- Oanh! Trong nháy mắt thần thức Nhậm Kiệt phủ xuống, lại phát hiện mười mấy trận pháp bao trùm xung quanh, trong đó ẩn dấu cây đại kỳ màu đen. Trận pháp tràn ngập âm khí, giống như địa ngục phát ra dao động mơ hồ.
Trách không được không bị phát hiện, trận pháp xung quanh hoàng lăng hoàn toàn ngăn cách trận pháp này. Nếu không trận pháp mười mấy dặm lớn như thế này sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ.
Mà muốn tìm một trận pháp che dấu có sẵn vô cùng khó khăn, mà bọn họ lại tìm ra đại trận do hoàng lăng hình thành.
Nhậm Kiệt khống chế thần thức tiến sâu vào trong, thần thức y vừa mới phủ xuống lập tức cảm nhận được một cỗ lạnh như băng.
Giống như trong mùa hè nóng bức nhất đột nhiên lạc vào giữa hầm băng. Y dùng thần thức dò xét mà lại cảm nhận được cỗ âm lãnh này, hơn nữa còn cảm nhận được lực đánh sâu vào, can đại kỳ màu đen quả nhiên huyền diệu. Lại có công dụng đả thương thần thức, chẳng những có thề ngăn trở dò xét còn có thể gây thương tổn được cả thần thức đạt tới dương hồn đỉnh phong.
- Ta sát, muốn đả thương thần thức của bổn gia chủ? Còn kém lắm. can đại kỳ màu đen tuy huyền diệu nhưng thần thức Nhậm Kiệt được tăng cường từ trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo, cho dù người có thần hồn lực như Ngọc Tuyền đạo nhân cũng phải sụp đổ, huống chi là trận pháp tạm thời này.
Giống như một người phá băng, thần thức Nhậm Kiệt đánh vỗ cỗ lực lượng ẩm lãnh rét lạnh kia, trong nháy mắt tiến sâu vào trong.
Nhưng mà hắn cảm giác được, uy lực can đại kỳ màu đen này tuyệt đối kinh người, phá xong cỗ lực lượng tầng thứ nhất tới chi sau Nhậm Kiệt mới để ý tới. Trận pháp thay đổi liên tục, trong lúc nhất thời ngay cả hắn cũng cảm thấy bó bức, nếu như không phải có đoạn phim Thánh nhân luận đạo trợ giúp tăng cường thần thức thì dù với thần thức dương hồn tầng thứ bảy của Nhậm Kiệt cũng chỉ có thể nuốt hận.
Nhưng mà lúc này y không quản được nhiều như vậy, không ngừng dùng thần thức tìm hiểu biến hóa trận pháp này, bởi vì càng kéo dài, linh ngọc tiêu hao càng kinh khủng, đủ khiến cho một gia tộc tầm trung phá sản. Tuy rằng Nhậm Kiệt vẫn còn một ít linh ngọc, nhưng chính hắn biết muốn duy trì đoạn phim kéo dài thời gian thì những linh ngọc này căn bản không đủ, cho nên nhất thiết phải nắm vững thời gian.
Cũng may ban đầu chỉ có lực phòng ngự đối với thần thức, còn về sau không còn nữa. Nhậm Kiệt cũng hiểu được trận pháp này, dưới tình huống xâm nhập mà không xúc động trận pháp, giống như đi vào mật thất phòng ngự nghiêm mật nhưng lại có thể dùng chìa khóa mở, không cần kinh động bất cứ ai.
- Oanh... Rốt cuộc Nhậm Kiệt hoàn toàn đột phá trận pháp can đại kỳ màu đen. Tiếng ầm ầm nổ vang, y tiến vào trong, lập tức cảm nhận được lực công kích cường đại, lực lượng chớp động, hơi thở không ngừng biến hóa. Cho dù có trận pháp ngăn trở, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cỗ lực lượng kinh khủng này.
- Lợi hại, lợi hại! Không hổ là Sát Thủ Vương, trong tình huống này mà lại có thể kiên trì được lâu như vậy, bộ thân pháp này của ngươi tuy rằng không toàn vẹn, nhưng còn lợi hại hơn cả thân pháp chữ Địa nội đường chúng ta. Thành thật khai báo đi, ngươi từ đâu có được, ta cho ngươi chết được thống khoái.
Một lão đầu mắt đen như mực, thân ảnh lúc ẩn lúc hiện, phối hợp chặt chẽ với trận pháp đắc ý nói.
Lão đang đuổi theo vì Sát Thủ Vương lão nhân mặt cười, thân hình gã cũng lúc ẩn lúc hiện, nhưng mà trận pháp này cũng không ngừng công kích, bài xích. Đủ loại lực lượng nghiền ép, cộng thêm y chưa thông thạo trận pháp cho nên không thể ẩn tàng được. Nhưng mà thân pháp của gã hơn hẳn lão già râu chuột, liên tục biến hóa mấy lần thoát được đả kích trí mạng. Tác giả văn không hay lắm, có vẻ còn trẻ.
- Hừ! Lão nhân mặt cười hừ lạnh nói: - Xem ra bổn vương đã quá xem trọng... khụ... đám Tàn Hồn các ngươi. So với vị Đường chủ năm đó, các ngươi còn kém xa lắm. - Bịch, bịch, bịch... Đúng lúc này, trong trận pháp đột nhiên nổ tung, ánh lửa bắn ra bốn phía, trong nháy mắt chiếu sáng không gian, từng tia lửa đỏ bao phủ lão nhân mặt cười.
Lão biến sắc, hơi chút do dự. Tuy rằng thân pháp của y mạnh hơn lão già râu chuột rượt theo nhiều, nhưng mà bị thương không nhẹ, sắp thành đèn cạn dầu. Mà quan trọng hơn là lão già râu chuột cũng mạnh, cũng là cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh cô đọng dương hồn tầng thứ bảy. Trong loáng do dự, đối phương đã nhanh chóng tiếp cận..
- Ha ha, Hồng Diễm, cản tốt lắm. Sát Thủ Vương dường như không biết chạy đâu sao?
Lão già râu chuột phía sau cười lớn, hai tay vươn ra, hai cỗ lốc xoáy do hắc khí hình thành như hai mũi khoan điên cường phóng tới chặn đường lui của lão nhân mặt cười. Văn tác giả dài dòng quá. Không mạch lạc.
Thần thức vừa đánh sâu vào trong đại trận, Nhậm Kiệt lại lần nữa buông ra dò thấy vụ nổ kia. Uy lực vụ nổ kia cực mạnh, có thể sánh với một kích toàn lực của cường giả Âm Dương Cảnh dương hồn tầng thứ tám trở nên. Nhưng dưới thần thức của Nhậm Kiệt, y lập tức phát hiện đoàn ngọn lửa chỉ là bề ngoài, mà một đoàn ẩn giấu một cỗ nhiệt lực cực kỳ kinh khủng.
Nhưng mà cỗ lực lượng này lại có liên kết đặc thù với hai luồng ngọn lửa ở giữa, mà lại tương tự với trận pháp, trong nháy mắt có thể tức tốc dời đi.
Con bà nó, trách không được lão già kia lại do dự, ở trong trận pháp, lại dưới tình huống khẩn cấp, đối phương lại có thể xuyên qua vụ nổ kia, sát khí vô hạn, muốn tránh cũng khó như lên trời.
Nhậm Kiệt cũng phát hiện gương mặt lão nhân mặt cười đã vài vết nứt toạc, lộ ra xương cằm, còn có vết cháy xém, hiển nhiên là bị thương trước đó. Sở dĩ lão do dự là vì đã từng nếm qua một lần.
Nhưng mà chỉ trong chớp nhoáng do dự, lão phải lập tức làm ra lựa chọn. Lúc này không có lựa chọn nào khác là đánh bạc, bởi vì có trận pháp áp chế, cản trở lão lẩn trốn, cản trở lão phát huy ra lực lượng của mình. Mà phía sau lại có lão già râu chuột công kích, phía trước lại có hỏa tạc, lão không còn sự lựa chọn nào khác ngoài đối mặt.
- Lăng không đảo lộn bên trái cái, bên phải ba cái về phía kia. Dụ cho công kích của đối phương đụng nhau, thi triển phương pháp co rút thân thể Tề Thiên dạy ngươi tăng tốc nhanh.
Ngay lúc lão phải làm ra lựa chọn, Nhậm Kiệt đã dùng thần thức nhanh chóng thông tri cho lão, chỉ lão cách tránh đòn.
- Đảm nhiệm... Ta sát... Lão nhân mặt cười giật mình thiếu chút nữa rơi xuống. Tại địa phương này, tại thời điểm này sao lại nghe được tiếng của Nhậm Kiệt vang lên trong đầu? Thật là kinh khủng, thật là đáng sợ.
Cảm giác vừa khinh khủng vừa khó tin giống như người thế tục gặp phải ma quỷ vậy.
Trong nháy mắt bị giật mình, thân hình lại hơi khựng lại, vòng ngoài pháp lực công kích phía sau đã ép tới nội giáp, lốc xoáy đen đánh vào khiến lão lao phun ra một búng máu.
Nhưng mà lúc này lão cũng không quản được nhiều như vậy, cả người chớp động mấy cái bay lên không trung làm theo lời Nhậm Kiệt, trực tiếp phóng về phía kẻ ẩn tàng trong đám lửa kia.
- Hả? Vận cứt chó! Trong biển lửa truyền tới thanh khinh thường của một nữ nhân, một đoàn lửa đỏ lập tức bắn tới.
- Vèo, vèo! Trong lúc thị nghĩ mình và lão già râu chuột trước sau giáp công, lão nhân mặt cười tránh cũng khó, đột nhiên thần hình lão nhân mặt cười ẩn vào trong một trận pháp nhỏ, thân hình cuộn lại tránh đi lực lượng áp bách và công kích của trận pháp sau đó bắn mạnh ra ngoài.
- Chuyện gì vậy? Lão già râu chuột cả kinh kêu lên. Hơi mất khống chế va chạm với nữ tử trước mặt. - Oanh! Tuy rằng đòn đánh quỷ dị, nhưng mà lực lượng của nữ tử kia còn yếu hơn lão già râu chuột, lập tức bị đánh bay ra ngoài mấy trăm thước.
- Ngươi mù sao? Nữ tử độ tuổi, dáng người thướt tha, ngực căng cứng, một thân quần áo đỏ, cáu gắt mắng.
- Hồng Diễm... Chuyện này... Ta cũng không phải cố ý, vừa rồi là gì vậy? Lão già râu chuột rất kiêng kỵ Hồng Diễm, cười huề nói.
- Người hỏi ta, ta biết hỏi ai, còn không nhanh giết lão, nếu không để lão trốn thoát, trở về Phó đường chủ sẽ không tha cho ngươi.
Thanh âm Hồng Diễm vô cùng bén nhọn, cho dù lúc bình thường nói cũng chanh chua như cãi vã vậy. Tính tình nàng cũng giống như y phục của nàng vậy, nóng như lửa.
- Vâng, vâng! Vừa nghe tên Phó đường chủ, lão già râu chuột giật mình, ánh mắt vô cùng sợ hãi, hai tay lại lần nữa xuất hiện lốc xoáy khí đen, cả người cũng bao bọc trong lốc xoáy đen, tốc độ chợt tăng thêm.
Nhưng muốn đuổi kịp Sát Thủ Vương thì nói dễ hơn làm. Có Nhậm Kiệt hướng dẫn, ảnh hưởng của trận pháp đối với lão nhân mặt cười giảm mạnh, vừa rồi lại bạo phát, lập tức bỏ ra một khoảng xa.
Còn đoạn hai người kia dừng lại đánh nhau, nói chuyện với nhau thì sao? Tác giả sắp xếp tình tiết không hợp lý.
- Sao ngươi lại tìm được ta? Thần thức của ngươi sao lại tiến vào được trận pháp này? Sao ngươi lại biết tình huống nơi này? Lão nhân mặt cười có nhiều điều không hiểu, dùng thần thức hỏi Nhậm Kiệt.
- Hiện tại ta không có biện pháp liên lạc với ngươi trong thời gian dài, chỉ tạm thời giúp ngươi hóa giải nguy cơ thôi. Về sau ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi. Nếu như ta có thể phá mở đại trận từ bên ngoài thì hai người này sẽ không còn đáng sợ nữa. Chuyện về sau về sau hãy nói. Lão nhân mặt cười có hàng ngàn hàng vạn vế đề, Nhậm Kiệt làm sao trả lời cho đặng.
Vả lại lúc này không phải lúc tra hỏi, mỗi một thời khắc đều tiêu hao linh ngọc bằng con số thiên văn, hơn nữa tiêu hao vì nó thì không có ý nghĩa gì. Nhậm Kiệt cũng không muốn như vậy.
- Không được, ngàn vạn lần ngươi đừng tới đây, Nhậm gia không thể dưa vào chuyện này, nếu không sẽ mang tới tai ương ngập đầu cho Nhậm gia. Nghe lời ta, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết chỗ Tôn Nhị, còn chuyện khác ngươi đừng xen vào, tuyệt đối không thể xen vào.
Dù có nhiều lời muốn hỏi, nhưng nghe Nhậm Kiệt nói muốn tiến vào, lão nhân mặt cười lập tức bị dọa sợ nhảy dựng lên.
Trong giọng nói của lão đầy vẻ sợ hãi, dứt khoát từ chối để Nhậm Kiệt cứu, dứt khoát không cho Nhậm Kiệt tiến vào. Cho dù trong khoảnh khắc từ vong lúc trước lão cũng không sợ như lúc này, lúc đó chỉ là không cam lòng, nhưng lúc này lại sợ thật, lão sợ Nhậm Kiệt tới đây, vì chuyện này mà rước vào tai ương ngập đầu.
- Nhậm Kiệt,... , Nhậm Kiệt! Ngươi có nghe ta nói không? Tổ cha nó... Lão nhân mặt cười muốn liên lạc với Nhậm Kiệt, nhưng lại không được, lão tức giận rống lên như sấm, nhưng mà lại không giúp được gì.