Mà thẳng đến lúc này, tất cả mọi người mới nhìn rõ, giờ khắc này bên cạnh lão Đường đã đứng bốn người.
- Lão Đường, ngươi sao rồi? Người tới chính là bốn người Nhậm Kiệt, Thường lão tứ vừa tới lập tức dò xét tình huống của lão Đường.
- Bang chủ, ngài cầm... Tay của Lão Đường lúc này rốt cuộc tụ được một chút lực lượng, đem nhẫn trữ vật trong tay giao cho Thường lão tứ.
- A... tay của ta, đáng ghét... Nhậm Kiệt... Sao lại là ngươi... A, ngươi... ngươi làm sao có thể ở chỗ này, ngươi làm sao có thể tới...
Quách Tông Hữu đau đớn kêu, đứt hai ngón tay, lúc này khiến hắn đau đớn kêu la, sau đó nhìn thấy Nhậm Kiệt xuất hiện lại vô cùng kinh ngạc.
Mà Hương công tử ở bên cạnh Quách Tông Hữu lúc này sắc mặt hơi biến nhìn Nhậm Kiệt, chủ yếu là bên cạnh Nhậm Kiệt cái tên Tề Thiên thân thể siêu cấp uy mãnh, tuyệt đối là uy mãnh hùng tráng kia. Hắn dù sao cũng là ngưng tụ âm hồn, hoàn toàn không dò xét được thực lực của Tề Thiên, còn có một loại cảm giác nguy cơ không hiểu, điều này khiến hắn rất là lo lắng.
Hơn nữa lúc này mặc dù không nói chuyện, nhưng Tề Thiên đứng ở đó, luồng hơi thở hung hãn trên người kia, người hơi cường đại một chút đều có thể mơ hồ cảm nhận được.
Hắn đứng ở đó, khi Nhậm Kiệt không nói chuyện, hắn hoàn toàn coi mọi thứ trên đời này không tồn tại, tự cố chính mình lĩnh ngộ những chữ Nhậm Kiệt cho hắn. Nhưng sự tồn tại của hắn vẫn mang đến cho người chung quanh áp lực to lớn. Trên thực tế, đám người Đồng Cường hiện tại cùng Tề Thiên một chỗ, kính nể đối với hắn cũng là phát ra từ nội tâm.
Bởi vì ngày đó cảnh tượng Tề Thiên tóm lấy thân thể hơn trăm thước của Mị Xà kia, đùa như roi, khiến bọn họ suốt đời khó quên.
Không chỉ như thế, hắn cũng cảm nhận được Thường lão tứ là Âm Dương Cảnh. Một kẻ hoàn toàn nhìn không ra sâu cạn, cộng thêm một người Âm Dương Cảnh khiến cho Hương công tử vốn là vừa định ra tay lập tức dừng lại.
Sau đó âm thầm khống chế mùi thơm, vào lúc Quách Tông Hữu nói chuyện không ngừng tản ra.
- Coi như ngươi xui xẻo, bản gia chủ lúc mừng thọ Hoàng thái hậu bị một tên thái giám làm khó, kẻ này là người của Thất công chúa, muốn bới móc bản gia chủ, bản gia chủ liền xin hoàng thượng người này, chuẩn bị trở về tận tình thu thập hắn một chút. Không nghĩ tới thu thập không đến một tháng hắn liền bán sống bán chết, cái gì cũng nói, còn nói ngươi ở trong cung kế hoạch cái gì muốn đối phó bản gia chủ, bản gia chủ lúc này mới đề phòng ngươi, cho ngươi điều tra một cái mới phát hiện ngươi rời đi đã lâu. Không nghĩ tới đang cho người tra tìm ngươi, không ngờ nhìn thấy ngươi lại có ý đồ với sòng bạc của bản gia chủ. Ha ha, Quách Tông Hữu, xem như ngươi xui xẻo. Ngươi tính kế hàng ngàn, ám toán hàng vạn thì thế nào, bản gia chủ dễ dàng phá hủy âm mưu của ngươi. Nhậm Kiệt lúc này vô cùng phối hợp, bộ dạng vô cùng đắc ý nói.
Thời điểm bất đồng sách lược bất đồng, loại thời điểm này nên vô cùng phối hợp loại người này mới được, chỉ có như thế mới có thể khiến cho hắn nói ra.
Mà Quách Tông Hữu vừa nghe thấy Nhậm Kiệt dĩ nhiên là bởi vì chuyện này phát hiện vấn đề, có vẻ sửng sốt, sau đó là tức giận, tức giận vận may của Nhậm Kiệt. Chính mình xem ra ở trong hoàng cung vẫn là sơ suất, cho rằng hoàng cung sẽ không có người ra sao, lại không nghĩ rằng sẽ xảy ra loại chuyện như vậy. Tuy nhiên sau đó trên mặt của hắn lóe lên vẻ đắc ý vui sướng vô cùng.
- Ha ha, vận khí tốt, phá hủy. Nhậm Kiệt, ngươi thật cho rằng lần nàyngươi có thể phá hủy được sao? Quách Tông Hữu vô cùng đắc ý cất tiếng cười to nói: - Nói cho ngươi biết, đã muộn rồi. Lần này ta chính là muốn cho ngươi một giáo huấn triệt để, cùng Nhậm gia các ngươi chơi một trò chơi lớn nhất. Ngươi tự cho là chuyện Trường Nhạc Đổ Phường bí ẩn, ta cũng điều tra ra được. Nhậm gia các ngươi tự cho là thứ nhất gia tộc lớn không ai dám động ngươi, mạch khoáng linh ngọc gia tộc các ngươi nhiều năm chưa từng thay đổi phòng ngự và lộ tuyến, nơi đó nhưng là ta trực tiếp mời người của Tây Bắc Lang Vươgn làm, chẳng những muốn cướp một lần, còn muốn triệt để phá hủy. Ha ha, ngươi cho là tới kịp, ngươi nghe...
Ầm... Ầm... Đúng lúc này, quả thật có thể nghe thấy xa xa vang lên tiếng nổ, chẳng những như thế phương xa cũng có ánh lửa chiếu lên trời.
- Ha ha... Một màn này khiến Quách Tông Hữu lập tức trở nên hưng phấn, kích động, nhất là lúc này Nhậm Kiệt ngay tại trước mặt, hắn càng kích động hưng phấn: - Nhìn thấy không, đây là Cốt Vũ Lân Hỏa ở chiến trường thượng cổ, một khi bốc cháy là không có biện pháp dập tắt. Nhậm gia đại trạch các ngươi, tất cả sòng bạc Ngọc Kinh Thành thậm chí bên ngoài của các ngươi, cùng với tất cả các loại sản nghiệp của Nhậm gia các ngươi đều bắt đầu bốc cháy rồi. Ha ha, Nhậm Kiệt ngươi không phải là một mực lớn lối sao, ngươi không phải là cướp Thánh Dược Đường chúng ta sao, lần này ta liền đốt ngươi thống khoái.
Tuy rằng ngón tay còn đang đau đớn, nhưng lúc này nhìn thấy phương xa một số ánh lửa, nhất là sòng bạc gần nhất này cũng cháy lên, cộng thêm lúc này Nhậm Kiệt đuổi tới. Kế hoạch này của hắn nguyên bản chính là muốn sau khi thực thi, rời đi an toàn mới cho người đem một khối linh ngọc trí nhớ đưa cho Nhậm Kiệt, nhưng hiện tại Nhậm Kiệt đột nhiên xuất hiện, Quách Tông Hữu không kìm được hưng phấn, kích động nói ra.
Tuy rằng vừa mới bị đánh lén thương nặng, mà kẻ thương đến mình không ngờ là Tạ Kiếm, tuy rằng trong lòng rất khiếp sợ ngoài ý muốn, nhưng nhìn thấy Nhậm Kiệt chỉ dẫn theo ba người, hắn cũng liền trở nên yên lòng.
Tạ Kiếm lợi hại mấy đi nữa, cũng là thừa dịp mình không có phòng bị, Thường lão tứ cũng không làm gì được mình, về phần Nhậm Kiệt chính là rác rưởi. Về phần nam nhân uy vũ, hung mãnh bên cạnh Nhậm Kiệt kia, cho dù thật sự lợi hại thì lại như thế nào, bên mình có Hương công tử Âm Dương Cảnh tọa trấn. Nhậm Kiệt này hiển nhiên vội vàng chạy tới, chỉ cần mình rời đi trước khi cường giả siêu cấp của Nhậm gia hắn đuổi tới, căn bản không sợ.
Chính vì nghĩ tới điều này, cho nên lúc này hắn mới nói như thế, hắn muốn đem tất cả tức giận phải chịu lúc trước đều trút ra ngoài, hoàn toàn bùng nổ.
Loại thời điểm này, hắn muốn nhìn thấy Nhậm Kiệt vô lực cứu vãn, nhìn chuyện đã xảy ra mà đau khổ. Tuy rằng không thể hoàn toàn phá hủy mọi thứ của Nhậm Kiệt, nhưng làn này cũng đủ để trọng thương Nhậm gia, đủ khiến cho Nhậm Kiệt này thương đến tận xương.
Hắn muốn nhìn thấy Nhậm Kiệt biểu tình phẫn nộ, nóng nảy, bộc phát. Hắn muốn cho Nhậm Kiệt biết, đây chỉ là vừa mới bắt đầu.
Cốt Vũ Lân Hỏa, là ngọn lửa chế tạo từ xương vụn của cường giả để lại trong chiến trường Hoàng triều thượng cổ đại chiến. Một khi bốc cháy gần như khó thể dập tắt, phải cháy trở lên, mà đủ để đem rất nhiều thứ chung quanh thiêu hủy.
Nếu không ít nhất cần Âm Dương Cảnh âm hồn tầng trở lên ra tay mới được, nhưng cho dù Nhậm gia cũng không có khả năng đồng thời có nhiều Âm Dương Cảnh âm hồn như vậy ra tay dập lửa. Cho nên lúc này Quách Tông Hữu mới có thể nói không kiêng kỵ gì như vậy.
Mà Tây Bắc Lang Vương cũng là một nhân vật mạnh mẽ ở Tây Bắc, tuy rằng không phải là một trong đại vương giả, nhưng nghe nói hắn là một vị cường giả siêu cấp đoạt xá sống lại trên thân yêu lang tu luyện thành đại yêu hóa hình, cho nên bình thường cũng không cùng yêu thú bình thường ở một chỗ, đơn độc tạo thành thế lực thuộc về mình, tung hoành đa quốc gia, dưới tay cường giả phần đông, chuyên làm mua bán không vốn.
Vào lúc Quách Tông Hữu càn rỡ, đắc ý cười to, Nhậm Kiệt trong lòng cũng chợt trầm xuống. Dưới sự dò xét của thần thức đã phát hiện trong Ngọc Kinh Thành nhiều địa phương nổi lửa, tuy nhiên may mà thần thức của Quách Tông Hữu này không đạt tới loại trình độ đó, cũng không phát hiện nơi nổi lửa vẫn ít hơn nguyên bản tính toán một nửa. Bởi vì Nhậm Kiệt đã nhắc nhở người các nơi, có không ít người chưa động thủ đã bị bắt, đánh chết, mà đám người Đồng Cường dẫn người cũng bắt được không ít, chỉ có số ít địa phương không tới kịp, khiến cho thế lửa đốt cháy.
Tuy nhiên Quách Tông Hữu này nói Tây Bắc Lang Vương đi động mạch khoáng linh ngọc thì tương đối phiền toái. Ở đó nếu là có thiệt hại thì nghiêm trọng. Tuy rằng ở đó bình thường đề phòng cũng rất nghiêm, cũng có một gã cường giả siêu cấp của Nhậm gia tọa trấn, còn có phần đông trận pháp, nhưng nếu như có lòng tính vô tâm, như vậy vẫn là rất phiền toái. Một mạch khoáng linh ngọc trừ đại biểu cho nguồn thu nhập cuồn cuộn không ngừng cũng là đại biểu của một gia tộc, phía dưới rất nhiều người không hiểu nhìn chính là cái này.
- Cốt Vũ Lân Hỏa cũng phải xem phẩm chất, của ngươi cấp thấp nhất chỉ cần sử dụng trận pháp bao bọc, đánh lên trời là không sao. Hơn nữa dùng những dược vật khác cũng có thể tiêu diệt, biện pháp quá nhiều. Về phần mạch khoáng linh ngọc, tới không kịp sao, ta thấy tới kịp. Tề Thiên, đuổi tới nơi này đem tất cả mọi người không phải Nhậm gia đánh chết toàn bộ. Nhậm Kiệt khoát tay, đã đem phương vị mạch khoáng linh ngọc của Nhậm gia ghi lại, đồng thời đem một khối ngọc bài đại biểu gia chủ ném cho Tề Thiên.
Với Tề Thiên, Nhậm Kiệt không cần khách khí, cũng không cần nói nhiều lời thừa.
Về phần Cốt Vũ Lân Hỏa kia, Nhậm Kiệt thần thức đã thông tri tất cả người phụ cận Nhậm gia bị Cốt Vũ Lân Hỏa đốt cháy, nói cho bọn họ biết như thế nào dùng trận pháp bao bọc Cốt Vũ Lân Hỏa kia, đánh lên trời. Như vậy chỉ cần người Thần Thông Cảnh là có thể giải quyết Cốt Vũ Lân Hỏa này.
Cốt Vũ Lân Hỏa được xưng âm hỏa, là một loại lửa không tắt, bình thường không có biện pháp dập tắt, nhưng đó cũng phải xem Cốt Vũ Lân Hỏa như thế nào. Loại của Quách Tông Hữu này Thần Thông Cảnh bình thường không có biện pháp tiếp xúc, nhưng lại có thể dùng trận pháp đem chung quanh bao bọc lại đánh lên trời.
- Sớm nên như thế, lằng nhằng thật phiền toái, toàn bộ đều giết không phải là được rồi. Ầm... Tề Thiên nói rồi, hơi thở bên trong thân thể trong nháy mắt bùng nổ, tuy rằng chỉ là phân thân nhưng luồng hơi thở cuồng bạo, cổ xưa, hung hãn đó cũng trong nháy mắt tràn ngập, khiến cho không ít người dưới Thần Thông Cảnh chỉ dưới khí thế này tản ra đã trực tiếp xụi lơ. Mà Tề Thiên sau khi nói xong thân hình trong nháy mắt bộc phát, trực tiếp biến mất ở trên trời.
Nghe thấy Tề Thiên nói sớm nên như thế, Nhậm Kiệt trong lòng cười khổ. Biết được kẻ này rất hiếu chiến, nhưng từ sau trận chiến với Cửu Đầu Long Vương, Mị Xà, gần như không cho hắn cơ hội chiến đấu. Lúc trước còn để hắn dẫn đám người Hải Vương chạy, càng khiến cho hắn hiếu chiến rất là buồn bực. Lúc này Nhậm Kiệt rốt cuộc để cho hắn buông tay mà làm, hắn tự nhiên rất sướng.
Trên thực tế Nhậm Kiệt đang nghĩ, nếu không phải là có những chữ kia cho hắn lĩnh ngộ, Tề Thiên này chỉ sợ sớm đã đem Ngọc Kinh Thành nháo ngất trời, các loại tai họa gây sự tuyệt đối còn nhiều hơn kẻ được xưng gia chủ quần là áo lượt lớn nhất Ngọc Kinh Thành như mình gấp chục lần.
Bởi vì hắn căn bản là vô pháp vô thiên, bễ nghễ thiên địa, khiêu chiến hết thảy.
Đương nhiên, chỉ có Nhậm Kiệt còn có thể trị hắn một chút, chính hắn ngay cả chết cũng kợ, bởi vì đây chỉ là phân thân của hắn. Chính như lúc trước Nhậm Kiệt bảo hắn dẫn Hải Vương rời đi đã nói, cho dù chết Nhậm Kiệt cũng có biện pháp đem hắn sống lại.
Không thể nói là sống lại, chỉ cần Nhậm Kiệt lại tiến vào địa phương ngoài thiên địa kia, từ trong bia đá đó lại phóng ra một chút lực lượng của hắn là được.
Cho nên nếu nói duy nhất hắn kiêng kỵ, để ý chỉ sợ cũng chỉ có Nhậm Kiệt.
- A... Hương công tử nhìn thấy Tề Thiên bộc phát lực lượng rời đi, không khỏi hít một hơi khí lạnh, trong lòng nghĩ mà sợ. Bởi vì cỗ lực lượng vừa rồi quá mạnh, mạnh mẽ đến khiến hắn cũng sợ hãi. Mà tốc độ đó nếu như vọt tới, Hương công tử cũng không biết mình có thể đỡ được một đòn hay không.
- Cái này... Hừ... Nhìn thấy nam nhân uy mãnh bên cạnh Nhậm Kiệt rồi lại mạnh mẽ như thế, Quách Tông Hữu vừa mới đắc ý cũng hơi khựng lại, sau đó cơ mặt giật giật, hừ lạnh nói: - Nhậm Kiệt, ngươi chỉ nghĩ cứu mạch khoáng linh ngọc nhà các ngươi, ta xem ngươi lúc này làm sao cứu chính mình. Hương công tử, nơi này là Ngọc Kinh Thành, chúng ta phải nhanh chóng giết hắn, lấy được đồ vật của hắn bao gồm nhẫn gia chủ của hắn, chúng ta liền có thể...
Nhìn thấy lúc này Nhậm Kiệt còn bình tĩnh như thế, nam nhân bên cạnh đột nhiên bộc phát lực lượng dọa người như thế, Quách Tông Hữu cũng cảm thấy chuyện có chút không ổn, lập tức muốn cho Hương công tử ra tay.