- Bên này, bên này, là ở nơi này...
- Mụ nội nó! Ai dám ở địa bàn của chúng ta điên cuồng hấp thu linh khí vậy?
- Muốn chết mà! Cho dù người của tông môn vạn năm Sa Hải Tông kia cũng không dám, đây là tìm chết mà!
- Không sai, không sai! Đây là dấu hiệu đang tìm chết, ở bên kia!
Đột nhiên một tràng tiếng động ầm ĩ, mấy chục thanh âm đồng thời vang lên, cái gì cũng nói. Phải biết rằng mấy chục thanh âm cùng một lúc vang lên, đồng thời dưới tình huống mỗi một thanh âm đều còn đang tiếp tục nói nữa, lập tức giống như trăm ngàn vạn người ở cùng một chỗ đang tranh cãi ầm ĩ.
- Cẩn thận! Bọn chúng đột nhiên xông tới, Sát Thủ Vương ý thức được không đúng, lập tức nhắc nhở Cổ Tiểu Bảo cùng Cổ Nguyệt: - Một hồi bảo vệ gia chủ, với an toàn của gia chủ là chính, không được hành động tùy tiện!
- Ừm...
- Được!
Đột nhiên phát hiện những tên nhanh chóng bay tới này, còn chưa biết rõ tình huống, Cổ Nguyệt cùng Cổ Tiểu Bảo cũng liền vội vàng đáp ứng, đều cẩn thận đề phòng nhìn lên bầu trời.
Thanh âm hỗn tạp tới trước, sau đó mới nhìn thấy trên không trung giống như thổi qua một đám mây, tra xét rõ ràng mới phát hiện là mấy chục con chim khổng lồ, mỗi một con đều dài chừng trăm thước, đặc biệt nhất chính là cái mỏ của chúng rất dài rất nhọn, rồi lại chiếm hơn phân nửa chiều dài toàn thân, thoạt nhìn giống như là bầu trời đầy mũi châm nhọn hoắc.
Trắng tinh không tì vết, lúc phi hành tán phát ra ánh sáng màu trắng, mấy chục con cùng nhau bay tới trông giống như một đám mây.
Dĩ nhiên, khi bọn chúng dừng lại đột nhiên lên tiếng nói chuyện, lập tức không phải là đám mây, mà là ong vỡ tổ, hoàn toàn biến thành một đám ầm ĩ hỗn loạn, cho dù Sát Thủ Vương, Cổ Nguyệt cùng Cổ Tiểu Bảo ở phía dưới cẩn thận đề phòng đều cảm giác đầu óc như muốn nổ nát.
- Thần Quang Dị Thải, là Thần Quang Dị Thải! Người bị thương này thật lợi hại nha, bất quá các ngươi có biết đây là địa bàn của ai hay không? Dám ở địa bàn chúng ta hấp thu linh khí, chúng ta nhất định phải ăn các ngươi! Lúc này, một con trong đó có vẻ là đầu lĩnh, rõ ràng có thể nhìn thấy hình thể lớn hơn một chút lông chim càng thêm trắng một chút, chép chép cái mỏ dài nhọn nhìn Nhậm Kiệt nằm ở phía dưới, giống như nhìn thấy thức ăn ngon nhất, hưng phấn kêu lên.
- Đúng! Ăn hắn... Ăn hắn...
- Nhất định rất bổ, nhất định ăn rất ngon!
- Ăn hắn...
Con cầm đầu này vừa nói, những con khác cũng đi theo nhao nhao nói, thoáng cái lại giống như nồi nước sôi sục. Lúc này ở phía dưới Cổ Tiểu Bảo nắm chặt quả đấm, thật muốn bay lên nhổ sạch lông đám chim kia, quả thực quá ầm ĩ náo loạn.
Nếu không phải sư phụ hiện đang nằm ở nơi đó, sát thủ gia gia nói không thể tùy tiện hành động, phải bảo vệ sư phụ, thì nó đã sớm bùng phát rồi, đám chim kia quả thực... quả thực phiền chết người mà!
- Không muốn chết lập tức cút ngay! Sát Thủ Vương lạnh lùng nhìn đám chim kia, con dẫn đầu này dĩ nhiên là trình độ Thiên Yêu Thú, xem ra còn không yếu. Hơn nữa lúc bọn chúng bay tới vừa rồi tốc độ rất kinh người. Nếu là lúc bình thường Sát Thủ Vương cũng không quan tâm, nhưng hiện giờ Nhậm Kiệt thương thế chưa hoàn toàn khôi phục, không muốn chịu ảnh hưởng, cũng không muốn phức tạp, cho nên thời khắc này lão lập tức bạo phát ra lực lượng lão tổ Thái Cực Cảnh, pháp lực khổng lồ phóng lên cao.
- Ô ô... Là lão tổ Thái Cực Cảnh... Úi cha!
- Thật là dọa người a, làm ta sợ muốn chết!
- Ngươi cho là ngươi rất lợi hại phải không? Lão tổ Thái Cực Cảnh là rất lợi hại à, đi tới chúng ta nơi này giống nhau đều phải chết!
- Không sai, không sai, không sai! Hắn còn dọa ta mà, ta muốn ăn hơn hai tên!
Đám chim kia lập tức lại nhao nhao rùm beng, lập tức hò hét ầm ĩ giống như ong vỡ tổ.
- Cút ngay! Nếu làm phiền tới sư phụ ta, ta sẽ nhổ sạch lông các ngươi, bẻ gãy cổ các ngươi... Ầm ầm, Cổ Tiểu Bảo ngửa mặt lên trời bạo rống một tiếng, lực lượng khổng lồ phóng lên cao, thật không nhịn được rồi, đám chim kia quá đáng ghét.
- Lực lượng vượt qua lão tổ Thái Cực Cảnh, tên tiểu tử này thật lợi hại nha, lại còn lợi hại hơn so với lão già kia!
- Ta đi, ta đi! Đây nhất định không phải đứa nhỏ, là lão yêu quái, không sai...
- Cho là chúng ta sẽ sợ à? Cho là chúng ta bị dọa sợ à? Vượt qua lão tổ Thái Cực Cảnh là lợi hại lắm sao!
"Vù... Vù...".
Đám chim kia khóe miệng nhanh hơn, Cổ Tiểu Bảo vừa mới nói một câu, bọn chúng lại nhao nhao. Nhưng sau đó hai con chim cũng đạt tới Thiên Yêu Thú bay thẳng xuống, mỏ dài nhọn giống như một thanh bảo kiếm bén nhọn đâm thẳng tới.
Nhoáng lên một cái rồi biến mất, mau kinh khủng, nhanh kinh người, đó là bản thân bọn chúng hiển nhiên có nắm trong tay đối với không gian đặc thù, trong chớp nhoáng này cũng giống như Nhậm Kiệt thi triển Tiểu Na Di Bộ Pháp.
- Cẩn thận... "Vèo Vèo..." Sát Thủ Vương vừa dùng thần hồn lực báo động, thân người đã vọt lên trên, chắn bầu trời phía trên Nhậm Kiệt, đồng thời nhắc nhở Cổ Nguyệt cẩn thận, bảo Cổ Tiểu Bảo tiếp tục ở phía dưới bảo vệ Nhậm Kiệt.
"Bịch bịch..." Tốc độ của Sát Thủ Vương cũng nhanh kinh người, một hơi xuyên qua chấn bay toàn bộ , con từ các hướng khác nhau, nhưng lão cũng không có biện pháp đánh chết, bởi vì tốc độ của đối phương cũng quá nhanh, chặn đánh giết sẽ trễ nải thời gian, có khả năng để đám chim khác có cơ hội lợi dụng công kích Nhậm Kiệt còn chưa có khôi phục.
- Nha... Nha... Lão già này tốc độ rất nhanh nha! So tốc độ với chúng ta à, đùa chết hắn!
- Đùa chết hắn! So tốc độ với chúng ta à, giết chết hắn!
- Không sai, không sai... Giết chết hắn!
Một con nói, những con khác liền gào theo, không ngừng tăng tốc độ, mấy chục con đồng thời hành động. Nhất là con dẫn đầu kia, giờ này tốc độ lại không chậm bao nhiêu so với Sát Thủ Vương, bọn chúng ỷ lại thiên phú, uy lực kinh người.
Giống như từng đạo kiếm quang không ngừng đánh về phía Nhậm Kiệt. Lực lượng của ba người Sát Thủ Vương, Cổ Tiểu Bảo, Cổ Nguyệt rõ ràng mạnh hơn đám chim kia, nhưng bọn chúng vẫn ngang nhiên không sợ, tốc độ nhanh, thân thể cũng vô cùng cứng rắn, hơn nữa phối hợp với nhau rất ăn ý. Không được liền né tránh, nhất là nhìn thấy bọn họ còn phải bảo vệ Nhậm Kiệt, nên chúng không ngừng công kích Nhậm Kiệt, làm cho bọn họ không có biện pháp toàn lực ứng phó, các loại thần thông công kích cự ly xa, hiệu quả cũng không lớn, bởi vì không ngờ bọn chúng đều có một loại bản lĩnh có thể xuyên qua không gian cự ly ngắn.
Thời khắc mấu chốt, trong nháy mắt xuyên qua, né tránh chỗ yếu hại.
- Tên nhỏ kia rất hung dữ a! Ngươi là lão quái vật còn làm bộ con nít, đừng tưởng chúng ta không biết!
- Không sai, không sai! Sao có đứa nhỏ nào mạnh như vậy, nhất định là lão quái vật, ngươi kêu cái gì? Kêu...
- A a...
- Kêu la đúng không, chúng ta biết sợ ngươi a, ta cũng kêu...
- Ta đây cũng kêu, ta kêu càng dễ nghe hơn!
- Không phải kêu, là hô, đây là reo hò, hắn là đang tức giận reo hò!
- Reo hò có cái gì vậy, ta cũng reo hò, ta cũng...
- Ai không biết chứ! Ta cũng tới, reo hò...
Nhưng chân chính làm cho ba người nhức đầu, đau khổ không phải tới từ chiến đấu, tuy rằng rất phiền toái, thậm chí còn bị thương, trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp làm gì được đám chim kia, nhưng bọn họ cũng không e ngại. Bản thân Sát Thủ Vương chính là dùng tốc độ lớn lên, tốc độ của lão không chậm chút nào, nếu không phải vì bảo vệ Nhậm Kiệt, thật đúng là lão không thèm quản tới đám chim này.
Lực lượng của Cổ Tiểu Bảo, kinh nghiệm của Cổ Nguyệt, đều chẳng thiếu gì, thời điểm này bọn họ bảo vệ an toàn cho Nhậm Kiệt là chính, cùng lắm thì tiếp tục giằng co, đợi Nhậm Kiệt khôi phục rồi hãy bạo phát. Nhưng đáng ghét chính là, đám chim kia miệng lưỡi không có một khắc yên tĩnh, hơn nữa mấy chục con cùng một lúc nhao nhao ầm ĩ, làm cho trong lòng người ta bực mình khó chịu, nhất là Cổ Tiểu Bảo.
- Sát thủ gia gia, tốc độ của ngài nhanh, ta khống chế thân thể có thể hoàn toàn ngăn chặn, bảo đảm sư phụ an toàn, ngài bạo phát một lần đi, giết chết bọn chúng... Thật đáng ghét! Cổ Tiểu Bảo rốt cục không nhịn được, đầu óc nó như sắp nổ tung.
- Tốt lắm! Sát Thủ Vương thật ra miễn cưỡng có thể chịu đựng được, nhưng đích xác rất đáng ghét, mấu chốt là sợ ảnh hưởng tới Nhậm Kiệt. Hơn nữa đám chim kia tốc độ đích xác rất kinh người, mấy chục con đồng thời động thủ, vạn nhất có sơ hở gì để chúng đánh bị thương Nhậm Kiệt thì làm sao bây giờ?
"Ầm..." Trong tiếng nổ ầm ầm, trong nháy mắt thân mình Cổ Tiểu Bảo trở nên lớn, từ một đứa bé lại lần nữa biến thành người khổng lồ, vô cùng to lớn, tuy rằng không thể so sánh với Cổ Ma trong thế giới Cổ Thần, nhưng trong nháy mắt đã cao lớn tới trăm trượng, mà nó trực tiếp ngưng tụ lực lượng trên tay, nắm lấy Nhậm Kiệt cùng toàn bộ bùn đất phía dưới thân thể hắn trong tay, với lực lượng cẩn thận ổn định không để có bất cứ dao động gì ảnh hưởng tới hắn.
Cổ Tiểu Bảo bảo đảm Nhậm Kiệt đã được che chắn bảo vệ, đồng thời Cổ Tiểu Bảo đã biến thành người khổng lồ, liền khống chế cánh tay còn lại chụp bắt ngay cổ một con chim kéo lại, "rốp" một tiếng bẻ gãy, trong lòng nó lúc này vô cùng thống khoái!
"Vèo..."
Giờ khắc này, Sát Thủ Vương hành động, một kiếm trực tiếp bổ đôi một con, ngay sau đó tăng tốc lại chặt đứt một con khác.
Lúc này Cổ Nguyệt cũng buông tay xông tới, hai người đều không phải là Thái Cực Cảnh bình thường, trải qua vô số trận chém giết, còn là sát thủ chân chính, tốc độ là bọn họ am hiểu nhất, vừa rồi vì có chỗ cố kỵ, mới để cho đám chim kia đắc ý một chút.
- Thật là lợi hại! Tốc độ thế nào còn nhanh hơn chúng ta...
- Không xong! Chạy nhanh, thật là lợi hại!
- Không sai! Chúng ta chạy đi, bọn họ liền không có biện pháp!
Đám chim kia lập tức cũng bị dọa cho giật mình kinh sợ, không nghĩ tới năng lực xuyên qua không gian lúc bình thường dựa vào lại bị đối phương phá giải. Nên biết bọn chúng lúc bình thường đều là khiêu chiến vượt cấp, khi đạt tới cấp bậc Vương giả bọn chúng đã dám xem thường lão tổ Thái Cực Cảnh. Có hai Thiên Yêu Thú lãnh đạo, cho dù gặp người vượt qua lão tổ Thái Cực Cảnh chúng cũng không thèm để ý.
Cổ Tiểu Bảo bạo phát, Sát Thủ Vương, Cổ Nguyệt toàn lực động thủ, trong nháy mắt mười mấy con bị đánh chết, những con khác bay tản ra bốn phía.
Thấy đám chim mỏ nhọn đáng ghét luôn nhao nhao ầm ĩ khiến lòng người phiền muộn này bay trốn tứ tán, trong lòng Cổ Tiểu Bảo rốt cục cũng phát tiết hết phiền muộn, quả thực phiền chết người, một đám chim ghê tởm. Nếu không vì sư phụ chưa hồi phục, nhất định nó phải giết chết toàn bộ bọn chúng.
- Hả... Sư phụ... Nghĩ tới sư phụ, đột nhiên Cổ Tiểu Bảo cảm nhận lực lượng hình thành trong bàn tay mình hơi dao động, bị mở ra, tim của nó nhảy lên, coi lại trong bàn tay mình cũng không thấy sư phụ đâu, lập tức làm cho nó hoảng sợ kêu lên.
- Nhao nhao ầm ĩ nửa ngày đã muốn chạy, đâu có chuyện tốt như vậy! Lăn trở lại cho bản tôn! "Bịch..." Đúng lúc này, con chim cường tráng nhất lớn nhất kia, đã đạt tới Thiên Yêu Thú kia, trong nháy mắt đã bay trốn ra ngoài trăm dặm, lại bị Nhậm Kiệt vừa mới khôi phục bước ra một bước chặn ở trước mặt nó, sau đó tung một chân đá nó trở lại.
"Ầm!" Con chim khổng lồ đã có thể so với Thái Cực Cảnh tầng thứ sáu, tốc độ lại vượt qua lão tổ Thái Cực Cảnh bình thường, đang tự tin bay trốn vừa mới xuyên qua không gian xuất hiện ở ngoài trăm dặm, lại bị Nhậm Kiệt tung một chân đá trở lại, ầm một tiếng rơi xuống lún trong sa mạc phía dưới, đánh cho sa mạc chung quanh thủng một cái hố to. Mà ngay sau đó, Nhậm Kiệt bước một bước thân mình đã lại lần nữa về tới trên bầu trời, chậm rãi hạ xuống bên cạnh con chim khổng lồ bị hắn đá một chân không đứng dậy nổi kia...