Tà Thiếu Dược Vương

chương 478: lão tổ ngàn tuổi xuất thủ một kích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đồng ý... Thật sự đồng ý! Trời ạ... Những thứ này nếu cho ta, ta cũng có thể đột phá vào Thái Cực Cảnh!

- Ngươi nằm mơ đi! Chuyện gì xảy ra, rồi lại bảo Cầm Tiên Tử đi giao hàng, đây là ý gì?

- Còn có ý gì chứ! Nên biết Cầm Tiên Tử có thù cùng Sử Vân Phong kia, khẳng định nàng sẽ không giúp Cửu Âm Tông làm tay chân gì khác!

- Lần này để xem Cửu Âm Tông xử lý thế nào? Nếu như xử lý không tốt, đúng là mất hết mặt mũi!

Vừa nghe nói lời này, lần nữa liền nổi lên vô số lời bàn tán, đủ các loại ý nghĩ, cách nói. Bọn họ chỉ là người đứng xem, trong lòng lại rất là vui vẻ rất thoải mái bàn tán, dù sao người xem náo nhiệt vĩnh viễn không sợ chuyện náo động lớn.

- Cái gì? Bảo nàng ta đi, đùa gì thế!

- Nàng ta lập tức sẽ phải hiến tế, điều này tuyệt đối không được! Văn Thi Ngữ chết đi, vạn nhất... vật kia thật sự ở trên người nàng thì làm sao bây giờ!

- Tên này có ý gì, không phải là muốn tới cứu Văn Thi Ngữ này chứ?

- Làm sao có thể! Gia tộc Văn Thi Ngữ kia đều đã xuống dốc, chuyện đã áp chế lúc nãy, ta xem ra người này lâm thời mới nảy sinh ra ý này, không muôn dung người của chúng ta, sợ sẽ xảy ra chuyện mà thôi!

- Không sai! Hiện tại hết thảy để cứu thiếu tông chủ là chính, nữ nhân kia bản thân đang mang trọng tội, để cho nàng đi cũng không có gì!

Vừa nghe lời này, nội bộ Cửu Âm Tông cũng có người phản đối, dĩ nhiên cũng có người duy trì.

Mà Sử Nguyên Hoành thì lại sững sờ, không nghĩ tới cuối cùng đối phương lại muốn để cho Văn Thi Ngữ Cầm Tiên Tử kia đi giao hàng, điều này phải làm sao cho tốt đây? Nếu không đồng ý, người này rõ ràng là vô cùng cường thế, hiện tại bắt giữ con trai, căn bản sẽ không thèm nói chuyện gì khác; nếu đồng ý, vạn nhất xảy ra vấn đề gì ảnh hưởng tới hiến tế, thì vật kia...

Chỉ nghĩ tới đây, đột nhiên Sử Nguyên Hoành vừa động trong lòng, nếu như con trai bị giết, hay xảy ra chuyện gì, còn muốn hiến tế cái gì, có ích lợi gì chứ! Cứu con trai trở về mới là chính đáng!

Nhưng hắn cũng hiểu rõ, tại sao lúc này có nhiều người đứng ra phản đối như vậy, bởi vì cao tầng Cửu Âm Tông đều biết nguyên nhân: trước hắn làm cho mọi người duy trì Sử gia bọn họ, cũng là trải qua rất nhiều khuyên bảo. Nhưng hôm nay con trai xảy ra chuyện, cứu con trai mới là mấu chốt, nên nói thế nào đây?

- Nàng này sinh lòng hướng ngoại, cùng với sư phụ mưu đồ gây rối, mặc dù rất có khả năng có bộ phận truyền thừa, nhưng không bằng Vân Phong. Ta sẽ để lại thủ đoạn trên người nữ nhân này, sau đó cho nàng ta đi, lão tổ ta cũng muốn nhìn xem, người nào dám lớn mật khi dễ đến trên đầu Cửu Âm Tông ta như thế! Đúng lúc này, trong đầu các nhân vật cao tầng Cửu Âm Tông đều vang lên một thanh âm già nua mà trầm thấp, thanh âm này vừa vang lên tất cả mọi người đều vô cùng chấn động.

Cũng... không có người nào dám nói thêm, lão tổ Sử Thí Thiên của Cửu Âm Tông chính là sống hơn một ngàn năm trăm năm, ngàn năm trước đã đạt tới Thái Cực Cảnh đỉnh phong từ đó luôn bế quan, là lão tổ ngàn tuổi cao cao tại thượng trong Cửu Âm Tông, lời của lão đương nhiên không có bất kỳ người nào dám dị nghị.

Vừa nghe lão tổ nói như vậy, trong lòng Sử Nguyên Hoành cũng lập tức buông lỏng, vội nói một câu cẩn tuân lệnh lão tổ, sau đó lập tức phái người đi làm chuyện này.

- Được! Các thứ rất nhanh sẽ đưa tới cho ngươi, tới chỗ nào trao đổi đây? Có lão tổ ra mặt đồng ý, lúc này Sử Nguyên Hoành cũng rất sung lực, trực tiếp đáp ứng.

- Lại hỏi ngu xuẩn như vậy nữa rồi! Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao? Ngu ngốc!

- Hừ! Ngươi không nói chỗ nào, làm sao ta biết được ngươi có bảo đảm an toàn cho con ta hay không!

- Ha ha... Nhậm Kiệt lần nữa bật cười một tràng, cười rất vui vẻ nói: - Bảo đảm an toàn hay không đó là vấn đề của ta! Về phần ngươi, hiện tại các ngươi không có bất kỳ tư cách gì để đàm phán, chỉ cần ta khó chịu là tùy thời có thể giết hắn! Không phục thì cứ thử một chút, đến đây đi! Thử xem ta có dám giết hắn hay không!

Một câu cuối cùng kia, cực kỳ trêu đùa, cực kỳ khinh người, quả thực có thể làm cho người tức chết đi được!

Sử Nguyên Hoành siết chặt nắm tay, cả người pháp lực cuồn cuộn, tức giận bùng lên mà không chỗ phát tiết.

Nói một câu mà thôi, lại bị đối phương đùa bỡn, cố tình lại không thể làm gì. Bởi vì loại thái độ thờ ơ của đối phương giống như là đang chơi một trò chơi, hoàn toàn không quan tâm. Trên thực tế hắn đã náo loạn thành như vậy, giết Sử Vân Phong hay không đều đã kết mối thù không đội trời chung với Cửu Âm Tông, hiển nhiên hắn sẽ không quan tâm có giết thêm một Sử Vân Phong hay không!

Mà Sử Nguyên Hoành coi như hoàn toàn hiểu rõ một chuyện: hiện tại Sử Vân Phong ở trong tay đối phương, hắn không có bất kỳ nội tình hay tư cách gì để nói chuyện đàm phám.

- Tông chủ! Người đã mang đến rồi!

Đúng lúc này, có hai người áp giải Văn Thi Ngữ đi tới. Lúc này Văn Thi Ngữ sắc mặt có chút tái nhợt, y phục trên người cùng ở mặt ngoài thật ra nhìn không thấy rõ vết thương, nhưng rõ ràng cả người nàng không thích hợp, tóc hơi rối bù, chung quanh thân thể có từng màn sáng ngưng tụ pháp lực đặc thù bao quanh thân nàng, làm cho nàng không nhúc nhích được.

Lúc này tuy rằng Văn Thi Ngữ bị giam giữ, nhưng ánh mắt lại không có sợ hãi hay khiếp đảm chút nào, trong ánh mắt tràn đầy tức giận cùng khinh bỉ nhìn đám người kia. Chẳng qua nàng lan tâm huệ chất, bản thân chính là người thông minh, vừa ra tới cũng cảm nhận được tình huống lúc này dường như có gì đó khác thường. Nhiều người Cửu Âm Tông như vậy tụ tập tại đây, hơn nữa ngay ở trong sân, dáng vẻ cùng sắc mặt mỗi người đều khác lạ, nhất là Sử Nguyên Hoành kia, cả người hắn giống như là một cái hỏa lò sắp nổ tung...

- Vân Phong bị người bắt giữ, bắt chẹt tài sản các thứ! Bây giờ đối phương yêu cầu ngươi cầm nhẫn trữ vật này đưa tới cho hắn. Ngươi hãy nghe cho kỹ, ngoan ngoãn đừng làm bậy, hãy cầm các thứ đưa qua cho hắn. Nếu không, không chỉ là người bị giam giữ trong nhà lao bị xui xẻo, mà cả gia tộc ngươi bổn tông chủ cũng không bỏ qua! Lúc này, Sử Nguyên Hoành tự mình đi tới, giơ tay lên mở ra cấm chế trên người cho Văn Thi Ngữ, đồng thời cho nàng một viên đan dược, vì lúc trước bắt nàng cũng không có làm thương tổn tới nàng, chỉ có dùng cấm chế rồi giam giữ nàng mà thôi. Thời khắc này vừa giải cấm chế cho Văn Thi Ngữ, Sử Nguyên Hoành vừa thông qua thần hồn lực ngầm cảnh cáo.

"Bị bắt... bắt chẹt tài sản? Còn bảo mình mang tiền đi chuộc???"

Văn Thi Ngữ đoán được có chuyện, nhưng chân chính nghe rõ chuyện xảy ra, nàng vẫn bị chấn động. Đây là chuyện gì vậy? Vừa nghe có cảm giác như không thực tế, quá hoang đường đi! Chính nàng bản thân là đệ tử Cửu Âm Tông, Cửu Âm Tông cường đại tới mức nào nàng biết rõ nhất... sao có thể xảy ra loại chuyện khiến người nghe đều có cảm giác điên cuồng không dám tin như thế! Chuyện này... cũng quá không thực tế đi! Vì sao còn bảo chính mình đi giao hàng!?.

Nhưng sau một tháng giật mình kinh ngạc, tiếp đó nghe Sử Nguyên Hoành nói uy hiếp, trong mắt Văn Thi Ngữ lóe lên ý phẫn nộ, cặp môi hơi máy động nhưng cũng không nói gì: phẫn nộ thì làm gì chứ, tức giận thì sao chứ, nói một vài câu cho hả giận cũng được gì đâu, cũng không có bất kỳ tác dụng thực tế nào. Sử Nguyên Hoành uy hiếp lại rành rành ở đó, cũng điểm trúng chỗ yếu hại nàng e sợ nhất: nàng thật sự không dám nói gì, thật sự không dám làm loạn!

- Vậy hiện tại ta phải làm gì đây?

Văn Thi Ngữ tự hiểu rõ trong lòng, nói thêm gì cũng vô ích, liền dứt khoát nhận lấy nhẫn trữ vật rồi hỏi.

Làm gì nữa đây? Lúc này Sử Nguyên Hoành cũng phẫn nộ nhìn lên bầu trời lớn tiếng quát: - Hiện tại người đã đến đây, nói đi!

­ Hiện tại trước rời phạm vi Cửu Âm Tông, bay tới hướng đông dặm! Không có người trả lời Sử Nguyên Hoành, nhưng ở trong đầu Văn Thi Ngữ lại vang lên một thanh âm.

Giọng nói này là Nhậm Kiệt thường dùng khi đeo mặt nạ cười, hơi có chút lạnh như băng, Văn Thi Ngữ cũng không khỏi sửng sốt.

Nhưng sau đó liền vọt lên không trung bay về phía xa xa theo lời đối phương nói.

Nàng cũng là Âm Dương Cảnh dương hồn tầng thứ tám, tuy rằng đơn thuần phương diện lực lượng còn kém Sử Vân Phong không ít, so với một số người cùng tuổi đã đột phá tới Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong còn kém một chút.

Nhưng về phương diện trình độ đàn kỹ của nàng đã vượt quá mức bình thường, đã lĩnh ngộ ra ý cảnh đàn, cho nên Văn Thi Ngữ mới được coi trọng.

Ý cảnh này giống như kiếm ý, muốn tăng lên thực lực độ khó hơn rất nhiều.

­ Nhớ kỹ, nếu không muốn sư phụ ngươi cùng với tất cả người trong nhà tao gặp tai ương, không muốn cho gia tộc ngươi bị san bằng, thì thành thật nghe lời đi! Người này nói gì với ngươi phải lập tức cho ta biết, nếu không...

Hừ, hừ...

Lúc này, trong đầu Văn Thi Ngữ lại lần nữa vang lên thanh âm cảnh cáo của Sử Nguyên Hoành.

­ Rời phạm vi Cửu Âm Tông, bay đi hướng đông dặm...

Văn Thi Ngữ hận không thể lập tức đánh chết tên khốn này, nhưng chẳng những nàng không đủ lực lượng, cũng không thể làm như vậy, mà ngược lại còn nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời đối phương, tuy rằng đến bây giờ nàng còn chưa hiểu rõ là chuyện gì xảy ra. Thật ra từ lúc Nhậm Kiệt làm ra hết thảy mọi chuyện trước đó, cũng đã nghĩ đến đối phương sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, và Văn Thi Ngữ chưa chắc phối hợp với bọn họ, hoặc là âm thầm động tay chân trên người Văn Thi Ngữ...

những chuyện này Nhậm Kiệt đều có phòng bị, đương nhiên, Nhậm Kiệt cũng có chuẩn bị tâm lý.

Lúc này hắn rất tùy ý bảo Văn Thi Ngữ chạy vài vòng ở chung quanh, rồi chuẩn bị bảo Văn Thi Ngữ chạy tới chỗ mình nơi này.

Nhậm Kiệt cũng không có nhiều lời với Văn Thi Ngữ, càng không có để lộ thân phận, bởi vì điều đó cũng không có trợ giúp gì.

Hiện tại Nhậm Kiệt không ngừng vận chuyển thần hồn lực, giờ khắc này hắn biết địch nhân chân chính mình sắp đối mặt là người nào, tuy rằng đã cách xa vạn dặm, nhưng với nhân vật đáng sợ kia vẫn không thể coi thường. Nhưng cũng may, mình có Sử Vân Phong trong tay, thông qua một loạt thử dò xét vừa rồi, Nhậm Kiệt cũng biết tên Sử Vân Phong này phân lượng còn không nhẹ, cái này dễ làm, mình có thể từ từ chơi tiếp cùng bọn họ.

"Bốp..." Đúng lúc này, Nhậm Kiệt đột nhiên cảm giác trong thức hải một cái ấn ký nhỏ do thần hồn lực đặc thù ngưng tụ đột nhiên vỡ vụn, khiến trong lòng Nhậm Kiệt run lên.

Vốn từ đầu đến giờ luôn nắm trong tay thế cục, không nhanh không chậm từ từ chơi đùa cùng Cửu Âm Tông, bỗng nhiên tim Nhậm Kiệt nhảy lên kịch liệt, lập tức cả người căng thẳng.

Đây là chuyện gì xảy ra, mình phong ấn một đạo ấn ký thần hồn lực trên người Cổ Tiểu Bảo làm sao lại vỡ vụn, đây chính là mình cố ý lưu lại, trừ phi sinh mạng Cổ Tiểu Bảo bị uy hiếp, dưới trạng thái thần hồn sắp vỡ vụn mới có thể như vậy.

Nhưng mà mình cũng lưu lại cho hắn ngọc bài, nếu như có chuyện hắn phải liên lạc với mình, nhưng ngọc bài không có bất kỳ phản ứng nào, hắn cũng không có bóp nát ngọc bài cảnh báo, lại cố tình ấn ký do thần hồn lực của mình ngưng tụ lưu tại bên trong thân thể hắn lại vỡ nát...

Điều này cũng quá cổ quái đi! Rốt cuộc hắn bên đó đã xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ, xuất hiện người bắt hắn mà hắn không kịp phản ứng? Tại sao có thể như vậy, điều đó không có khả năng lắm! Tuy rằng Cổ Tiểu Bảo cũng không có liên hệ gì với Nhậm Kiệt, cũng chưa từng gặp nhau nhiều lắm, nhưng Cổ Tiểu Bảo một đường chạy hắn đến gọi hắn là sư phụ, hơn nữa ánh mắt của Cổ Tiểu Bảo tinh thuần, không có bất kỳ tạp chất gì, và trên người nó còn có chút bí mật, điều này làm cho Nhậm Kiệt bất kể như thế nào cũng không thể không quản tới nó.

Ở vào thời điểm này, đột nhiên biết tin tức đó, Nhậm Kiệt cũng không có thể cứ chậm rãi tiếp tục chơi đùa tiếp.

Vốn hắn lưu lại ấn ký, một mặt là lo lắng Cổ Tiểu Bảo xảy ra nguy hiểm gì; mặt khác cũng là sợ hắn không chờ đợi được tự rời nơi đó, thì mình cũng dễ dàng tìm lại, không nghĩ tới ngay thời khắc này lại phát hiện xảy ra chuyện.

­ Bắt hắn lại, đi! Nhậm Kiệt không do dự nữa, vung tay một cái, lập tức dẫn động Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, lúc này Hỏa Long, Thủy Long đã có được linh trí, vốn còn đang đùa bỡn Sử Vân Phong, vừa nghe được mệnh lệnh của Nhậm Kiệt trong nháy mắt bạo phát lực lượng, đánh tan phòng thủ của Sử Vân Phong, đánh cho hắn trọng thương mất sức phản kháng, rồi cùng bay theo Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ.

­ Không ngờ lại núp ở chỗ này, thủ đoạn bí ẩn giỏi lắm, trận pháp đặc biệt khá lắm, rất có thể có quan hệ cùng đạo thần hồn lực kinh khủng trước đó dò xét không gian Cửu Âm Tông ta! Ninh Khải, cẩn thận tróc nã người này! Nhậm Kiệt bên này vừa mới động, đã bị lão tổ ngàn tuổi Sử Thí Thiên đang ở bên trong không gian độc lập Cửu Âm Tông phát hiện.

Sử Thí Thiên cũng rất kinh ngạc, bởi vì nơi này vừa rồi lão đã dò xét qua, vốn cũng không có phát hiện gì.

Nếu như đối phương không nhích động, lão cũng khó có thể phát hiện, điều này lập tức khiến lão sinh lòng cảnh giác, vội vàng ra lệnh cho một Thái Cực Cảnh cấp bậc lão tổ khác của Cửu Âm Tông ra tay.

­ Dạ! Ở cao nghìn trượng phía trên không trung Cửu Âm Tông, một người sớm đã chờ ở đó, đang nhắm mắt ngưng thần tìm kiếm, người này thoạt nhìn chỉ trên dưới tuổi, có vẻ rất là linh lợi, trong tay cầm một cây ngọc tiêu màu đỏ máu.

Tuy rằng hắn không phải người của Sử gia, nhưng Ninh Khải này lại là đệ tử thân truyền của Sử Thí Thiên.

Cũng chính vì Sử Thí Thiên trở thành lão tổ ngàn tuổi, đệ tử của lão lại trở thành cấp lão tổ, ngay cả Sử Nguyên Hoành cũng trở thành tông chủ đồng thời đột phá đến Thái Cực Cảnh, cộng thêm Sử Vân Phong thiên tư kỳ tài, mới để cho Sử gia một nhà độc quyền, nắm quyền to trong Cửu Âm Tông, có xu thế biến Cửu Âm Tông trở thành thiên hạ của gia tộc.

Mà Ngọc Tiêu công tử Sử Vân Phong từ nhỏ chính là Ninh Khải nuôi lớn, tuy rằng từ đầu vẫn không có xuất hiện, nhưng Ninh Khải sớm đã chuẩn bị sẵn.

Thật ra ngay lúc Sử Thí Thiên phát hiện đồng thời hắn cũng phát hiện, nên vừa nhận được lệnh của sư phụ Sử Thí Thiên, cây ngọc tiêu đỏ như máu của Ninh Khải liền nổi lên một vầng sáng màu máu, trong nháy mắt cả người hắn hóa thành một tia sáng, còn nhanh hơn tốc độ âm thanh, phóng vọt về hướng Nhậm Kiệt.

Vốn là từ từ sẽ đến, Nhậm Kiệt có thể làm cho bọn họ trong mơ mơ màng màng, làm cho đến cả lão tổ ngàn tuổi kia đều chỉ có thể trơ mắt nhìn Văn Thi Ngữ biến mất tung tích, làm cho bọn họ chỉ có thể cấp bách mà không có biện pháp.

Thế nhưng chỉ vì đúng lúc này đột nhiên cảm nhận được Cổ Tiểu Bảo đã xảy ra chuyện, Nhậm Kiệt cũng không thể tiếp tục chậm rãi hành động như trước, cho nên lập tức vọt lên, cho dù bị đối phương phát hiện làm rối loạn kế hoạch, hắn cũng không quản được nhiều như vậy, hiện tại hắn duy nhất cần phải làm là nhanh chóng chạy về Thiên Thủy Tông.

"Ầm!" Văn Thi Ngữ đang phi hành đột nhiên cảm nhận không gian chung quanh ầm ầm vang động, rồi thoáng cái nàng phát hiện mình đã bị một lực lượng nào đó bao phủ, tiếp theo sau đột nhiên một lực lượng đặc biệt mang theo nàng tăng tốc bay đi.

Nếu như vừa rồi là Văn Thi Ngữ đang toàn lực phi hành giống như một con thiên nga giương cánh bay cao, thì thời khắc này Văn Thi Ngữ thì có cảm giác như đại bàng bay lượn...

nhanh...

quá nhanh! ­ Buông con ta xuống...

Sử Nguyên Hoành cũng đang chú ý bên này, với khoảng cách đó hắn không thể phát hiện rõ ràng vị trí của đối phương giống như cấp bậc Sử Thí Thiên, Ninh Khải, hắn chỉ cảm thấy đột nhiên Văn Thi Ngữ bị một lực lượng mang theo bay đi, lập tức vừa cấp bách vừa nổi giận gào thét.

Chỉ tiếc thời điểm này Nhậm Kiệt đã lười đáp lời hắn, trước kia hết thảy chẳng qua là vì không để bọn họ kịp phòng bị để cho Văn Thi Ngữ đi ra, về phần cái gọi là bắt cóc vơ vét tài sản cái gì vốn đều là giả, Nhậm Kiệt càng thêm không tùy tiện buông tha cho tên Sử Vân Phong kia, bởi vì hắn biết chuyện này hiển nhiên không có nhanh như vậy đã kết thúc, nhất là dưới tình huống phải đổi kế hoạch lúc ban đầu.

"Boong..." Đột nhiên, vang lên một tiếng chuông, thanh âm này dưới thúc giục của lực lượng đại trận, dưới vận dụng cũa lão tổ ngàn tuổi, ngay tức thì có cảm giác giống như truyền tống không gian, khoảng cách Nhậm Kiệt nơi đó tới mấy ngàn dặm, lại trong nháy mắt đã vọt tới...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio