Bình thường, nếu muốn đề cao trận pháp thì có mấy con đường, ngoài bản thân có ngộ tính thiên phú ra, trọng yếu nhất là có sư phụ giỏi. Tối thiểu là sư phụ dẫn vào cửa, về phần có thành tựu cỡ nào thì phải xem từng người.
Nhưng trận pháp không giống, trong quá trình tu luyện, cần vô số ví dụ, giảng giải, làm người ta lĩnh ngộ tìm hiểu mới tăng lên được.
Ban đầu Nhậm Kiệt nghe Nhậm Thiên Hoành giới thiệu mấy chục năm gần đây, từ khi Giang Trấn gặp cha mình mới bắt đầu tăng lên, vẫn lưu lại trong không gian trận pháp này, còn tăng lên Tông sư trận pháp trung cấp, có cơ hội xung kích Tông sư trận pháp cao cấp. Lúc đó Nhậm Kiệt đã cảm giác không đúng.
Hắn vẫn không ra ngoài, không có cơ hội tiếp xúc những trận pháp còn để lại, làm sao mà tăng lên được?
Hơn nữa nghe Nhậm Thiên Hoành giới thiệu, hắn vẫn ở trong trung tâm không gian trận pháp này.
Chẳng qua lúc đó Nhậm Kiệt không nghĩ nhiều,sau nhìn Trận Tông bọn họ bị chiều hư, ở trong không gian trận pháp trung tâm đại doanh Tây Bắc, mà mỗi người đều không hề hiểu, còn tự cho làm đúng, lập tức liền thấy phiền.
Nhìn bọn họ bị chiều hư, vậy thì không cần, có giao tình với cha mình, mặc kệ là ban đầu bọn họ thiếu ân tình hay sao, Nhậm Kiệt cũng không muốn chém tận giết tuyệt.
Nếu không như thế, ban nãy nhìn Giang Trấn muốn ra tay, Nhậm Kiệt liền nghĩ muốn giết các ngươi thì đã sớm làm, hay cứ gọi cận vệ đội vào đây, diệt sạch là xong, ngươi còn muốn ra tay. Nhưng nói thế nào, Giang Trấn cũng là Thái Cực Cảnh tầng thứ năm, ra tay liền phiền hà, cho nên Nhậm Kiệt mới gọi Cổ Tiểu Bảo tới, bảo hắn thành thật chút.
Tiếp theo Nhậm Kiệt nói như vậy, bình thường thì lúc này biết rõ không địch nổi, không thể đấu được, vậy phản ứng bình thường nhất là dẫn người rời đi. Dù sao với tu vi và trình độ trận pháp của Giang Trấn, đến chỗ nào cũng rất là lớn lối, ít nhất không ai dám chọc giận hắn như Nhậm Kiệt.
Ra ngoài thậm chí càng có thể trời cao biển rộng, nhưng lúc này hắn rối rắm khó xử, hoàn toàn không có ý rời đi, Nhậm Kiệt lập tức xác nhận ngay, có vấn đề.
- Nhậm gia chủ, Giang Trấn ta thừa nhận ngài rất lợi hại, Trận Tông ta không am hiểu chiến đấu, cũng không đấu lại Nhậm gia ngươi, nhưng mà... Giang Trấn nhìn Nhậm Kiệt, sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng lên tiếng: - Nhưng nơi này là trung khu mấu chốt đại doanh Tây Bắc, nếu như không có các phòng ngự, đại doanh Tây Bắc cũng không còn chỗ dựa nào. Mặc kệ hôm nay ngươi nói thế nào, năm đó ta đã hứa với cha ngươi, được người ủy thác, hết lòng làm việc, huống gì cha ngươi có ơn với ta...
Lúc này, Giang Trấn cân nhắc phải nói thế nào, nhưng rõ ràng không còn cứng rắn như lúc nãy.
"Gia chủ, bọn họ mà đi thì thật là rắc rối, dạy một lần thì thôi. Giang Trấn cũng đã phục rồi, ngài xem có nên cho hắn xuống thang. Nói thật, không nói đâu, năm qua bọn họ thật nghiêm túc, chưa làm sai gì. Ngoài tính tình kém chút, uy phong trong không gian này, còn lại thì không có gì." Nhìn Giang Trấn nói vậy, Nhậm Kiệt vẫn đứng đó, Nhậm Thiên Hoành liền vội vàng không thôi. Vừa rồi Nhậm Kiệt trực tiếp trở mặt, tự nhiên hắn phải đứng bên Nhậm Kiệt, bây giờ nhìn Giang Trấn nhận lỗi, hắn cũng dùng lực thần hồn nói với Nhậm Kiệt.
Nhưng mà nói thật, tâm tình Nhậm Thiên Hoành lúc này quá thoải mái, ở trong không gian này, chưa từng được thoải mái như thế.
Nhất là cuối cùng nhìn Giang Trấn nhận lỗi, sắc mặt không ngừng thay đổi, càng thích đến không biết trời trăng. Đương nhiên, hắn cũng lo náo loạn lên, bởi vì dù trình độ trận pháp của Nhậm Kiệt lợi hại, nhưng trận pháp đại doanh Tây Bắc lan tỏa ngàn dặm, vô số trận pháp, ít nhất cần mấy trăm người hiểu trận pháp, mấy chục người trình độ tinh thâm mới có thể khống chế, còn cần có Tông sư trận pháp trấn giữ mới được.
"Ừm! Nhị thúc yên tâm, ta cũng không làm tuyệt như thế, nhưng nếu lần này còn không hoàn toàn hàng phục, vậy về sau sẽ còn phiền phức, ta không thích thế. Cho nên lần này phải làm rốt ráo, hoặc là ngoan ngoãn nghe lời ở lại, hoặc là cút đi, cút càng xa càng tốt. Về phần trận pháp đại doanh Tây Bắc, nhị thúc cứ yên tâm, không có gì lớn lắm." Đối với người khác mà nói, trận pháp đại doanh Tây Bắc thật là lớn vô cùng, không cách nào khống chế, nhưng đối với Nhậm Kiệt thì không là gì cả.
Thật không được, nếu không thể giữ những người này ở lại, Nhậm Kiệt sẽ tự mình khống chế, chỉ dựa vào lực thần hồn của hắn, cộng thêm Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ khống chế chỗ này, là đủ để duy trì trận pháp toàn đại doanh Tây Bắc.
"Ồ, được!" Nhậm Thiên Hoành vừa nghe Nhậm Kiệt nói thế, biết không phải nói thêm nữa.
Chỉ là sau đó hắn khó hiểu, không có gì lớn lắm? Chẳng lẽ gia chủ có cách. Không thể nào, Tông sư trận pháp còn quý giá hơn cả Thái Cực Cảnh, ai cũng biết rất ít người hiểu trận pháp, nếu quả thật tiếp tục làm căng, lỡ như Giang Trấn dẫn Trận Tông rút khỏi đại doanh Tây Bắc, vậy trận pháp đại doanh Tây Bắc làm sao đây?
Đánh chết Nhậm Thiên Hoành cũng không ngờ, Nhậm Kiệt là chủ ý gì, bởi vì trước giờ hắn chưa nghe qua, một người chỉ dựa vào lực thần hồn là có thể khống chế trận pháp khổng lồ phức tạp khủng bố như vậy.
Lúc này, Giang Trấn lại khó càng thêm khó, ngực phập phồng, sắc mặt khó coi, quẫn bách nhìn Nhậm Kiệt. Mình đã nói đến nước này, chẳng lẽ hắn còn không rõ mình đã chịu thua, hắn còn muốn sao nữa.
- Ngài không tiện nói, vậy ta nói đi. Nhìn Giang Trấn dây dưa, cả buổi không nói tiếp, Nhậm Kiệt không khách khí tiếp lời: - Nếu như quan hệ đơn thuần,vậy ngài nói là bạn với cha ta, ta kính ngài là trưởng bối, nếu ngài một mình đến chơi Nhậm gia, đến đại doanh Tây Bắc, nếu ta đối đãi ngài như thế, là Nhậm Kiệt ta không phải, ngài muốn phạt thế nào ta cũng không nói hai lời.
- Nhưng hiện tại thì khác, nơi này là đại doanh Tây Bắc Nhậm gia, là quân đội, là chỗ quân lệnh như núi. Nhậm Kiệt nghiêm mặt nói: - Nơi này càng thêm không cho phép có người rào địa bàn độc lập, ta nghĩ ban đầu ngài đến đây, không phải là như vậy. Chính ngài cũng thừa nhận, cha ta có ơn với ngài, ngài đến đây, còn giúp khôi phục lại Trận Tông. Nhưng Trận Tông của ngài bây giờ lại thành u ác tính của đại doanh Tây Bắc ta, mỗi người kiêu ngạo lên trời, không biết mình họ gì, dù là ở trong không gian trận pháp, nhưng vậy cũng không được.
- Con không dạy, lỗi của cha, dạy không nghiêm, do thầy lười. Một ngày là thầy, cả đời là cha, hôm nay bổn gia chủ để lại lời này, bằng vào những đồ đệ của ngài như thế, sau này ra ngoài đều không có kết cục tốt, nguyên nhân cũng là bởi sư phụ như ngài. Hôm nay là bởi bổn gia chủ còn nhớ kỹ giao tình của ngài với cha ta, còn nể tình cảm các người khống chế trận pháp trung tâm đại doanh Tây Bắc hơn năm, thoáng trừng phạt nhẹ. Bằng không với tính tình bổn gia chủ, nếu không có quan hệ gì mà gặp những đồ đệ như thế, thậm chí là chính ngài, tuyệt đối trực tiếp giết cho xong chuyện. Nhậm Kiệt tuyệt không khách khí, đến lúc này, còn khách khí cái gì.
Mà lời của Nhậm Kiệt, nói cho sắc mặt Giang Trấn hồi xanh hồi tím, hắn hoàn toàn không ngờ Nhậm Kiệt hạ giọng xuống, nhưng lời nói càng thêm sắc bén.
Hắn không nghiêm túc nghe những lời Nhậm Kiệt nói trước đó, bây giờ không giống lúc giận dữ bùng nổ, vừa nghe lại liền mồ hôi lạnh ròng ròng.
- Đừng ỷ vào bản thân có chút bản lĩnh liền không biết trời cao đất rộng, người khác nâng ngươi như đồ sử, không nâng niu đem đập nát thì ngươi chẳng là gì, huống chi càng có nhiều người không quan tâm để ý tới, bổn gia chủ là dạng như thế. Được rồi, nên nói đã nói, dễ gặp dễ tan, nếu như hôm nay ngươi nói một câu Nhậm gia ta thiếu ngươi cái gì, vậy ngươi nói gì cũng được, bảo ta nhận sai xin lỗi, bồi thường cũng không thành vấn đề, thậm chí giao cả không gian trận pháp cùng đại doanh Tây Bắc cho ngươi, thậm chí ngươi muốn bất cứ thứ gì cũng được. Nhưng nếu Nhậm gia ta không nợ gì ngươi, vậy các người đi đi.
Nhậm Kiệt khoát tay: - Dọn dẹp đồ vật thuộc về các người, chỉ cần các người có thể mang đi thì mang. Đi đi, nếu đi còn không đủ linh ngọc, các người cứ nói, bổn gia chủ sẽ cho, đi đi.
Nhậm Thiên Hoành nghe lời Nhậm Kiệt còn thả lòng, nghĩ rằng mắng hai câu liền thu lại.
Lại không ngờ vẫn thế này, chẳng qua bây giờ khách khí hơn, từ cút đi trở thành đi đi, nhưng vẫn không có ý giữ bọn họ lại.
Ôi!
Nhậm Thiên Hoành thở dài bất đắt dĩ, cũng biết không nói gì nữa. Hắn chỉ nói quan hệ thiệt hơn cho Nhậm Kiệt, chuyện còn lại, nếu Nhậm Kiệt là gia chủ Nhậm gia, mọi chuyện do hắn làm chủ. Giống như ngày trước đi theo đại ca, ngay cả sống chết cũng hoàn toàn giao cho hắn, cái gì cũng không được.
Lúc này, không thiếu người Trận Tông rất thất vọng, đồng thời mất mát, bị Nhậm Kiệt mắng như thế, quả thật là không còn mặt mũi, ủ rũ không thôi.
Nhưng cũng có người không nghĩ vậy, đi thì đi, rời đi thì Trận Tông bọn họ càng thêm lớn hơn.
Vốn là Giang Trấn chỉ không muốn đi, nhưng bây giờ Nhậm Kiệt nói thế, trong lòng chợt lạnh. Lúc trước hắn từng chịu đau khổ, có điều năm qua dần khác, nhất là sau khi thành Tông sư trận pháp trung cấp, đi ra ngoài mấy lần, đế chỗ nào cũng rất trịch thượng, ngay cả đối phương cấp bậc lão tổ ngay cả đối phương cũng không dám sơ xuất với hắn.
Dần dần, bản thân cũng không nhận thức rõ ràng, bị Nhậm Kiệt nói ra, hắn liền cảm thấy cả người phát lạnh.
Bằng tình huống Trận Tông hiện tại, có lẽ vừa mới ra ngoài sẽ không sao, nhưng lỡ như bị thế lực mạnh mẽ coi trọng, trực tiếp khống chế thì sao?
Trực tiếp bắt hết, hay xảy ra chuyện gì đó. Đúng như Nhậm Kiệt nói, đắc tội người nào đó, người ta căn bản không quan tâm trận pháp của bọn họ lợi hại hay không, cũng không cần bọn họ, trực tiếp giết bỏ...
Càng nghĩ trong lòng Giang Trấn càng lạnh, thì ra những năm qua bọn họ ở trong không gian trận pháp quá yên lành, căn bản không biết gian nguy bên ngoài. Các đệ tử khác còn cho rằng bên ngoài càng tốt, nhưng hắn lại rõ ràng, Nhậm Kiệt nói không sai, đi ra ngoài không lâu là Trận Tông sẽ xong đời.
Trước kia là bởi cơ sở của bọn họ ở trong đại doanh Tây Bắc, không ai dám xông vào, đụng tới bọn họ, nhưng nếu ra ngoài độc lập thì khác.
Hơn nữa còn có pháp bảo ở trong không gian này, sau khi ra ngoài, có lẽ cả đời hắn cũng không thể tăng lên. Đến lúc này, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, chính thức tỉnh táo nhìn lại bản thân, nhìn lại Trận Tông cùng mọi thứ.
- Nhậm gia chủ một lời thức tỉnh người trong mộng, Giang Trấn thụ giáo. Những năm qua Giang Trấn thật là có chút... không tỉnh táo. Năm đó Nhậm đại ca có đại ơn với ta, Nhậm gia không thiếu Giang Trấn ta bất cứ gì, Giang Trấn có hôm nay đều là nhờ Nhậm đại ca giúp đỡ. Giang Trấn sắc mặt càng trắng bệch, nhưng giọng lại bình ổn hơn, cảm kích nhìn Nhậm Kiệt.
Sau đó lại khom người hành lễ với Nhậm Thiên Hoành: - Đại tướng quân, những năm qua Giang Trấn có chút không tỉnh táo, bị một chút thành tựu nho nhỏ làm choáng váng đầu óc, người như trên mây, có nhiều chỗ đắc tội, xin đại tướng quân đừng trách.
- A... Giang Trấn hành động làm những người Trận Tông tròn mắt, tông chủ, tông chủ sao vậy.
Không phải là rời khỏi đây sao, có gì quá lắm, Trận Tông ra ngoài rồi thì dựa vào trình độ trận pháp, muốn gì không được, có đáng vậy không.
Mỗi người đều tròn mắt, không rõ tông chủ nghĩ thế nào.