- Chẳng nhẽ ngươi thật sự bị Cao Phi dùng ghế đánh cho ngốc luôn rồi hả? Ngươi nhìn ta đắm đuối làm cái gì?
Nhưng vào lúc này, người xông vào đột nhiên mở miệng nói chuyện, nhưng mà thanh âm lại là của đàn ông.
Chỉ trong nháy mắt, Nhậm Kiệt phát hiện người trước mắt biến thành một tên nam tử cao, rộng gần một thước, gần như béo tròn.
Nhậm Kiệt dùng sức lắc đầu, lại giụi giụi mắt, trợn to mắt nhìn người này.
Vừa rồi là mình hoa mắt? Vẫn còn ảo giác nhìn cảnh sinh hoạt kia, tuy nhiên dù có bị ảo giác cũng không thể nhìn một tên béo tròn thành một thiếu nữ tuyệt đẹp trần như nhộng à.
- Lão đại, ngươi... ngươi đừng dọa ta, để ta xem thương thế của ngươi khỏi chưa, ngươi còn nhớ ta là ai không?
Mập mạp bị Nhậm Kiệt nhìn cảm thấy không được tự nhiên, muốn quay đầu chạy trốn, nhưng hắn vẫn lấy dũng khí tiến tới.
Nhưng vào lúc này, mười mấy người lại xông vào, từng người đều cười xu nịnh, khi nhìn thấy Nhậm Kiệt tỉnh lại đều thở phào một hơi.
Nhớ ngươi là ai? Giờ khắc này Nhậm Kiệt nhanh chóng tiêu hóa tin tức trong đầu, vốn những tin tức kia hiện ra lúc hắn vừa mở mắt. Nhưng khi đó, lại giống như ngàn vạn người chen nhau qua một cái cửa chật chội, khiến hắn đau đầu. Nhưng giờ phút này lại hoàn toàn khác, tuy rằng tin tức khổng lồ, nhưng Nhậm Kiệt lại cảm giác giống như khơi thông, tin tức nhanh chóng rót vào
Nhậm Kiệt lập tức hiểu ra biến hóa này, có lẽ liên quan tới mình nhìn cái cửa sổ video kia gần một khác, cảm nhận được một ít ý cảnh đại Thánh nhân luận đạo.
Những điều này chỉ tạm thời hiện lên trong đầu Nhậm Kiệt mà thôi, hắn lập tức chú ý những tin tức khác. Trước mắt tên mập hỏi mình là ai này tên là Cao Nhân, bọn họ vừa rồi gọi Cao Nhân, cũng không phải cao nhân như mình nghĩ.
Tên mập mạp này Nhậm Kiệt quen ở sòng bạc trước khi vào học ở Ngọc Hoàng Học Viện năm, bởi vì Nhậm Kiệt hắn khó lắm mới thắng được một số tiền lớn, cho nên vài lần tiếp theo Cao Nhân giúp hắn bày mưu tính kế, về phương diện tiêu sài hắn đều tinh thông. Cao Nhân nói tổ tiên hắn từng là nhà giàu có, chỉ là về sau gia đạo sa sút, cuối cùng chỉ còn mình hắn quơ quất trên phố.
Nói trắng là ra tên vô gia cư.
Lúc ấy Nhậm Kiệt sắp bị đưa tới Ngọc Hoàng Học Viện, cho nên hắn mới dẫn luôn Cao Nhân vào, Ngọc Hoàng Học Viện được xưng là học viện cấp bậc cao nhất, xa hoa nhất Minh Ngọc Hoàng Triều, nó cũng còn một cái tên khác, là học viện quần là áo lụa.
Bởi vì học ở đây đều là hoàng tử, hoàng tôn, người thừa kế mỗi một đại thế gia, đến cả đốc phủ, phú hào các gia tộc cũng muốn đưa con cháu vào. Người bình thường muốn vào cũng không dễ, chỉ học phí kinh khủng kia cũng khiến cho họ chịu không nổi rồi, nhưng Nhậm Kiệt muốn dẫn người vào thì không phải việc khó gì.
- Đây.. Đây là số mấy?
Nhưng vào lúc này, tên mập trắng Cao Nhân nhìn thấy Nhậm Kiệt còn không lên tiếng tới trước mặt hắn giơ hai ngón trỏ lên đố hắn.
Trời ạ, tưởng mình bị đánh ngốc luôn sao?
Hả! Không đúng a, nếu suy ra, vốn Nhậm Kiệt cũng không phải bị đánh thành ngu ngốc, mà đã bị đánh chết, bị giết chết. Lúc này, trong đầu Nhậm Kiệt lập tức hiện lên tình huống lúc trước, thì ra tên đần độn này luôn theo đuổi một trong đại mỹ nữ của học viện - Phương Kỳ. Phương Kỳ chạy tới nói với hắn, thực ra nàng thích hắn, chỉ là bị Cao Phi cứ đeo bám, cho nên nàng mới nghĩ ra biện pháp, bảo hắn đi tới nói với Cao Phi rằng, nàng đã là người của hắn.
Những lời nói, vẻ mặt của Cao Phi lúc ấy, rõ ràng cho thấy trước đó Phương Kỳ nói gì đó trước mặt hắn, kết quả bị tên kia dùng ghế bằng thiết mộc còn cứng hơn đá đập vào đầu liên tiếp mấy phát, tiếp đó được người cứu, nhưng cũng đi đời nhà ma.
- .
Trong nháy mắt những tin tức này hiện lên, nhìn thấy hai ngón tay trắng mũm của Cao Nhân, hắn làm bộ như mình bị ngu thật, Nhậm Kiệt thuận miệng đáp.
- Xong, xong rồi, Kiệt thiếu bị đánh cho ngu ngốc thật rồi!
- Nguy to rồi, làm sao bây giờ?
- Lớn chuyện rồi, gia chủ bị đánh ngốc,... Làm sao bây giờ?
...
Đám người hầu vây quanh nhìn, từng người sắc mặt khó coi.
- , ngươi nhìn kỹ đi, một cộng một là mấy?
Cao Nhân cũng hoảng sợ, thầm nghĩ thật sự không ngốc thật đấy chứ?
- cũng được, cũng được, , , tám cũng được, bằng cũng được, cho dù vạn vạn cũng không thành vấn đề.
Nhìn Cao Nhân sát bên, Nhậm Kiệt thuận miệng đáp. Nếu người hiện đại mà biết, trò này còn phải dùng óc suy nghĩ, một khi trả lời như vậy thì chẳng khác nào đang đùa, cũng chẳng phải làm đề toán gì.
Nhậm Kiệt chỉ có cảm giác cái tên Cao Nhân mập trắng có chút kỳ quái, ánh mắt tuyệt đối giống hệt, khuôn mặt cũng có vài phần tương tự, càng nhìn Nhậm Kiệt càng cảm giác vừa rồi mình không nhìn lầm, hơn nữa đó còn không phải mình dùng ánh mắt nhìn, mà dùng thân thức trong thức hải tra xét. (Chắc liên tưởng tới em mỹ nữ trần truồng)
Chỉ là giờ phút này nhìn thế nào đi nữa cũng không nhìn ra manh mối gì, mà cái tên mập trắng Cao Nhân này còn giơ ngón tay hỏi hắn một cộng một bằng mấy, cho nên Nhậm Kiệt cũng đùa hắn một phen.
- Thảm rồi, thật sự bị đánh cho ngu ngốc rồi, đây không phải chuyện tốt à, tuy rằng Nhậm Kiệt quần áo lụa một chút, nhưng dù sao cũng đần độn, nếu hắn thật sự ngốc, vậy mình chẳng phải lại lưu lạc đầu đường xó chợ sao?
Cao Nhân thầm nghĩ, bước lên phía trước nói:
- Để ta kiểm tra một chút, xem có thuốc nào trị được không?
Nhậm Kiệt biết, bây giờ mình ngoài cái bứu to ra thì không bị gì khác, về phần nguyên Nhậm Kiệt đã sớm chết rồi. Hơn nữa từ trong trí nhớ, hắn biết Cao Nhân còn là một Dược sư, cũng có chút bản lĩnh, Nhậm Kiệt cũng sợ hắn phát hiện.
- Không sao, chỉ đùa với ngươi mà thôi, một giọt nước với một giọt nước không phải là một giọt nước hay sao?
Tuy rằng tiếp thu toàn bộ trí nhớ, nhưng dù sao trong lòng có chỗ cố kỵ, nhất là nhìn thấy một màn thần kỳ lúc trước, hiện tại tên Cao Nhân ở này nhìn không ra, nhưng Nhậm Kiệt vẫn thận trọng không cho hắn kiểm tra.
- Hả...
Cao Nhân lập tức ngẩn người, nói đùa sao, một giọt nước thêm một giọt nước đúng là một giọt nước.
Những người xung quanh cũng ngây ngẩn, ai cũng suy nghĩ lời này của Nhậm Kiệt, cách nói hiện đại này, nếu chưa nghe qua lần đầu tiên vẫn có cảm giác ẩn chứa cái gì đó, chẳng hạn như thiện ngữ trong Phật Kinh.
- Vậy ngươi nói ba là sao?
- Một người nam thêm một người nữ, chẳng phải ba sao?
Nhậm Kiệt thuận miệng nói, cũng không muốn bị nhiều người vây quanh như vậy, phất tay áo:
- Tốt rồi, đi ra ngoài hết đi!
- Một người nam thêm một người nữ, sao lại là ba chứ?
- Ngu ngốc a, đồ chơi này phải chế tạo.
- Ồ, quả nhiên không hổ là Kiệt thiếu, lợi hại a.
...
Trong những người đó vốn còn có người chưa rõ, nhưng ai nghĩ ra trước ánh mắt đều tỏa sáng. Bây giờ bọn họ tin Nhậm Kiệt không sao, bởi vì bọn họ đã coi những lời này của Nhậm Kiệt hiểu theo truyện đồ trụy rồi, cho nên đều vui vẻ cười rộ lên.
Cao Nhân ngây ra một lúc, lập tức nhún vai một cái, thầm nghĩ tên này quả nhiên chứng chết không chừa, vừa mới bị người đánh như vậy còn chưa quên.
- Đã nói rồi, Phương Kỳ kia không dễ chọc đâu, ngươi còn không tin, chuyện lần này tuyệt đối là nữ nhân kia giở trò quỷ, lần này chúng ta không thể trúng kế bọn họ nữa, chờ ta phối một liều thuốc xổ siêu mạnh, hừ!
Những người khác đều đi ra ngoài, Cao Nhân thấy Nhậm Kiệt không sao, xấu hổ vì những lời vừa rồi của Nhậm Kiệt nên hắn lảng qua chuyện khác.
- Ừ, nữ nhân kia đúng là không dễ chơi, hình dung nàng tâm địa rắn rết là thích hợp nhất.
Nhớ tới trí nhớ lúc trước, Nhậm Kiệt cũng gật đầu đồng ý.
- Ngươi nói quá đúng, tâm địa rắn rết... A...
Cao Nhân cũng liên tục gật đầu, nhưng ngay sau đó phát hiện Nhậm Kiệt lúc “ngu ngốc” còn đáng sợ hơn, hắn hoảng sợ nhìn Nhậm Kiệt, hoàn toàn không dám tin.
Trời ạ, đây là đại thiếu mê muội kia sao?
Lúc trước mình nói bậy Phương Kỳ một câu hắn đều cãi lại nửa ngày, nếu đổi thành người khác, hắn đã trực tiếp đánh đấm rồi.
Tên này dây dưa buông bỏ cũng gần một năm, cũng vì Phương Kỳ mà gây ra không ít chuyện cười, hôm nay là vì sao đây?
- Dán gần như vậy làm gì, ngươi cũng không phải là mỹ nữ à, ta không có hứng thú với nam nhân mập mạp, nếu muốn tới gần ta thì phải biến thành nữ trước mới được...
Hai người cách nhau rất gần, Cao Nhân không dám tin muốn nhìn thật gần cho rõ, kết quả áp hắn quá gần. Nhậm Kiệt không kìm nổi lại nghĩ tới một màn vừa nhìn thấy kia, tuy rằng rất khó gán nó lên tên mập trắng này, nhưng Nhậm Kiệt vẫn không nhịn được, giỡn một phen.
- A... Nữ gì chứu, nếu ngươi muốn nữ nhân... Á, ngươi điên rồi...
Cao Nhân hoảng sợ, đột nhiên lui về phía sau hai bước, trừng mắt nhìn Nhậm Kiệt.
Trời ạ, Nhậm Kiệt nhìn ánh mắt của Cao Nhân, sao cứ có cảm giác không phải là của nam nhân nhỉ?
Bất tri bất giác, không khí có chút...
- Khởi bẩm gia chủ, hôm nay là ngày trưởng lão gia tộc nghị sự, gia chủ chưa về cho nên đặc biệt ra lệnh tiểu nhân tới, mời gia chủ lập tức trở về.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới thanh âm một thị vệ, lại hóa giải bầu không khí ám muội trong này.
Gia chủ, trưởng lão gia tộc nghị sự...
Không nghĩ tới tên này dĩ nhiên là... một trong đại thế gia Minh Ngọc Hoàng Triều - gia chủ Nhậm gia, không đúng, hiện tại phải nói, chính là mình!
- Được...
Nhậm Kiệt cũng cảm giác có chút xấu hổ, dù sao nhìn một tên nam nhân, còn mập mạp như quả cầu thịt nghĩ tới mỹ nữ trần truồng, mà trước mắt vô luận làm thế nào cũng không nhận ra cái bị thịt Cao Nhân là giả, cho nên Nhậm Kiệt cũng thống khoái đáp ứng, đi xuống giường.
Cao Nhân nhìn Nhậm Kiệt rời đi, cũng cảm giác có chút không được tự nhiên, hắn cứ cảm giác hôm nay Nhậm Kiệt không giống lúc bình thường.
Lại có thể nói được Phương Kỳ là tâm địa rắn rết, còn có thể nói được một câu như vậy, chẳng lẽ sau khi bị Cao Phi đánh vào đầu cho thông suốt sao?
Tên mập trắng tên Cao Nhân mắt đảo loạn, thầm nghĩ có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều rồi. Ít nhất, hắn tuyệt đối không thể biết...