Tà Thiếu Dược Vương

chương 201: tu la phát uy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ai cũng không nghĩ tới, lục gia Nhậm Thiên Tung lại đi ra khỏi lồng giam của lão, điều này sao có thể? Đã nhiều năm chưa từng có chuyện như vậy, hôm nay thế nào Nhậm Kiệt hô một tiếng lão liền đi ra... Cái này... cái này cũng quá bất bình thường đi!

- Nhậm Hạo bái kiến lục thúc... Nhậm Hạo kịp phản ứng trước tiên, vội vàng thi lễ, trước không nói có kinh nghiệm bài học của Nhậm Kiệt lần đó, cả đời hắn vĩnh viễn khó có thể quên, mà trọng yếu nhất là... truyền thuyết về vị lục thúc này hắn nghe nói rất nhiều rồi.

- Nhậm Cường cũng bái kiến lục thúc! Nhậm Cường thấy Nhậm Hạo thi lễ, cũng thi lễ theo, chỉ có điều hắn không sợ hãi giống như Nhậm Hạo, chẳng qua là rất tò mò nhìn Nhậm Thiên Tung.

- Bái kiến lục gia... Lúc này, đông đảo Thần Thông Cảnh ở chung quanh vội vàng thi lễ.

- Lão lục, không nghĩ tới hôm nay ngươi lại xuất hiện, tuy nhiên chuyện nơi đây ngươi không quản được, ta chỉ là đang dạy hắn... Nhìn thấy đột nhiên Nhậm Thiên Tung cường thế xuất hiện, tim Nhậm Quân Dương cũng thắt lại, chuyển lời muốn giải thích với Nhậm Thiên Tung.

“Òanh... Bịch...” Đột nhiên, bên trong mũi thương Lôi Hỏa Thương đang cắm xuống dưới đất, bất ngờ từ trên mặt đất vọt lên một đám lửa, giống như một con rồng đất, trong nháy mắt đánh tới dưới chân Nhậm Quân Dương. Lập tức cả người Nhậm Quân Dương bị bắn lên cao giống như một quả bóng cao su, trực tiếp bị đoàn sáng lửa trong lòng đất kia đánh trúng, bắn vọt lên giữa không trung.

Sau đó đánh vào lớp lớp trên đỉnh chóp đại điện, rồi mới rơi xuống.

“Ầm... Rào rào” Trên đỉnh đại điện lớp lớp gỗ vụn rớt xuống, tiếp đó Nhậm Quân Dương phun ra một búng máu, cả người lập tức sụm xuống, há miệng mấy lần đều không ngừng hộc máu ra, khó có thể nói chuyện.

- Ngươi nghĩ cái gì, Nhậm Thiên Tung! Ngươi dám... Nhậm Hàn Lâm vừa thấy thế cũng nổi giận, cái này cũng quá lớn lối đi! Mọi người đồng dạng đều là thành viên trưởng lão hội, hắn cũng dám đột nhiên động thủ, quả thực không thể tưởng tượng!

“Ầm... Bịch...” Trên mũi Lôi Hỏa Thương từ trong lòng đất lại lần nữa phóng ra một đoàn ngọn lửa, mọi người đều thấy rõ ràng đoàn ánh lửa kia phóng tới giống như một con rồng lửa chui ra từ trong lòng đất, ngay cả Nhậm Hàn Lâm cũng thấy rõ, nhưng không thể né tránh.

Cả người hắn lại lần nữa bị đánh bay lên, tình huống hoàn toàn giống như Nhậm Quân Dương bị đánh bay thẳng lên, đánh tới đỉnh chóp đại điện sau đó rơi xuống cùng lớp lớp mảnh gỗ.

- Thiên Túng! Ngươi thật quá đáng... Đúng lúc này, hai đạo thần thức của cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh kia lập tức phủ lấy Nhậm Thiên Tung, hiển nhiên rất bất mãn với hành động này của Nhậm Thiên Tung.

Tuy rằng Thái thượng trưởng lão cơ bản chỉ lo tu luyện, sẽ không nhúng tay vào chuyện gia tộc, nhưng các Thái thượng trưởng lão này cũng đều là người Nhậm gia đi ra, phía dưới bọn họ cũng đều có con cháu, đều là động một cái sẽ dẫn ra một đám, cũng không phải là người đơn độc.

Nhậm Quân Dương có thể mời ra hai vị Thái thượng trưởng lão này, tự nhiên là có quan hệ mật thiết với bọn họ. Lúc này thấy lục gia Nhậm Thiên Tung vừa xuất hiện liền không chút khách sáo ra tay, không để ý chút nào tới thân phận trưởng lão trưởng lão hội của Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm; mà còn không thèm để ý tới hai vị Thái thượng trưởng lão bọn họ, nên hai người bọn họ cũng nổi giận rồi! Lúc này nếu đổi là người khác, hẳn họ đã sớm động thủ, nhưng đối mặt với Tu La xuất hiện đột ngột, bọn họ đều vô cùng kiêng kỵ.

Người khác không rõ lắm, nhưng đám lão già bọn họ thì biết rất rõ sự lợi hại của Tu La! Tuy rằng cũng không có chính mắt thấy mặt đáng sợ của Tu La, nhưng đều nghe qua vô số lời đồn đại.

- Câm miệng! Gia chủ ở chỗ này, trưởng lão trưởng lão hội ở chỗ này, nơi này có phần cho ngươi nói chuyện sao? Chuyện của các ngươi một hồi ta tính sổ với các ngươi, nếu các ngươi còn dám kêu gào đòi nhốt gia chủ, ý đồ tạo phản, phản bội gia tộc, ta không ngại giết chết các ngươi! Lục gia Nhậm Thiên Tung nói rất bình thản, bình thản đến cực điểm!

Nhưng dám nói thẳng sẽ đánh chết Thái thượng trưởng lão của gia tộc mình như vậy, thì đúng là không có mấy người! Thời khắc này Tu La giống như một con cự thú vừa mới lộ ra răng nanh sắc bén, nhìn chằm chằm vào họ.

Thanh âm bình thản đó, trong nháy mắt làm cho hai vị Thái thượng trưởng lão cũng không ở hiện trường, chỉ dùng thần thức tạo áp lực kia phải rùng mình một cái.

Bọn họ rất muốn bùng nổ, rất muốn nổi giận, rất muốn đánh cho Nhậm Thiên Tung rút lại lời nói... nhưng bọn họ lại chỉ có thể ngẫm lại, bọn họ không dám...

- Phì... Nhậm Thiên Tung... ngươi... ngươi định làm gì, người tạo phản là ngươi... ngươi... ào... Nhậm Quân Dương thời khắc này hơi tỉnh lại một chút, lại phun ra mấy búng máu, cả người xụi lơ ở đó, nhưng vẫn phẫn nộ gào thét. Thanh âm quá lớn, tức giận quá lớn, lập tức động tới thương thế trên người, trong miệng lần nữa phun ra máu tươi.

- Lục thúc! Chụp cái mũ này cho ngài đúng là quá lớn! Hiệp đồng với gia chủ tạo phản... Ha ha... Lục thúc! Khẳng định ngài là kẻ tạo phản đệ nhất từ xưa đến nay! Nghe Nhậm Quân Dương nói như thế, Nhậm Kiệt nói với lục thúc đang rất tàn khốc, rất oai phong đứng trên Lôi Hỏa Thương, nói xong chính hắn cũng không nhịn được bật cười.

- Nghe gia chủ nói hay chưa? Ta cần phải tạo phản sao? Ta đến đây là giúp gia chủ làm việc, nếu nói người tạo phản chính là các ngươi! Càng ngày càng không có quy củ, lúc này mới cho các ngươi cầm quyền mấy ngày chứ? Nếu lúc đó ta muốn làm gia chủ, không phải chỉ cần nói một câu với đại ca là... Lục gia Nhậm Thiên Tung lạnh lùng nhìn Nhậm Quân Dương bọn họ: lúc còn đại ca ở đây, đám người kia kêu một cái là nghe lời, kêu một cái là câm như hến, thậm chí Nhậm Thiên Tung còn có cảm giác bọn họ không tồn tại, hiện tại lại nhảy nhót vui mừng như vậy.

- Lục thúc không sao đâu! Hiện tại nếu ngài muốn làm gia chủ cũng là chuyện một câu nói, đừng khách sáo với ta! Nghe lục gia Nhậm Thiên Tung nói thế, Nhậm Kiệt cười nói.

Lục gia Nhậm Thiên Tung nhìn Nhậm Kiệt một cái hết biết nói gì! Câu nói này phỏng chừng cũng chỉ một mình hắn có thể nói ra. Ở vào thời điểm nghiêm túc này hắn còn có thể ăn nói tùy tiện như thế.

Tuy nhiên ngay sau đó, lão dời ánh mắt về phía Nhậm Quân Dương, lần nữa trở nên vô cùng bình tĩnh, lạnh như băng: - Ngươi dám nhốt gia chủ, người nào cho ngươi quyền đó, người nào dám cho ngươi?

- Ta... chuyện này... chuyện này là thông qua quyết nghị của trưởng lão hội. Người đâu, bắt lấy Nhậm Kiệt, Nhậm Thiên Tung... Khụ... Ào... Nhậm Quân Dương định chống tay đứng lên, nhưng lại sụm xuống xụi lơ. Một động tác giống như ném bóng cao su vừa rồi của Nhậm Thiên Tung, đã làm hắn bị thương còn nặng hơn xa so với bị thương trong mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn.

Tuy rằng không đứng lên được, nhưng Nhậm Quân Dương vẫn giận dữ hét to: - Trưởng lão hội thông qua phiếu, có quyền quyết định mọi chuyện, bất kể gia chủ... hay là Nhậm Thiên Tung ngươi... Ào... Nếu như phản kháng, chính là địch của Nhậm gia... là... là địch, người đâu...

Đã đến nước này, Nhậm Quân Dương đã không quản tới hết thảy!

Nhậm Cường, Nhậm Hạo tuy rằng cũng tôi luyện trong chiến trường từ lâu, nhưng giờ khắc này đều sửng sốt đứng lặng ở nơi đó. Bọn họ không nghĩ tới trở về Ngọc Kinh Thành để dâng tặng lễ vật cho Hoàng thái hậu, lại xảy ra chuyện như vậy.

Mấy người Thần Thông Cảnh ở chung quanh, còn có thần thức của hai vị Thái thượng trưởng lão bao phủ kia, nghe Nhậm Quân Dương nói vậy, mỗi người đều vô cùng khổ sở, bọn họ quan hệ với Nhậm Quân Dương không tầm thường, thậm chí hầu hết người vừa rồi chạy vào định bắt Nhậm Kiệt đều là dòng chính còn dư lại của Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc bọn họ.

Nhưng dù sao chuyện này không phải là đối với bên ngoài, nhất là lục gia Nhậm Thiên Tung xuất hiện. Năm đó lúc còn lão gia chủ, “Tu La đồ sát sinh linh tắm máu, Chiến Long phẫn nộ phá bầu trời”, người nào không biết đại danh của Tu La. Tu La này rất ít xuất hiện ở trước đài, nhưng ở Nhậm gia có địa vị rất đặc biệt. Lúc này dưới uy thế của lục gia Nhậm Thiên Tung khiến mấy người này bước chân nhích động, nhưng cũng không ai dám lập tức xông tới trước.

“Ầm...” Những người này không nhích động, ngọn lửa trên Lôi Hỏa Thương lại tăng cường không ít, lập tức người định ra tay sợ tới mức liên tiếp thối lui về phía sau.

Lục gia Nhậm Thiên Tung cảm giác thời khắc này đã không cần thiết nói gì nữa, đột nhiên lão trầm mặc, loại trầm mặc này của lão lại tạo cho người ta có một loại cảm giác cái chết dần dần tới gần.

Nhậm Kiệt cũng là lần đầu tiên cảm nhận được lục thúc từ trong phiến rừng rậm nguyên thủy kia đi ra, mặc dù bây giờ lục thúc còn không có thực sự ra tay, nhưng Nhậm Kiệt cũng cảm nhận được khác biệt. Nhất là thời điểm này thấy Nhậm Quân Dương vẫn ngoan cố kêu gào rầm rĩ, Nhậm Kiệt cũng cảm nhận được rõ ràng phản ứng của lục thúc: Đây là lục thúc là đang suy nghĩ có nên hay không hoàn toàn thanh lý đến cùng.

Tuy rằng lúc này không có động thủ, nhưng trong đầu Nhậm Kiệt cũng trước hết nghĩ đến một bộ hình ảnh: trong Nghị Sự Đại Điện máu chảy như thế nào, thi thể ngổn ngang như thế nào...

Nhưng dù sao đây cũng là gia tộc của mình, nếu có tổn thất đích xác cũng ảnh hưởng rất lớn. Đã đến nước này rồi, Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm cũng không còn có uy hiếp gì lớn, trước đây dòng chính của họ đã chết rất nhiều, sau lần đả kích vừa rồi gần như bọn họ đã không còn là uy hiếp.

Thân là gia chủ, nhất định phải suy tính toàn diện. Nhậm Kiệt bảo lục thúc ra mặt, cũng là muốn tránh cảnh chém giết không ngừng, tránh cảnh nồi da xáo thịt, nếu không cho dù hiện tại lão Đan Vương, Kiếm Vương bị thương, bên mình vẫn còn có thể tìm về Tề Thiên; còn có Thường lão tứ đã liên lạc trước báo cho mình tin tức đã đột phá; còn có Ngọc Thành cùng cận vệ đội... đủ để ngay mặt trấn áp...

Tìm lục thúc đến đây chính là để tránh cho tàn sát, từ động tác của những người này có thể nhìn ra, nếu như đổi là người khác, bọn họ thân là dòng chính của Nhậm Quân Dương, chỉ sợ sớm đã động thủ rồi.

- Nhậm Văn Húc hiện tại bị thương nặng không tỉnh táo, bản thân các người đã không đủ phiếu. Mà hai tên các ngươi, người nào có quyền đại biểu phụ thân các ngươi đứng ra nói chuyện? Nghĩ đến đây, đột nhiên Nhậm Kiệt đứng ra lên tiếng, đồng thời chỉ tay vào hai người Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo.

- Ách... Nhậm Cường lập tức ngây ngẩn cả người, không biết trả lời như thế nào.

Còn là Nhậm Hạo phản ứng nhanh hơn, vội vàng nói: - Có lẽ gia chủ hiểu lầm rồi, gia chủ cũng luôn luôn ở nơi này, từ đầu đến cuối chúng ta cũng không có nói gì, chúng ta chỉ là đại biểu phụ thân về đây tặng thọ lễ cho Hoàng thái hậu, cũng không có quyền đại biểu phụ thân làm ra quyết định gì, trước đó chúng ta đã nói với nhị trưởng lão các người. Mới đây đi theo vào mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, cũng chỉ là muốn mở mang kiến thức, chúng ta chỉ là tiểu bối không có quyền lên tiếng!

Lúc này cảnh này, lục thúc đứng ra duy trì Nhậm Kiệt, lục thúc đứng ở đó uy thế kinh người, trong nháy mắt vừa rồi hắn có cảm giác như thân ở địa ngục Tu La.

Trên thực tế, nếu để cho bọn họ không lên tiếng cứ như nhìn chuyện phát triển thì không sao, thật để cho bọn họ lên tiếng bày tỏ ý kiến gì, thì cho dù Nhậm Quân Dương đắc thế hắn cũng không dám nói, dù không sợ người khác bọn họ còn sợ đi trở về bị cha mình thu thập đây.

Chuyện mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn là thu được chỗ tốt đương nhiên có thể đáp ứng, nhưng dính đến loại chuyện đại biểu cha mình đưa ra quyết định như vậy, bọn họ cũng không dám làm càn.

Cũng giống như không có một hoàng tử nào dám ở dưới tình huống hoàng đế không biết không có đồng ý, nói đại biểu hoàng đế đi bày tỏ thái độ, đó là muốn chết, con trai ruột cũng không dám làm như thế.

Nghe Nhậm Kiệt nói như vậy, Nhậm Quân Dương vốn đang bị thương rất nặng, thân mình không khỏi run lên, sau đó vô cùng kích động nhìn Nhậm Hạo, vừa rồi hắn ở trong mắt Nhậm Hạo thấy được dã tâm của Nhậm Hạo, nhìn ra được tâm tư của Nhậm Hạo muốn làm chức gia chủ này.

Trên thực tế, sau khi định bắt Nhậm Kiệt, thấy lục gia Nhậm Thiên Tung xuất hiện, hắn lập tức dùng thần thức trao đổi với Nhậm Hạo, nói cho hắn biết, trưởng lão hội bọn họ sẽ toàn lực ủng hộ Nhậm Hạo lên làm gia chủ.

Nhưng Nhậm Hạo cũng không ngốc, thời điểm này liền né tránh ánh mắt của Nhậm Quân Dương, cẩn thận khom người trả lời Nhậm Kiệt, hoàn toàn làm như vừa rồi không có lén lút trao đổi gì với Nhậm Quân Dương.

- Bổn gia chủ còn tưởng rằng các ngươi được phụ thân các ngươi trao quyền đấy! Nếu các ngươi không có chuyện gì, còn không mau đi trở về ngủ đi, sau đó mau mau chạy trở về nghĩ cách ăn nói đi! Nhậm Kiệt phất tay bảo hai người bọn họ rời đi, sau đó ánh mắt lần nữa nhìn vào Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm.

- Nhậm Văn Húc bị thương nặng không tỉnh, nhị thúc, ngũ thúc trấn thủ biên cương chưa về, đại trưởng lão đang bế quan. các ngươi vừa rồi quá nôn nóng đi vào mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, làm tổn thất hơn người, nhiều vị trưởng lão bỏ mình trong đó, các ngươi còn không tìm hiểu rõ xem chuyện gì đã nghĩ đi vào tiếp. Hơn nữa sau khi các ngươi trở về còn muốn nhốt bổn gia chủ, còn nói là trưởng lão hội quyết nghị, các ngươi thật coi mọi người đều là ngu dại sao?

Đến lúc này, vừa nghe Nhậm Kiệt nói vậy, thần thức của hai vị Thái thượng trưởng lão kia cũng dao động kịch liệt, mà đám người ở chung quanh nghe theo Nhậm Quân Dương muốn vào bắt Nhậm Kiệt kia phản ứng còn kịch liệt hơn.

- Tại sao có thể như vậy, không phải nói trước đó tổn thất không lớn sao?

- Không phải nói chỉ là chết nhiều thị vệ bình thường thôi sao?

- Hơn nữa, từ trước ta nghe nói đây là quyết định của trưởng lão hội, hình như là gia chủ phạm sai lầm...

- Hiện tại này còn không rõ ràng sao?

Dù bọn hắn là dòng chính, cũng đều là người của Nhậm gia. Cho nên hiện tại những người này, nếu bảo bọn họ đối phó với người ngoài còn được, còn đối phó với gia chủ, Nhậm Quân Dương có không ít lời nói chính là lừa gạt. Bao gồm hai vị Thái thượng trưởng lão kia, cũng không biết toàn bộ sư việc, chỉ là biết Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ phái con trai trở về đây làm đại biểu, toàn lực duy trì Nhậm Quân Dương. Ở bọn họ xem ra, Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ đứng ở phía Nhậm Quân Dương bên này, cộng thêm Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc, đủ để phù hợp quy định hoàn toàn nắm trong tay Nhậm gia.

Mà trước đó Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo một mực ở cùng một chỗ với Nhậm Quân Dương, thế nào cũng không nghĩ tới lại là như thế.

- Màn kịch này cũng là lúc nên đóng màn, nếu để các người đi làm tiếp như vậy, đúng thật Nhậm gia sẽ xảy ra chuyện. Lục thúc! Hai người kia ngài trước nhìn bọn họ đi, hiện tại cũng không cần quản tới bọn họ, trước mắt còn có một đống lớn chuyện phiền toái phải giải quyết đây! Thấy phản ứng của mọi người, Nhậm Kiệt cũng không định nói thêm gì nữa, hiện tại đích xác hắn có rất nhiều chuyện phải làm: Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không ở chỗ mình nơi đó; yêu đan của Thiên Yêu phiền toái phải lo lắng; còn phải đối mặt với đủ các loại áp lực sau chuyện lần này; còn có chuyện chính yếu mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn...

- Hai người các ngươi, còn có những người kia, toàn bộ đều bế quan tự suy nghĩ lỗi lầm của mình đi! Không có lệnh của gia chủ hoặc mệnh lệnh của ta không được rời phòng nửa bước. Mang hai người bọn họ đi, giao cho Mặc Hồng! Lục gia Nhậm Thiên Tung nói, Lôi Hỏa Thương dưới chân biến mất, người cũng nhẹ nhàng rơi xuống, cuối cùng trực tiếp điểm ngón tay về phía Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm.

Trong nháy mắt một tia sáng chớp động như sấm sét, mà lại giống như một sợi giây thừng, đánh thẳng vào thân mình Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, lập tức trói chặt bọn họ, đồng thời trong nháy mắt làm cho hai người đã bị thương nặng hôn mê đi.

Như vậy cho dù để những người có quan hệ không tệ với hắn này áp giải hắn rời đi, cũng không cần lo lắng bọn họ nói cái gì, trao đổi với nhau cái gì...

Mà đối với hai vị Thái thượng trưởng lão kia cùng với đông đảo các người khác, lúc này nghe Nhậm Thiên Tung nói như thế, ngược lại cũng nhẹ nhàng thở ra, ít nhất biết mình sẽ không bị dính líu quá sâu, vậy là an tâm rồi.

Những người này không dám trì hoãn lâu, nhanh chóng rời Nghị Sự Đại Điện, rất nhanh trong Nghị Sự Đại Điện trống rỗng chỉ còn lại Nhậm Kiệt cùng lục gia Nhậm Thiên Tung.

- Đảm đương gia chủ có phải rất phiền phức hay không, nếu như không làm gia chủ, mọi chuyện liền đơn giản rất nhiều! Nhìn những người đó rời đi, lục gia Nhậm Thiên Tung đã khôi phục trạng thái tùy ý lạnh nhạt lúc bình thường khi lão ở rừng rậm nguyên thủy kia.

- Giết bọn họ thật ra cũng không có gì quan trọng, chỉ có điều lâu như vậy tới nay ta một mực có thể có không gian lớn như vậy, phần lớn là vì bọn họ tranh thủ mà có. bọn họ nhảy lên nhảy xuống, vẫn luôn muốn tổ chức đại hội trưởng lão toàn thể gia tộc. Rất nhiều người cũng mong đợi ngày đại hội trưởng lão này, bởi vì bất kể như thế nào, chỉ cần nội bộ Nhậm gia nổi lên náo loạn, đánh nhau là bọn họ rất vui vẻ. Hiện tại nếu như trực tiếp giết bọn họ, trước không nói nội bộ Nhậm gia sẽ có một số người trong lòng run sợ, không ổn định, mà chỉ sợ có một số người ở bên ngoài cũng sẽ thay đổi sách lược!

- Chuyện hôm nay vừa lúc không có bao nhiêu người biết, cứ nói bọn họ bị thương nặng tạm thời đều đang chữa bệnh, cũng có thể tạo được một chút tác dụng! Bất quá nói tới đây, Nhậm Kiệt tự mình cũng không khỏi bật cười gật đầu nói tiếp: - Con bà nó! Thật đúng là cái mông quyết định thay đầu óc! Nếu không phải làm gia chủ, phỏng chừng ta cũng đã sớm động thủ rồi, như vậy chính mình sẽ thống khoái hơn nhiều!

- Cho nên ta khẳng định không đảm đương nổi chức gia chủ này, bởi vì ta lúc đó nhất định sẽ... không nhịn được ra tay, mà sẽ không giống ngươi suy tính toàn diện như vậy. Tuy nhiên năm đó đại ca cũng đã nói, tính cách của ta thích hợp làm một thanh đao nhọn, đi tàn sát, đi giúp gia chủ phá mở hết thảy chướng ngại cản trở trước mặt! Hôm nay sau chuyện này, nội bộ Nhậm gia thật ra nguyên vốn cục diện trưởng lão hội cầm quyền đã thay đổi, mà ngẫm lại lúc này mới không tới mấy tháng. Cho nên thời điểm này trong lòng Nhậm Thiên Tung cũng vô cùng cảm khái, không nhịn được nói.

Nhậm Kiệt cười nói: - Lục thúc bây giờ không phải là thanh đao nhọn của ta, là hậu thuẫn vững chắc của ta hay sao? Vừa rồi hô một tiếng trong cổ họng kia thật có cảm giác, có hậu thuẫn, cảm giác hưởng thụ bóng mát dưới cổ thụ thật là tốt!

- Tiểu tử ngươi đấy! Ngươi còn tính toán ẩn giấu tới khi nào? Tuy rằng lục thúc chưa bao giờ hỏi cũng không muốn hỏi, tuy nhiên cũng rất tò mò rốt cuộc tiểu tử ngươi hiểu biết bao nhiêu, còn có bao nhiêu chuyện lục thúc cũng không biết: thực lực của ngươi, bản lãnh của ngươi rốt cuộc cao thâm tới mức nào? Lục gia Nhậm Thiên Tung tự nhiên rất tự tin đối với thực lực của mình, chẳng qua là nghe Nhậm Kiệt nói dựa lưng cây lớn hưởng bóng mát, trong lòng lão lại có một phen tư vị khác! Lai lịch của tiểu tử Nhậm Kiệt này nếu như thật sự bùng phát ra, chỉ sợ sẽ làm cho những tên tự cho là thực sự hiểu biết hắn sẽ bị hù dọa cho hoảng sợ.

Ít nhất hiện giờ lục gia tự mình nghĩ tới, cũng không dám có một chút nắm chắc nói mình biết rốt cuộc Nhậm Kiệt có bao nhiêu thứ ẩn giấu? Thực lực mạnh bao nhiêu?

- Hà hà... Chuyện nhỏ ta có đồ đệ, có thị vệ đội, chuyện lớn có lục thúc cùng lục thẩm ở đó. Huống chi ta đường đường là gia chủ Nhậm gia một trong năm đại gia tộc của Minh Ngọc Hoàng Triều, nên thực lực của ta mạnh yếu hiện tại không trọng yếu, trong tay có thủ hạ rất lợi hại, có chỗ dựa cường đại như vậy là đủ rồi!

- Chuyện Ngọc Tuyền Sơn ngươi định xử lý như thế nào, không cần ta đi chứ? Ngọc Tuyền đạo nhân năm đó đã rất quỷ dị, dư nghiệt của hắn náo loạn đã nhiều năm như vậy, càng náo loạn chuyện càng lớn. Hoàng đế là một người rất có dã tâm, hắn chịu buông tay ném cho Nhậm gia vật này, khẳng định không phải chuyện tầm thường! Lục gia Nhậm Thiên Tung nghe Nhậm Kiệt nói, cười nhạt một cái, rồi lập tức đổi đề tài nói đến chuyện chính mấu chốt nhất trước mắt.

- Trước không vội! Lục thúc thời gian này đúng là không thể rời Nhậm gia, ta nơi đó có một số tình huống cần ngài thường xuyên giúp đỡ trông chừng một chút, ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện không may gì mới được! Mặc dù tự mình đã bố trí cho Tề Thiên dẫn dắt Hải Vương bọn họ rời đi, nhưng rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu khó mà nói. Hơn nữa Ngọc Vô Song ở chỗ mình cũng không tính là bí mật gì, chuyện này cũng dễ dẫn tới phiền toái.

- Được, gia chủ quyết định như thế nào ta sẽ làm như thế! Lục thẩm ngươi bảo ta nói với ngươi: chỉ cần gia chủ ra lệnh một tiếng, hiện tại nàng cũng có thể ra mặt chiến đấu! Thời điểm này tâm tình của lục gia Nhậm Thiên Tung vô cùng tốt. Trên thực tế từ khi Vân Phượng Nhi thức tỉnh, tâm tình của lão luôn rất tốt. Hôm nay có thể đi ra ngoài giúp Nhậm Kiệt bình định một chút đám người loạn trên loạn dưới kia, tâm tình của lão tự nhiên càng tốt hơn.

- Đừng... đừng! Lục thẩm nói như vậy ta thật không chịu nổi đâu! Nếu như lục thúc hỏi tới, khẳng định Nhậm Kiệt sẽ nói, nhưng lục thúc không có hỏi mình chuyện gì, mình nói xong lục thúc không chút do dự đáp ứng, mà lời nói này mặc dù có ý nói giỡn, nhưng sao hắn không biết đó là cách chứng tỏ thái độ của lục thúc và lục thẩm.

Nhậm Kiệt liên tục xua tay, trong đại điện tùy ý hàn huyên một hồi cùng lục thúc mới rời đi. Chia tay cùng lục thúc, Nhậm Kiệt cũng không có lập tức trở về chỗ ở, mà chỉ thông báo cho Đồng Cường cùng mập mạp mình có chuyện rời đi một chút, sau đó cũng không dùng linh thú tọa giá, một người lặng lẽ rời Nhậm gia, dùng tốc độ cao nhất chạy tới mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn.

Hắn không muốn gióng trống khua chuông đi làm, nhưng chuyện mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn này thì nhất định phải biết rõ. Mặc dù hiện giờ Mặc Hồng cũng đang toàn lực điều tra, nhưng Nhậm Kiệt cũng muốn tự mình đi nhìn một chút. Từ khi rời Yêu Thú Thâm Uyên, Nhậm Kiệt cũng đã lâu không có chiến đấu, lực lượng không ngừng tăng lên rất nhiều, Nhậm Kiệt biết mình nhất định phải không ngừng tôi luyện chính mình, cho nên hắn quyết định phải đích thân đi dò xét mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn này...

Rời Nhậm gia, rất nhanh Nhậm Kiệt lại rời khỏi Ngọc Kinh Thành. Lúc này Nhậm Kiệt phát động hết chân khí toàn thân, bộ pháp dưới chân biến ảo không chừng, thân hình thỉnh thoảng còn có nhún nhảy chớp động... đây là hắn tự mình căn cứ theo thân pháp của lão nhân mặt cười, của Tề Thiên, của mập mạp bọn họ tổng kết ra được.

Tuy rằng trước mắt còn không có trở thành một hệ thống, nhưng hiệu quả đã rất tốt. Thời điểm này hắn dùng hết tốc lực tiến về phía trước, tốc độ vô cùng kinh người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio