Một hơi là xong, lần này dứt khoát, cộng lại chỉ mấy câu, hơn nữa nghe cách nói của Nhậm Nhất Nguyên, Nhậm Kiệt cũng biết hắn biết gì cũng cơ bản nói rồi.
Nhưng mặc kệ thế nào, Nhậm Kiệt cũng biết một chuyện, Chiến Trường Táng Tiên, cha mình bị nhốt trong đó. Nhưng vì sao Chiến Trường Táng Tiên lại giống như Ngọc Kinh Thành, hoặc nói là Ngọc Kinh Thành căn cứ hình dạng Chiến Trường Táng Tiên mà xây dựng thành.
Nhưng mà đối với Chiến Trường Táng Tiên này, Nhậm Kiệt tuyệt không biết gì.
- Chiến Trường Táng Tiên, ngài có biết gì về nó không? Dù sao Nhậm Nhất Nguyên nói bị nhốt bên trong nhiều năm, chuyện cha mình thì hắn biết nhiêu đó, Nhậm Kiệt còn cần biết những chuyện khác.
- Cũng chỉ có chút, à... Nhậm Nhất Nguyên ngẫm nghĩ, đột nhiên nhướng mày: - Ông nội ta nhớ ra, lúc chiến đấu có nghe người ta nói, thật ra tin tức Hoàng triều thượng cổ hiện tại đều là bị sửa đổi, dường như Hoàng triều thượng cổ khi đó còn mạnh hơn chúng ta biết. Bởi vì tr Chiến Trường Táng Tiên có người nói, là chiến trường giữa Hoàng triều thượng cổ cùng Tiên giới, à...
Nhậm Nhất Nguyên lại suy nghĩ rồi nói: - Cũng chỉ có nhiêu đó, ở trong đó rất khủng bố, Pháp Thần Cảnh có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào, bên trong tràn đầy nguy cơ. Ngươi nhìn ta năm đó suýt bị con hạc thối kia giết chết, má nó, nhớ lại là tức giận.
Nghe Nhậm Nhất Nguyên nói chuyện, Nhậm Kiệt cũng im lặng, luôn miệng ông nội ta, làm Nhậm Kiệt nhớ lại Hứa Diệp Diệp trước kia để chạy, tên kia không dám xưng tên, tự xưng Thử gia. Nhưng lão tổ nhà mình không quan tâm, cũng may hiện tại hắn lớn nhất ở Nhậm gia, đừng nói ông nội, hắn mở miệng xưng tổ tông cũng không ai nói được gì, Nhậm Kiệt chỉ cảm thấy tắt tiếng, cũng không để ý.
Ngược lại bắt đầu cân nhắc, Hoàng triều thượng cổ, mình tu luyện công pháp cũng là lão cha lấy được ở trong Chiến Trường Táng Tiên, Ngọc Hoàng Quyết. Hoàng triều thượng cổ có thể khai chiến với Tiên giới, lịch sử Hoàng triều thượng cổ biến mất, chẳng lẽ có người cố ý gây ra, hoặc chính là tiên?
- Vậy bây giờ Chiến Trường Táng Tiên còn nhiều người không?
- Má nó đương nhiên là có, không biết kiếm đâu ra, yếu nhất cũng là Thái Cực Cảnh, bên trong ngay cả tồn tại vượt qua Pháp Thần Cảnh gần tới tiên cũng có. Ở trong đó má nó không bị thần kiếp giáng xuống, còn có rất nhiều thứ Tiên giới để lại.
- Ngài nói kỹ càng chuyện liên quan Chiến Trường Táng Tiên cho ta. Nếu không thể một lần biết hết, nhưng nếu không ngừng góp nhặt các tin tức, cũng như mình một đường đi tới giờ, Nhậm Kiệt mơ hồ nắm được chút đầu mối.
Đại giáo vô thượng, Hoàng triều thượng cổ biến mất, ở giữa mất đi tin tức liên quan Hoàng triều thượng cổ, Ngọc Kinh Thành xuất hiện bắt chước Chiến Trường Táng Tiên, hoàng thất Minh Ngọc Hoàng Triều thần bí, bia đá trấn áp Tề Thiên... mọi tin tức như luôn có một chút liên quan, càng rất nhiều chỗ kết dính.
- Chiến Trường Táng Tiên quá mức rộng lớn, ngay cả Pháp Thần Cảnh cũng khó tìm đến giới hạn, chỉ có thể từ từ thăm dò những chỗ quen thuộc, bởi vì bên trong tràn đầy các loại nguy hiểm không rõ. Đương nhiên, bên trong cũng có rất nhiều thứ tốt không ngờ tới... Nghe hỏi, Nhậm Nhất Nguyên nhanh chóng có sao nói vậy.
Theo hắn kể, trong đầu Nhậm Kiệt bắt đầu phác họa một nơi vô biên, làm cho Nhậm Kiệt nghĩ tới thế giới Cổ Thần. Hoặc là, thế giới này còn to lớn hơn, tuy rằng Nhậm Nhất Nguyên nói trong đó ngôi sao tan vỡ, đều bị hủy diệt, trên bầu trời có dòng chảy không gian bạo loạn.
Hoàng triều thượng cổ khai chiến chém giết với Tiên giới, vô số tồn tại hùng mạnh ngã xuống.
Thông qua Nhậm Nhất Nguyên miêu tả, Nhậm Kiệt đã có thể khẳng định, đó là một cái thế giới độc lập, thậm chí trước kia có thể là hoàn chỉnh, nhưng cuối cùng trải qua trận chiến cực lớn, đánh cho vũ trụ vỡ nát.
Sau đó vô số người bản thân không biết sao lại đi vào, nhưng muốn ra thì cực khó. Nhậm Nhất Nguyên nói bên trong còn có người đột phá Pháp Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng mà vẫn ngã xuống.
Rốt cuộc là dạng tồn tại gì, Nhậm Kiệt không khỏi nghĩ tới Cổ Ma, nếu như hắn không bị Cổ Thần nhốt trong đầu không động đậy được, hắn sẽ mạnh cỡ nào?
Chính vì gặp qua tồn tại hùng mạnh như thế, Nhậm Kiệt mới có cảm giác gấp gáp. Nghĩ tới chỉ sợ lão cha Nhậm Thiên Hành của mình cũng thế, chỉ là không biết lúc trước hắn vì đại giáo vô thượng hay là hoàng tộc Minh Ngọc Hoàng Triều mới đưa ra quyết định như vậy, hoặc là Nhậm Nhất Nguyên lão tổ tông bất ngờ đi vào thế giới kia, hay là bị lực lượng khủng bố đưa vào?
- Gần như hết rồi, lúc trước ta cũng hỏi lão cha Nhậm Thiên Hành của ngươi, chỉ là hắn không nói. Tổ cha nó, ngươi còn chưa nói cho ông nội ta là ngươi vào đây bằng cách nào? Nhậm Nhất Nguyên sảng khoái nói chuyện mình biết xong, cuối cùng nhớ ra vấn đề trọng yếu. Má nó, đây là sâu trong thần hồn của mình, con hạc thối kia lúc trước mạnh mẽ xông vào, hắn không ngăn cản được, hơn nữa lúc đó còn bị thương. Nhưng Nhậm Kiệt gia chủ trẻ tuổi này vào được, mình lại hoàn toàn không có cảm giác, má nó quỷ dị quá đi chứ.
Chuyện này không hiểu rõ, làm tính cách như hắn cũng cảm thấy lo sợ không yên. Bởi vì điều này quá quỷ dị kinh khủng, khiến hắn đường đường Pháp Thần Cảnh cũng cảm thấy khủng bố.
- Hắc... Lại nghe Nhậm Nhất Nguyên nói ông nội ta, Nhậm Kiệt không khỏi cười, bởi vì hắn bỗng nhớ tới Tiếu Kiểm Sát Thần Vương. Hắn vẫn một mực che giấu thân phận, không biết có phải cũng là huyết mạch bên nhánh Nhậm Nhất Nguyên lão tổ này, chính chợt nghĩ tới mới muốn cười. Bởi vì quá thú vị, không đến mức cái tật nói chuyện thô tục này cũng có di truyền đó chứ.
- Ngươi cười cái gì? Nội nó, chẳng lẽ ta hỏi rất buồn cười? Nhậm Nhất Nguyên liền trợn mắt, nhưng bộ dạng tiên phong đạo cốt của hắn, dù trừng mắt cũng không có khí thế hung dữ, ngược lại càng không phù hợp.
- Không phải cười ngài. Nhậm Kiệt cười khẽ khoát tay: - Chỉ là đột nhiên nghĩ tới một vị trưởng bối Nhậm gia khác, cảm thấy có thể là cùng hệ với ngài. Về phần ta có thể vào đây, là bởi bổn gia chủ có chuyện muốn tìm lão tổ tông ngài thương lượng, kết quả nhìn tình huống bế quan của ngài không đúng, vừa lúc lực thần hồn của ta coi như mạnh, lại thêm pháp bảo hỗ trợ. Về phần ngài không phát hiện, có thể vì lúc đó thần hồn bị tổn thương, cộng thêm đang đấu với tiên hồn tiên hạc kia.
Nhậm Kiệt không cố ý tránh né, cũng không nói nhiều, trả lời bình thường một chút.
Nghe vậy, Nhậm Nhất Nguyên đảo mắt, sau đó cười nhìn hắn: - Vậy xem ra pháp bảo của ngươi thật đặc biệt. Thôi, ngươi là con của Nhậm Thiên Hành, là gia chủ Nhậm gia, nội nó, thứ tốt là của Nhậm gia là được, chuyện này ta lười hỏi. Còn nữa, đừng cười, đừng cho rằng ta không biết ngươi nghĩ gì, bộ dạng này không phải ta muốn, là bởi vì đấu với con hạc thối kia, bị nó ảnh hưởng biến đổi. Ông nội ta vốn là nam nhân khí phách, kết quả bị biến thành thế này.
Nhậm Nhất Nguyên phản ứng cũng nhanh, tuy rằng người thô tục, nhưng đạt đến cảnh giới này cũng không ngốc, ngẫm lại liền hiểu Nhậm Kiệt cười cái gì.
Vị lão tổ tông ngàn năm trước này thật là thú vị, nghe Nhậm Nhất Nguyên trực tiếp vạch trần nguyên nhân mình cười, phản ứng nhanh như vậy, nghe hắn nói dáng vẻ tiên phong đạo cốt hiện tại, cau mày lại không khỏi cười hiểu ý.
- Hả? Nhậm Kiệt muốn nói tiếp, đột nhiên cau mày, bởi vì dù lực thần hồn đi vào trong này, nhưng không phải không khống chế được thân thể, chỉ có % thần hồn ở trong này, còn một tia quản lý thân thể. Nếu thật có biến cố, còn có thể khống chế thân thể làm việc, cho lực thần hồn có đủ thời gian về bản thể. Mà lúc này, hắn cảm nhận được có biến cố.
- Chúng ta ra ngoài trước, không ngờ cái tên tùy tính kia tỉnh lại nhanh hơn ta đoán, xem ra thân thể hắn có bí mật. Nhậm Kiệt vừa nói, lực thần hồn nhanh chóng rút lui.
Thực ra Nhậm Nhất Nguyên cũng không quen có người nói chuyện ở sâu trong thần hồn của mình, cảm giác này vẫn không thoải mái, hơn nữa nhìn Nhậm Kiệt cau mày nói, Nhậm Nhất Nguyên nhướng mày, lập tức hiểu được. Nháy mắt, lực thần hồn trở về bản thể, đấu với con tiên hạc kia lâu như thế, cảm giác điều khiển thân thể lại trở về, hồn thể hợp nhất, cảm giác không tệ.
Còn lúc này, ở bên ngoài cấm địa, lại đang giương cung rút kiếm.
- Oành... Bùm bùm... Một cỗ lực lượng khủng bố đánh tới, làm cho Nhậm Cửu Trí cùng Nhậm Cửu Khiếu phải liên thủ mới cản được, nhưng ngay cả như thế cũng làm hai người liên tục lùi mấy bước, mỗi một bước làm mặt đất sụp xuống.
- Đủ rồi, ngươi còn làm loạn nữa, không cần lão tổ tông ra tay, bây giờ chúng ta phát động trận pháp bắt ngươi lại. Sắc mặt Nhậm Cửu Trí trầm xuống, quát lạnh.
Nhậm Cửu Khiếu cũng nói: - Nhậm Tinh, không được làm loạn nữa.
- Không được, ta nhất định phải tính sổ với hắn, ta chưa từng thua thiệt như vậy. Không biết dùng tà pháp gì ám toán ta, còn khoác lác nói đồ đệ tuổi là có thể tùy tiện đánh chết ta. Hai vị hộ pháp trưởng lão, các người đừng cản ta, hôm này ta tìm gia chủ Nhậm gia hắn, hắn là gia chủ thì sao, hôm nay ta phải khiêu chiến hắn. Thân là đứng đầu một nhà, hắn sẽ không chấp nhận khiêu chiến của ta đó chứ. Lúc này, Nhậm Tinh mặt nhỏ phồng lên đỏ rực, người muốn bùng nổ, bị hai người Nhậm Cửu Trí ngăn cản, liền chỉ vào Nhậm Kiệt phát ra khiêu chiên.
Hắn tỉnh lại, vừa lúc nghe những người mang hắn về nói chuyện khi đó, cũng nghe những người đó cảm thán đồ đệ tuổi của Nhậm Kiệt thế này thế kia, Nhậm Tinh trực tiếp xông ra. Nhậm Kiệt cũng không che giấu tung tích, hắn dễ dàng tìm đến.
Trực tiếp đi lên liền ra tay, hai người Nhậm Cửu Trí tự nhiên không thể cho hắn làm bậy.
- Tại sao phải chấp nhận khiêu chiến của ngươi, ngươi có tư cách gì khiêu chiến bổn gia chủ. Thân là đứng đầu một nhà, bổn gia chủ làm gì cần chiến đấu, ra lệnh một tiếng thì Nhất Nguyên lão tổ cũng phải nghe lệnh làm việc. Bây giờ ngươi còn công kích bổn gia chủ, còn muốn khiêu chiến, xem ra lúc trước ở trong tiểu thế giới này chiều ngươi quá rồi. Lực thần hồn của Nhậm Kiệt hoàn toàn trở về, đồng thời mang theo tiên hồn lực và quy tắc Tiên đạo của con tiên hạc. Những thứ này không cần vội, đây là một khoản bảo tàng bất ngờ.
Trở về thân thể, Nhậm Kiệt quay lại nhìn Nhậm Tinh khiêu khích lớn lối, tựa như đang nhìn đứa trẻ không hiểu chuyện. Theo hắn thấy, Nhậm Tinh kém hơn Tiểu Bảo rất nhiều, còn không bằng đứa nhỏ tuổi.
Tự nhiên, Nhậm Kiệt đối với hắn còn không nói tới tức giận, cố ý đàn áp cũng không, cho nên Nhậm Kiệt không có nói với hắn, thân là người Nhậm gia mà bất kính với gia chủ thế này thế kia. Cũng không có thời gian để dạy hắn, nên làm nên nói thế nào, đợi Tiểu Bảo đến đây rồi tính.