Cao Bằng thoáng chần chờ, cũng lập tức đi theo, trong mắt Hạ Cửu Hạc lóe tia sáng lạnh, nhưng không còn cách nào hay hơn, trong lòng thầm hận, cũng đi theo, cuối cùng là Lộc Lân lão tổ.
Lại quay vào không gian bộ não Cổ Thần diễn hóa thành, lúc này ở phòng giam dành riêng, Cổ Ma còn đứng đó, nhưng làm mọi người ngạc nhiên là sau khi theo Nhậm Kiệt tiến vào, lại không có công kích cuồng bạo ập tới như tưởng tượng, mọi thứ đều bình thường. - Sao không ra tay, không phải ngươi muốn giết chúng ta sao? Nhậm Kiệt từ từ bay về phía Cổ Ma, cười nói.
Khoảng cách xa như thế, muốn bùng phát công kích khủng bố phải tiêu hao khó tưởng tượng, rõ ràng Cổ Ma chỉ dựa vào hấp thu tiên linh khí mới đột phá đi ra, không phải bản thân khôi phục đến trình độ đó.
Hơn nữa hắn còn bị áp chế, phát huy ra lực lượng có hạn. Hắn bùng nổ không giết được đám người Nhậm Kiệt, nếu còn đánh nữa, vậy đúng là đầu óc có bệnh.
- Nếu công kích khoảng cách xa như vừa rồi không thể giết được các ngươi, đánh nữa cũng vô ích. Nhưng bổn ma không ra tay, ngươi có thể làm được gì. Ở ngay trong này, bổn ma có tuổi thọ vô hạn, có thể từ từ nghĩ cách đi ra, còn các ngươi thì sao, không tới mấy ngàn năm là sẽ chết. Nếu các ngươi thật có gan, đã tới bên cạnh bổn ma, bằng không, quy phục bổn ma. Tuy rằng Cổ Ma bị Nhậm Kiệt vạch trần, lúc này không ra tay, vẫn khí thế nói.
Khí thế này không phải vì đắc thế, mà là luôn luôn tự tin vào bản thân.
Chính vì vậy, mới tạo thành khí tràng mạnh mẽ, nói chuyện làm việc đều khí thế tự tin.
Lời của Cổ Ma làm đám người Cao Bằng đằng sau thở phào, vốn còn sợ đi vào sẽ gặp công kích cuồng bạo, giờ mới biết bọn họ thật là rối loạn tâm lý. Ngược lại, chỉ có Tiếu Kiểm Sát Thần Vương luôn nhìn thấu thế cục.
- Vừa rồi ngươi ra tay hai lần liên tục, là muốn dọa bổn tôn, tiêu hao lực lượng lớn lắm phải không. Ngươi hấp thu tiên linh khí còn không nhiều bằng bổn tôn, còn ở đó ra vẻ. Tới cạnh ngươi thì sao, bây giờ chúng ta đã tới cách dặm, được thì ngươi ra tay đi? Nhậm Kiệt nói rồi, bước đi nhanh chóng tới gần Cổ Ma. Đương nhiên, hắn khống chế tốc độ, để người đằng sau có thể đi theo cùng.
Cổ Ma cao lớn trượng đứng đó, hai mắt lấp lánh nhìn đám người Nhậm Kiệt không ngừng đến gần. Ở trước mặt hắn, đám người Nhậm Kiệt nhỏ bé có thể bỏ qua, nhưng hắn lại không thể coi thường những kẻ này.
Nhất là tên đeo mặt nạ cười, cho hắn cảm giác rất xấu. Vốn mặc kệ kẻ nào vào thế giới Cổ Thần, toàn bộ đều nằm trong khống chế của hắn, nhưng bây giờ lại phát hiện có kẻ nắm ngược quyền khống chế cục diện, đây không phải là chuyện tốt.
Lúc này, đám người Cao Bằng theo sau cách Nhậm Kiệt không xa, vừa theo sát vừa sợ bị bỏ rơi, càng đề phòng cẩn thận.
Đồng thời trái tim mỗi người đều đập mạnh dần lên, không thể áp chế được tâm tình kích động. Giống như người thường đối mặt với vua muôn thú hoặc khủng long, trong quá trình đến gần, áp lực càng thêm to lớn.
vạn dặm...
vạn dặm...
vạn dặm...
Tuy rằng không lao nhanh như lúc xông ra, nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, tiến vào trong vạn dặm, mọi người đều đẩy lực lượng đến cực hạn.
- À! Quên nói với ngươi, vừa rồi nói đến gần dặm... thật ra, ha ha, nói chơi thôi. Bổn tôn cảm thấy khoảng cách này đã được rồi, ngươi còn chưa ra tay, vậy ta phải đánh. Mọi người đừng lười biếng, mục tiêu sống lớn như thế, không đánh thì uổng. Oành.... Khi đến cách chừng dặm, Nhậm Kiệt bỗng ngừng lại, phất tay đánh ra kiếm khí mạnh mẽ.
Tuy rằng còn không thể đánh ra công kích rung trời rung biển xa đến vạn dặm như Cổ Ma, nhưng ngưng tụ kiếm khí đánh cách mấy ngàn dặm thì vẫn được.
Ngay cả như thế cũng đã khủng bố, cách xa mấy ngàn dặm, đánh ra một đạo kiếm khí chém giết đối phương, cũng là lực lượng như thần thoại truyền thuyết trong giới tu luyện.
Nhậm Kiệt ngưng tụ kiếm khí lao vụt về phía Cổ Ma.
- Hừ! Nhìn Nhậm Kiệt to gan như vậy, công kích khiêu khích, Cổ Ma hừ lạnh, lực lượng tầng ngoài dao động, nháy mắt đánh tan kiếm khí.
Tựa như giọt nước đụng vào mặt nước, chỉ tạo ra gợn sóng, nhưng không thể ảnh hưởng đến vùng nước sâu hơn.
- Quá ngầu! Sư phụ, sư phụ, con cũng muốn đánh, ăn một quyền của ta! Oành... Cổ Tiểu Bảo đằng sau được Nhậm Kiệt thầm gọi, phối hợp hưng phấn hô lên. Dù sao cách xa mấy ngàn dặm đánh ra, trước kia hắn chưa có làm.
Tuy rằng hắn cũng là Thái Cực Cảnh tầng thứ chín, thân thể vượt xa lão tổ ngàn tuổi, nhưng khống chế lực lượng rõ ràng không được, một quyền đánh ra nhìn hung hãn, xa vài trăm dặm còn được, đến ngàn dặm thì lực lượng dần xói mòn, ra dặm thì từ từ tiêu tán. Đến dặm, chỉ còn hình ngoài, đợi đến trước người Cổ Ma thì đã sắp tiêu tán, hừ lạnh một tiếng liền chấn tan.
- A... Đáng tiếc quá. Sư phụ, sư phụ, có phải lực lượng của con còn chưa đủ hay không? Cổ Tiểu Bảo thấy vậy, gãi đầu buồn bực nói.
- Lực lượng của còn không kém sát thủ gia gia, con để sát thủ gia gia biểu diễn cho xem. Nhậm Kiệt thông qua lực thần hồn nói với Cổ Tiểu Bảo.
Vù... Lúc này Sát Thủ Vương cũng ra tay, hắn không như người khác, nháy mắt lao ra ngàn dặm, bắn vụt như tên, thế đi không lùi. Sau khi đến cực hạn, tay run lên, một đạo kiếm khí vù một cái phá vỡ không gian, nháy mắt biến mất.
Tựa như viên đá bay vọt trên mặt nước, kiếm khí nháy mắt hiện ra ở xa ngàn dặm, lại ẩn vào không gian, hiện ra cách dặm. Tuy rằng không bằng Nhậm Kiệt quét ngan dặm, nhưng uy lực vẫn mạnh mẽ, mượn lực lượng không gian trực tiếp đâm vào mắt Cổ Ma.
Oành... Giận, giận dữ, trong mắt Cổ Ma bùng lên lửa giận, lập tức ngọn lửa đánh vào kiếm khí.
Sau đó đưa mắt nhìn Nhậm Kiệt: - Ngươi đang cố ý khiêu khích, muốn chết, ngươi biết không?
- Chính là khiêu khích ngươi, vậy thì sao, không phục thì tới đây. Món Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm này vô dụng, nổ thôi. Vù! Nhậm Kiệt tiện tay lấy ra một món Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm, ném ra ngoài, nháy mắt xuyên qua dặm, tới cạnh Cổ Ma. Không đợi Cổ Ma phát ra lực lượng chấn văng, lực lượng Nhậm Kiệt để lại trên đó liền kích nổ.
Ầm ầm bùng nổ, Cổ Tiểu Bảo nhìn chiêu này, hưng phấn làm theo. Trên đường thu được không ít những pháp bảo vô dụng như thế, nếu mình không thể khống chế vượt qua dặm như sư phụ, vậy thì xài chiêu này hay hơn.
Nổ tung liên tục, sắc mặt Cổ Ma ngày càng giận dữ.
- Chúng ta cũng ra tay, đại quân hắc thiết, ra trận. Cao Bằng nhìn hành động của , Tiếu Kiểm Sát Thần Vương dường như cũng hiểu được, nghĩ tới hy vọng ra ngoài đều ở trên người hắn, liền khoát tay, đại quân hắc thiết xông ra, cũng công kích từ xa.
Tuy rằng không nắm giữ tốt như Nhậm Kiệt, nhưng cũng bùng nổ uy thế rất lớn. Đương nhiên, hắn không muốn đánh như thế, tiêu hao quá lớn, hắn thà rằng làm như kiểu sau, mượn pháp bảo không đùng, chứa đựng chút lực lượng khống chế bắn qua kích nổ.
Hắn khống chế đại quân hắc thiết có mục đích đó, hắn vừa ra tay, Hạ Cửu Hạc, Lộc Lân lão tổ cũng vội hành động.
Ầm ầm... ầm ầm... Nhất thời đủ loại phương pháp đều dùng, thực tế không ảnh hưởng lớn tới Cổ Ma, nhưng cũng buộc Cổ Ma không ngừng dùng lực lượng chấn văng những thứ này.
Mà vẻ giận dữ cũng càng tăng lên trên mặt tràn ngập ma khí của Cổ Ma.
- Muốn chết, Ma Khí Xung Thiên! Cuối cùng Cổ Ma nổi giận, cúi người đặt hai tay xuống đất, lần này không giống nhưtrước, dù cách dặm, hắn cũng cần mượn mặt đất để giảm tiêu hao.
Trải qua chuyện vừa rồi, hắn cũng biết những người này khó nhai, ngay khi hắn đặt tay xuống đất.
Ầm ầm ầm... Mặt đất phía dưới mấy người Nhậm Kiệt, từng đạo ma khí khủng bố phóng lên, tựa như dung nham phun trào, mang theo lực sát thương cực lớn, Pháp Thần Cảnh cũng sẽ bị xuyên thủng.
Lực thần hồn của Nhậm Kiệt mạnh mẽ, nắm tay kéo mấy người Cổ Tiểu Bảo nhanh chóng né tránh. Lúc này Hạ Cửu Hạc cũng khống chế cây gậy đầu rồng bay lên né tránh, tốc độ kinh người. Cao Bằng cùng Lộc Lân lão tổ to lớn thì thành mục tiêu lớn, nhưng tốc độ cũng không chậm, đều có chuẩn bị né tránh nhanh chóng.
- Hả? Hơn vạn đạo ma khí, công kích tập trung, nhưng bị đám người kia tránh né hết, làm Cổ Ma giật mình.
- Ha ha! Đừng kỳ quái, những người trước kia ngươi gặp đều bị ngươi nắm giữ, nhưng những người còn sót lại trong này đều là kẻ xấu. Một tên ẩn nấp trăm năm không bại lộ mình, gài bẫy cắn nuốt đồ đệ. Một tên thì dám luyện hóa mấy chục vạn người thành binh khí hình người, chuyên tính kế. Còn một tên là người trong Tàn Hồn, ra tay sẽ không tùy tiện bại lộ bài tẩy. Những tên trước kia đều chết, người còn sống làm sao dễ giết như vậy, lại bùng phát một lần, tiêu hao lớn rồi chứ, bổn tôn tới gần chút nữa. Ta đánh! Đúng như Nhậm Kiệt vừa nói, là khiêu khích, ngươi làm được gì.
Lúc này tiếp tục nói khiêu khích, tiến tới hơn ngàn dặm, không ngừng đánh từ xa.
Đám người Cao Bằng theo sau, nghe Nhậm Kiệt nói, lại nhắc mình cắn nuốt Lam Thiên, sắc mặt Hạ Cửu Hạc càng thêm khó coi, ngực phập phồng, nhưng lúc này thì không còn cách nào, đành phải nhịn xuống.
Ngược lại là Cao Bằng, nhìn bóng lưng Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, không nhịn được ngẫm lý ý tưởng lúc đầu, người này quả thật giống Nhậm Kiệt. Ngoài việc có võ lực cực mạnh mà Nhậm Kiệt hay cả Nhậm gia cũng không có, những mặt khác thật quá giống, chẳng lẽ có hai người như thế?
Má nó! Nghĩ tới trên đời có hai tên còn xấu xa xảo trá, ngông nghênh bá đạo hơn mình, Cao Bằng cũng cảm thấy đau đầu.
Lúc này Cổ Ma không ngừng ngăn cản công kích, mũi phun ra hai cổ ma khí, hắn thật bị chọc giận không thôi. Thật không ngờ tên này khinh người như vậy, đáng ghét như thế, hơn nữa hắn cũng ý thức được, những người này ẩn giấu sâu hơn là hắn nghĩ. Thực ra Nhậm Kiệt không nói, lần này bọn họ né tránh được công kích đủ khiến Pháp Thần Cảnh bỏ mình, hắn liền hiểu được điểm này.
Chỉ là càng đáng ghét hơn, không thừa nhận không được, là bị Nhậm Kiệt suy đoán rất chính xác.
Hắn quả thật mượn tiên linh khí đột phá, hơn nữa cũng chỉ phát ra mấy lần công kích mà thôi. Chỉ mấy lần trước đã tiêu hao rất lớn, bây giờ không dám tùy tiện ra tay nữa.
Cố tình những kẻ này theo tên đeo mặt nạ cười dẫn dắt, không ngừng khiêu khích, làm Cổ Ma cảm thấy phượng hoàng rụng lông không bằng gà, giận dữ không nhịn được. Còn Nhậm Kiệt thì càng dứt khoát, trực tiếp ném ra rất nhiều pháp bảo nhỏ, thỉnh thoảng kích nổ.
Dần dần, khoảng cách thu nhỏ, mọi người đều hiểu, khoảng cách ngắn lại đại biểu nguy hiểm tới gần. Cổ Ma không vội ra tay, rõ ràng hắn định một lần ra tay tiêu diệt gọn đám người này.
dặm...
dặm...
dặm...
dặm...
Nhưng khi đến dặm, có thể thấy được ánh mắt Cổ Ma lóe ra sát khí, Nhậm Kiệt đột nhiên hành động.
- Oành! Xông qua, có thể ra ngoài, không xông qua được, vậy ở đây chờ chết đi... Nhậm Kiệt thúc đẩy pháp lực cuồng bạo, nháy mắt lên cực hạn, trong tay một cây chủ kỳ, bên trên lóe lên sấm sét, sau đó kéo ba người Cổ Tiểu Bảo hóa thành ánh sáng, mặc kệ mọi giá lao hết tốc độ về phía Cổ Ma.
Cao Bằng vẫn luôn theo sau Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, nhìn hắn hành động, liền không do dự lao theo. Hắn không tín nhiệm Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, nhưng lại biết đối mặt cục diện này, hắn không có cách nào. Cho nên hắn phải ra quyết định, vừa rồi trong lòng sớm cân nhắc trước, nên không chút ngập ngừng đi theo.
Tuy rằng Hạ Cửu Hạc hận Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này, nhưng bây giờ cũng chỉ do dự một chút, cũng vọt theo cùng. Hắn hận kẻ này, nhưng chính vì thế, hắn càng rõ ràng, kẻ này khiến mình không làm gì được, chuyện mình không làm được, có lẽ hắn lại làm được....
Chỉ có Lộc Lân lão tổ, đứng nguyên tại chỗ một hồi, khi Nhậm Kiệt đi ra mấy trăm dặm mới quyết định xông lên theo.