Đi vào không gian độc lập bình thường sẽ không có tình huống này, chỉ có không gian đặc thù có bia đá trấn áp Tề Thiên mà Nhậm Kiệt đi vào lúc trước, cùng thế giới Cổ Thần, di tích Vô Song, mới có kiểu thế này. Bằng cảnh giới của Nhậm Kiệt hiện giờ, gợn sóng như nước kia, không phải gợn sóng chân chính.
Đó là hai thế giới quy tắc khác nhau có kết nối, lực lượng không gian giao thoa sinh ra dao động dữ dội.
- Gia chủ, cái này tiêu hao rất lớn, chúng ta vào rồi nói. Dù chủ yếu mượn đại trận dưới từ đường dẫn động lực lượng khổng lồ, nhưng Nhậm Thiên Kỳ cũng không dễ chịu, thúc đẩy hiện ra cánh cửa gợn sóng này, người cũng yếu đi. Tương tự Nhậm Kiệt mạnh mẽ vận chuyển Ngọc Hoàng Quyết bị hút sạch, có điều không đến mức quá cỡ như thế.
- Ừm! Chúng ta vào. Nhậm Kiệt khoát tay, không chờ Nhậm Thiên Kỳ phản ứng lại, đặt lên vai kéo hắn bước vào trong.
Vừa rồi Nhậm Thiên Kỳ tiêu hao rất nhiều lực lượng, đang thúc đẩy nhanh chóng khôi phục, cảm giác được nháy mắt Nhậm Kiệt đặt tay lên vai, công pháp bỗng vận chuyển nhanh hơn mấy lần, linh khí điên cuồng trút vào, hơn nữa trong tay Nhậm Kiệt càng có lực lượng tinh khiết mạnh mẽ hơn dẫn vào người, lập tức được bổ sung.
Hiệu quả gấp trăm lần dùng Thiên Đan, Nhậm Thiên Kỳ lần đầu tiên gặp chuyện như thế.
- Cẩn thận đó...
- Khốn kiếp, muốn vào sao không báo một tiếng.
- Mau cản Tinh thiếu gia lại, lão tổ tông có lệnh không cho hắn ra ngoài!
Nhậm Kiệt vừa vào, còn chưa nhìn rõ cảnh vật xung quanh, đã nghe được một trận kinh hô, có mười mấy đạo lực lượng Âm Dương Cảnh dương đỉnh phong cấp bậc Vương giả tràn tới, càng có hai cỗ khí tức Thái Cực Cảnh lao tới.
Oành... Nhưng có một cỗ khí tức càng nhanh hơn bọn họ, bóng người trực tiếp phá vỡ mấy đạo phòng ngự, người lóe lên ánh sao, vận chuyển pháp lực như có vô số ngôi sao quanh người, ầm ầm lao xuống, xông về phía Nhậm Kiệt cùng Nhậm Thiên Kỳ mới bước ra.
- A! Không xong, lại là tên này, gia chủ cẩn thận... Nhìn trận thế này, Nhậm Thiên Kỳ lập tức biết không ổn, kinh hô muốn nhắc nhở Nhậm Kiệt. Đáng tiếc tốc độ quá nhanh, bóng người đầy ngôi sao lao xuống không chờ bọn họ nói xong, đã trực tiếp đụng tới.
À! Tốc độ không chậm, muốn làm gì, chơi bóng bầu dục kiểu Mỹ hả.
Nhậm Kiệt một tay kéo Nhậm Thiên Kỳ đi vào, thuận tiện truyền chút lực lượng giúp hắn khôi phục, điều này quá dễ dàng, nhưng không ngờ vừa vào liền gặp một người đụng tới.
Quy tắc nơi này khác với bên ngoài, Nhậm Kiệt chưa thích ứng hoàn toàn, nhưng đã cảm nhận được lực lượng đối phương đã là lão tổ Thái Cực Cảnh, hơn nữa tốc độ siêu cấp kinh người, thật giống sao băng lao xuống. Ở trong hào quang vô số ánh sao, một thiếu niên khoảng - tuổi, thân thể khỏe mạnh, giang hai tay lao tới, bộ dáng đó là muốn trực tiếp lao tới đụng bọn họ ra ngoài, cho nên Nhậm Kiệt mới lập tức nghĩ tới kiểu chơi bóng bầu dục kiểu Mỹ.
Độ mạnh cú va đụng này, tốc độ cùng đột nhiên, ngay cả Pháp Thần Cảnh bất ngờ đối mặt cũng chỉ đảm bảo được phòng ngự, quá nửa sẽ bị đụng văng trở về.
Nhiều người đuổi theo ngăn cản như thế, người này không có ý công kích, chỉ là muốn ôm theo mình cùng ngũ thúc chạy ra ngoài, rõ ràng sợ không đụng trúng cũng phải ôm theo người chạy ra, chậm một chút là không ra được, không có ý công kích. Lạ nha!.
Tuy rằng tốc độ đã nhanh đến mức phá vỡ trận pháp của những người kia bố trí, làm Nhậm Thiên Kỳ muốn dùng lực thần hồn cảnh báo Nhậm Kiệt cũng không kịp. Nhưng ở trong mắt Nhậm Kiệt, tốc độ này cũng chỉ là không chậm, tốc độ vận chuyển lực thần hồn của Nhậm Kiệt, lập tức đã cho ra phân tích.
- Đi. Nhậm Kiệt kéo ngũ thúc, một bước đi ra, thân mình đã xuất hiện trên trời cao trăm thước.
- Hả? Người từ xa trăm dặm lao tới cũng kinh hãi, dù chỉ cách trăm dặm, nhưng lúc này hắn đã tới gần mười mấy dặm, tốc độ nháy mắt, nhưng không ngờ đối phương lại biến mất. Nhưng hắn cũng bất chấp, người trong cửa bước ra biến mất càng tốt, tốc độ của hắn tăng vọt, phóng về phía cánh cửa kia.
- A! Không kịp rồi. Thấy cảnh này, Nhậm Thiên Kỳ thầm hô không xong, bởi vì hắn muốn đóng cửa lại cũng đã không kịp.
- Tách! Đúng lúc này, Nhậm Kiệt nhẹ nhàng búng tay, lực thần hồn vận chuyển.
Bụp! Âm thanh không lớn như bong bóng nước vỡ tung, cánh cửa trực tiếp tiêu tán. Mặc kệ là di động hay phá vỡ cánh cửa, không phải là chuyện khó đối với Nhậm Kiệt. Vừa vào đây, Nhậm Kiệt đã cảm nhận được quy tắc trong này khác biệt, cảm nhận được trong này không đơn giản là không gian độc lập, hẳn là thế giới hình thành một chút quy tắc độc lập.
Nhưng dù cho tiểu thế giới hình thành quy tắc độc lập, quy tắc đại đạo, thiên đạo sẽ không thay đổi. Nếu quả thật ngay cả pháp tắc, quy tắc đại đạo thiên đạo cũng biến đối, vậy là một cái đại thế giới khác. Tuy rằng chưa rõ ràng, nhưng Nhậm Kiệt tránh né va chạm cũng không khó, về phần cánh cửa, chỉ là thứ lâm thời không ổn định, lực thần hồn của Nhậm Kiệt xung kích vào là dễ dàng phá hủy.
- Đáng ghét.... Cửa đâu? Oành... Người bao bọc trong ánh sao, lao tới như sao băng kia đã đến cực hạn, bỗng nhiên cánh cửa biến mất, liền nổi giận, còn quên khống chế thân mình, đụng thẳng vào ngọn núi phía trước.
Ầm ầm! Ngọn núi cao trăm thước trực tiếp bị xuyên qua, vô số đá vụn bắn về phía chân trời.
- Phù... May mắn, may mà không để hắn ra ngoài. Nhìn thiếu niên nổi giận bên dưới, Nhậm Thiên Kỳ thở phào, vẫn còn sợ hãi lẩm bẩm.
- Ngũ thúc, hiện tại nói được rồi chứ, đây là chuyện gì? Nhậm Kiệt nhìn thiếu niên phía dưới, đồng thời chú ý tình huống xung quanh.
Bầu trời xám xịt, mơ hồ có thứ tỏa sáng nóng giống như mặt trời bị tro bụi phủ mờ, xung quanh lại rộng lớn vô biên, ít nhất lực thần hồn tra xét vẫn còn rất rộng, cảm nhận được hơn vạn sinh mệnh sinh tồn. Mình đoán không sai, trong này quả nhiên là một tiểu thế giới, nhưng Nhậm Kiệt cũng cảm nhận được, quy tắc nơi này không hoàn chỉnh, tiểu thế giới này không hoàn chỉnh, bởi vì bầu trời chưa hình thành.
Tuy rằng không giống di tích Vô Song phong ấn, đổ nát như thế giới Cổ Thần, có sinh mệnh, thực vật, sông ngòi, thậm chí linh khí dồi dào hơn bên ngoài, nhưng vẫn cảm nhận được không ít khiếm khuyết.
Sau khi đạt đến Pháp Thần Cảnh, dựa vào lĩnh ngộ không gian, chỉ cần có đủ điều kiện, tự mình mở ra không gian cũng không thành vấn đề. Đối với Nhậm Kiệt, điều này càng không thành vấn đề, chỉ là Nhậm Kiệt vẫn không có thời gian đi làm, chủ ý là hắn không có hứng thú với chuyện không có tính khiêu chiến. Ngược lại thì rất có hứng thú với sáng lập tiểu thế giới, trong truyền thuyết chỉ tiên nhân mới làm được, Pháp Thần Cảnh chỉ có thể ngước nhìn.
- Toàn bộ thắc mắc của ngài đều có thể giải đáp ở trong này, bao gồm những vấn đề gia chủ vừa hỏi. Lúc trước đại ca để lại tiểu thế giới không hoàn chỉnh này ở đại doanh Tây Nam, chỉ dạy cho mỗi mình ta phương pháp đi vào. Từ đó về sau, một chút tinh nhuệ cùng những người hắn chiêu mộ về sau được đại ca bồi dưỡng, cùng với những truyền nhân trực hệ không bị người ta chú ý, cũng dần chuyển vào trong này. Nhậm Thiên Kỳ nhìn không trung xa xa, nói.
- Cho nên ta có thể huấn luyện được rất nhiều quân đội mà ngay cả hoàng gia cũng không phát hiện được, đều là ở trong tiểu thế giới này. Nhưng lại không dám vận dụng tùy tiện, dù sao đại ca đã căn dặn, có thể đây là chỗ hy vọng cuối cùng cho Nhậm gia kéo dài huyết mạch.
Chỗ hy vọng cuối cùng cho Nhậm gia kéo dài huyết mạch, trong lòng Nhậm Kiệt cũng trầm xuống, rốt cuộc năm đó cha mình phát hiện cái gì, mới khiến hắn làm ra nhiều bố trí như vậy, tuyệt đối không đơn giản chỉ là bị nhốt.
Trong lòng cả kinh, Nhậm Kiệt cũng không ngắt lời, tiếp tục nghe ngũ thúc nói chuyện tiếp sau.
- Ai? Là ai? Ai phá hỏng chuyện tốt của ta? Oành... Bỗng nhiên, lực lượng bùng nổ, ngọn núi bị đục thủng khi nãy, bị lực lượng đánh vào liền san bằng, trên mặt đất xuất hiện hố sâu không đáy.
Ở bên trên hố sau, thiếu niên toàn thân ánh sao quấn quanh, vận pháp lực vận chuyển như quần sao tụ hội, đang trừng mắt, tức giận muốn bùng nổ.
Động tĩnh kinh người, tuy rằng đá vụn bay ra sẽ không làm bị thương Nhậm Kiệt cùng Nhậm Thiên Kỳ, nhưng thiếu niên này vừa náo loạn, cũng cắt lời Nhậm Thiên Kỳ. Nhìn thiếu niên này phía dưới như thế, Nhậm Thiên Kỳ cũng không khỏi nhíu mày.
- Tinh thiếu gia, trước khi lão tổ tông bế quan đã cố ý nói, nếu ngài làm loạn nữa, lão tổ tông thật phải phạt nặng.
- Đúng vậy. Tinh thiếu gia, tiểu thế giới này không chịu nổi ngài dày vò như thế.
- Ngài mau về đi, đừng náo nữa.
Có mười mấy người canh giữ ở xung quanh ngọn núi, âm thầm bố trí trận pháp muốn ngăn cản thiếu niên này, lại bị thiếu niên này trực tiếp đánh phá, lúc này vội chạy tới, mỗi người khuyên can.
- Vù... Vù... Hai bóng người nhanh chạy tới, thoạt nhìn hơn tuổi, một người cao to hơn thước, không kém gì Nhậm Kiệt gặp Tiểu Bảo lúc ban đầu, có thể nhìn rõ vẻ nóng giận. Một người khác tối đa chỉ cao bằng phân nửa hắn, vóc dáng chỉ chừng thước, dáng người gầy yếu, gió thổi cũng bay mất.
Bọn họ xuất hiện riêng thì không sao, nhưng hai người đứng chung một chỗ, tương phản quá lớn, làm người ta kỳ lạ.
- Tiểu tử thối kia, ngay cả trận pháp lão tổ tông tự mình bố trí cũng bị hắn phá vỡ, suýt để hắn ra ngoài, dọa chết ta. Bên ngoài nguy hiểm như thế, lỡ như đi ra ngoài xảy ra chuyện gì, chúng ta làm sao ăn nói với lão tổ tông, làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông Nhậm gia. Người thấp gầy vỗ ngực, giống như bị kinh sợ.
- Là nuông chiều quá đó, ta thấy nên để lão tổ tông tự mình ra tay, phạt hắn diện bích năm. Không, tốt nhất năm, mài giũa tính tình của nó, xem nó còn dám làm loạn hay không. Người trung niên cao to, vốn mày rậm mắt to, lúc này nổi giận càng thêm dọa người.
Oành... Đang nói, ầm ầm chấn động, một bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ, thiếu niên toàn thân ánh sao kia chỉ vào Nhậm Kiệt: - Là ngươi, nhất định là ngươi, chỉ có ngươi mới làm được điều này ở khoảng cách gần như thế. Ngươi còn có thể né tránh lúc đó, nhất định là ngươi phá hủy cánh cửa ra ngoài. Đáng ghét, ta không xong với ngươi đâu.
Vừa nói, thiếu niên này trực tiếp vươn tay, quần sao trong bàn tay hình thành lốc xoáy pháp lực, lực hút khổng lồ trực tiếp bao phủ Nhậm Kiệt cùng Nhậm Thiên Kỳ.
- Nhậm Tinh, không được làm càn, đây là đương đại gia chủ, còn không qua đây hành lễ.... Nhậm Thiên Kỳ vừa thấy thiếu niên này làm thật, lập tức nóng nảy.
Đáng tiếc lời của hắn vẫn trễ, lực hút của thiếu niên Nhậm Tinh kia đã như lốc xoáy cuồng bạo cuốn lấy bọn họ.
- Đương đại gia chủ, không xong... Cùng lúc, hai người lớn nhỏ kia cũng biến sắc, muốn ngăn cản cũng không kịp.
- Cây nhỏ không uốn không thẳng, người không dạy sẽ giống như ngươi. Trẻ nhỏ phải dạy, Nhậm gia chưa từng có tật xấu nuông chiều đứa nhỏ. Nghịch chuyển, ngươi tới đây cho bổn gia chủ. Oành! Nhậm Kiệt trước giờ không thích nuông chiều đứa nhỏ, một tay cách không đưa ra, nháy mắt nắm ngón tay bộc phát năm đạo lực lượng, trực tiếp quấy rối thần thông trên lòng bàn tay Nhậm Tinh. Thậm chí mượn lực đánh trả, phá giải xoay ngược cỗ lực lượng đó chuyển sang phía Nhậm Kiệt, thiếu niên kia liền bay thẳng qua bên này.