loại cỏ băng hàn đặc thù này, ở trong sào huyệt một số yêu thú đặc thù mới có, lúc này mập mạp đã thu hái không ít đi trở lại.
- Tốt lắm! Hiện tại mọi sự đã chuẩn bị sẵn sàng, còn kém một bước cuối cùng! Đúng rồi, chiếc nhẫn này ngươi trước dùng đi, tuy nhiên ngàn vạn lần chớ để bị người biết, hậu quả ngươi biết đó! Lúc này Nhậm Kiệt đã có thể sử dụng nhẫn trữ vật gia chủ, không gian cũng đủ lớn, hắn dời hết vật dụng của hắn chứa vào trong đó, sau đó ném nhẫn trữ vật chiếm được từ sát thủ nơi đó cho mập mạp sử dụng. Vốn hắn muốn nhắc nhở phải cẩn thận một chút, nhưng nghĩ tới bộ dáng của mập mạp khi nhắc tới Tàn Hồn, hắn biết không cần nhắc nhở, mập mạp cũng sẽ cẩn thận còn hơn cả chính mình.
- Thứ tốt, chỉ là có chút phỏng tay a...
- Không muốn trả cho ta!
- Ai nói không muốn, bất quá nhắc tới cũng kỳ quái: vừa rồi chúng ta gặp mấy sào huyệt yêu thú, cũng chỉ có một vài con yêu thú yếu ớt đi ra, không có gặp cấp sáu trở lên, ngay cả Tuyết Cốc Thảo này vốn phải sinh trưởng ở trong sào huyệt yêu thú cấp bảy cũng không thấy yêu thú cường đại!
Mập mạp nhận lấy chiếc nhẫn, thuận miệng nói một câu, nhưng Nhậm Kiệt vừa nghe xong lập tức ý thức được có thể có vấn đề, liền phóng thần thức dò xét chung quanh.
Yên tĩnh, yên tĩnh vượt quá tưởng tượng! Tình huống như vậy nếu như xuất hiện ở một vài khu vực nào đó thì cũng rất bình thường, nhưng vừa rồi mập mạp nói tới mấy chỗ. Mình vừa mới tu luyện công pháp Ngọc Hoàng Quyết Chân Khí Cảnh, cộng thêm cận vệ đội hiện tại cũng cơ bản không cần mình xía vào, nên cũng không có chú ý lắm.
Tuy nhiên lúc Nhậm Kiệt phóng thần thức dò xét cũng phát hiện người cận vệ đội từ đàng xa đang cấp tốc chạy về, đúng là Tiểu Điểu cưỡi linh thú hôm nay đã là linh thú cấp sáu sơ kỳ trở lại. Hôm nay Tiểu Điểu cũng đã đạt đến Thần Thông Cảnh tầng thứ hai. Vừa nhìn về hướng Tiểu Điểu, Nhậm Kiệt biết Đồng Cường cũng sớm ý thức được không đúng, làm ra phản ứng.
Quả nhiên, nửa khắc sau Đồng Cường chạy tới sắc mặt ngưng trọng.
- Gia chủ! Tình huống dường như có điều không bình thường! Ngoài dặm có một đội người bị yêu thú tập kích. Đám người kia trước chúng ta đã chú ý tới bọn họ, bọn họ chắc cũng là tay lão luyện, nhưng khi Tiểu Điểu chạy tới thì bọn họ đã toàn bộ bị đánh chết, xem ra phải là một đám yêu thú cường đại tụ tập lại mới tạo thành kết quả như vậy. Vô số yêu thú cấp sáu trở lên tụ tập, nhất định là có yêu thú cường đại hơn khống chế mới có thể như thế! Chúng ta cũng không có tàn sát đại quy mô, chuyện này rất khác thường!
Mơ hồ, Nhậm Kiệt cũng cảm thấy chuyện có phần khác thường. Hơn nữa trong lòng hắn có chút suy đoán, chẳng lẽ chuyện này có liên quan với mình đêm qua giết chết Kim Trảo Yêu Viên.
- Tiến tới trước... dùng hết tốc lực tiến về phía trước, thu gom mọi người, chuẩn bị chiến đấu! Tuy rằng còn không rõ lắm cụ thể chuyện gì xảy ra, nhưng Nhậm Kiệt lập tức làm ra quyết định, ở loại thời điểm này không thể có một chút do dự.
Đồng Cường nghe Nhậm Kiệt nói tiến tới phía trước không khỏi hơi sửng sốt! Bởi vì càng đi về trước càng vào sâu trong Yêu Thú Thâm Uyên, nhưng ngay sau đó hắn lập tức hiểu rõ ý của Nhậm Kiệt: Nếu như thật sự gặp nguy hiểm, đối phương từ phía sau tới, quay đầu lại chẳng khác nào chui đầu vô lưới. Mà hiện tại nếu tăng tốc chạy về phía trước, có lẽ còn có thể tránh được nguy hiểm lần này. Đồng thời tăng tốc cũng có thể làm cho đối phương không thể không bại lộ. Trong lòng Đồng Cường thật ra cũng rất bất ngờ: bày trận hành quân tinh túy cao sâu như thế, thật không biết vị gia chủ nhà mình này không có trải qua chiến trường, làm sao có thể quả quyết đưa ra loại quyết định như thế.
Cận vệ đội nhận được mệnh lệnh nhanh chóng thu quân, sau đó dùng tốc độ cao nhất chạy về phía trước.
- Dọn dẹp hai nhóm người đều không đúng... cái gì cũng không tìm được. Hơn một trăm năm mươi dặm có một đám người đang tăng tốc chạy tới trước, tốc độ rất nhanh! Lúc này, Kim Sư đã từ trên lưng chim bước xuống, nghe một con yêu thú cự điêu báo cáo, lập tức trước mắt sáng ngời.
- Đám người kia hình dáng ra sao? Yêu thú không có đạt tới đại yêu hóa hình là không có biện pháp nói tiếng người, tuy nhiên có thể nghe hiểu được. Kim Sư thân là đại yêu hóa hình, không cần bọn chúng nói tiếng người nó cũng có thể nghe hiểu được.
Lúc này Kim Sư điều động đều là yêu thú cấp sáu trở lên, hiện đang miêu tả tình huống với nó chính là một con yêu thú loài chim cấp tám to lớn, trí tuệ đã tương đối cao.
- Sao ta có cảm giác quen thuộc như vậy a! Nghe miêu tả tỉ mỉ, Kim Sư có cảm giác quen thuộc đặc biệt, dường như... gặp qua ở nơi nào rồi!
- A... Đột nhiên, Kim Sư nghĩ tới ấn tượng khắc sâu nhất gần đây, chính là trong trận chiến tại Minh Ngọc sơn trang, cuối cùng khi bọn chúng thoát đi, nó chú ý tới Hắc Man cùng Mặc tiên sinh đang chiến đấu kia, ở hướng đó có một số người, một tên mập mạp, người tuổi trẻ còn có một đám thị vệ... Đây không phải là hình dáng của đám người kia sao.
Có liên quan với Minh Ngọc sơn trang, lúc đó Long Vương lại quan tâm như vậy... Ha ha... nhất định là bọn chúng!
Long Vương để cho Mị Xà canh giữ ở Minh Ngọc sơn trang dò xét tin tức, có cơ hội thì bắt giữ tiểu cô nương Ngọc Vô Song kia, kết quả bên đó vẫn không có tin tức gì... Nếu lần này mình bắt được đám người kia, xem bộ dáng Long Vương để ý khẩn trương như vậy, nhất định có thể giành được công lớn đè ép Mị Xà xuống. Hừ! Không phải mình không mạnh, nếu Long Vương chịu cho mình một chút ban thưởng, mình cũng sẽ không kém so với con Mị Xà kia.
Suy nghĩ minh bạch điều này, Kim Sư hưng phấn phát ra một tiếng quát to, trong nháy mắt chung quanh tụ tập đông đảo chừng mấy chục con yêu thú cấp sáu trở lên; con cự điêu trên không trung kia cũng chỉ huy một số con yêu thú loài chim, cùng theo đó rống lên, rồi dẫn đầu bay đi về hướng Nhậm Kiệt bọn họ.