Trong khi Hải Lượng nổi giận, Thiên Hải Đế Quốc rối loạn, Nhậm Thiên Hoành cũng nhận được tin. Hiện tại cuối cùng hắn có thể nói cho mọi người, tuyệt đối là tin tức tăng lên sĩ khí.
Hắn lập tức thông báo mọi người, không ngừng thông báo chiến tích của Thiên Long Quân.
Chẳng những thế, còn làm theo Nhậm Kiệt bố trí từ trước, không ngừng tuyên truyền tin tức thành thị Thiên Hải Đế Quốc đã bị công phá, không chỉ là cho người mình, còn là cho phe địch biết được.
Biết được thành thị Thiên Hải Đế Quốc nào bị công phá, quan viên nào bị giết, hoàng tộc, Vương gia nào bị diệt.
Như thế, sĩ khí Thiên Hải Đế Quốc lập tức đi xuống, dù theo quân lệnh vẫn công kích điên cuồng, nhưng rõ ràng không thế so với trước.
Đại quân tác chiến, tướng sĩ liều mạng, sĩ khí mà mấu chốt nhất. Sĩ khí vừa sụt, bộ đội tinh nhuệ đi nữa, sức chiến đấu cũng sẽ giảm xuống.
Càng có người bắt đầu dao động, dù sao trong nước có người nhà, có mọi thứ của bọn họ. Bọn họ chiến đấu vì nước, kết quả ngay cả an toàn của người nhà cũng không đảm bảo được, còn có sức đánh gì.
Hải Lượng biết được, liên tiếp ra tử lệnh, chém những người chiến đấu kém cỏi, cùng các mệnh lệnh điên cuồng khác. Tuyên truyền đã phái đại quân tiêu diệt đối phương, đối phương đang cố ý quấy rối lòng quân.
Hải Lượng công kích điên cuồng, Nhậm Thiên Hoành cũng vận dụng cận vệ đội, Lý Thiên Thành, chiến đấu lại thăng cấp.
Chạy đi, chạy đi, lại chạy đi, đây là chuyện trước giờ Nhậm Kiệt chưa từng làm. Hơn tháng qua, hắn dẫn Cổ Tiểu Bảo một mực bay tốc độ cao nhất, thậm chí tốc độ còn tăng lên.
Bởi vì trong lúc chạy đi, không ngừng có cảm ngộ mới, tốc độ tăng lên, nhưng so với thiên địa rộng lớn này thì vẫn chậm chạp.
Cuối cùng Nhậm Kiệt có cảm giác của người thế tục cổ đại đi ra ngoài, đi đường không nổi.
Đây còn là tốc độ vượt xa bình thường của Nhậm Kiệt, nếu đổi lại Thái Cực Cảnh khác, Nhậm Kiệt chạy tháng đủ cho bọn họ chạy một hai năm.
Suốt tháng chạy đi, cuối cùng Nhậm Kiệt đến chỗ đã ước hẹn với Sát Thủ Vương, chính là vị trí mũi c Cổ Thần khai thiên lập địa ngã xuống, nơi này chính là phần đầu của hắn.
Bởi vì lúc Nhậm Kiệt tìm Cổ Tiểu Bảo, vẫn không cho hắn làm bậy, bởi vậy Sát Thủ Vương đã lên đường từ sớm, nhưng cũng chỉ đến sớm hơn một ngày.
- Sát thủ gia gia, sát thủ nãi nãi, các người thật đến trước, nhớ chết ta! Ở chỗ này, nhất là trải qua tháng không ngừng chạy, thật là quá nhàm chán đối với Cổ Tiểu Bảo. Gặp lại Sát Thủ Vương cùng Cổ Nguyệt, Cổ Tiểu Bảo liền vui vẻ nhào lên, sà vào lòng ôm bọn họ.
Sát Thủ Vương cùng Cổ Nguyệt đều tương đối đặc biệt, thậm chí bình thường cũng lạnh băng, nhưng đối với sự nhiệt tình của Cổ Tiểu Bảo, lại không thể từ chối.
Bị Cổ Tiểu Bảo quấn lấy, thân cận hồi lâu mới thả ra, cảm giác thân tình này, đã lâu rồi bọn họ chưa từng tiếp xúc.
- Hơn tháng, nếu Thái Cực Cảnh bình thường, không có lực lượng bổ sung mà chạy như thế, có thể tiêu hao chết. Sát Thủ Vương nhìn ra xa, cảm khái nói, tiếp theo lo lắng nhìn Nhậm Kiệt: - Đã lâu như thế, bên ngoài có vấn đề gì không? Lúc trước ngươi nói tốc độ thời gian nơi này khác bên ngoài, ta cũng cảm nhận được một chút, nhưng khó phán đoán là bao nhiêu.
- Trên , dưới lần, cộng thêm thời gian bỏ lỡ trước đó, bên ngoài chỉ qua nửa tháng. Hiện tại chúng ta đến phần đầu, mau kiểm tra cách rời đi. Nhậm Kiệt vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo một lần, cho nên có thể cơ bản nắm được tốc độ thời gian trong này khác bên ngoài.
- Vậy còn được, vậy thì được... Sát Thủ Vương gật đầu: - Quả thật phải mau rời khỏi đây, nơi này quá cổ quái. Chạy tốc độ cao suốt tháng, mang theo chút linh ngọc cũng hao hết, không thể hấp thu khôi phục pháp lực, toàn dựa vào linh ngọc thì tiêu hao quá lớn. Nếu không phải giữa đường nhặt được Ngọc Tinh vụn trong động phủ, vậy thì rắc rối thật.
- Ầm... Ầm... Bọn họ chưa nói mấy câu, bỗng cảm nhận tiếng sấm đằng xa, sau đó bầu trời cách mười mấy vạn dặn bỗng có hai đạo ánh sáng chầm chậm trồi lên, nháy mắt trong bầu trời có thêm chút ánh sáng, mặc kệ bao xa cũng thấy rõ, bởi vì đó là ánh sáng mặt trời mặt trăng.
Ánh sáng mặt trời mặt trăng, tuy rằng rất yếu, mờ nhạt như bị mây che phủ, mặt trời mặt trăng cùng ở trên không trung, nhưng đó không phải chân chính, chỉ là như hình chiếu.
- Bên kia, sư phụ, con cảm nhận được, bên kia có lực lượng đôi mắt của Cổ Thần ngã xuống, còn những thứ khác... Bảo tàng, sư phụ, ở bên đó... Thân thể Cổ Tiểu Bảo khẽ run lên, kích động nói.
Oong.... Oong... Không chỉ Cổ Tiểu Bảo, lúc này Cổ Nguyệt cũng lấy ra một mảnh xương vụn, xương cốt phát ra tiếng kêu nhỏ, rõ ràng là có cảm ứng.
- Chúng ta tìm được thứ này trong động phụ trên đường đi, hẳn là mảnh xương của Cổ Thần khai thiên lập địa thất bại để lại, xem ra quả nhiên bảo tàng sắp xuất thế. Cổ Nguyệt đưa cho Nhậm Kiệt, mấy tháng chạy đi, lực lượng của nàng cũng đến Thái Cực Cảnh tầng thứ ba đỉnh phong.
Về phần Sát Thủ Vương, đã gần tới Thái Cực Cảnh tầng thứ sáu, mặc dù không có linh khí bổ sung, nhưng vẫn tìm được Ngọc Tinh rải rác. Mấu chốt là phát hiện rất nhiều động phủ, có rất nhiều phát hiện, bao gồm đan dược, cộng thêm điên cuồng chạy đi làm Sát Thủ Vương có lĩnh ngộ mới về tốc độ, tốc độ tăng lên mấy tháng qua rất khủng bố.
Đột nhiên, cảm nhận được mấy đạo dao động đang xông tới đó, có một đạo khí tức cách bọn họ vạn dặm, rõ ràng là ẩn nấp trước, lúc này bùng nổ lao ra.
Cuối cùng bảo tàng xuất thế, mọi người tự nhiên liều mạng chạy đến, nhưng lúc này Nhậm Kiệt lại không có ý xông tới, ngược lại nhíu mày nhìn mảnh xương trong tay, như là nghĩ đến điều gì.
- Có vấn đề gì sao? Nếu như là trước kia, Sát Thủ Vương nhất định sẽ mắng một tiếng, sau đó nói mọi người khổ cực chạy mấy tháng, đến đây còn không phải vì bảo tàng di tích, bây giờ di tích xuất thế thì còn ngây người làm gì. Nhưng mà bây giờ, Sát Thủ Vương lại tin Nhậm Kiệt làm gì cũng có thâm ý, đương nhiên trong lòng hắn vẫn có rất nhiều khó hiểu.
- Mọi người có cảm thấy mọi chuyện đều không bình thường? Nhậm Kiệt nhìn ba người đang khó hiểu: - Lúc đó Tiểu Bảo đột phá, đột nhiên dẫn động tinh huyết tâm mạch Cổ Thần, bổn gia chủ đã cảm thấy cổ quái. Sau đó mượn tổ phù dẫn động ảo ảnh người mở ra mảnh thiên địa này, nhưng bởi vì thế, cũng làm tất cả những người chạy lung tung tìm được phương hướng. Hiện tại các người có được mảnh xương, hai khí tức vừa rồi là của Tư Mã Thiên Thần cùng Lộc Lân lão tổ, có thể cảm nhận được bọn họ đều tăng lên, chẳng phải đã rõ ràng là tăng lên có mục đích.
- Hoặc là nói, có thể trong tay bọn họ cũng có loại mảnh xương này, giữa đường cũng phát hiện di tích nên tăng lên. Mà mọi người chạy đến đây, đột nhiên xuất hiện ánh sáng trời trăng chiếu rọi, vậy thì càng kỳ quái. Nhậm Kiệt nói rồi, ngẩng đầu nhìn ánh sáng lờ mờ trên trời, chuyện này lộ ra cổ quái.
- Vừa nghe vậy... sao tựa như có người dẫn dắt, dụ mọi người đến đây? Sát Thủ Vương liền ngây người, Cổ Nguyệt không nhịn được nói.
- Tổ cha nó, rốt cuộc ngươi phát hiện cái gì, nói mau đi? Nghe Cổ Nguyệt nói thế, Sát Thủ Vương giật mình nhìn Nhậm Kiệt, muốn xác nhận có đúng không, dù sao Cổ Nguyệt cũng suy đoán theo lời hắn.
- Chỉ là phát hiện không đúng, khó nói rõ ràng... Chúng ta đi trước, nhưng đừng tùy tiện ra tay, xem kỹ đã. Mặc kệ thế nào, mê hoặc sẽ nhanh chóng cởi bỏ. Nhậm Kiệt phát hiện đi vào thế giới Cổ Thần này liền có cảm giác quái lạ, nhưng không nói rõ là sao. Lực lượng Cổ Tiểu Bảo tăng lên, hắn vẫn cảm giác rất kỳ quái, sau đó lại biết lực lượng Sát Thủ Vương, Cổ Nguyệt tăng vọt, đều có kỳ ngộ.
Điều này vốn đã kỳ quái, vừa rồi cảm nhận khí tức Tư Mã Thiên Thần cùng Lộc Lân lão tổ, Lộc Lân lão tổ đột phá Thái Cực Cảnh tầng thứ tám, Tư Mã Thiên Thần cũng có tăng lên, đến cỡ bọn họ thì làm sao có thể tăng lên nhanh như thế?
Mọi chuyện không bình thường, Nhậm Kiệt liền nghĩ tới trên đường hắn cùng Cổ Tiểu Bảo cũng phát hiện một chút di tích, có những thứ dường như rất có ích cho mình, nhất là về mặt trận pháp. Chỉ là cảnh giới Nhậm Kiệt quá cao, lại có cảnh giới Thánh nhân luận đạo hỗ trợ tìm hiểu, cho nên không chú ý. Bây giờ ngẫm lại, nếu mình không có thực lực cao hơn, gặp những thứ đó, cũng đủ giúp mình tăng rất nhiều, mọi chuyện quá quỷ dị trùng hợp.
Tựa như mọi người đều có được kỳ ngộ, có được chỗ tốt, mọi người đều đột phá bình cảnh trong lúc chạy đi trong này, vậy mà bình thường mới gặp quỷ.
Nhưng mặc kệ thế nào, hiện tại không lùi được, chỉ là phát hiện không đúng thì phải cẩn thận hơn.
Sát Thủ Vương, Cổ Nguyệt nghe vậy gật đầu, về phần Cổ Tiểu Bảo thì theo sát Nhậm Kiệt, ở trong mắt nó, mặc kệ trời long đất lở, dù cho thế giới hủy diệt cũng được, chỉ cần có sư phụ ở đây thì sẽ không có chuyện gì, cứ theo sau sư phụ là được.
Nhậm Kiệt dẫn mọi người nhanh chóng tới chỗ ánh sáng chiếu rọi.
Ở đằng trước, đã có mấy đạo khí tức mạnh mẽ từ những hướng khác nhau lao tới, bên dưới là một cái hang sâu, kéo thẳng xuống dưới, vô cùng to lớn như thế giới này.
Kéo thẳng xuống mấy vạn dặm, bên trong không gian đặc thù, lúc này đang có người cười to.
- Ha ha! Sư phụ, ta đột phá đến Thái Cực Cảnh tầng thứ bảy, nơi này toàn là tiên linh khí, hơn nữa tinh khiết như vậy. Cuối cùng ta có được, đây là nhật nguyệt chưa diễn hóa, lúc này ở trong tay, chờ ta chân chính thừa kế ý chí Cổ Thần, sẽ bao phủ chúng sinh, dẫm tất cả dưới chân. Lúc này, Lam Thiên vào sớm nhất, kích động hô lên, bởi vì ở trước mắt hắn, nhật nguyệt lóe hào quang, mỗi một cái to lớn khó tưởng, một bên tỏa ra hơi nóng rực, một bên tỏa ra hơi lạnh lẽo, mỗi cái to như một tiểu hành tinh.
Không giống bên ngoài không có linh khí gì, không gian nơi này lớn mấy vạn dặm, nhật nguyệt kia lớn chừng vạn dặm, chiếm cứ mỗi bên, khí tức mạnh mẽ, bên trong không gian tràn đầy tiên linh khí.
Không ngừng tẩm bổ nhật nguyệt một âm một dương, nóng lạnh chuyển hóa, chưa diễn hóa hoàn toàn. Mà ở giữa còn một tia sét lóe lên, lực lượng Cổ Thần bao phủ thứ gì đó, không như nhật nguyệt, nó chỉ lớn vạn thước, nhưng nằm giữa nhật nguyệt.
Lúc này Lam Thiên đi vào liền đột phá, đang cười to nhìn ba thứ này.
Hạ Cửu Hạc ở một bên đã như đèn cạn dầu cũng cười, cười đến rớt nước mắt, nhất là nhìn nhật nguyệt chưa diễn hóa thành công, hắn cười không ra tiếng lại trào nước mắt, thể hiện nội tâm kích động.
- Thứ không biết trời cao đất dày, bảo vật như thế há phải ngươi sở hữu được. Ngay lúc này, bên trên có khí tức mạnh mẽ tràn vào, Tư Mã Thiên Thần khí thế xuất hiện, lúc này Tư Mã Thiên Thần đã chân chính đàn áp tất cả, siêu thoát Thái Cực Cảnh. Bởi vì hiện giờ hắn đã là Thái Cực Cảnh tầng thứ mười, chỉ kém nửa bước vào Thái Cực Cảnh đại viên mãn, lão tổ ngàn tuổi.
- Nhóc con không biết sâu cạn, nhưng bảo vật này là của ai thì khó nói. Ánh lửa lóe lên, uy thế Lộc Lân lão tổ không kém gì xuất hiện ở một mặt khác.
Hỏng rồi!
Vừa nhìn hai người xuất hiện, sắc mặt Lam Thiên liền khó coi, suốt đoạn đường hắn liều mạng chạy đi, hơn nữa có mục đích rõ ràng. Ở trong thiên địa rộng lớn này, người khác muốn tìm đến đây là chuyện gần như không thể.
Cho nên hắn phát hiện chỗ này, lập tức mượn tiên linh khí đột phá, sau đó cũng không vội vàng. Lại không ngờ còn chưa nói hết lời đắc ý, người khác đã chạy đến.
Hơn nữa uy thế hai người này mạnh mẽ, làmhn cảm thấy đáng sợ.
Đừng nói hắn, Hạ Cửu Hạc cũng ngây người, trong lòng không thể tin được, sao bọn họ cũng tìm đến đây nhanh như thế.
Vù! Ngay lập tức, Lam Thiên lao vào quả cầu không rõ nằm giữa tia sét. Nhật nguyệt chưa diễn hóa xong dù tốt, hắn mượn một chút lực lượng đột phá, cảm nhận được hơi thở nóng rực kia giúp ích rất nhiều, nhưng mà nó quá to lớn. Hắn không cách nào mang đi, muốn luyện hóa cũng không được. Lúc này kẻ địch đến, ý nghĩ đầu tiên là cầm lấy quả cầu vạn thước nằm ở giữa.
- Hừ! Ầm... Lộc Lân lão tổ hừ lạnh, trong mắt lóe lên tia lửa, nháy mắt đánh tới Lam Thiên.
Tuy rằng Lam Thiên đã đột phá, nhưng còn kém xa Lộc Lân lão tổ. Căn bản không có cơ hội né tránh, bùm một cái bị đục xuyên hai lỗ giữa ngực, đánh bay ra ngoài.
- Phụt... A... ngươi... Lam Thiên phun máu, ôm ngực bị đục thủng, không cam lòng nhìn Lộc Lân lão tổ, hắn không ngờ chênh lệch lớn như vậy.
Càng thêm không cam lòng, đó là sao lại thế này, mình khổ cực tiêu hao nhiều lực lượng như thế, mở ra di tích này, làm sao không giành được tiên cơ, tại sao?
Sao lại thế này, ở trong Kiếm Tiên Giáo mình vẫn luôn bị cô ta đè đầu không thở nổi, đi ra rồi cho rằng có thể trời cao biển rộng, nhưng vì sao... vì sao?
Lộc Lân lão tổ đánh bay Lam Thiên, cũng lười đuổi giết, càng không để ý Hạ Cửu Hạc đã đến cuối sinh mệnh, lao ra đút thuốc cho Lam Thiên. Lúc này ánh mắt hắn vẫn nhìn vào Tư Mã Thiên Thần trước đó còn liên thủ đối phó Sát Thủ Vương, ở trong mắt Lộc Lân lão tổ, lúc này chỉ Tư Mã Thiên Thần có tư cách tranh giành bảo vật này.
- Ba loại bảo vật, ngươi và ta, chia đều thì rất khó? Lộc Lân lão tổ nhìn Tư Mã Thiên Thần, trạng thái toàn thân dần đạt đến đỉnh cao, hư ảnh to lớn đằng sau như muốn ngưng thật.
- Ha ha... Bảo vật dành cho người có đức, bổn lão tổ chính là người có đức, hai tên các ngươi không cần uổng sức. Bỗng nhiên tiếng cười đắc ý truyền đến, tiếp theo một bóng người xuất hiện, lại là Du Thủy lão tổ.