- Cản hắn lại, ta đi liên lạc với lão tổ. Không thể để như vậy... Nhìn thấy Hỏa Long lại lần nữa vọt tới, Thủy Chí Bằng kinh hô lên, nhanh chóng lấy ra một khối ngọc bài bóp nát.
- Bịch! Cùng lúc Thủy Chí Bằng bóp nát ngọc bài, ngọc bài bên lão tổ Thủy Phi Tường vỡ nát theo. Chỉ là lúc này Thủy Phi Tường cũng không khá hơn Thủy Chí Bằng bao nhiêu. Hai người lão bị Hoa Thanh Thanh và Hoa Văn Triết đánh cho chật vật không chịu nổi.
Hai người đều là lão tổ một tông, hai tông lại truyền thừa mấy ngàn năm, nhưng lại chênh lệch so với tổ hợp hai người họ Hoa. Đôi bên chênh lệch không lớn, nhưng thần thông, pháp thuật, pháp bảo và đan dược thì kém hơn đối phương nhiều lắm.
Đều bị thương, nhưng nhờ đan dược, Hoa Thanh Thanh khôi phục pháp lực và thương thế nhanh hơn bọn họ. Uy lực Thanh Diệp Kiếm y và trận pháp cũng mạnh hơn rất nhiều. Đừng nói chi là vận dụng thần thông pháp thuật, cho nên mặc dù thực lực không chênh lệch nhiều, nhưng vẫn bị đánh cho áp đảo.
Chênh lệch đôi bên càng lúc càng lớn, nếu tiếp tục như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm. Mà lúc này lại đúng lúc Thủy Chí Bằng bóp nát ngọc bài cầu cứu nữa chứ.
Thủy Phi Tường vừa nhận được tin hiệu cầu cứu, ngọc bài bên người Tư Mã Thiên Thần cũng vỡ vụn.
- Không được! Không thể tiếp tục như vậy được. Sao bên bọn họ lại gặp nguy hiểm chứ? Chúng ta phải nhanh nghĩ cách. Tư Mã Thiên Thần nôn nóng dùng thần hồn lực trao đổi với Thủy Phi Tường.
- Nghĩ biện pháp gì? Bọn họ đều là người Tàn Hồn. Tuy nơi này là Đông Hoang, không phải là phạm vi thế lực của Tàn Hồn. Nhưng người Tàn Hồn đi tới đâu đều không chút kiêng kỵ. Trừ phi... Thủy Phi Tường cũng bất đắc dĩ, không nghĩ tới Tàn Hồn lại tham dự vào loại chuyện này. Nhưng lão dù sao cũng là cáo già, dù bị đánh cho vô cùng thê thảm, nhưng lão vẫn luôn lưu ý biến hóa không gian chung quanh. Mọi diễn biến ở dải đất trung tâm lão đều rõ ràng.
- Trừ phi cái gì? Giờ là lúc nào rồi, có biện pháp còn không nói mau. Tư Mã Thiên Thần nóng nảy nói. - Đưa ra lợi ích, cùng uy hiếp đều không được... Thủy Phi Tường gằn giọng nói: - Vậy cũng chỉ còn cách liên lạc bên trên. Nếu vậy chúng ta chỉ có thể chiếm được nhiều nhất ba thành chỗ tốt. Nhưng cũng còn sống khá giả hơn những người này. Không đến mức tổn thất thảm trọng.
Thủy Phi Tường nói vậy, Tư Mã Thiên Thần cũng hiểu rõ. Tuy Thánh Đan Tông bọn họ không nằm ở Đông Hoang, nhưng cũng là tông môn truyền thừa mấy ngàn năm, mà chủ nhân chân chính của Đông Hoang bọn họ vẫn rất rõ ràng.
Đến trình độ bọn họ, được bọn họ xưng là bên trên chỉ có một. Đó là chủ nhân chân chính của Đông Hoang. Là vô thượng đại giáo Đông Hoang Thần Giáo. Tuy bọn họ không quản lý trực tiếp như hoàng gia, nhưng một khi có chuyện, ai cũng không dám cãi lệnh của Đông Hoang Thần Giáo. Đông Hoang lớn như vậy. Một tông môn giống như một vương quốc chư hầu độc lập, mà những vương quốc, chư hầu này cũng chi làm , , cấp. Mà Thiên Thủy Tông cũng chỉ thuộc lực lượng tầng trung, nhưng cũng đủ cường hãn, có tư cách liên lạc trực tiếp với thượng tầng Đông Hoang Thần Giáo. Mà sau khi thu được bảo tàng trong di tích, động phủ, bọn họ cũng được chỗ tốt tương ứng.
- Làm, làm đi! Nếu tiếp tục nữa thì sẽ không ổn! Tư Mã Thiên Thần lập tức quyết định.
- Hai vị! Ta là Tông chủ Thiên Thủy Tông, Thủy Phi Tường. Lần này chúng ta đều có duyên đi vào được động phủ này, không bằng bảo vật đoạt được chúng ta chia đều. Đỡ phải chém giết lẫn nhau, không biết ý hai vị thế nào? Thủy Phi Tường lần nữa chặn lại Thanh Diệp Kiếm Y vội vàng nói. - Hừ! Ngươi còn chưa đủ tư cách đàm phán với chúng ta. Hoa Thanh Thanh cũng lười nói chuyện với bọn họ. Mình đã nắm được thế cục, diệt sát bọn họ cũng do mình định đoạt.
- Hai vị chó ép ngươi quá đáng. Cứ cho các ngươi là người Tàn Hồn, nhưng nếu ép tới mức không tiếc giá nào liều mạng, phá hủy hoàn toàn không gian này thì mọi người đều không chiếm được chỗ tốt đâu. Tư Mã Thiên Thần nổi cáu nói.
- Cạc, cạc! Hoa Văn Triết cười quái dị nói: - Đồ không biết sống chết. Dám uy hiếp người Tàn Hồn chúng ta? Nếu ngươi đã nói thế, vậy thì sau khi giết các ngươi xong, ta sẽ luyện hóa tông môn các ngươi vào trong Vạn Độc Hồn Phiên của ta. Nói không chừng Hồn Phiên của ta sẽ mạnh hơn đấy. Cạc cạc... Lời này khiến cho hai vị lão tổ lạnh cả người. Có cảm giác không rét mà run, quá kinh khủng đi. Tàn Hồn tuy không hoạt động rầm rộ tại Đông Hoang, nhưng bọn họ quả nhiên đủ hung tàn.
- Tốt lắm! Đây là các ngươi bức ta, chúng ta sẽ vận dụng phương thức đặc thù liên lạc với Đông Hoang Thần Giáo. Hiến tặng cả động phủ này cho bọn họ, khiến các ngươi cái gì cũng không chiếm được. Thủy Phi Tường giận dữ nói.
- Hừ... Hoa Thanh Thanh vẫn lơ đễnh nói: - Đông Hoang Thần Giáo thì thế nào, cho dù tới đây cũng không có biện pháp tiến vào. Cho dù là lão tổ ngàn tuổi cũng khó mà vào được. Ngươi cho rằng Đông Hoang Thần Giáo sẽ vì một cái động phủ rách nát này mà cử Pháp Thần chí cao vô thượng tới đây sao?
- Ách... Lần này trong lòng Thủy Phi Tường và Tư Mã Thiên Thần đều trầm xuống. Phương pháp của bọn họ không ngờ lại không có tác dụng nào với đối phương như thế.
Vốn tưởng có chút chủ động, nhưng bây giờ lại càng thêm bị động.
- Bịch, bịch, bịch... Thanh Diệp Kiếm Y quét qua, hai người đều co lại phòng thủ. Vạn Độc Hồn Phiên phát ra vô số quỷ ảnh gào thét đánh tới. Hai người từ từ bị dồn vào tuyệt địa. Mà Hoa Thanh Thanh và Hoa Văn Triết không ngại hai người kia liều mạng. Bởi vì người Tàn Hồn chưa từng ngại chuyện này, bọn họ tự nhiên có biện pháp đối phó. Hơn nữa tới cấp bậc này rồi, người nào lại dễ dàng liều mạng. Một khi bị dồn tới lúc tuyệt vọng, muốn liều mạng cũng không có vốn mà để làm liều.
Tuyệt vọng. Giờ khắc này hai vị lão tổ bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. Tu vi hai người không kém đối phương, nhưng chiến đấu với nhau lại chênh lệch quá lớn. Mà đối phương căn bản lười nói chuyện với bọn họ, cũng không cho bọn họ cơ hội, bọn họ bị dồn vào tuyệt cảnh, trong lòng dần dấy lên cảm giác bất lực.
- Oanh... Răng rắc... Đúng lúc này, đột nhiên cả không gian chấn động, khu vực trung ương đều lắc lư, tiếp đó bị nứt ra một nửa. Lực chấn động mạnh hơn chiến đấu vừa rồi gấp trăm lần, trong nháy mắt cả không gian xuất hiện vết rách, trở nên cực kỳ không ổn định. Linh khí nồng đậm bên trong bắt đầu bị tiết ra, đây là dấu hiệu của sự sụp đổ.
Mà đúng lúc này Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bị chấn động quá mạnh, Nhậm Kiệt khống chế không nổi, trong nháy mắt có thể thấy được tình huống bên trong. Hoa Mỹ Ngọc đột nhiên kinh hô lên, bởi vì hắn nhìn thấy Nhậm Kiệt đã vọt vào vòng trong.
Mà càng làm cho hắn giật mình là dãy núi kia lại ầm ầm vỡ vụn, tiếp đó dần dần biến mất. Không ngờ đây đều là linh ngọc, linh ngọc chất nhiều như núi. Hơn nữa tại khu vực bên trong, có rất nhiều linh ngọc chất thành một trận pháp hình vòng tròn lớn. Mà trung tâm trận pháp lại có một ao nước và một cái động phủ.
- Đi.. Nhân cơ hội này, Hồng Quán bạo phát lực lượng, liều mạng mang theo đám người Thủy Chí Bằng vọt vào bên trong.
- Ngũ Long Đoạt Châu, đại trận ngăn cản lôi kiếp! Rất nhanh bọn họ phát hiện tình huống bên trong. Bốn người Hoa Thanh Thanh gần như đồng thanh kinh hô lên. Tới tu vi và cảnh giới của bọn họ, tự nhiên có cái nhìn khác với đám người Hoa Mỹ Ngọc.
Không chỉ nhìn ra đây là trận pháp giúp lão tổ ngàn năm đỉnh phong đánh sâu vào cảnh giới Pháp Thần. Bọn họ còn biết, bên trong trận pháp này nhất định có trọng bảo, chưa nói tới linh ngọc khủng bố kia. Không ngờ ngũ long lại hoàn toàn được cấu hình từ linh ngọc trung phẩm và linh ngọc thượng phẩm. Bên trong nhất định có bảo vật trân quý.
Vốn Hoa Thanh Thanh cũng không để nơi đây vào mắt, nhưng sau khi nhìn thấy trận pháp này, thị liền động tâm.
Phát hiện tình huống hiện tại, hai người Tư Mã Thiên Thần muốn phát điên lên. Trời ạ, Trường Hồng đạo nhân còn trâu bò hơn so với bọn họ tưởng tượng nhiều. Đại thủ bút như vậy, chẳng lẽ hắn là vận khí quá xui như trong truyền thuyết, cho nên mới không đột phá được?
Ý nói đủ mọi điều kiện thuận lợi, nhưng quá xui xẻo không đột phá nổi.
Nhậm Kiệt nhanh chóng điều tức khí tức, cả người lóe lên lôi quang, quần áo trên người vỡ vụn, cả người bị lôi điện đánh cho cháy đen.
Rất nhanh hắn khống chế lại được. Thay một bộ quần áo mới, lại nhìn lại trận pháp này. Không nghĩ tới bên trong lại là lôi trận. Chẳng lẽ Trường Hồng đạo nhân muốn dùng lôi kháng lôi, nhưng mà lôi trận này hấp thu lực lượng quá kinh khủng. Với cảnh giới và trình độ trận pháp của Nhậm Kiệt, cũng chỉ phát động được một phần vạn lực lượng, đó là tình huống biết phương pháp mở ra. Cũng là do bản thân còn quá yếu.
Nhậm Kiệt cảm giác cả người ê ẩm, tóc tai lõa xõa, da thịt nóng rần. Con bà nó. Quá kinh khủng đi. Xem ra mình phải nhanh chóng đột phá Thái Cực Cảnh mới được, nếu không thì sẽ rất nguy hiểm.
Vận chuyển Ngọc Hoàng Quyết, cảm giác thân thể như muốn đột phá, xem ra lôi điện có hiệu quả rèn thể thật kinh khủng. Nhưng lúc này Nhậm Kiệt cũng không có thời gian quản chuyện này, gã ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ thấy đều là ánh sáng chớp động, mà ngọn núi hình rồng kia đều vỡ bụn, bên trong đều là linh ngọc.
- Không hay! Nhìn thấy tình cảnh này, Nhậm Kiệt biết ngay không ổn. Trước khi mình chạy tới đây đã đoán bên trong tuyệt đối có thứ tốt. Nhưng bây giờ tình huống bị lộ, đám người Hoa Mỹ Ngọc thì không đáng lo, nhưng những lão tổ kia mà tới thì không xong. Động phủ này còn có sức hấp dẫn hơn cả di tích thượng cổ, bởi vì bên trong có bảo vật đột phá Pháp Thần Cảnh.
Nhanh, nhất định phải nhanh lên, cho dù liều mạng bị thương cũng phải thật nhanh. Nếu những tên kia tạm thời chưa dám xông vào Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, vậy mình có thể mượn uy lực Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ. Nhậm Kiệt lập tức hành động, gã thúc dục Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ ngưng tụ trận pháp. Trong tiếng ầm ầm, Thủy Long, Hỏa Long phá mở trận pháp tầng ngoài động phủ xông tới bên cạnh Nhậm Kiệt.