Tà Thiếu Dược Vương

chương 622: không! không thể nào!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Là hành cung của Hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc, vừa xa hoa uy phong, đồng thời phòng ngự mạnh mẽ làm lão tổ Thái Cực Cảnh cũng khó công phá. Đương nhiên, phòng ngự mạnh mẽ lúc này lại không có tác dụng đối với Nhậm Kiệt.

Nhưng trong hành cung này còn một thứ cuối cùng, chính là dùng hộ mệnh. Là hành cung cho hoàng đế thân chinh, từ ban đầu đã suy tính tới tình huống đặc biệt hay nguy hiểm, tuy rằng mấy ngàn năm qua chưa vận dụng, nhưng Hải Lượng cùng Mặc Sanh đều biết thứ này.

Có điều hiện giờ Hải Lượng đã sợ đến không biết trời trăng, may mà cuối cùng Mặc Sanh nhớ tới, lập tức mang Hải Lượng lao vào.

- Bệ hạ... Bây giờ chúng ta mau về Hải Thần Giáo, đến chỗ của sư huynh liền an toàn. Thiên Hải Đế Quốc.... thôi, chúng ta không cần nghĩ tới. Ở trong gian phòng này có hiệu quả xuyên qua không gian, giống như tiểu linh phù dịch chuyển. Nhìn trận pháp phù văn lóe sáng, cả trăm khối Ngọc Tinh bố trí thành trung tâm đang mau chóng tiêu hao, cuối cùng Mặc Sanh cũng thở ra.

Tiểu linh phù dịch chuyển chỉ có thể di động khoảng cách ngắn trong nháy mắt, nhưng thứ này là pháp bảo đã gần bằng Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm, còn là bảo bối xuyên qua không gian. Có thứ này, trong thời gian ngắn xuyên qua mấy trăm vạn dặm, thẳng đến gần khu vực Hải Thần Giáo, ít nhất có thể giữ được tính mạng.

Thẳng đến khi cảm giác thoát khỏi khu vực đại doanh Tây Bắc, Mặc Sanh mới thở phào, nhìn Hải Lượng mất hồn mất vía còn ngẩn người, Mặc Sanh nhẹ giọng nói, vô cùng mất mát.

Khi trước Hải Lượng còn là thái tử, hắn làm quốc sư, bị Nhậm Kiệt bắt lấy uy hiếp sư huynh, nếu không phải sư huynh dùng Ngọc Vô Song trao đổi, khẳng định lúc đó đã phải chết.

Làm sao cũng không ngờ, qua thật lâu, hắn đã thành lão tổ Thái Cực Cảnh, Hải Lượng nắm giữ Thiên Hải Đế Quốc, dốc toàn lực quốc gia tấn công đại doanh Tây Bắc để xử lý Nhậm Kiệt, kết quả... lại....

Két két... Lúc này, Hải Lượng vừa rồi còn hoảng sợ, bỗng nhiên miệng phát ra tiếng ken két, trong hoảng sợ cắn nát mấy cái răng, lúc này trong mắt hắn đầy oán hận.

- A... Tại sao.... Tại sao... Hải Lượng gầm lên: - Trẫm là hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc, dốc sức cả nước, tại sao lại thua hắn, hắn... hắn...

- Bệ hạ... Bệ hạ... Nhìn Hải Lượng như vậy, Mặc Sanh cũng vội khuyên bảo: - Bệ hạ đừng vì thất bại nhất thời mà suy sụp, sư huynh đã sắp thừa kế Hải Thần Giáo, ngài chính là Thiếu giáo chủ Hải Thần Giáo. So sánh với đại giáo vô thượng Hải Thần Giáo, Thiên Hải Đế Quốc không tính là gì, đại giáo vô thượng lĩnh ý chỉ Tiên giới, chân chính thống lĩnh thiên địa. Lúc trước ngay cả Hoàng triều thượng cổ cũng bị đại giáo vô thượng hủy diệt, huống chi là những tồn tại khác. Khổ nạn nho nhỏ... Khụ... chỉ là trắc trở thôi.

Mặc Sanh sợ mình không khuyên bảo, Hải Lượng sẽ lại điên cuồng, thực tế hắn vừa nói, nhớ tới một chiêu khủng bố của Nhậm Kiệt, trong lòng vẫn còn run sợ.

Bởi vì một chiêu đó quá khủng bố, ngay cả trong đại giáo vô thượng, ở tuổi này cũng không có mấy người dễ dàng đánh chết được lão tổ Thái Cực Cảnh.

Nhưng bây giờ không nói vậy thì sao đây, tóm lại, nếu sư huynh nắm giữ Hải Thần Giáo, mọi chuyện còn phải chờ sư huynh ra tay...

Oong... Ầm.... Bỗng nhiên, căn phòng đang xuyên qua không gian chợt rung chuyển, trực tiếp bắn ra ngoài, trận pháp xung quanh lay chuyển.

- A... Hải Lượng sợ đến hét lên. - Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì, Nhậm Kiệt đuổi tới hả?

- Bệ hạ không cần lo, có thể là không gian xảy ra rối loạn hay dao động gì đó, dù sao vật này không phải chân chính là pháp bảo xuyên qua không gian, dù cho Lăng Thiên Bảo Khí tuyệt phẩm xuyên qua không gian cũng chỉ là khoảng cách ngắn, chỉ có Tiên khí mới chân chính xuyên qua không gian khoảng cách xa, cho nên có dao động cũng bình thường. Để lão thần xem đã... Nghe Hải Lượng nói, Mặc Sanh cười thầm, vừa rồi dù rất nguy hiểm, nhưng dù sao bọn họ cũng đã thoát được.

Đây là xuyên qua không gian, dù chỉ mới một chút, nhưng cũng đã cách vạn dặm, ngay cả lão tổ Thái Cực Cảnh cũng không thể đuổi kịp. Huống gì trận pháp còn đang vận hành, pháp bảo này đang tiến lên cao tốc.

Xem ra hắn thật bị Nhậm Kiệt dọa vỡ mật, biến thành trông gà hoá cuốc. Nhậm Kiệt còn chưa ổn định được đại doanh Tây Bắc, không nói hắn có thể đuổi tới được không, phải nói hắn có dám hay không, chẳng lẽ hắn không nghĩ tới...

- A! Không! Không thể nào! Mặc Sanh vừa nghĩ, ấn lên trên trận pháp, bởi vì tốc độ quá nhanh, lực thần hồn khó tra xét được bên ngoài, nhất định phải mượn trận pháp. Vừa kiểm tra, Mặc Sanh suýt nữa hét lên.

- Hắn... hắn đuổi theo phải không? Hải Lượng vừa nghe, sắc mặt cũng thay đổi.

Mặc Sanh ngực phập phồng, tim đập điên cuồng, quả thật không tin nổi. Bây giờ hắn có thể tra xét được tình hình bên đại doanh Tây Bắc, dù sao chưa qua khỏi phạm vi lực thần hồn, nhưng hắn lập tức phát hiện một bóng người chợt lóe lên.

Nhậm Kiệt! Không sai, chính là Nhậm Kiệt. Mà phương hướng hắn đuổi theo, đúng là hướng bọn họ trốn, tuy rằng khoảng cách còn chừng vạn dặm, nhưng Mặc Sanh lại không có chút cảm giác an toàn.

Làm sao hắn biết phương hướng mình xuyên qua không gian, làm sao theo dấu chính xác được, hơn nữa cũng nhanh quá đi chứ?

Nếu hắn dùng tiểu linh phù dịch chuyển, tuy rằng cũng rất nhanh, còn nhanh hơn cả mình, nhưng không thể nào nhắm hướng chính xác như vậy. Nhưng nếu là hắn... không thể nào, lão tổ ngàn tuổi cũng không thể có tốc độ như thế.

Mặc Sanh lúc này không nghe Hải Lượng hỏi, không tin đi tra xét lại lần nữa.

Vù... Mặc Sanh kinh sợ tra xét lại, ngay cả hắn cũng hoài nghi vừa rồi có phải là nhầm hay không. Nhưng chờ hắn tra ra bóng Nhậm Kiệt chỉ cách bọn họ không tới dặm, chỉ chớp mắt là Nhậm Kiệt đã rút ngắn dặm.

Tốc độ khủng khiếp như thế, làm Mặc Sanh cũng ngây dại.

Thật sự! Hắn dựa vào tốc độ bản thân đang theo dấu. Điên! Hắn điên thật rồi.

Hơn nữa hắn làm như thế nào, làm sao hắn có tốc độ như thế. Trời ạ!

Bỗng nhiên, Mặc Sanh nhớ tới ban đầu Nhậm Thiên Hoành không ngừng thông báo tin tức Nhậm Kiệt chạy về, bỗng nhiên hắn hiểu ra được, Nhậm Kiệt không phải mượn pháp bảo, hắn chân chính dựa vào tốc độ bản thân mà chạy tới, đây là chuyện khủng bố cỡ nào.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói đi! Lúc này, Hải Lượng lo lắng chờ đợi, sắp không chịu nổi, rống lớn. Đối với hắn, hành hạ như vậy càng thêm khốn khổ.

- A... Mặc Sanh phát hiện Nhậm Kiệt chỉ cách bọn họ không đủ dặm, hét lên. Không để ý Hải Lượng, lóe lên tới chỗ trung tâm khống chế pháp bảo này, nhấc tay điều động Ngọc Tinh.

Oành... Trận pháp Ngọc Tinh lại vận hành tốc độ cao, ầm ầm tăng tốc, tiến vào không gian.

Chạy! Nếu không chạy thì không kịp nữa, sẽ chết chắc. Đây là ý nghĩ duy nhất của Mặc Sanh lúc này, nhưng không duy trì được lâu, dao động không gian lại bắn bọn họ ra ngoài, lần này lâu hơn, đi được vạn dặm.

Lúc này Mặc Sanh không có thời gian giải thích, cũng không có thời gian tra xét, bởi vì hắn đã cảm nhận được, dao động không gian đẩy bọn họ ra hình như không phải ngẫu nhiên.

Nghĩ tới đây, hắn càng thêm sợ hại. Tuy rằng trong lòng ngàn vạn lần không tin, không muốn tin, nhưng sự thật là thế. Không biết Nhậm Kiệt kia dùng cách gì, có thể khiến bọn họ không thể đi xuyên qua không gian.

Nhậm Kiệt nghĩ vậy, đường đường lão tổ Thái Cực Cảnh cũng toát mồ hôi, bốc hơi như sương trắng trên đỉnh đầu, liều mạng điều động pháp bảo xuyên qua không gian hết tốc lực.

Vù... Vù... Cùng lúc, Nhậm Kiệt đang thi triển hết tốc lực, khóa chặt pháp bảo chở hai người Mặc Sanh đang trốn, đuổi giết không tha.

Một lần hai lần, không thể có lần ba lần bốn, lúc trước Vô Song bị kẻ này bắt, đến sau không tiếc mọi giá hủy diệt đại doanh Tây Bắc hủy diệt Nhậm gia, Nhậm Kiệt sẽ không cho Hải Lượng cơ hội nữa. Lần này Hải Lượng điên cuồng làm bậy, khiến vô số người Nhậm gia đại doanh Tây Bắc tử trận, hắn nhất định phải chết.

Nhậm Kiệt lại bố trí xong phòng ngự đại doanh Tây Bắc liền trực tiếp đuổi giết Hải Lượng, mục đích là thế. Nhậm Kiệt đã sớm chuẩn bị, không cho rằng Hải Lượng vốn là Hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc, con riêng của Hải Vương, có thể bị giết dễ dàng. Cho nên hủy diệt hành cung của hắn, Mặc Sanh dẫn Hải Lượng vào trong pháp bảo chạy trốn, Nhậm Kiệt đã thúc đẩy đoạn phim. Không cần lâu, chỉ cần mượn cảnh giới Thánh nhân luận đạo, làm Nhậm Kiệt có thể dựa vào lực thần hồn xuyên thấu không gian trong thời gian ngắn.

Ban đầu Nhậm Kiệt chỉ muốn dùng cách này khóa chặt vật kia, mặc kệ nó chạy đến đâu, Nhậm Kiệt có thể bám theo sau. Lại không ngờ lực thần hồn của Nhậm Kiệt hiện tại thúc đẩy đoạn phim Thánh nhân luận đạo, lại có thể ảnh hưởng nhất định tới không gian.

Nên biết đạt tới Pháp Thần Cảnh là có thể mở ra không gian độc lập rất lớn, thậm chỉ có không gian đủ mạnh đã bắt đầu gần thành tiểu thế giới. Cũng là nói rõ đạt tới Pháp Thần Cảnh sẽ lĩnh ngộ không gian đến trình độ kinh người, tuy rằng Nhậm Kiệt chưa đến Pháp Thần Cảnh, nhưng mượn cảnh giới Thánh nhân luận đạo, lực thần hồn đạt tới trạng thái đỉnh Pháp Thần Cảnh, có thể ảnh hưởng không gian, tạo thành dao động.

Nhậm Kiệt thí nghiệm thử, liền đẩy Mặc Sanh ra khỏi xuyên qua không gian, liền làm Nhậm Kiệt vui mừng. Bởi vì khóa được, bắn bọn họ ra ngoài, Nhậm Kiệt tiếp tục đuổi theo, tốc độ hiện giờ đã đến mức khủng bố, Tiểu Na Di Bộ Pháp đã gần như dịch chuyển khoảng cách ngắn.

Sau đó phát hiện Mặc Sanh phát hiện ra mình, không ngừng liều mạng xuyên qua, Nhậm Kiệt cũng không vội. Hắn thỉnh thoảng điều động lực thần hồn cảnh giới Thánh nhân luận đạo quấy nhiễu không gian, đẩy bọn họ ra khỏi xuyên qua không gian.

Chỉ cần không thể xuyên qua không gian, tốc độ của Nhậm Kiệt liền nhanh hơn pháp bảo kia bay hết tốc lực, kéo lại khoảng cách, Nhậm Kiệt không ngừng tới gần. Nhậm Kiệt đang đuổi theo, Mặc Sanh dẫn Hải Lượng điên cuồng chạy trốn.

- Tốc độ nhanh quá, hắn muốn làm gì, chẳng lẽ muốn đuổi theo? Kỳ quái, sao lại bắn ra ngoài, hắn làm như thế nào. Má nó! Khi nào tên này đạt đến trình độ này, luôn cảm thấy hắn có gì đó không đúng, rốt cuộc là chỗ nào? Lúc này, ở trên một đỉnh núi các chiến trường đại doanh Tây Bắc ngàn dặm, Cao Bằng quần áo đen, khoác áo choàng đen, đang đứng ở đây. Lúc trước Hải Lượng có thể lâm thời bỗng nhiên thông minh ra, chính là hắn lén lút chỉ dẫn.

Mà xem như trả giá, hắn được mệnh lệnh của Hải Lượng, trực tiếp có được mấy chục vạn đại quân cùng cứ điểm quân sự ở chỗ vắng vẻ. Hắn muốn là một đạo thánh chỉ của Hải Lượng, sau đó hắn đi tiếp quản chỗ đó làm chút chuyện.

Nhưng những gì Nhậm Kiệt làm tiếp theo vẫn khiến hắn không thể tưởng, không ngờ tới Nhậm Kiệt mạnh mẽ đến cỡ nào. Hắn luôn cảm thấy không đúng, nhưng nhất thời còn không nói ra được.

Nhưng mà nhìn Nhậm Kiệt truy đuổi Hải Lượng rời đi, lực thần hồn của hắn vừa động liền nhắm vào đại doanh Tây Bắc. Nhậm Kiệt này quá khủng bố, năng lực mọi mặt đều kinh người, để hắn phát triển tiếp là không được, mình có thể giúp đại quân Thiên Hải đế quốc, đâm cho Nhậm Kiệt một nhát rồi...

Không xong!

Ầm! Bỗng nhiên Cao Bằng lao vút lên cao, cùng lúc, chỗ hắn đúng bỗng bùng nổ ngọn lửa. Ánh lửa phóng lên cao, biến thành một con Chu Tước, kéo theo dung nham nóng lực lao lên, há miệng muốn nuốt lấy hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio