Đây là Đông Hoang, là thế giới của tu luyện giả, nếu như có bối cảnh làm một ít chuyện công khai thì phải xem thực lực, chém giết nhau cũng không cần hỏi nhiều.
Hiển nhiên sau khi phát hiện phía sau có người theo vào, họ không nói hai lời, trực tiếp hạ sát.
Vừa rồi Nhậm Kiệt cũng thấy, mười mấy người phát hiện dị động nơi đây chạy tới, nhưng lại bị hai người bọn họ giết chết hết.
- Vù, vù... Bộ pháp thay đổi, thân hình Nhậm Kiệt chớp động, lạnh lùng tránh thoát đòn hiểm.
Hai người kia đều là tông chủ một tông, tự nhiên thực lực rất mạnh, nhưng với Nhậm Kiệt thì chẳng là gì. Đối mặt hai Thái Cực Cảnh Nhậm Kiệt còn không sợ nữa, huống chi là hai người này.
Mà hai người Tư Mã Thiên Thần và Thủy Phi Tường mới phiền toái, tuy hai người bị thương, nhưng thực lực vô cùng cường hãn.
Sau khi tiến vào, hai người đều hơi bay chậm lại, chú ý tình huống bên này.
- Oanh... Đúng lúc này, không gian ầm ầm chấn động, giống như muốn sụp đổ vậy.
Mà cửa vào đang sụp đổ lại mạnh mẽ bị một đạo sáng xanh xuyên qua, lại tạo thành một cái cửa vào mới.
Nhậm Kiệt lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng cường hãn, tuyệt đối có thể mở ra không gian độc lập được. Cho dù còn kém xa Trường Hồng đạo nhân, nhưng tuyệt đối tiếp cận tồn tại Thái Cực Cảnh đỉnh phong.
Tuy cách phá trận của người hai tông kia khiến Nhậm Kiệt rất xem thường. Nhưng lại thực dụng, trước đó bọn họ cũng phân tích qua tình huống xuống quanh, xung quanh có mấy tông môn, nhưng đều không xê xích gì Thiên Thủy Tông lắm, thậm chí còn có không ít tông môn yếu hơn đấy.
Tình huống này, nếu không phải tin tức xác thực, lão tổ tông môn tuyệt đối không tới, chỉ có thể nói là vận khí bọn họ xui xẻo, những người này cũng không phải mẻo mả nhìn trộm, mà chỉ trùng hợp đến đây mà thôi.
- Vào mau, nó sắp sụp đổ rồi. Ta giúp ngươi cản bọn họ lại, nhanh quấn lấy bọn họ, nhanh... Nhậm Kiệt đổi giọng, giọng điệu có vẻ vô cùng lo lắng nói. Bởi vì không gian độc lập có thể cách trở thần hồn lực, nhưng sau khi cái lối vào bị phá ra, thanh âm cũng có thể truyền qua được.
Dĩ nhiên truyền qua được hay không không quan trọng, Nhậm Kiệt chỉ cần hai người Tư Mã Dần nghe được là đủ rồi.
- Hừ, giết. Thủy Phi Tường chỗ xa xa hừ lạnh một tiếng, hạ sát lệnh.
- Chỉ bằng ngươi? Diệt sát toàn bộ! Lão tổ Tư Mã Thiên Thần cũng khinh thường hạ lệnh nói.
Nghe lệnh, Thiên Yêu Thú Quán Hồng và Thủy Trạch Xuyên đều lập tức xuất thủ, phóng về phía cửa vào đánh tới.
- Vù, vù vù... Đúng lúc này, thông đạo màu xanh kia đột nhiên lóe lên một đạo ánh kiếm trong suốt như suối, vừa bay vào một phân thành hai, hai phân bốn, không ngừng nhân lên, trong nháy mắt tạo thành một kiếm trận xoay tròn. Mà phía sau là một cái phiên to lớn, bên trên ầm ầm phun ra âm khí và độc khí, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm xung quanh, khủng bố vô cùng.
Chết tiệt, Ngọc Phong Kiếm.
Người khác không nhận ra, Nhậm Kiệt liếc một cái liền nhận ra. Đây không phải là Ngọc Phong Kiếm và Ngọc Phong Kiếm Trận mà Hoa Mỹ Ngọc sử dụng sao?
Hắn lại chạy tới đây, hơn nữa còn mang theo người khác, mà người vừa rồi phá mở ra thông đạo lối cửa vào tuyệt đối mạnh hơn hắn rất nhiều, mà người sử dụng độc phiên phía sau cũng không yếu. Xem ra có ít nhất là ba người.
Má nó, bọn họ sao lại xuất hiện ở đây?
Nhậm Kiệt hoàn toàn bất ngờ, hắn không muốn gặp bọn họ ở đây. Nhưng cũng quá trùng hợp đi. Gã lập tức đoán được, chẳng lẽ bọn họ tới để tìm mình? Nhưng mà sao bọn họ lại tìm được tới đây? Quá tà môn đi.
- Oanh, oanh, oanh, oanh... Công kích của Thú Hồng Quán và Thủy Trạch Xuyên đều đánh lên Ngọc Phong Kiếm Trận, mặc dù có một chút lực lượng đánh sau vào, nhưng mà cũng bị độc phiên kia cản lại. Hai đại Thái Cực Cảnh xuất thủ, nhưng cho dù hai người bọn họ đều sử dụng pháp bảo ngăn cản, nhưng mà vẫn bị lực lượng đánh trúng một phần.
Tuy lực lượng đánh trúng rất yếu, nhưng lúc này không gian đang sụp đổ, bọn họ lại mạnh mẽ chống đỡ, khiến không gian càng không ổn định hơn, toàn trường trở nên hỗn loạn hơn.
- Ầm! Trong lúc công kích, ba đạo thân ảnh ầm ầm xông vào. - Hự! Nhưng mạnh mẽ xông vào trong nên chịu áp lực càng lớn, mà người chịu áp lực mạnh nhất là Hoa Thanh Thanh, người này kêu lên đau đớn một tiếng, khóe miệng rỉ máu.
- Phụt! Hai người Hoa Mỹ Ngọc và Hoa Văn Triết còn thảm hại hơn, mỗi người đều phun ra một búng máu. - Muốn chết? Hoa Thanh Thanh vừa vào, không nói hai lời, hai tay vung lên, y phục hình lá cây khoác trên người nàng bỗng nhiên biến thành hai đạo sáng xanh, giống như hai đầu thanh xà bắn về phía Thú Hồng Quán và Thủy Trạch Xuyên.
Là người Tàn Hồn, rất hiếm có người dám chọc vào bọn họ, hôm nay không ngờ vừa vào đã bị đối phương công kích, nàng tự nhiên sẽ không khách khí.
- Cẩn thận! Tu Mã Thiên Thần và Thủy Phi Tường lập tức biết không ổn, công kích như vậy mà đối phương vẫn xông vào được, cho thấy đối phương cực kỳ cường hãn, mà Hoa Thanh Thanh gây cho bọn họ cảm giác lòng se lại.
Tuy nhắc nhở, nhưng mà xem ra vẫn chậm nửa nhịp. - Oanh, oanh... Thú Hồng Quán né tránh còn nhanh, nhưng mà nhanh hơn nữa cũng vẫn bị đánh trúng, cả người bị đánh bay ra ngoài mười mấy dặm, mà Thủy Trạch Xuyên lại không có tốc độ nhanh như vậy, chỉ đành toàn lực ngưng tụ lực lượng ngăn cản, cả người ầm ầm bị chấn bay, cánh tay bị đánh nát, hồn phách cũng bị trọng thương, nó kêu thảm một tiếng liều mạng lui về sau.
- Dám chọc chúng ta, chết đi! Vừa rồi Nhậm Kiệt không dám mạnh tay, chỉ sợ bọn người kia toàn lực đối phó hắn. Nhưng trong lúc điện quang hỏa thạch này, phát hiện người Tàn Hồn lại cũng theo tới, hắn liền nghĩ ra kế.
Thủy Trạch Xuyên bị đánh trọng thương, Nhậm Kiệt đột nhiên tăng tốc, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Thủy Trạch Xuyên. Tốc độ quá nhanh, Thủy Trạch Xuyên hoàn toàn bất ngờ, lại bị đột kích cho nên không kịp phòng bị.
- Bịch, bịch... Từng quyền từng quyền nện lên đầu Thủy Trạch Xuyên, đánh tới đâu bể đầu tới đó.
- A... Là hắn... hắn lại ở chỗ này... Nhìn thấy khuôn mặt cười của Nhậm Kiệt, Hoa Mỹ Ngọc hơi sửng sốt một chút, sau đó bạo nộ rống lên.
- Này, này... Điều này sao có thể? Nhìn thấy tồn tại Thái Cực Cảnh của tông môn mình lại bị Nhậm Kiệt đánh bể đầu, Thủy Chí Bằng há hốc miệng, ngẩn ngơ trên không trung.
Người này vừa rồi còn bị mình và Tư Mã Dần công kích cho sắp chống cự không nổi, sao đột nhiên chỉ một loáng đã biến mất? - Không thích hợp. Tốc độ khủng khiếp thật, lực lượng thật kinh người. Rõ ràng hắn là Âm Dương Cảnh, nhưng làm sao lại có được lực lượng kinh khủng như vậy? Tư Mã Dần không dám tin nhìn Nhậm Kiệt nói.
Nếu như vừa rồi hắn dùng cách này đối phó mình và Thủy Chí Bằng, vậy thì bọn họ cũng đã sớm... Nhìn thấy Thủy Trạch Xuyên bị đánh chết, bọn họ cảm giác như từ cõi chết sống lại, cả người không tự chủ được lui lại phía sau. Chỉ mong được lão tổ bổn tông che chở.
- Trạch Xuyên... - Hống... Định Thủy Bảo Châu, chết đi! Thủy Trạch Xuyên là chắt trai của lão tổ Thiên Thủy Tông, là niềm kiêu ngạo của Thủy Phi Tường. Đi đâu lão cũng mang theo Thủy Trạch Xuyên, lại không nghĩ tới bây giờ lại chỉ biết trơ mắt nhìn cháu trai mình bị người ta giết chết. Lão hận, thề bằm thây Nhậm Kiệt thành vạn mảnh. Rống giận một tiếng, tay tế ra một hạt châu phát ra thủy quang. Đây là một kiện Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm, lại được lịch đại Thiên THủy Tông tế luyện nhiều đời, rốt cuộc dung nhập được một loại dị thủy vào trong. Là bảo bối hiếm có trên đời.
Vừa ra tay, Thủy Phi Tường đương nhiên đối phó hai người Nhậm Kiệt và đám người Hoa Mỹ Ngọc. Nhưng Nhậm Kiệt không ngu cùng lão liều mạng, trong nháy mắt vọt về phía sau đám người Hoa Mỹ Ngọc.
- Là hắn, chính là hắn... Hoa Mỹ Ngọc đùng đùng nổi giận chỉ Nhậm Kiệt rống lên. - Không sai! Ta vẫn luôn bám theo bọn họ, rốt cuộc các ngươi cũng tới rồi. Ha ha. Hiện tại biết chúng ta lợi hại rồi chứ? Các ngươi đều phải chết, cho dù hai tông các ngươi liên thủ cũng phải chết. Chết hết. Chúng ta làm hoàng tước. Ha ha... Không đợi Hoa Mỹ Ngọc nói hết, Nhậm Kiệt lớn tiếng kêu lên.
Nhìn dáng vẻ của hắn giống như nhìn thấy đồng bọn mình tới tiếp viện. Sau đó cùng nhau diệt sát đối phương.
- Giết! Thủy Phi Tường xuất thủ, lão tổ Tư Mã Thiên Thần cũng không dám chậm trễ, lập tức ra tay. Đối phương rất mạnh, nếu không thừa dịp bọn họ còn chưa ổn định mà động thủ thì một hồi nữa người chết chính là bọn họ.
Tư Mã Thiên Thần xuất thủ, đám người Thú Hồng Quán, Tư Mã Dẫn, Thủy Chí Bằng tuy không dám vọt tới gần, nhưng cũng cấp tốc thi triển ra pháp thuật, thần thông phối hợp với hai vị lão tổ vây công đối phương.
- Khốn kiếp, cô cô, chính là tên khốn kiếp này, hắn cố ý dẫn hỏa tới chỗ chúng ta, nhanh giết chết hắn... Hoa Mỹ Ngọc tức muốn ói máu, Ngọc Phong Kiếm liên tục bổ ra, tạo thành một tòa kiếm trận uy thế mạnh hơn, chém tới Nhậm Kiệt.
Tuy Hoa Mỹ Ngọc luôn nói tên mang mặt nạ cười này quỷ kế đa đoan, nhưng mà Hoa Văn Triết cũng không để tâm, chỉ cho rằng tiểu thiếu gia bị cản trở cho nên mới nói lung tung. Hắn và tiểu thư ra mặt, nếu gặp được nhất định sẽ bắt được, nhưng lại không nghĩ tới bây giờ lại xảy ra tình huống này.
Nhìn thấy Hoa Mỹ Ngọc lại đi công kích Nhậm Kiệt, hắn liền biết không ổn rồi. Trong tình huống nguy hiểm này, Nhậm Kiệt lại có thể mượn lực đả lực, khiến những người kia đi công kích bọn họ.
- Lúc này là lúc nào rồi, ngươi còn có tâm tư đi quản những chuyện khác. Quản hắn vu oán giá họa, lợi dụng chó má gì. Còn không nhanh liên thủ đối địch, nếu không người chết là chúng ta đó. Hai người các ngươi phối hợp với ta.
- Thanh Diệp Kiếm Y, oanh... Hoa Thanh Thanh lạnh lùng quát lên, mặc kệ nguyên nhân gì, mặc kệ ra sao, lúc này đã không còn lựa chọn. Hiện tại nguyên nhân gì cũng không quan trọng, nếu không chặn được công kích của đối phương, vậy thì chỉ có chết.