Đây là một thế giới vô cùng rộng lớn, phía dưới không có núi rừng sông hồ như ở trong hư không bình thường, nhưng ở chỗ này lại có những ngọn núi vô cùng to lớn lơ lửng giữa không trung, chu vi ngọn núi nhỏ đều có tới mấy ngàn dặm, ngọn núi lớn thì càng to lớn vô cùng tận.
Nhất là ở trung tâm nhất có một ngọn núi lơ lửng giữa không trung, cái này đã không thể gọi là ngọn núi, quả thực chính là một nửa phương thiên địa. Những dãy núi nhỏ chung quanh ngọn núi đều cao tới nghìn trượng, ngọn núi cao nhất cũng không biết cao tới mấy vạn trượng, chỉ thẳng lên tận trời giống như một thanh kiếm sắc bén cắm vào trong bầu trời.
Đây là Thiên Kiếm Phong, ngọn núi cao nhất của Kiếm Tiên Giáo, mà nghe nói ngọn núi này chính là năm đó một thanh Thiên Kiếm từ trên trời giáng xuống diễn biến thành, mới có Kiếm Tiên Giáo huy hoàng mười mấy vạn năm đến nay.
Chung quanh những ngọn núi lơ lửng lớn có nhỏ có, chính là chỗ tu hành của người có đủ năng lực mỗi một đời Kiếm Tiên Giáo lưu lại, thuộc loại chi nhánh.
Mặc dù là những chi nhánh, mỗi một chi đều cường đại hơn vô số lần so với một tông môn ngàn năm ở bên ngoài, bởi vì năm đó chỉ có xuất hiện qua nhân vật Pháp Thần Cảnh chí cao vô thượng, mới có tư cách mở ra một ngọn núi độc lập, cho dù sau này không có thêm, cũng có thể biết thời đó huy hoàng biết bao.
Mà lúc này, trên Thiên Kiếm Phong một đạo kiếm khí phóng lên cao, sau đó từ từ rơi xuống, tiêu tán.
Người bảo vệ bản mạng ngọc bài kinh hoảng xông vào trong đại điện, trên Thiên Kiếm Phong chủ mạch lập tức loạn thành một đoàn, không ngừng có người ra ra vào vào, bởi vì đây là xảy ra chuyện lớn rồi!
Phụ điện phía bên phải Kiếm Tiên Giáo, là nơi để Phó giáo chủ Kiếm Tăng của Kiếm Tiên Giáo, chủ trì xử lý đại sự, lúc bình thường chuyện có thể để cho hắn đích thân đến xử lý cũng không nhiều, phần lớn đều có người cấp dưới xử lý. Hắn cũng có một ngọn núi của mình, nhưng thân là một trong Phó giáo chủ của Kiếm Tiên Giáo, hắn tranh đoạt đến vị trí này, có thể trong trăm năm cho đệ tử trong ngọn núi của họ, cách mỗi mười năm có người được đi vào ngọn núi cao nhất tu luyện.
Thiên Kiếm Phong là ngọn núi cao nhất, những ngọn núi khác linh khí nồng đậm hơn gấp mười lần so với ngoại giới, nhưng ngọn núi cao nhất Thiên Kiếm Phong này còn nồng đậm hơn gấp mười lần so với những ngọn núi khác, hơn nữa cung cấp tài nguyên cũng rất lớn.
Cho nên mỗi trăm năm một lần tranh đoạt vị trí Phó giáo chủ, đều vô cùng kịch liệt, Kiếm Tiên Giáo tích lũy mười mấy vạn năm, loại tranh đoạt này làm cho lẫn nhau sẽ càng thêm cường đại.
Kiếm Tăng tóc nhẵn bóng, mặc một thân áo bào đỏ thẫm chói mắt dị thường, hoàn toàn bất đồng với Kiếm tu Kiếm Tiên Giáo bình thường, hắn là một mình đem một cái ngọn núi xuống dốc chỉ có một gã Thái Cực Cảnh dẫn tới trên chủ phong. Cái này cũng bởi vì trước kia hắn gặp một lần kỳ ngộ.
Mà giờ này Kiếm Tăng phụ trách chủ trì công việc hàng ngày một tháng gần đây. người Phó giáo chủ bọn họ, mỗi người phụ trách chủ trì công việc hàng ngày một tháng, nhưng trong thời gian một tháng này đã rất lâu không có chuyện gì cần ý kiến bọn họ xử lý.
Dù sao Kiếm Tiên Giáo là đại giáo vô thượng, các hệ thống phía dưới đều rất hoàn bị, chuyện có thể kinh động tới Phó giáo chủ cũng rất ít.
"Ầm... Ầm..." Lúc này, Kiếm Tăng thân hình cao lớn, gương mặt dữ tợn khí chất hoàn toàn bất đồng với Kiếm tu bình thường, vò vò cái đầu trọc, tức bực giậm chân, mỗi một lần hắn giậm chân, đại điện liền rung động một cái, có cảm giác như đại điện cao tới nghìn trượng này đều sắp sụp đổ.
- Thế nào cứ vậy chết đi chứ? Con bà nó! Tên này có Cửu Dương kiếm thể, không tu luyện cho tốt, đi ra ngoài làm gì! Xong rồi, xong rồi! Sao ta xui xẻo vậy chứ! Kéo qua mấy canh giờ là người khác chủ trì sự việc rồi! Lần này đúng là phiền toái: con trai duy nhất của giáo chủ, tuy rằng hắn không phải người thừa kế, nhưng cũng có Cửu Dương kiếm thể, trở thành Pháp Thần Cảnh, thậm chí đánh sâu vào Kiếm tiên đều có hi vọng, làm sao lại chết ở phía dưới chứ? Kiếm Tăng tức giận đến giậm chân, phẫn hận không dứt.
- Không được! Nhất định phải điều tra rõ, lập tức phái người thông báo giáo chủ, hiện tại giáo chủ đang bận rộn chuyện đại sự kia, cũng không biết đi tới thế giới nào... Kiếm Tăng mặc dù là một trong vị Phó giáo chủ, phụ trách chủ trì sự vụ, nhưng hắn hoàn toàn không có đầu óc quản lý chuyện gì.
Lúc trước hắn cũng là bằng vào sức chiến đấu mạnh mẽ, quét ngang rất nhiều tồn tại cường đại ngồi lên vị trí này. Lúc bình thường chuyện bình thường cũng không cần hắn quản, làm Phó giáo chủ hơn năm, hắn còn là lần đầu tiên gặp chuyện khó giải quyết như vậy, cho nên lập tức vị Phó giáo chủ Kiếm Tăng này cấp bách đến độ xoay quanh.
"Bá..." Đúng lúc này, đột nhiên trong bầu trời xuất hiện một đạo kiếm khí, trong nháy mắt rồi lại xuyên thấu qua phòng ngự đại điện của vị Phó giáo chủ chủ sự Kiếm Tiên Giáo, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chiếu xuống.
Giống như là ánh mặt trời cách tấm thủy tinh, trực tiếp chiếu xuống, hoàn toàn không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, mà đạo kiếm khí này chính là từ đỉnh núi cao nhất kia chiếu xuống.
- A... Vừa nhìn thấy đạo kiếm khí này, thấy kiếm khí phát ra từ trên chủ phong, Kiếm Tăng cũng há hốc miệng.
Ngay sau đó, chỉ thấy một thân ảnh cất bước từ trên chủ phong đi xuống, mỗi một bước bước ra đều tùy ý như vậy, thoải mái như vậy, khí thế hào phóng như vậy, không có mảy may loại câu thúc của tiểu thư khuê các, không có phóng khoáng, cũng không có bất kỳ cảm giác gì khiến người ta không thoải mái.
Trang sức vô cùng duyên dáng sang trọng, nếu như thời khắc này Nhậm Kiệt, không, người trong Ngọc Kinh Thành từng thấy qua Phương Kỳ trông thấy hình dáng người này, nhất định sẽ bị hù dọa, bởi vì dung mạo cô gái đi xuống này lại cực kỳ tương tự Phương Kỳ. Không, phải nói dung mạo của Phương Kỳ cùng nàng có một chút tương tự, bởi vì khí chất của nàng hoàn toàn không phải Phương Kỳ có thể sánh bằng, trong đẹp đẽ quý phái mang theo một khí thế anh thư.
- Kiếm Tăng ra mắt đại tiểu thư... Vừa nhìn thấy vị này, Kiếm Tăng mặc dù là một người cộc cằn thô lỗ, cũng vội vàng tiến lên thi lễ. Đạt tới vị trí Phó giáo chủ Kiếm Tiên Giáo, hết thảy đều là bằng vào thực lực nói chuyện, nhưng Kiếm Tiên Giáo với nhất mạch trên ngọn núi cao nhất Thiên Kiếm Phong là chính, bởi vì xuất hiện từ Thiên Kiếm Phong, chính là nhất mạch nắm trong tay Kiếm Tiên Giáo bọn họ.
Cũng không phải bọn họ vẫn luôn có tồn tại mạnh nhất đương thời, nhưng bởi vì trong cơ thể gia tộc bọn họ có huyết mạch đặc thù, cách mỗi mấy ngàn năm sẽ xuất hiện một truyền nhân có Thiên Kiếm kỳ mạch, mỗi một lần đều sẽ làm cho Kiếm Tiên Giáo cường đại thêm một phần, cho nên mới phải luôn với bọn họ là chính.
Dĩ nhiên, đạt tới vị trí Phó giáo chủ Kiếm Tiên Giáo này, bình thường cho dù con gái giáo chủ gặp cũng phải khách khách sáo sáo, nhưng với vị đại tiểu thư trước mắt thì ai cũng không dám chậm trễ, bởi vì nàng chính là gần nhất nghìn năm qua, một người duy nhất của Kiếm Tiên Giáo có Thiên Kiếm kỳ mạch, cũng chính là tỷ tỷ của Lam Thiên, là Thiên Châu.
Thiên Kiếm Phong chủ mạch dùng Thiên làm họ, về phần Lam Thiên, bất quá là chính hắn sửa lại tên mà thôi.
Vị đại tiểu thư này lúc bình thường vẫn luôn tu luyện trên đỉnh cao nhất bên trên Thiên Kiếm Phong, Kiếm Tăng làm Phó giáo chủ hơn năm, cũng chỉ có thời điểm nàng ba tuổi tu luyện dẫn động dị tượng, Thiên Kiếm Phong kêu vang động mới thấy qua nàng, sau đó cũng chưa từng thấy lại lần nào.
- Ừm! Để ta đi! Thiên Châu đối với vị Phó giáo chủ này, cũng chỉ là khẽ gật đầu, sau đó rất bình tĩnh đưa tay.
Đưa cho nàng... đưa nàng cái gì? À...
Kiếm Tăng vừa nghe lời này, lập tức ngây ngẩn cả người, tuy nhiên lập tức kịp phản ứng, vội vàng cầm lấy mảnh vỡ ngọc bài, viên quản lý bản mạng ngọc bài bên kia vừa mới đưa tới, giao cho vị đại tiểu thư...
- Người đã chết, tạm thời không cần nói cho phụ thân, miễn cho người phân tâm ảnh hưởng tới đại hội lần này bị những người khác chiếm tiện nghi, chuyện này ta sẽ xử lý! Thiên Châu này vô cùng lạnh lùng, sau khi nói xong trong nháy mắt chung quanh thân thể nàng bao phủ dưới tia sáng của Thiên Kiếm Phong, rồi lại trực tiếp xuất hiện một cánh cửa không gian, nàng cất bước đi vào trong đó, biến mất ở bên trong.
- A... Không báo cho... Kiếm Tăng nghe nói rất bối rối, thầm nghĩ: "Đây chính là thân đệ đệ của ngươi a, là con trai duy nhất của phụ thân ngươi, tuy rằng không bằng ngươi, dù gì cũng là người có Cửu Dương kiếm thể, mà chỉ một câu không báo như vậy là được sao!?"
Kiếm Tăng vò vò đầu trọc, nhìn theo hướng đại tiểu thư này, quả thực không thể hiểu được rốt cuộc nàng nghĩ như thế nào!? Con bà nó, nếu là con trai mình chết đi, còn không sớm bạo nộ rồi, ai dám che giấu đều phải giết, mặc dù mình có con trai, nhưng cũng không thể để cho người khác động tới được!
Kiếm Tăng mặc dù tên là Tăng, nhưng hắn cũng không phải là tăng lữ, ngược lại là chân chính chiến đấu, một thân sát khí ở trong Kiếm Tiên Giáo cũng xếp hạng hàng đầu. Tuy rằng không thể hiểu được, nhưng Thiên Châu này bảo che giấu sự tình như thế, cuối cùng hắn cũng thở phào, kế tiếp là chuyện của Phó giáo chủ quản sự khác, cuối cùng mình không cần nhức đầu nhức óc là tốt rồi!
Nghĩ đến đây, Kiếm Tăng thở một hơi dài rồi rời đi, chỉ là trong lòng vẫn còn có chút kỳ quái, cố ý phân phó một số nhân viên tình báo trong Kiếm Tiên Giáo, nếu có tin tức gì thông báo hắn một tiếng, hắn cũng rất muốn biết Lam Thiên vì sao lại chết ở bên ngoài, chẳng lẽ là người của các đại giáo vô thượng khác ra tay...
------------------------------
- Phá thành... Sát a...
- Xung phong... Không xong, có bẫy rập...
"Ầm... Ầm...".
- Bên này cũng có bẫy rập, không thích hợp, trước ổn định trận hình...
Tây Bắc đại doanh lại lần nữa chiến hỏa liên tục đã có hơn tháng. Trận chiến đấu này có thể nói còn kinh khủng hơn so với hai đại đế quốc toàn diện khai chiến, bởi vì nhân số thương vong của hai bên đều đã đạt tới một con số khủng bố. Trải qua phá trận trước mặt, đánh sâu vào, bảy ngày bảy đêm giằng co không ngủ không nghỉ, rốt cục Tây Bắc đại doanh bắt đầu triệt bỏ phòng ngự tầng ngoài, toàn diện co rút lại.
Có thể nói đây là tin tức tốt nhất gần một tháng qua: đại quân Thiên Hải Đế Quốc cũng điên cuồng xông vào trong đó, kết quả mới vừa đi tới mười mấy dặm, lập tức gặp các loại trận pháp mang tính hủy diệt.
Loại trận pháp này đều là dùng một lần, nhưng uy lực cũng trực tiếp hơn, chỉ cần bị kích phát lập tức nổ tung, trong nháy mắt làm cho Thiên Hải Đế Quốc tổn thất thảm trọng.
Sau đó các loại cấm chỉ, bẫy rập, các loại trận pháp bẫy rập... cái này còn chưa tính, đón lấy là từng đạo trận pháp cấm chế tách rời đội ngũ của địch, dãy núi, sông hồ, trong thành trấn nhỏ ở giữa, toàn bộ đều là các loại trận pháp kinh khủng, dầy đặc ở trong đó.
Lúc này, từ trong Tây Bắc đại doanh các tiểu đội lao ra ngoài, lại lần nữa bắt đầu trận đánh du kích.
Điều này làm cho Thiên Hải Đế Quốc vừa mới phá hết tầng phòng tuyến thứ nhất, lại lần nữa lại gặp ngăn chặn cường đại, bị đẩy lui ra sau mấy trăm dặm.
- Cái gì? Bị quấn lấy... giết hết... gặp trận pháp liền hủy diệt cho trẫm! Trẫm muốn huyết tẩy Tây Bắc đại doanh này, không được để lại một tên sống sót. Thà rằng biến nơi này thành biển máu, cũng tuyệt đối không thể rút lui nửa bước... Giữa không trung trong hành cung Hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc, Hải Lượng lại lần nữa gầm thét.
Người phía dưới không dám có chút trì hoãn, đáp một tiếng vội vàng vọt ra ngoài. Trên thực tế bọn họ sớm biết là kết quả này, bởi vì gần một tháng qua, Hải Lượng đã nổi giận không biết bao nhiêu lần.
Dưới tình huống bên Tây Bắc đại doanh không ngừng tuyên truyền, quân binh bọn họ mỗi ngày đều có thể biết được chuyện nội bộ Thiên Hải Đế Quốc của mình: Tới giờ này chính là đã có hành tỉnh bị đối phương tập kích, mấy ức người mất đi nhà cửa, hơn nữa nghe nói một số lực lượng lạc hậu trước đây còn hợp thành quân đội, muốn lật đổ vị hoàng đế Hải Lượng này, hiện ở quốc nội đã náo loạn thành một đoàn.
Về phần nói tiễu trừ, cũng không biết tiễu trừ bao nhiêu lần, nhưng kết quả thu được lại là từng nhân vật cường đại bỏ mình, thậm chí đều có tuyên bố lão tổ Thái Cực Cảnh bỏ mình, đừng nói chi là Thiên Hải Đế Quốc điều động tập trung binh lính tinh nhuệ hoặc là những lực lượng viện trợ của một số tông môn thế lực kia.
Trong thời gian này có mấy người liều chết kiến nghị, nhưng không đợi bọn họ nói xong, Hải Lượng liền với tội danh dao động quân tâm xử trảm toàn bộ bọn họ. Sau đó còn không ngừng tăng cường lực lượng bên này, không tiếc hết thảy, chính là muốn diệt Tây Bắc đại doanh. Dưới loại chấp nhất gần như điên cuồng này, ai còn dám nói thêm gì nữa.
Trên thực tế, Thiên Hải Đế Quốc tập trung lực lượng khổng lồ như vậy chỉ để đối phó với Tây Bắc đại doanh. Mặt Tây Bắc đại doanh này cho dù lợi hại mấy đi nữa, nếu như không tiếc hết thảy cũng không đến mức giằng co được lâu như vậy. Chỉ có điều tăng thương vong giảm bổ sung lần này, Hải Lượng cũng không có biện pháp tiếp tục điều động lực lượng, mà sĩ khí của cả đại quân Thiên Hải Đế Quốc đều giảm xuống, cưỡng ép chiến đấu nên binh lính đều ra công không ra lực.
Nhất là mấy ngày trước sau khi Mặc Sanh rời đi, Hải Lượng giết vài đại thần trọng yếu, không có người nào dám khuyên can Hải Lượng, tình huống càng thêm chuyển biến xấu.
Người báo cáo rời đi, lần nữa Hải Lượng bùng phát lửa giận, đập phá các thứ trong phòng, vẫn như cũ khó mà đè xuống lửa giận trong lòng: Thiên Long Quân đã quấy đảo Thiên Hải Đế Quốc sắp lật nhào, nhưng mà liên tục, bất kể là binh lính tinh nhuệ, hay tìm tông môn phối hợp, thậm chí phái Thái Cực Cảnh, hay lão tổ Thái Cực Cảnh dẫn người đi tiễu trừ, kết quả ngược lại không phải bị bọn họ đánh chạy chính là bị đánh chết.
Giờ này gần phân nửa Thiên Hải Đế Quốc đã vô cùng hỗn loạn, Hải Lượng cũng không phải không muốn đi trở về, mà nếu như thật quay đầu, vậy thì hắn sẽ hoàn toàn trở thành trò cười. Hơn nữa cho dù mấy trăm vạn đại quân này trở về, ngay cả lão tổ Thái Cực Cảnh đều không làm gì được, bộ đội tinh nhuệ đều truy kích không hơn được, bọn họ đi trở về có ích lợi gì?
Nhưng những sự kiện này dưới tuyên truyền của Tây Bắc đại doanh, đã trở thành chứng cứ hắn chính là bạo quân, hôn quân không quan tơi hêt thay gây ra rối loạn.
Cố tình Hải Vương phái Du Thủy tới nơi này lại không hiểu sao sau khi rời đi không có trở về. Lúc ban đầu Cửu Đầu Long Vương cùng Hắc Quả Phụ đáp ứng yêu thú viện trợ không có tới, sau đó nói Yêu Thần Giáo bên kia có thể phái đại quân tương trợ. Kết quả Mặc Sanh đi tới Yêu Thần Giáo đàm phán, một mực cũng không có tin tức. Quốc nội còn có một đám người chưa từ bỏ ý định đang quấy rối. Con bà nó! Một đám ngu ngốc, mình có sư phụ duy trì, nếu không phải hiện tại không có thời gian để ý tới bọn chúng, quản bọn chúng tụ tập đại quân mấy chục vạn, mấy trăm vạn, trực tiếp phái một nhân vật cường đại bắt mấy tên đầu não là giải quyết được ngay.
Hiện tại lười để ý tới bọn chúng, cứ để bọn chúng quấy rối đi thôi, đều ló đầu ra hết đi, cũng tiết kiệm sau này mình chơi đùa, đến lúc đó chỉ một lần đều dọn dẹp sạch sẽ. Mấu chốt là Thiên Long Quân kia, cứ tiếp tục như vậy, cho dù mình san bằng Tây Bắc đại doanh này, chỉ sợ...
- Bệ hạ! Lão thần đã trở lại! Đúng lúc này, chợt vang lên một thanh âm quen thuộc, sau đó không cần người bẩm báo, đã nhanh chóng đi vào, đúng là Mặc Sanh rời đi đã lâu. Mà đi theo phía sau Mặc Sanh, còn có một người chính là Hắc Quả Phụ tươi cười xinh đẹp.
Chỉ có điều lúc này Mặc Sanh, Hắc Quả Phụ so với lúc trước rõ ràng có bất đồng, đã không có vẻ non nớt của Thái Cực Cảnh sơ thành, ngược lại thì mang theo một uy thế cường đại. Điều này làm cho vài tên Thái Cực Cảnh vốn ẩn mình ở trong hành cung âm thầm bảo vệ Hải Lượng đều giật mình, đây là uy áp của lão tổ Thái Cực Cảnh mới có... Điều này... điều này sao có thể?
Bọn họ đạt tới Thái Cực Cảnh không có người nào mà không hao phí mấy trăm năm, không có tăng lên một cấp mà không phải vô cùng khó khăn! Hắc Quả Phụ, Mặc Sanh bọn họ tuy rằng lợi hại, nhưng tốc độ tăng lên đã rất nhanh rồi, lúc trước khi rời đi tính ra mới có bao lâu, tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc... rốt cuộc đây... là chuyện gì xảy ra?