Nhậm Kiệt thần thức khẽ động, nhắc nhở mọi người. Trên thực tế mọi người cũng sớm có phòng bị, nhưng dù có phòng bị đối mặt với loại công kích này cũng rất khó khăn.
Đám người Kiếm Vương Long Ngạo cách tương đối gần, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, vai trái Kiếm Vương Long Ngạo bị đánh ra một lỗ máu, lục gia Nhậm Thiên Tung thì bụng bị đánh xuyên, ngược lại Vân Phượng Nhi tương đối tốt hơn một chút. Nàng đối với ngọn lửa dường như trời sinh có một chút sức miễn dịch, chỉ là cả người bị đánh bay ra miệng hộc máu.
Ngược lại là lão già mặt cười tình huống tốt nhất, khó khăn lắm tránh khỏi, chỉ là bả vai bị trầy da, mà dược lô tuyệt phẩm của lão Đan Vương Ngọc Trường Không bằng vào Nhậm Kiệt trợ giúp, luyện hóa không đếm xuể yêu thú kiến lửa, tăng cường đến vô hạn đến gần Lăng Thiên Bảo Khí cứng rắn chặn một đòn, cũng chỉ là hai tay phát ra tiếng xương vỡ mà thôi.
Đến loại trình độ như bọn họ, thương mức này đã không tính là gì.
Tuy nhiên Ngọc Tuyền đạo nhân này đồng thời ra tay đối phó năm người, thoáng cái liền uy thế bậc này, cũng thật khủng bố.
Mà giờ khắc này, thần thức của mọi người đều không dò xét được sự tồn tại của Ngọc Tuyền đạo nhân dung hợp Thú Vương kiến lửa, mới chân chính nhìn rõ ràng.
Hắn rồi lại biến lớn hơn trước mấy lần, không ngờ vẫn không hóa thành hình người, lúc này hắn hiển nhiên là muốn tử thủ ở đó, nhưng dù bất động cũng đã đủ khủng bố.
- Không, hắn còn không phải là Thiên Yêu thú, cũng không phải là Thái Cực Cảnh... Khụ... Lão Đan Vương Ngọc Trường Không phun ra một ngụm máu bầm, thân hình nhoáng lên một cái đã đi qua cùng đám người Kiếm Vương Long Ngạo hội hợp đứng cùng một chỗ.
Năm người không có bất kỳ chỉ huy, lập tức hợp thành một phương vị vô cùng ăn ý, tạo thành một trận pháp đặc biệt.
Mặc dù chỉ là lâm thời phối hợp, nhưng năm người đều không phải tầm thường, lập tức uy thế cường thịnh hơn mấy phần.
- Không người không yêu, quái vật, giống như hắn nguyên lai. Kiếm Vương Long Ngạo nhanh chóng khống chế miệng vết thương, nhìn thân hình khổng lồ của Thú Vương kiến lửa kia nói.
Tuy rằng mọi người cũng đều nhìn ra, lúc này Ngọc Tuyền đạo nhân tuy rằng không đạt tới trình độ Thái Cực Cảnh hoặc là Thiên Yêu thú, còn kém một chút cuối cùng, nhưng cũng đã vượt qua cực hạn, nửa bước chân bước vào trong đó. Loại dung hợp và công kích lực lượng pháp tắc đó, thần thông uy lực vô biên, vừa rồi chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt bọn họ đã kiến thức đến.
Vèo... vèo... Lúc này, Ngọc Tuyền đạo nhân lần nữa cướp lại ưu thế căn bản không cho bọn họ một giây thở dốc, trong nháy mắt kích phát từng luồng ánh lửa dung nham ngưng tụ xung kích hướng bọn họ, uy thế so với vừa rồi càng thêm mạnh mẽ.
Loại thời điểm này, mọi người không có biện pháp né tránh, bởi vì cũng không phải là ai đều am hiểu né tránh, hơn nữa tốc độ này quá nhanh.
Trừ am hiểu trận pháp, ngoài lão nhân mặt cười bị Tề Thiên nói đến đầu sắp vỡ tung ra, những người khác không một ai có thể hoàn toàn né tránh. Cùng với như thế, Nhậm Kiệt dứt khoát cho bọn họ bố trí thành trận pháp, mạnh mẽ ngăn cản.
Ầm... Ầm... Ầm... Không người liên thủ, đồng thời giúp thúc giục Linh khí tuyệt phẩm của lão Đan Vương Ngọc Trường Không, uy lực bùng nổ đến cực hạn, vô hạn đến gần Lăng Thiên Bảo Khí, không ngừng ngăn cản công kích của Ngọc Tuyền đạo nhân.
- Các ngươi đều phải chết, không chỉ là các ngươi phải chết, gia tộc, người thân của các ngươi, bản đạo gia đều sẽ không bỏ qua, sẽ không bỏ qua... Ngọc Tuyền đạo nhân tâm thần gầm rú.
Ộc... tiểu tử, nếu không được để ta đi. Lục gia Nhậm Thiên Tung dưới lực lượng cường đại chấn động phun ra một búng máu, thần thức khẽ động liên hệ Nhậm Kiệt.
Lúc này Nhậm Kiệt một mực nắm giữ cục diệm, tuy rằng hắn cũng không tự mình tham dự trận chiến đấu này, hơn nữa đến hiện tại mới thôi hắn một mực nấp ở phía sau. Nhưng cục diện có thể đến loại trình độ này hoàn toàn là hắn một tay khống chế, điều này so với khống chế trăm vạn đại quân chiến đấu càng khó hơn trăm ngàn lần.
- Không được. Nhậm Kiệt lập tức cự tuyệt nói: - Hiện tại còn không phải lúc, quá sớm bại lộ tất cả bài tẩy sẽ chỉ khiến chúng ta lâm vào bị động. Hơn nữa Ngọc Tuyền đạo nhân này có chút cổ quái. Kẻ này thoạt nhìn như đang tâm thần công kích, nhưng hắn lại chết sống không rời khỏi nơi đó, hiển nhiên hắn dường như đoán được có người đang ở trong tối, cho nên hắn vẫn là đang chờ đợi Địa Viêm Chu Quả kia thành thục, muốn mượn Địa Viêm Chu Quả hoàn toàn trở thành Thiên Yêu thú. Cho nên hắn còn giữ lại sức thừa, chờ thêm một chút, đừng nóng vội, chờ thêm một chút.
Kỳ thật không chỉ là lục gia Nhậm Thiên Tung, Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Sát Thủ Chi Vương lão nhân mặt cười cũng đều có đồ vật át chủ bài chưa bùng nổ, cũng đều cùng Nhậm Kiệt kết nối muốn bùng nổ liều một cái.
Dù sao cảm giác như vậy quá bị động, bởi vì lực lượng của kẻ này quả thật hung hãn, năm người liên thủ bố trí trận pháp cộng thêm thúc giục đan đỉnh Linh khí tuyệt phẩm hiện giờ vô hạn đến gần Lăng Thiên Bảo Khí kia của lão Đan Vương Ngọc Trường Không cũng vẫn bị chấn động bị thương.
Bọn họ sợ tiếp tục như vậy cục diện sẽ nghịch chuyển, giống như vừa rồi bọn họ tiêu hao Ngọc Tuyền đạo nhân, bị Ngọc Tuyền đạo nhân tiêu hao.
Nhưng trên thực tế, Nhậm Kiệt lại không cho là như vậy, Ngọc Tuyền đạo nhân rõ ràng có cơ hội bùng nổ giết người, nhưng hắn lại một mực không làm, hiển nhiên hắn đang chờ.
Lúc này, chỉ xem ai có thể càng thêm giữ được bình tĩnh, lá bài tẩy dùng lúc nào mới có thể tạo được tác dụng, đây mới là thời điểm mấu chốt chân chính.
- Còn không động, còn không xuất hiện sao? Cũng không tin ngươi có thể trụ bao lâu, đáng ghét, đáng thét, rốt cuộc là ai?
- Là ai đây?
- Nhậm Thiên Hành, không có khả năng, Nhậm Thiên Hành sẽ đích thân xuất hiện.
- Là Hoàng đế kia, hay là người nào, khẳng định là đại nhân vật, nếu không làm sao có thể làm cho đám người lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Sát Thủ Chi Vương, Kiếm Vương Long Ngạo đồng loạt ra tay.
- Đáng ghét...
Lúc này, Ngọc Tuyền đạo nhân đã nửa chân bước vào cảnh giới Thiên Yêu thú ngược lại so với bọn họ càng thêm nóng nảy, càng thêm lo lắng. Bởi vì hắn đã nhận ra có người tồn tại, đồng thời nắm giữ chỉnh thể cục diện, hắn có thể cảm nhận được người đó phi thường cao minh.
Mình có thể bị bức bách đến loại trình độ này hoàn toàn là người sau lưng đang giở trò.
Cho nên hắn tuy rằng thần hồn lực và Thú Vương kiến lửa dung hợp, nhưng hắn lại không dám lơ là chút nào, thậm chí cũng không dám chủ động xuất kích, chỉ là canh chừng Địa Viêm Chu Quả.
Bởi vì người có thể khiến cho những nhân vật này đều nghe lời như vậy, nói gì làm nấy như vậy, nhất định phi thường lợi hại, phi thường phi thường cường đại...
Đây mới là chuyện lúc này hắn sợ nhất, lo nhất, cho nên bất kể như thế nào không thể động. Chỉ có sau khi dùng Địa Viêm Chu Quả, hoàn toàn biến thành Thiên Yêu thú, hắn mới có thể không sợ hết thảy, bất kể người nấp ở sau lưng kia là ai, có ý đồ gì, chính mình chỉ cần không động hắn liền không có biện pháp.
Cho nên lúc này Ngọc Tuyền đạo nhân thoạt nhìn chiếm hết ưu thế, lại cũng không dám buông tay buông chân toàn lực xuất kích, chỉ có thể chọn lựa loại công kích tầm xa. Đám người lục gia Nhậm Thiên Tung mới đầu là cảm thấy Ngọc Tuyền đạo nhân sau khi dung hợp Thú Vương kiến lửa quá mức hung mãnh, nhưng sau đó cũng phát hiện tình huống này. Đối với bọn họ mà nói, thoáng suy nghĩ là hiểu Ngọc Tuyền đạo nhân có chủ ý gì, cũng hiểu rõ Nhậm Kiệt vì sao nói tiếp tục phải đợi.
Giờ khắc này mọi người cố nhẫn nại, không ngừng dùng dược phẩm, giờ khắc này bọn họ mới có chút cảm xúc. Bởi vì Nhậm Kiệt trước khi xuất phát, căn cứ phần đông nhân tố như tình huống thân thể, công pháp tu luyện... của mỗi người, phối trí cho bọn họ dược phẩm chuyên môn thuộc về bọn họ. Có phần đông dược phẩm như chuyên môn điều dưỡng nội thương, bình phục pháp lực dao động, chữa trị thân thể, chữa trị tạng phủ...
Dược phẩm Nhậm Kiệt phối trí không phân biệt đẳng cấp, nhưng sau khi chân chính bị thương mọi người dùng mới cảm giác được sự khủng bố của những dược phẩm này.
- Tổ cha nó, tiểu tử thối này rốt cuộc là làm sao làm được, những dược phẩm này quả thật tốt hơn linh đan thượng phẩm nhiều, chỉ sợ so với linh đan tuyệt phẩm bình thường cũng không kém chứ hả. Lão nhân mặt cười thì trong lòng sợ hãi than, nhưng thân là Sát Thủ Chi Vương, hắn cùng mọi người trao đổi cũng không nhiều.
Lục gia Nhậm Thiên Tung cũng sớm biết sự lợi hại của Nhậm Kiệt, nhất là khi Nhậm Kiệt cứu Vân Phượng Nhi, loại năng lực nắm giữ đối với dược phẩm đó sớm đã làm hắn thán phục, nhưng chân chính tự mình cảm nhận lại là một chuyện khác.
Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không lại càng không cần phải nói, hai người bọn họ sớm đã chết lặng. Nhất là lão Đan Vương Ngọc Trường Không, rất sớm trước kia liền bị xưng là luyện đan đệ nhất nhân Minh Ngọc Hoàng Triều, tuy rằng hắn biết mình chưa chắc là lợi hại nhất nhưng tuyệt đối là một người trong số đứng đầu nhất, cho nên hắn kết giao bằng hữu rộng khắp. Đây cũng là nguyên nhân tông môn bình thường đều không dám động Minh Ngọc sơn trang.
Nhưng Nhậm Kiệt và mập mạp lại dùng dược phẩm hoàn toàn đánh vỡ tất cả cách nghĩ, quan điểm trước kia của lão Đan Vương Ngọc Trường Không, khiến hắn một lần nữa bắt đầu nhận thức đan dược, dược phẩm.
Dù sao Thú Vương kiến lửa là công kích tầm xa, mà trận pháp của Nhậm Kiệt dần dần hoàn thiện, năm người lại có dược phẩm chuyên môn Nhậm Kiệt phối trí cho, cho dù chống chọi cũng không khó khăn, thời gian từng phút từng giây trôi qua.
- Tiểu tử xấu xa, cách nghĩ ngươi muốn bắt được cơ hội trong nháy mắt đó là tốt, nhưng ngươi cũng phải xem tình huống.
- Bổn đại gia nói cho ngươi, bổn đại gia hiện tại chỉ có thể chống đỡ thêm một chút, nhưng cũng phải xem tình huống. Nếu như toàn lực bộc phát nhiều nhất có thể chống đỡ , nếu như muốn siêu cấp bộc phát nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì hơi thở, chưa chắc đủ để bắt được cơ hội trong nháy mắt đó.
- Theo ý của bổn đại gia, hiện tại động thủ thích hợp nhất, cho dù cái tên kêu Ngọc Tuyền đạo nhân kia ăn Địa Viêm Chu Quả không thành thục cũng tốt hơn ăn thành thục một chút.
Những người khác đều đã yên tĩnh, chỉ có mỗi Tề Thiên giống như là người một lần nữa giam giữ thả ra, nói không ngừng.
- Không vội, hắn muốn thành thục, chúng ta cũng muốn. Hắn hao phí nhiều năm như vậy, nhiều sức lực như vậy thôi hóa Địa Viêm Chu Quả, chúng ta đợi có sẵn là được rồi, vì sao không đợi. Đối phó Tề Thiên Nhậm Kiệt kinh nghiệm phong phú, hơn nữa lâu như vậy Tề Thiên không lên tiếng hắn ngược lại cũng cảm giác rất nhàm chán, lúc này liền mặc cho hắn nói. Nhậm Kiệt chờ hắn nói nửa ngày mới đáp một câu.
- Cái gì? Tiểu tử ngươi đúng là điên, tuy nhiên bổn đại gia cũng đoán được, tiểu tử một thân tà khí ngươi liền không có ý tốt, nếu không căn bản không cần chờ đợi. Nhưng ngươi như vậy là đùa với lửa. Nên biết hắn chiếm ưu thế, chỉ cần trong nháy mắt là có thể dùng Địa Viêm Chu Quả kia, đến lúc đó ngươi khóc cũng muộn rồi. Đối với chuyện mạo hiểm, Tề Thiên cũng không thèm để ý, nhưng hắn lại rất lo lắng sự chết sống của Nhậm Kiệt.
Đồng thời trong cơn khiếp sợ, cũng không quá ngoài ý muốn. Tiểu tử này quả nhiên đủ điên cuồng, thật sự đúng như mình nghĩ cuối cùng chờ đợi Ngọc Tuyền đạo nhân đem Địa Viêm Chu Quả kia làm chín mới động thủ.
Nhưng là như vậy hệ số nguy hiểm liền gia tăng thật lớn, hơi không cẩn thận là có thể tự đốt lửa vào người.
- Mất sức nhiều như vậy, thế nào cũng phải làm ra chút thành quả mới được. Chẳng những là Địa Viêm Chu Quả, vừa rồi lúc Ngọc Tuyền đạo nhân kia và Thú Vương kiến lửa dung hợp, ta còn phát hiện ra tình huống trong cơ thể Thú Vương kiến lửa kia có chút đặc biệt. Lát nữa lúc công kích ngươi chú ý một chút, đừng công kích bên ngoài của nó, công kích sườn bụng của nó, nếu như vậy... Nhậm Kiệt không nóng nảy chút nào, toàn bộ tinh thần chú ý mỗi một biến hóa nhỏ bé của Ngọc Tuyền đạo nhân dung hợp Thú Vương kiến lửa, cảm nhận biến hóa chung quanh.
Hắn từng dùng Địa Viêm Chu Quả, đối với tình huống của Địa Viêm Chu Quả đều hiểu hơn người khác. Khi Địa Viêm Chu Quả thành thục, sẽ lượng lớn hấp thu độ nóng chung quanh, lúc ấy Nhậm Kiệt sở dĩ bị dung nham thương tổn nhỏ như vậy cũng là bởi vì Địa Viêm Chu Quả vừa mới thành thục.
Giờ khắc này hắn đang cẩn thận cảm thụ nhiệt độ chung quanh, cảm thụ biến hóa chung quanh đồng thời cũng đem linh ngọc còn lại hiện giờ hoàn toàn chuẩn bị trước, tùy thời ra tay.
- Động thủ... Lại đợi thêm một hồi lâu, đột nhiên Nhậm Kiệt cảm nhận được tình huống nhiệt độ chung quanh biến hóa không đúng, công kích của Ngọc Tuyền đạo nhân kia rõ ràng thu liễm lập tức biết không ổn.
- Ha ha, mặc kệ ngươi là ai, ngươi chết chắc rồi. Mà lúc này, thông qua lực lượng phía dưới, Ngọc Tuyền đạo nhân đột nhiên đã đem Địa Viêm Chu Quả mạnh mẽ thúc chín, thậm chí còn thiếu một chút hút mạnh vào trong miệng Thú Vương kiến lửa hiện giờ, đang chuẩn bị thúc đẩy dung nhập vào thân thể. Giờ khắc này hắn cảm nhận được nguồn gốc lực lượng dao động, hắn cũng đang cười, cười đắc ý.
Hắn biết có người đang thao túng, nắm giữ hết thảy, nhưng bất kể đối phương là ai đều vô dụng, bởi vì hắn lát nữa sẽ đem đối phương diệt trừ.
- Vậy sao, ầm... Đúng vào lúc này, đột nhiên một thanh âm quen thuộc vang lên, sau đó một cỗ thần thức mênh mông đến cực điểm đồng thời khiến Ngọc Tuyền đạo nhân vô cùng quen thuộc, vô cùng sợ hãi trong nháy mắt áp bách.
- Đây... Đây là? Không có khả năng, điều này tuyệt đối không có khả năng. Hắn đã chết rồi, làm sao sẽ là tiểu tử kia... hắn... Ngọc Tuyền đạo nhân trong nháy mắt này lập tức rối loạn, kinh ngạc, hoàn toàn khiếp sợ, không dám tin tưởng điều này.
Nhậm Kiệt rõ ràng đã bị mình đánh chết, ném vào trong dung nham địa hỏa, làm sao có thể còn sống. Điều này làm sao có thể?
Hơn nữa hắn dựa vào cái gì có thể chỉ huy được đám người lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo, Sát Thủ Chi Vương trong đại vương giả này. Dù là Nhậm Thiên Hành lúc trước cũng không làm được.
Ầm... Ngay trong nháy mắt Ngọc Tuyền đạo nhân bị Nhậm Kiệt điên cuồng tăng vọt thần thức đánh vào, áp bách, chính hắn còn đang hoàn toàn ở vào kinh hãi, một tiếng nổ vang. Hòn đá nơi đám người Nhậm Kiệt sở tại trực tiếp nổ ra, Tề Thiên trực tiếp từ trong vọt ra, trong nháy mắt thân thể tăng vọt, thoáng cái biến thành một con cự viên lớn hơn Thú Vương kiến lửa rất nhiều.