Thấy thuyền của Nhậm Kiệt từ xa chạy tới, một số người đang ở gần Hội Văn Lâu, còn có một số người định đi vào Hội Văn Lâu đều bàn luận xôn xao.
Lúc này mỗi người bọn họ đều giống như con gà trống nhỏ cao ngạo, ưỡn ngực ngẩng đầu, vô cùng kiêu ngạo tự đắc. Nên biết rằng bọn họ đều đã trải qua nhiều ngày thi đua chọn lựa, cuối cùng mới có tư cách đi vào Hội Văn Lâu, đám người bọn họ này bất kể thành tích cuối cùng như thế nào, đều sẽ trở thành thành viên của Hội Văn Lâu, hưởng thụ các loại đãi ngộ của thành viên chính thức Hội Văn Lâu.
Nếu như có cơ hội tiến thêm một bước, chẳng những có thể có rất nhiều chỗ tốt, lại được dương danh ở Ngọc Kinh Thành.
Chuyện vừa rồi bọn họ cũng đều biết, tuy nhiên ở trong mắt bọn họ thì tính là gì chứ!? Đây là Hội Văn, không phải Võ Đấu Trường, là địa phương tỷ thí văn hóa cao nhã, là đất tung hoành của những tài tử bọn họ, là chỗ phô bày tài hoa, là sân khấu của họ.
- Hừ! Lúc này, tam hoàng tử Lý Văn Công cũng đứng trong đám người, vừa rồi là hắn trước hết vừa động thần thức, thông báo cho mấy người đi theo hắn, lúc này thật ra hắn biểu lộ thông minh, không có mạnh mẽ ra mặt như trước.
Thật lòng hắn cũng không dám cường thế ra mặt, lần trước đã mất hết mặt mũi, hơn nữa Thành Vương là tiểu tổ tông đời ông của bọn hắn, quả thật không chọc nổi! Cũng không biết tiểu tổ tông Thành Vương này nghe nói có mâu thuẫn với Nhậm Kiệt, thiếu chút nữa đánh nhau ngươi chết ta sống, hôm nay danh tiếng nổi bật, lực lượng cường đại... như thế nào lại nhận Nhậm Kiệt làm lão đại?!?
Thật không biết hắn nghĩ như thế nào?
Mặc dù chính mình không dám ra mặt, nhưng tam hoàng tử Lý Văn Công càng nghĩ càng căm hận! Lần này hắn vốn xuất ra hết danh tiếng, liên tiếp trong nhiều hạng mục tranh tài giành được đầu bảng, vốn mục tiêu chính là chạy thẳng tới vô địch của Hội Văn lần này, chuẩn bị hội sư cùng người sáng lập hội cao nhất, soạn ra một đoạn giai thoại truyền thuyết.
Sau đó từ từ tạo ra danh tiếng văn chương vô song, bác học nho nhã của hắn, để làm chuẩn bị cho bước kế tiếp tranh ngôi vị hoàng đế... thế mà không nghĩ tới thoáng cái lại mất hết mặt mũi, đến mức tới giờ này hắn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. Đang lúc buồn bực, đột nhiên nghe có người kinh hô thuyền của Nhậm Kiệt tới, lập tức hắn dùng thần thức thông báo mấy người, vì thế liền truyền ra các loại lời nói, tình tự, tâm tình kích động của đám văn nhân kiêu ngạo, tự đắc kia.
Kể từ đó, lập tức liền kích động lên tâm tình của mọi người, nhất là nắm bắt được tâm tính kiêu ngạo, tự đắc của văn nhân.
Có người cố ý thúc đẩy, tâm tình của những người đó càng ngày càng kích động, lời nói ra cũng càng ngày càng quá đáng.
- Đừng nói là hắn, Nhậm gia bọn họ vốn chính là một đám người chỉ biết giết chóc!
- Mục vô quân thượng, đã sớm nên trị tội hắn!
- Bất học vô thuật còn đích thân làm sòng bạc, nghe nói còn hạ độc Phương tiểu thư, lúc giải độc vơ vét tài sản còn không tính, còn muốn làm chuyện không an phận... quả thực bỉ ổi mà!
- Người như thế chỉ là dựa vào một chút dư ấm che chở của gia tộc, không biết mình họ gì, sớm muộn gì cũng gặp ngập đầu tai ương!
- Hắn tới nơi này, cũng giống như đám người ở chung quanh kia đến đây tham gia náo nhiệt!
- Hừ! Hắn còn không bằng những người đó đâu, nhiều lắm cũng chỉ giống như những tên du côn lăn lộn chờ ăn kia, giống như những tên đồ tể giết heo bán thịt kia!
- Ha ha... Nói không sai! Hắn thì tính là gì, hắn hiểu được cái gì là thi từ ca phú, hiểu được cái gì là cầm kỳ thư họa chứ!
- Mưa phùn, sương trắng, khói xanh lượn lờ, tiếng người ngân nga... đây chính là cảnh đẹp, ta có một bài thơ...
Mưa nhỏ không lớn, vốn cũng không có ảnh hưởng gì, đám người kia ngươi một lời ta một lời nói đến càng ngày càng quá đáng, thậm chí có người còn nói châm chọc thẳng vào Nhậm Kiệt, Nhậm gia. Người tham gia so tài ở Hội Văn vô số đếm không hết, nhưng cuối cùng người thắng chỉ có người, người này đang ở trước quảng trường rộng lớn của Hội Văn Lâu. Tam hoàng tử cố ý ra lệnh cho người dẫn dắt, tất cả đề tài đều chỉa mũi nhọn vào Nhậm Kiệt, Nhậm gia.
- Đám người kia sao vậy, có bệnh chăng? Lúc ban đầu có mấy người bàn tán, Lý Thiên Thành đang ở trên thuyền cũng nghe được. Hắn còn đang huyên thuyên giới thiệu Hội Văn với Nhậm Kiệt, đồng thời tham khảo một chút chuyện đánh bạc với Nhậm Kiệt, cho nên cũng không để ý lắm. Nhưng không nghĩ tới những người này càng ngày càng quá đáng, giống như đám lửa càng lúc càng cháy lớn, càng ngày càng nghiêm trọng cũng càng ngày càng quá đáng, cuối cùng nói đến Lý Thiên Thành đều nghe không nổi nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên vô cùng nghiêm túc nhìn thoáng qua đám người tụ truóc Hội Văn Lâu.
- Trước không nói người nào chuyên bị người khi dễ, loại ngựa chuyên bị người cưỡi kia, bởi vì ta cũng không là người thiện lương bị người khi dễ gì đó! Nhậm Kiệt nói, chỉ qua bên kia, rất rõ ràng chỉ ngay vào tam hoàng tử nói: - Đã nói người này đê tiện thật là cả đời đê tiện, nghĩ rằng học được quyền mưu, nghĩ rằng đây là thủ đoạn chánh trị, lại không biết việc làm này có ngu xuẩn biết bao! Nếu hắn có thể một mực ẩn nhẫn không âm thầm làm loại chuyện như vậy, ít nhiều vẫn còn có chút hy vọng, hiện tại xem ra một chút hy vọng cũng không có! Hắn quá giả dối, quá ngốc, quá ngây thơ!
- Lão đại... nói gì vậy? Lý Thiên Thành nghe như vịt nghe sấm, khó hiểu nhìn về phía Nhậm Kiệt, không sao hiểu rõ ý trong câu nói của hắn.
- Ta đang nói, tên con cháu ngươi kia đang làm trò quỷ! Nhậm Kiệt nói, vừa chỉ thẳng ngón tay vào tam hoàng tử Lý Văn Công.
Nhậm Kiệt đối thoại cùng Lý Thiên Thành cũng là trao đổi bình thường, hơn nữa thời điểm này hắn cũng không có khởi động trận pháp cách âm trên thuyền, nên rất nhiều người ở nơi này đang lưu ý tới bọn họ, bao gồm đám người tam hoàng tử Lý Văn Công, đều nghe được rõ ràng câu nói của Nhậm Kiệt.
Không ít người đều bị câu nói lớn mật của Nhậm Kiệt dọa cho hoảng sợ: chỉ vào một hoàng tử nói con cháu, đó không phải là mắng hoàng đế là đời con cháu hay sao.
Nhất là Lý Văn Công, trong mắt lóe lên tia phẫn nộ, sát khí. Dù sao hắn cũng là hoàng tử, chưa từng bị sỉ nhục như thế.
Nhưng cũng giống như mọi người, hắn lập tức hiểu rõ ý câu nói của Nhậm Kiệt, tức giận đến hắn nghiến răng nghiến lợi nhưng chỉ có thể nuốt nhịn cục tức này: bởi vì Nhậm Kiệt là đang nói chuyện cùng Lý Thiên Thành, Lý Thiên Thành đích thật là đời ông của tam hoàng tử Lý Văn Công.
Những người khác đều thầm cười trộm, Nhậm Kiệt thật đủ ác đủ độc!
Nhưng tam hoàng tử Lý Văn Công phẫn nộ rất nhiều, trong lòng lại chấn động, đầy khiếp sợ. Làm sao có thể, mình cũng không có nói một câu nào, chỉ là ngầm thông qua thần thức sai bảo thủ hạ đi làm, làm sao hắn có thể phát hiện là mình làm, còn có câu nói loại đó, hắn có ý gì?
Làm sao có khả năng, làm sao hắn có thể phát hiện ra mình?
- Hắn dám ư! Để ta đi lôi hắn tới đây, xem hắn giải thích thế nào? Lý Thiên Thành vừa nghe nói, lập tức định tung người đi, bắt Lý Văn Công qua đây chất vấn một phen.
Tam hoàng tử Lý Văn Công vốn còn đang cố nén ngồi ở đó, làm bộ như hoàn toàn không chú ý tới Nhậm Kiệt bọn họ, nhưng Lý Thiên Thành vừa nói lời này khiến thân mình hắn run lên, thiếu chút nữa nhảy lên bỏ chạy! Nếu như vị tiểu tổ tông này thật sự muốn thu thập mình, vậy mình thật xui xẻo rồi!
Người khác còn dễ đối phó, nhưng Lý Thiên Thành là người khiến hắn nhức đầu nhất, cũng không dám trêu chọc nhất... cố tình Lý Thiên Thành trước nay không quản tới ai, không phục ai lại đi theo bên cạnh Nhậm Kiệt, vừa chạy tới liền ra tay đánh người, còn xưng tiểu đệ đến đây. Vốn chỉ tới một mình Nhậm Kiệt đã đủ khiến người không chịu nổi, hiện tại lại thêm tiểu tổ tông... Con bà nó! Cái này không phải muốn lấy mạng người ta sao!
- Không cần phiền phức như vậy, trước không nói xách hắn qua đây, có cắn chết hắn cũng không thừa nhận, mà cho dù ngươi làm cho người khác thừa nhận, không có bằng chứng hắn cũng không thừa nhận. Tuy rằng bổn gia chủ muốn thu thập người cũng không cần hắn có thừa nhận hay không, nhưng ngươi xem hiện tại loại khí thế này, loại tình cảm quần chúng kích động cùng đi nhà cầu này, nhất là đám người kia từng người đều rất tự đắc kiêu ngạo, cho dù xử lý tên làm chuyện xấu ở sau lưng kia, bọn họ cũng sẽ tự cho là đúng, nơi nơi tuyên dương, cao ngạo y như vậy, không biết cái gì gọi là gà trống nhỏ! Nhậm Kiệt đưa tay ngăn lại Lý Thiên Thành định vọt đi.
- Không thể nào! Nhiều người chửi mắng lão đại như vậy lão đại đều không để ý tới, còn có thể nhịn được ư? Lúc này, Lý Thiên Thành đều bị đám người kia nói đến kích động, trong lòng không chỉ muốn xông lên bắt lấy tam hoàng tử Lý Văn Công, đồng thời cũng muốn chấn nhiếp đám người kia! Tuy rằng Nhậm Kiệt chỉ là lão đại tạm thời của hắn, nhưng trước khi hắn chưa đánh thắng Nhậm Kiệt, chưa có làm lão đại, bọn họ nói Nhậm Kiệt không phải là nói động tới mình sao? Hơn nữa từng người đều tự cho là đúng, bộ dáng thật khiến người ta chán ghét, tức giận.
- Ta thật sự chưa từng thấy phiếu cơm lão đại nhẫn nhịn! Ngươi cứ chờ xem kịch vui đi! Hà hà... còn là bên này so ra náo nhiệt hơn! Lúc này, mập mạp cũng chạy tới, Hổ Hổ cũng hưng phấn nhảy tới nhảy lui trên vai nàng, bởi vì hôm nay quá náo nhiệt, nó cũng rất vui vẻ.
- Bọn họ ngược lại không đáng để ta quan tâm! Tuy nhiên đối phó với người như thế, biện pháp tốt nhất chính là hoàn toàn nghiền nát lòng kiêu ngạo của bọn họ, có như vậy bọn họ mới có thể hoàn toàn đàng hoàng thành thực! Mập mạp rất biết mình, đối mặt với đám người gọi là tình cảm quần chúng kích động này, Nhậm Kiệt đang định ra tay.
“Hừ! Ếch ngồi đáy giếng!” Tam hoàng tử Lý Văn Công hơi nhếch khóe miệng, trong lòng thầm hừ lạnh, thầm nghĩ: “Chỉ bằng vào ngươi ư!”
- Nhậm Kiệt kia lại nói muốn nghiền nát sự kiêu ngạo của chúng ta! Ha ha... Hắn tưởng hắn là ai chứ!
- Thiên cổ sự văn chương, văn nhân ngông nghênh, cho tới bây giờ chưa từng người nào có thể nghiền nát, chỉ bằng vào hắn...
- Hắn tưởng hắn là ai? Cốt lõi văn nhân, thật ra hắn có thể hiểu được, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng cái ngông nghênh kia ai có thể chặt đứt!
- Lúc bình thường lớn lối bá đạo, nghĩ đến đây có chút võ lực cùng quyền thế là được sao? Đừng nói là văn chương nghìn đời, lưu truyền muôn đời, thống trị thiên hạ, cho dù là cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, uống rượu, uống trà... những thứ này hắn hiểu được sao!
- Nhậm đại gia chủ người ta hiểu được uống hoa tửu chứ... Ha ha...
Lúc này thuyền của Nhậm Kiệt mặc dù ở giữa sông nội thành, nhưng cách quảng trường chỗ mọi người đứng trước Hội Văn Lâu cũng không xa, mà trong quảng trường cũng có không ít người lực lượng không yếu, Nhậm Kiệt bên này không có trận pháp gì ngăn cách, Nhậm Kiệt cùng Lý Văn Công nói với nhau mọi người đó đều nghe biết.
Vừa nghe Nhậm Kiệt nói muốn hoàn toàn nghiền nát cái gọi là kiêu ngạo của họ, những người này phản ứng càng thêm kịch liệt, từng người giống như mèo bị đạp đuôi, vô cùng oán giận, trào dâng, nói ra cũng càng thêm chói tai khó nghe.
- Con bà nó! Một đám khốn kiếp đều ngậm miệng... Lý Thiên Thành trước nay có bao giờ nghe qua lời như vậy, gương mặt nhỏ đỏ lên, đột nhiên nổi giận gầm một tiếng.
Tiếng gầm vang dội, một số người cách rất gần có mấy người bị chấn cho hộc máu, còn có hai người hôn mê tại chỗ.
Thoáng chốc, quảng trường lập tức yên tĩnh, nhưng cũng chỉ yên tĩnh trong phút chốc.
“Ầm...” Sau đó, trong người thắng trận trên quảng trường, cùng với người ở chung quanh đi theo văn nhân mà đến, không có tư cách đi vào Hội Văn Lâu tham gia cuộc so tài cuối cùng kia, lập tức nổ tung.
- Thành Vương thì ngon lắm sao! Cho dù là Hoàng triều thượng cổ, cho dù là Minh Ngọc Hoàng Triều xưa nay cũng không có nói cấm đoán!
- Dân không nói, nước sẽ diệt vong! Cho dù là bệ hạ ở chỗ này chúng ta cũng giống vậy phải nói!
- Không sai! Nhậm Kiệt này mục vô quân thượng, sớm nên xử trí; ỷ thân là gia chủ Nhậm gia muốn làm gì thì làm, tội đáng chết vạn lần!
- Còn sỉ nhục giới văn, lại nói nghiền nát ngông nghênh cùng kiêu ngạo của văn nhân... Thật càn rỡ đến mức nào!
- Quả thực không xem văn nhân thiên hạ vào đâu! Thành Vương tuổi nhỏ bị hắn xúi giục, chúng ta cũng không tính làm gì. Thành Vương xin nghĩ lại, gần quân tử mà xa tiểu nhân đi!
- Không sai! Chúng ta tuyệt đối không cho phép đám người này ở đây nói càn. Khi chúng ta xong việc phải làm huyết thư tấu lên bệ hạ, nghiêm trị Nhậm Kiệt hạng người lớn lối, mục vô quân thượng bực này!
Nếu như nói vừa rồi còn chỉ tập trung vào người sắp đi vào Hội Văn Lâu ở trung tâm quảng trường Hội Văn Lâu, do tam hoàng tử Lý Văn Công cầm đầu kia, như vậy thời khắc này đã lan rộng ra chung quanh. Vòng ngoài quảng trường Hội Văn Lâu có ước chừng hơn vạn người, ai nấy đều tự cho mình là siêu phàm, tự cho là người có vốn để ngông nghênh kiêu ngạo, lần này thoáng cái liền nổ tung oa.
“Bịch bịch...” Lý Thiên Thành tức giận không chịu được, nắm chặt hai nắm tay, sau lưng đã muốn triển khai Thất Thải Vũ Dực định dùng toàn lực áp đảo.
- Đừng nóng vội, đừng nóng vội! Nhìn phiếu cơm lão đại kìa, một hồi ngươi sẽ cảm thấy vô cùng thống khoái! Mau nhìn xem! Lúc này, mập mạp ở một bên dùng tay đè vai Lý Thiên Thành xuống, bảo Lý Thiên Thành đừng có gấp.
Mập mạp vừa nói như vậy, lúc này Lý Thiên Thành mới quay đầu nhìn về phía Nhậm Kiệt, phát hiện Nhậm Kiệt lại như chuyện không liên quan tới mình, tiếp tục đứng ở nơi đó tươi cười nhìn những người kia, dường như những người đó quát mắng không phải hắn... đồng thời Lý Thiên Thành chú ý thấy lúc này Nhậm Kiệt đã nâng tay phải lên.
Hai ngón tay khép lại, nhưng không phải phát ra chỉ kiếm, chỉ là trên hai ngón tay ngưng tụ pháp lực, lúc này mưa phùn từ trên bầu trời rơi xuống, lại rào rào tụ tập chung quanh hai ngón tay Nhậm Kiệt, đang từ từ ngưng tụ quanh hai ngón tay Nhậm Kiệt... phút chốc liền ngưng tụ thành một giọt nước mưa rất lớn bằng cỡ nắm tay.
- Đi! Ngay khi giọt nước mưa ngưng tụ lớn bằng nắm tay, đột nhiên Nhậm Kiệt búng ra, trong nháy mắt giọt nước mưa này bay ra ngoài.
“Bịch... Ầm...” Giọt nước mưa kia đánh thẳng vào một số cấm chế đơn giản ở vòng ngoài vách tường Hội Văn Lâu, trong nháy mắt đánh vào trên một cái nghiên mực treo trên đỉnh chóp Hội Văn Lâu.
- Khốn kiếp! Đó là nghiên mực nước dãi rồng còn dư lại trong di tích thượng cổ, phải là đệ nhất danh tài trong tỷ thí thư pháp mới có thể thu được! Lúc này, tam hoàng tử Lý Văn Công vừa rồi một mực nhẫn nhịn chịu đựng chợt nhảy lên, rống giận.
So tài thư pháp này hắn cũng sẽ tham gia, hơn nữa hắn có chín thành trở lên nắm chắc sẽ thắng lợi. Nghiên mực nước dãi rồng này chính là phần thưởng dành cho tỷ thí thư pháp. Nghe nói nghiên mực nước dãi rồng này là hoàng gia thời đại thượng cổ, đào được nước dãi của thần long trong truyền thuyết luyện chế thành nghiên mực. Đối với văn nhân mà nói là bảo vật vô giá, là truyền gia chi bảo.
Cho dù hắn thân là tam hoàng tử cũng không có. Không nghĩ tới lúc này lại bị Nhậm Kiệt dùng một giọt nước đánh nát, mà trong nháy mắt đó, nghiên mực nước dãi rồng vỡ vụn rồi lại tan trong giọt nước mưa kia... điều này làm cho trái tim Lý Văn Công như đang rỉ máu!
Phần thưởng của Hội Văn Lâu dành cho đệ nhất danh tài, đều treo trên Hội Văn Lâu. Lúc này người đến quảng trường chủ yếu đều đang nghị luận: bên trên có cổ cầm giá trị phi phàm; có trà băng hàn vùng địa cực; còn có bảo bối như nghiên mực nước miếng rồng loại này... Đây cũng là nguyên nhân lần này Hội Văn tổ chức quy mô to lớn như thế, huống chi người giành được thắng lợi cuối cùng, còn có thể nhận được cơ hội trao đổi với chính Văn Thủ, đây mới là chuyện tha thiết ước mơ của rất nhiều người.
Lúc này, những người khác cũng đều nổ tung oa, thậm chí có người gào khóc thảm thiết, kêu trời trách đất muốn giết chết Nhậm Kiệt ngay tại quảng trường.
Mà lúc này Nhậm Kiệt đứng ở trên thuyền, ngón tay hơi nhích động, cổ tay chậm rãi di chuyển, từng giọt nước kia dường như bị một cây bút vô hình hút thấm, tiện tay Nhậm Kiệt nhẹ nhàng lăng không múa ngón tay.
Nghiên mực nước dãi rồng tan trong giọt nước kia, lúc này lại tản ra mùi thơm kinh người, có từng tia tia nước đen xoay tròn ngưng tụ linh khí, trong nháy mắt đánh thẳng vào bên trên cổng chính đi vào Hội Văn Lâu.
“Ầm...” Tầng ngoài cấm chế ầm ầm vỡ vụn, trên cổng chính dường như bị một cự nhân múa bút lông điểm một cái thật mạnh...