Tà Thiếu Dược Vương

chương 171: cứu người, tại sao có thể như vậy?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Phong Bất Quy, con rùa chết tiệt ngươi, ngươi bị bệnh à, đêm tối còn không ở nhà, còn chạy tới đây kêu gào cái gì. Có phải da thịt ngứa ngáy, có cần ta gãi dùm không? Vừa thấy người này, Thường lão tứ cau mày đứng dậy mắng.

Tên khốn này nhỏ hơn Thường lão tứ mấy tuổi, nhưng lúc nào cũng khoác lác là mỹ nam tử, khiến cho Thường lão tứ rất khó chịu. Tên khốn này cũng coi như là nhân vật số một ở Ngọc Kinh Thành, là đối thủ cũ của Thường lão tứ, nhiều năm qua hai người vẫn không phân cao thấp.

Phong Bất Quy gì cũng làm, vì muốn ganh đua với Thường lão tứ cho nên cũng mở sòng bạc, bằng vào quan hệ rộng và các lực lượng khác cũng có thể miễn cưỡng duy trì.

Nhưng gần đây Trường Nhạc Đổ Trường của Thường lão tứ nhanh chóng khuếch trương, Phong Bất Quy không thể xem thường nữa. Tên này tuy rằng còn nhiều sản nghiệp khác, nhưng vì cục tức này mà hắn đã đổ vào đó không ít tiền bạc.

Hơn nữa Thường lão tứ vừa lúc đột phá đến Thần Thông Cảnh đại viên mãn, cùng một cấp bậc với hắn. Vốn thực lực của hắn mạnh hơn Thường lão tứ mạnh một chút, thậm chí đã tiến vào Thần Thông Cảnh đại viên mãn từ sớm. Lúc trước hai người đánh nhau, Thường lão tứ có Huyền Âm Kiếm cho nên hắn rơi vào thế hạ phong, cục tức này còn có thể giải thích được, dù sao Thường lão tứ dựa vào pháp bảo.

Nhưng tỷ thí hai ngày trước khiến hắn không thể nói gì được nữa, Thường lão tứ không sử dụng Huyền Âm Kiếm cũng có thể thắng hắn.

Hai người đấu nhiều năm như vậy, tới hôm nay mọi phương diện đều bị Thường lão tứ đuổi kịp và vượt qua. Phong Bất Quy cũng bị đả kích trầm trọng, từ lần thất bại đó không thấy hắn xuất hiện nữa, chuyện này khiến Thường lão tứ vui vẻ mấy ngày, nhưng mà không nghĩ tới hôm nay hắn lại chạy tới.

- Ha ha... Phong Bất Quy lơ lửng nhìn Thường lão tứ cười to nói:

- Thường lão tứ, ta không nghĩ ngươi lại không biết xấu hổ như vậy, đánh thua một tên gia chủ bù nhìn lại còn bái làm sư phụ, dựa dẫm chiếm được chút ưu đãi thì kêu gào. Ta vốn xem ngươi là một nhân vật. Nhưng từ khi ngươi bái tên Nhậm Kiệt kia làm sư phụ, cho dù ngươi thắng ta nhiều hơn ta cũng vẫn xem thường ngươi. Đừng tưởng bây giờ ngươi thắng được mấy ván rồi lớn lối, hôm nay ta đến là để cho ngươi biết...

- Có thấy vật này không, đây là thứ sư phụ ngươi đấu giá. Ta đoán nếu ngươi nghe lời hắn hắn sẽ cho ngươi, nhưng mà vật này rơi vào tay ta lại khác. Trời cao biển rộng, một khi ta đột phá Âm Dương Cảnh, xem ngươi lấy gì đấu với ta, cho dù tới chết cũng không thể theo kịp ta. Hôm nay ta tới là để báo cho ngươi biết. Nếu như tên sư phụ kia của ngươi chưa cho ngươi, vậy thì nhanh van xin hắn đi, nếu không ta sợ ngươi không theo kịp tốc độ tiến bộ của ta. Chờ lần sau ta quay lại, ngươi sẽ hoàn toàn bị bỏ lại phía sau. Ha ha.

Phong Bất Quy nói, hất đầu một cái, tóc dài bay theo gió, có vẻ rất phiêu dật.

- Cái gì... ngươi mua được một phần, không thể nào?

Thường lão tứ còn hoàn toàn không nghĩ tới Phong Bất Quy lại mua được một phần, vẻ mặt đầy khó tin.

Phong Bất Quy nhỏ tuổi hơn Thường lão tứ một chút, bề ngoài chỉ tầm , tuổi. Dáng vẻ lại tuấn lãng khiến cho bao thiếu nữ chết mê chết mệt. Nhưng mà Thường lão tứ nhìn bộ dạng của hắn lại cảm thấy rất khó chịu, tí tuổi mà ra vẻ già dặn, đúng là không biết thẹn là gì.

Mà Phong Bất Quy cũng nhìn Thường lão tứ không vừa mắt, chính vì thế mà hai người mới đấu với nhau nhiều năm như vậy.

Nhưng Thường lão tứ lại không nghĩ tới, Phong Bất Quy lại mua được một phần, hiện tại ai cũng biết, muốn mua được một phần ít nhất cũng phải mất hơn hai vạn linh ngọc trung phẩm, Phong Bất Quy này lấy ở đâu ra nhiều linh ngọc như vậy, hắn điên rồi sao?

- Ngươi... Điên rồi sao?

- Ha ha...

Phong Bất Quy ngửa mặt lên trời cười to nói: - Thường lão tứ, ta ngươi vận mệnh xấp xỉ nhau, nhưng trước kia ta còn bội phục ngươi một chút, bởi vì ngươi nỗ lực là dựa vào chính mình. Tuy gần nhất ngươi thắng ta mấy lần, nhưng ta lại xem thường ngươi. Ta mang tất cả sản nghiệp gia tài của mình tới phòng đấu giá Ngọc Tinh, trừ mua công pháp tu luyện ra, vẫn còn dư lại vạn linh ngọc trung phẩm, đủ để cho ta tu luyện về sau. Sau khi tiến vào Âm Dương Cảnh ngưng tụ âm hồn, vận mệnh ta sẽ thay đổi, sản nghiệp thế tục đối với ta ngày sau đã không còn ý nghĩa nữa.

- Mặc dù bây giờ ngươi chiếm được một kiện Linh khí thượng phẩm, Trường Nhạc Đổ Phường của ngươi thoạt nhìn cũng khuếch trương rất nhanh, nhưng những thứ này lại là trở ngại của ngươi. Ta muốn báo cho ngươi chuẩn bị, chờ lần sau ta trở lại ngươi sẽ biết ngươi sai cỡ nào. Ta chỉ cần một cơ hội, ta dùng tất cả tài sản của mình để đánh đổi, mà không phải khúm núm, Thường lão tứ, chờ ngày ta sáng lạn trở về đi, ha ha.

Phong Bất Quy cười lớn, cả người vọt đi, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt Thường lão tứ.

- Con rùa chết tiệt ngươi, ngươi bảo ta nói thế nào cho tốt đây. Ngươi thật là...!

Nhìn Phong Bất Quy rời đi, nghĩ tới hắn cố ý tới đây khoa trương, Thường lão tứ không khỏi cười khổ.

Hắn không biết nói Phong Bất Quy cho tốt, tên khốn này còn cố ý tới đây chọc giận mình, ra vẻ hắn cao quý hơn mình. Con bà nó.

Nếu như mình nói cho hắn biết. Cái gọi là công pháp thượng cổ hắn mua được chẳng uqa là công pháp rút gọn do sư phụ giúp mình đột phá mà nghĩ ra, không biết hắn nuốt nổi cục tức này không?

Để cho người giật mình chính là, ngay cả Ngọc Tinh phòng đấu giá cũng xác nhận là thật, những người khác cũng không phát hiện được, càng nghĩ trong lòng Thường lão tứ càng cảm thấy rung động, nghĩ tới chuyện Phong Bất Quy tới phách lối lại cảm thấy buồn cười...

Dọc đường về, cứ nghĩ tới chuyện này là Thường lão tứ lại bật cười, hắn thật mong đợi cảnh tượng lần sau gặp lại. Thật nghĩ không ra sư phụ lại đem tới phòng đấu giá phần, để hắn chiếm được một phần, không biết nên vui hay nên buồn cho hắn đây. Hắn ở đây là Phong Bất Quy!

- Ha ha, với thiên phú của ta, một khi tìm được đường, sau khi đột phá trời cao biển rộng, Phong Bất Quy ta chắc chắn sẽ rực sáng đứng trên đỉnh phong, vượt qua thế tục, ha ha...

Phong Bất Quy cưỡi gió mà đi, tóc dài bay múa, trong lòng đắc ý cười lớn.

Trong đại điện Phương gia, Phương Thiên Ân, Phương Kỳ và đám trưởng lão Phương gia đều có mặt.

- Không thể nào... Không thể nào...

Lúc này, Phương Thiên Ân phẫn nộ Phương Nhạc Tùng cúi đầu như người đã chết ở trung ương. Lão đứng bật dậy đi tới bên cạnh túm lấy hắn nói: - Ngươi nói không có Âm Dương Cảnh xuất thủ, ngươi là bị Đồng Cường và những tên thị vệ kia bắt sống. Mà những chuyện khác đều không biết?

Mặc dù lúc trước xảy ra rất nhiều chuyện, về sau cứu được Phương Nhạc Tùng, nhưng chẳng qua là nhân tiện, là thứ yếu. Nhưng lúc này nghe Phương Nhạc Tùng nói ra chân tướng, cả Phương gia đều khiếp sợ.

- Điều này sao có thể, Đồng Cường thực lực gì, hắn làm sao có thể bắt sống được ngươi.

- Còn có đám thị vệ kia nữa, chẳng qua là một đám lính già ngày xưa đi theo Nhậm Thiên Hành mà thôi, cho dù có chút chiến lực có thể đánh bại các ngươi, nhưng cũng không thể bắt sống được các ngươi à.

- Có phải bọn họ mặc áo giáp hay không, ngươi nhìn lầm rồi, bên trong không phải bọn họ đúng không?

Đám trưởng lão Phương gia đều kích động đứng dậy, không thể tin được chất vấn Phương Nhạc Tùng.

Phương Kỳ chết lặng tại chỗ, nàng có cảm giác ổn. Nghĩ tới Lục Thanh, người này cũng không biết tình huống thế nào.

Thị vệ theo cạnh Nhậm Kiệt sao đột nhiên trở nên cường hãn như vậy, là giả bộ hay có vấn đề gì?

Có phải gần đây bọn họ cố ý làm như thế, nhưng đã nhiều năm qua, ngay cả thượng trưởng lão gia tộc tu vi Âm Dương Cảnh Thái cũng cũng không phát hiện gì à.

Chẳng lẽ Nhậm Thiên Hành thật lợi hại như vậy, để đám người kia ẩn giấu lực thực nhằm bảo vệ con trai mình.

Phương Kỳ và những người khác đều nghĩ không ra, mà Phương Nhạc Tùng lại là tra tấn...

- Nói nhanh... Phương Thiên Ân gào lên.

- Thật... Chỉ có nhiêu đó thôi, hả... Phương Nhạc Tùng nói xong, đột nhiên cả người run lên, sau đó hai mắt đóng chặt. Bị rơi vào tay Nhậm Kiệt, hắn đã muốn chết lần, lần, chẳng qua khi đó muốn chết cũng không được. Lần này chịu quá nhiều áp bức, không chịu được nữa, hắn lựa chọn tự sát.

Cả Phương gia đều yên lặng, vô cùng an tĩnh.

Lúc này Nhậm Kiệt lại toàn tâm toàn ý, một lòng cứu tỉnh lục thẩm. Trong người lục thẩm có tất cả loại lực lượng xung đột nhau, Nhậm Kiệt và mập mạp chuẩn bị cho tới tận khuya mới xong.

Tiếp đó y bắt đầu luyện chế, mập mạp ở một bên quan sát. Thỉnh thoảng cũng có thể giúp, mà lục gia Nhậm Thiên Tung lại ở một bên ngây người ra.

Trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc, dược phẩm, Nhậm Kiệt không phải luyện chế đan dược mà là dược phẩm, toàn bộ đều là dược phẩm, liệu có được không?

Trong lòng nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng hắn lại tin Nhậm Kiệt có biện pháp của mình, loại tín nhiệm này rất kỳ quái. Cho dù bây giờ Nhậm Kiệt muốn làm gì, cho dù người khác nghi ngờ, cảm thấy hoang đường, hắn cũng toàn lực ủng hộ. Bởi vì hắn tin tiểu tử này nhất định có suy nghĩ của mình. Dần dần, hắn đã quen với kiểu Nhậm Kiệt làm việc không theo lẽ thường, nhưng luôn đạt tới hiệu quả người khác không thể tưởng tượng nổi, thậm chí là thần kỳ.

- Bây giờ chúng ta giải độc trước. Tình huống của lục thẩm rất đặc thù, chỉ cần có thể loại khác sẽ có phản ứng, cho nên chúng ta phải thật từ từ, thật thận trọng. Cho lục thẩm phục dụng từng chút một, chờ sau khi phản ứng, chúng ta cho phục dụng tiếp. Mập mạp, lát nữa khi ta dùng phù văn và trận pháp trấn áp, người liền cho lục thẩm liên tục phục dụng dược phẩm nhé. Bây giờ nhìn cẩn thận nhé!

Tất cả đều chuẩn bị xong, Nhậm Kiệt bắt đầu động thủ, đầu tiên cho lục thẩm nuốt dược phẩm xuống.

Liều lượng đã nghiên cứu tỉ mỉ, phục dụng tỉ mỉ, mập mạp ở một bên chăm chú nhìn.

Lục gia Nhậm Thiên Tung nhìn mà cũng trở nên khẩn trương, bao nhiêu năm nay, hắn vĩnh viễn không quên được...

Cho uống từng chút dược phẩm một, Vân Phượng Nhi luôn hôn mê bỗng nhiên hít thở dồn dập, mí mắt giật vài cái, ngón tay cũng nhúc nhích. Nhìn nàng dường như sắp tỉnh, đang cố gắng mở mắt vậy.

- Hả... Cả người Vân Phượng Nhi đột nhiên giật mạnh lên, tiếp đó cánh tay xuất hiện một cỗ hắc tuyến lan ra toàn thân, cả người trở nên tím đen.

Lại tới nữa.

Một bên lục gia Nhậm Thiên Tung run lên trong lòng, một màn này hắn đã thấy qua nhiều lần, mỗi lần thấy được hy vọng, nhưng sau đó lại là thất vọng, nhìn Phượng Nhi đau khổ mà cảm giác sống không bằng chết.

Nhưng lần này, không đợi Vân Phượng Nhi phản ứng mạnh hơn, Nhậm Kiệt đã cho nàng uống loại dược phẩm khác.

Dược vật đúng bệnh, hiệu quả kinh người, trong nháy mắt độc khí tiêu tan, Vân Phượng Nhi cũng hít thở đều đặn, lại xuất hiện dấu hiệu tỉnh lại. Nhưng sau đó bụng Vân Phượng Nhi kêu lên, tiếp đó phồng to lên, giống như muốn nổ tung vậy.

Nhậm Kiệt lại đổi loại dược phẩm khác, liều lượng khống chế vô cùng chính xác, lại lần nữa đè xuống.

Mập mạp nghiêm túc nhìn học hỏi, lục gia Nhậm Thiên Tung siết chặt nắm tay, mối mắm lại.

Một loại, hai loại, ba loại...

Biến hóa càng ngày càng quỷ dị, các loại triệu chứng ùn ùn, mà Nhậm Kiệt vẫn tỉnh táo đối phó, mỗi biến hóa hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, đều biết ứng phó thế nào.

- Oanh... Sau một loạt biến hóa, thân thể Vân Phượng Nhi có một cỗ lực lượng cuồng bạo như muốn nổ tung vậy. Nhậm Kiệt lập tức giao dược phẩm cho mập mạp, hai tay biến ảo, chân khí ngưng tụ trên đầu ngón tay, trong nháy mắt đánh ra trận pháp trấn áp cỗ lực lượng kia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio