Tà Thiếu Dược Vương

chương 267: không cần nể mặt ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này Ngọc Hoàng Học Viện đã thành một biển mừng rỡ, toàn bộ đang ăn mừng, không khí đè nén lúc trước trở thành hư không.

Khắp nơi toàn là người đang ăn mừng, hơn nữa hôm nay học viện tuyên bố nghỉ ba ngày, càng làm mọi người như lên cơn điên, khi Lý Thiên Thành từ trên không trung trở về, không khí đạt lên đến đỉnh.

Những người này điên cuồng, kích động, hưng phấn, hù dọa cả Lý Thiên Thành chưa hề chuẩn bị, cuối cùng hắn dạo quanh Ngọc Hoàng Học Viện một vòng, cũng không dám đáp xuống. Nói mấy câu bảo mọi người cố gắng lên, ít nhất là hắn cảm thấy nên nói, xong rồi hắn cũng vội trốn đi.

Tuy rằng Lý Thiên Thành trở về cũng không ở lại, nhưng không ảnh hưởng hoạt động ăn mừng điên cuồng.

- Lão đại, ngươi hợp tác, làm lành với Nhậm Kiệt kia? Người khác không tìm được Lý Thiên Thành, Ngụy Lượng lại lén tìm được. Lúc này bọn họ đang ở trong góc vắng, Ngụy Lượng xuất thân quân ngũ, lúc này làm sao không có rượu được.

Vốn là Lý Thiên Thành một mực không thích loại rượu mạnh của Ngụy Lượng, hắn thích uống rượu ngon, cho nên lúc Ngụy Lượng chạy đến liền cố ý chuẩn bị riêng một bầu rượu ngon cùng ly ngọc tinh xảo.

- Đưa đây... Chỉ là hôm nay Lý Thiên Thành lại không có tâm tình đó, trực tiếp giật lấy túi rượu trong tay Ngụy Lượng, dốc thẳng vào miệng.

- A... Cái đó... Ngụy Lượng giật mình nhấc tay muốn báo nhầm rồi, nhưng thấy Lý Thiên Thành uống ùng ục không ngừng, liên tiếp mấy hơi, hắn mới bỗng hiểu ra.

- Khà... Lý Thiên Thành một hơi uống mấy ngụm, cảm giác cả người như bốc cháy, nóng hừng hực lan ra toàn thân, hắn không dùng pháp lực áp chế, hoàn toàn dùng thân thể chịu đựng. Thực tế trải qua dược phẩm luyện thể của Nhậm Kiệt, chút rượu này kích thích không là gì, sẽ chỉ làm hắn cảm thấy nóng lên thoải mái.

Hơn nữa hiện tại hắn rất muốn loại cảm giác này, thật là sảng khoái, nghĩ tới đây, Lý Thiên Thành mới ngừng lại liền ừng ực uống tiếp.

Ngụy Lượng càng nhìn càng giật mình, hôm nay tiểu lão đại làm sao mà... làm sao như biến đổi thành người khác. Trước đó hắn còn nói mình không phải đang uống rượu, là trâu uống nước, là tìm kích thích, là tự hại mình, không hiểu cái gì là phong tình, vậy mà hôm nay...

- Ừm! Sau này đừng gọi như thế, gọi hắn... Tạm thời cứ gọi là Nhậm gia chủ, hơn nữa nói cho người bên dưới, nếu bất kính với Nhậm gia chủ, đừng trách ta không khách khí. Ừng ực uống cả buổi, mặt đỏ lên như táo chín, cuối cùng Lý Thiên Thành lên tiếng.

- A... Lần này Ngụy Lượng càng giật mình, há to miệng không dám tin nhìn Lý Thiên Thành, không nghe nhầm chứ, nhưng mà phát hiện Lý Thiên Thành không hề giống nói đùa.

Chuyện gì thế này, trên đường đi đã xảy ra chuyện gì, sao mà Thành Vương tiểu lão đại trở ra liền thay đổi.

- A... Lão đại, chừa cho ta một chút... Không thể hiểu nổi, nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra cái gì, nhưng tiếp theo Ngụy Lượng phát hiện túi rượu của mình đã xẹp lép, sắp cạn sạch. Đó không phải rượu thường, bình thường mình cũng không dám uống nhiều như vậy, hắn vội muốn cướp lấy.

- Lăn, lăn sang một bên, dám... Ợ... Dám cướp đồ với lão đại, muốn ăn đòn hả. Nói cho ngươi biết... sau này... Ngọc Hoàng Học Viện là ta bao... Ta là... lão đại, đại lão đại căn dặn, người nào dám không nghe lời, ta liền... xử kẻ đó... Ha ha! Ta là lão đại của Ngọc Hoàng Học Viện, xử Ngọc Tinh Học Viện, xử Thiên Viện... Lý Thiên Thành uống nhiều rượu quá nhanh, Ngụy Lượng chỉ sững sờ một hồi, hắn liền say, mất khống chế đẩy tay Ngụy Lượng ra, đứng lên quát to, tiếng quát vang dội cả Ngọc Hoàng Học Viện.

Oành...

Ngọc Hoàng Học Viện vốn không có hắn đã hưng phấn, náo nhiệt không thôi, lại càng thêm điên cuồng ăn mừng.

Ngụy Lượng ở đó hết chỗ nói, thầm lau mồ hôi, đây là tiểu lão đại, Thành Vương ngoan ngoãn, rất hiểu quy củ đó sao?

Mới có bao lâu, nghĩ tới chuyện Ngọc Tinh Học Viện, xong, mình đi về làm sao báo cáo, tiểu lão đại học xấu rồi.

Nhưng mà, tiểu lão đại nói đại lão đại là ai, căn dặn là có ý gì, ai có thể căn dặn được Thành Vương. Dù cho hoàng đế đều cũng không dám dùng hai chữ căn dặn, chẳng lẽ uống say, hay là?

Nhậm gia, Nhậm Kiệt vừa trở về, chưa về tới sân của mình, từ xa đã nghe được tiếng ồn tranh chấp.

- Sai, chính là sai, sai đường rồi ngươi có kiên trì tiếp cũng vô ích, nhìn ngươi trẻ tuổi còn có cơ hội, sao không sớm quay đầu, cứ phải tiếp tục đi trên đường sai? Ở trong đại viện, Tề Thiên ngồi đó tiếc hận nhìn Kiếm Vương.

Kiếm Vương Long Ngạo vốn tinh thần hừng hực, tuy rằng người gầy ròm nhưng lại hết sức tinh thần, lúc này lại trở nên cực kỳ tiều tụy, thần sắc còn kém hơn cả khi mới đánh chết Ngọc Tuyền Sơn, thậm chí... càng nghiêm trọng hơn.

- Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm, ta đã nói, Nhậm Kiệt, ngươi có ở đây không, mau ra đây. Kiếm Vương Long Ngạo tức giận nhìn xung quanh, muốn gọi Nhậm Kiệt ra, lúc này tay cầm kiếm của hắn đang run run.

- Kiếm Vương, gia chủ thật đã ra ngoài, chúng ta không biết lúc nào mới về. Dù đa số mọi người đang tu luyện, nhưng ngẫu nhiên cũng có người cận vệ đội tu luyện xong, đang trong phiên trực, bọn họ bất đắc dĩ lại giải thích cho Kiếm Vương Long Ngạo.

- Đáng ghét... Hiện tại Kiếm Vương Long Ngạo thật muốn lập tức bay đi Ngọc Hoàng Học Viện tìm Nhậm Kiệt, nhưng nhìn tới Tề Thiên liền bỏ qua ý này, bởi vì chỉ cần hắn vừa đi, khẳng định tên này sẽ đi theo.

- Bổn đại gia không có hứng thú quản chuyện của ngươi, nếu không phải mọi người cùng nhau chiến đấu, nhìn ngươi còn trẻ tuổi không biết quý trọng, cố chấp ngang bướng khăng khăng làm chuyện sai, bổn đại gia quả thật lười để ý tới ngươi. Nhưng đối với loại người như ngươi, bổn đại gia thật muốn tham khảo, nói coi sao ngươi biết rõ là sai mà còn cố chấp. Tề Thiên cảm thấy hứng thú nhìn Kiếm Vương Long Ngạo.

- Sai, là ai sai. Kiếm Vương Long Ngạo trừng Tề Thiên nổi giận quát: - Đường của ta, tự ta đi, ta có thể đạt đến trình độ này, chính là ta đúng. Còn nữa, không cần làm ra vẻ lớn hơn, dù cho ngươi là yêu thú, người tu luyện cũng lấy thực lực xếp hạng, bây giờ ngươi không bằng ta.

- Kiếm nhập cung tàng, nội tâm quy, dùng thân làm kiếm, đây là phương pháp xưa nay có, chính ngươi nói ta có đúng hay không. Nói ngươi trẻ tuổi là để mắt ngươi, là khen ngươi. Về phần nói thực lực, nói ngươi đạt đến cảnh giới hiện tại, đó là bởi tầm mắt của ngươi chỉ dừng lại ở đây, không tin ngươi có thể đi hỏi tiểu tử xấu toàn thân tà khí kia. Bây giờ ngươi nên nhìn lại, nếu nói thực lực, ngươi cho rằng tiểu tử xấu kia thế nào. Nói thật ta muốn xem, ngươi trẻ tuổi lại dùng bối phận lớn nhìn tiểu tử này thế nào. Nói thật, ta cũng rất muốn tìm tiểu tử kia, ta càng hứng thú với hắn hơn, nhưng mà nhất định phải nói rõ vấn đề giữa chúng ta.

Nói rõ.

Lúc này, Kiếm Vương Long Ngạo nghe Tề Thiên nói mà có xúc động muốn nổi điên, tay không ngừng run, lúc nào cũng có thể bùng nổ.

- Không sao, không cần nể mặt ta, muốn ra tay cứ tùy tiện. Lúc này Nhậm Kiệt dẫn mập mạp từ ngoài đi vào, nhìn Kiếm Vương Long Ngạo chiến ý tràn đầy, vừa vào liền khoát tay mời cứ việc ra tay.

- Thực ra ta rất tò mò, lâu như vậy rồi, ngươi còn có thể nhịn không ra tay, lợi hại. Mập mạp đi cạnh Nhậm Kiệt, nhìn lâu như thế mà Kiếm Vương Long Ngạo vẫn chống đỡ được, không khỏi bội phục nhếch ngón cái. Nên biết ngoài phiếu cơm lão đại ra, Kiếm Vương Long Ngạo là người chịu đựng được Tề Thiên mở hết hỏa lực trong thời gian dài nhất.

Vừa nghe mập mạp nói thế, sắc mặt Kiếm Vương Long Ngạo càng thêm đen hơn.

- Hắn ra tay rồi, có điều tuy rằng hiện tại bổn đại gia không thể tùy ý ngược hắn, nhưng hắn muốn làm gì bổn đại gia cũng không dễ dàng. Hơn nữa bổn đại gia đấu với hắn mới phát hiện kiểu cách của hắn có vấn đề, nói khách khí, tiểu tử này còn trẻ, miễn cưỡng coi như có chút tiền đồ. Tiểu tử, ta là nghĩ cho ngươi, nhìn tình huống của ngươi mà muốn làm đến đủ mạnh, nhất định phải có một ít người bên cạnh. Ta nhìn tuổi hắn không lớn, thành tích miễn cưỡng cũng được, cơ sở ngang ngang, liền muốn giúp ngươi tìm trợ thủ không tệ. Tề Thiên rất nghiêm túc, bá đạo nói.

Kiếm Vương Long Ngạo bên này đã sớm giận muốn nổ, nhưng hắn quả thật không có cách nào, bởi đánh giết cũng làm, lý luận cũng nói.

Ngoài Tề Thiên gọi hắn là tiểu tử, trẻ tuổi làm hắn không thoải mái, nói tới tu luyện công pháp, Tề Thiên nói những mặt khác làm hắn sắp dao động, cảm thấy con đường mình đi trước giờ thì ra có vấn đề. Nhưng hắn không tin, chỉ là muốn giữ vững lòng tin trước những lời nói của Tề Thiên thì cực kỳ khó khăn.

Vừa nghe vậy, mập mạp không khỏi bịt miệng cười khẽ.

Nhậm Kiệt cũng không khỏi mỉm cười, hắn phỏng đoán Tề Thiên gặp Kiếm Vương Long Ngạo sẽ như thế nào, hôm nay nhìn cảnh này thật muốn làm người ta cười to. Tề Thiên hiểu biết nhiều lắm, thông xưa hiểu nay, cũng chỉ có Nhậm Kiệt dựa vào đại cảnh giới, khi Tề Thiên nói liền tìm ra vấn đề cùng tham khảo, làm hắn cũng phải kinh dị.

Ngoài Nhậm Kiệt ra, người khác nghe Tề Thiên bình phẩm từ trên xuống dưới, sẽ sinh ra hoài nghi bản thân, bất luận học thuật, tu luyện, luyện đan... lĩnh vực nào cũng thế.

Vừa nghe đường đường Kiếm Vương Long Ngạo bị Tề Thiên nói thành trẻ tuổi, luôn miệng người trẻ tuổi, làm người ta phì cười không thôi.

- Nhậm Kiệt, bảo... hắn... đừng theo ta nữa. Lúc này Kiếm Vương Long Ngạo nhìn vào Nhậm Kiệt, có điều giọng nói vẫn quật cường như trước, nhưng mơ hồ có cảm giác cầu khẩn.

- Không phải trước kia ngươi rất tự tin, nói cứng lắm sao. Ngươi nói xem, không tin ngươi bảo tiểu tử kia đến bình luận, ngươi sẽ biết mình sai đến cỡ nào... Tề Thiên nói tiếp.

- Trăm sông đổ về một biển, chỉ cần không phải một mực đi trên đường sai, con đường mỗi người đang đi đều không giống. Tình huống hiện tại của Kiếm Vương không thể sửa đổi công pháp, dù so ngươi không còn nhiều thời gian, cho nên ngươi phải sửa lại mấy chỗ, đột phá đến Thái Cực Cảnh rồi chầm chậm làm, sửa đổi những sai lầm trước kia sẽ không thành vấn đề. Nhìn đủ độ rồi, Nhậm Kiệt cũng sợ để Tề Thiên nói tiếp, Kiếm Vương Long Ngạo có mệnh hệ nào, vậy mình làm sao ăn nói được với Chiến Thiên Long thúc thúc.

Cho nên Nhậm Kiệt lập tức ngăn lời Tề Thiên, đồng thời nhìn hai người, nói: - Một hồi ta sẽ luyện chế một bộ dược phẩm cho lão gia ngài, nhưng mà ngài phải bình ổn tâm tính đã. Thế này đi, ngài về trước, ổn định tâm thần.

- Vậy không được, vấn đề của hắn... Tề Thiên thấy Nhậm Kiệt bảo Kiếm Vương Long Ngạo đi ra, lập tức muốn ngăn cản.

- Kính thưa, vậy được rồi, không phải người ngoài cũng không phải kẻ thù, nếu thật làm ra chuyện thì sao đây. Vừa thấy Tề Thiên còn nói, mập mạp vội vàng đưa tay cản lại.

- Hả! Tiểu mập mạp, đó là gì? Mập mạp đưa tay cản trở, Tề Thiên vừa lúc nhìn thấy Tiểu Hồng Miêu trong tay hắn, lập tức bị thu hút chú ý.

Kiếm Vương Long Ngạo vừa thấy thế, lập tức như được cởi trói, vội xoay người chạy đi. Trước đó hắn chạy đến đâu Tề Thiên theo tới đó, hắn sắp điên rồi, hiện tại cuối cùng có thể đi, được giải thoát, dù chỉ là đi ra khỏi sân viện của Nhậm Kiệt, nhưng hắn lại dùng đến pháp thuật thần thông. Nhậm Kiệt nói xong, mập mạp ngăn cản Tề Thiên, hắn đã không thấy bóng đâu nữa, tốc độ quá nhanh, hắn rời đi hồi lâu, tàn ảnh mới dần tiêu tán.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio