- Đồ khốn kiếp, dám đập tiệm thuốc của ta, nhất định phải cho lão tử hắn đền tiệm thuốc lớn hơn, hơn nữa còn phải có địa phương luyện dược, thậm chí luyện đan. Dù cho hiện tại không dùng được cũng phải chuẩn bị cho sau này. Mập mạp lên linh thú tọa giá, ngẩng đầu nhìn tiệm thuốc bị đập thảm không nỡ nhìn, tức giận nói.
Tuynhiên từ trên mặt của hắn nhìn thấy chỉlà cười vui vẻ, xấu xa, hoàn toàn không có một điểm, nửa điểm tức giận và đau lòng. Bởi vì hắn biết, để Nhậm đại gia chủ nắm được cán, chỗ tốt phía sau tuyệt đối sẽ không thiếu.
- Xem chút tiền đồ ấy của ngươi, bộ dạng chưa nhìn thấy trường hợp lớn. Gian phòng này của ta chứa đều là cái gì, tùy tiện một cái bát chính là năm trước, tùy tiện một cây thuốc liền có hơn ngàn năm tuổi, càng không nói đồ vật tiền triều sản xuất. Ghế dựa là Kim Ti Thần Mộc trong Yêu Thú Thâm Uyên, ngay cả đá lót nền đều là vẫn thạch thiên ngoại. Những thứ này chúng ta đều phải liệt kê ra, chờ lát nữa Quách Tông Hữu đến tính sổ thật kỹ với hắn. Nhậm Kiệt nói xong, cất bước đi vào trong linh thú tọa giá.
Móa!
Mập mạp vừa nghe hoàn toàn hết lời, nguyên bản hắn nghĩ rằng đối phương đập một cửa tiệm nhỏ, bắt bọn họ bồi thường một cái lớn đã đủ ác rồi, hơn nữa mình còn dùng bột ngứa khiến cho Quách Tú xấu mặt như thế không nói, Nhậm Kiệt còn kêu người đánh hắn ta gần chết.
Nhưng hiện tại hắn mới phát giác, mình quả thật quá ngây thơ, quá đơn thuần, quả đơn giản.
Phiếu cơm lão đại nói quá tốt, tiệm thuốc này của chúng ta tùy tiện một món đồ đều là đồ cổ, đều là bảo bối. Ha ha, phát đạt...
- Phiếu cơm lão đại, ta hiện tại càng ngày càng sùng bái ngươi. Bột ngứa của ta và xuân dược cho Hồ Hùng kia dùng cũng rất đắt, ngưoi nói cái này có cần cũng tính vào không? Mập mạp vui vẻ theo vào.
- Đương nhiên phải tính. Những thứ này cũng không phải là gió lớn thổi tới, kiếm tiền nào dễ dàng như vậy chứ. Đừng nói cái này, ngay cả Thú bá đụng nát linh thú tọa giá Hồ Hùng kia va chạm đối với linh thú tọa giá của chúng ta tạo thành tổn thương phí dụng đều phải tính. Nhậm Kiệt dạy mập mạp: - Lần sau ngươi nên đem hai loại hỗn hợp thành một loại, lại gặp phải loại não tàn này trực tiếp sử dụng. Nhất là dùng ở những kẻ phát xuân muốn biểu hiện trước mặt nữ nhân tới tìm phiền toái bản gia chủ ấy.
- Đây cũng là một biện pháp tốt, tuy nhiên hai loại thuốc này có một số chỗ khắc nhau, nếu dung hợp thành một loại sẽ giảm bớt hiệu quả một loại nào đó. Hơn nữa luyện chế thuốc này khác với bình thường, rất đắt...
- Lấy phối phương ra ta giúp ngươi sửa đổi, đắt sợ cái gì, ta thiếu tiền sao?
.....
Đồng Cường đứng ở ngoài cửa, còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong lời nói vừa rồi của Nhậm Kiệt mà, tiếp theo sau nghe được đối thoại về sau giữa Nhậm Kiệt và mập mạp, hắn cũng lập tức một trận không lời.
Trong lòng hắn không ngừng cân nhắc, có cần thông báo lục gia một chút hay không. Gia chủ hiện tại làm việc là có bao lớn làm lớn bấy nhiêu, bầu trời Ngọc Kinh Thành này cứ cách vài ngày liền bị hắn chọc thủng một lần!
- Bùng... Ầm... Đáng ghét, chỉ thiếu một chút! Giờ phút này, Phương Viêm một mực ở xa xa nhìn mọi chuyện tức giận một quyền đập lên bàn ở bên cạnh, cả cái bàn và cửa sổ bên giường đều vỡ tan tành. Hắn tức giận đến sắc mặt càng thêm tái nhợt khó coi, không nghĩ tới dưới loại tình huống này Nhậm Kiệt kia rồi lại lông tóc không hề hao tổn, rồi lại chỉ tiêu ít tiền liền giải quyết.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn thật sự muốn chính mình xông lên động thủ, bất kể là động thủ với Nhậm Kiệt hay là giết chết Quách Tú kia đều được, tóm lại chính là không thể để cho Nhậm Kiệt sống khá giả là được.
Nếu Quách Tú kia chết cũng được, hiện tại không chết ngược lại bị Nhậm Kiệt bắt giữ.
Chỉ thiếu một chút, như vậy đều có thể để hắn trốn thoát.
- Nhậm Kiệt, ta cũng không tin ngươi vĩnh viễn vận khí tốt như vậy, dù cho tạm thời không có biện pháp trực tiếp ra mặt đối phó ngươi, nhưng sỉ nhục ngươi cho ta, ta cũng muốn trả lại gấp trăm lần. Phương Viêm nói xong, sắc mặt càng thêm khó coi hơn vừa rồi rời khỏi nơi này.
Chuyện này náo động lớn như vậy, các phương thế lực Ngọc Kinh Thành khẳng định đều chằm chằm ở chung quanh. Hơn nữa Thánh Dược Đường chủ Quách Tông Hữu lập tức sẽ tới đây, Quách Tông Hữu kia cũng là nhân vật đỉnh phong trong cường giả Thần Thông Cảnh, nếu không phải là cùng thời đại xuất hiện nhân vật như Nhậm Thiên Hành, Nhậm Thiên Tung, tuổi này của hắn có cơ hội đánh vào Âm Dương Cảnh, bản thân cũng đã rất giỏi rồi.
Đối mặt với tồn tại như Quách Tông Hữu, dù cho khoảng cách này cũng rất nguy hiểm, Phương Viêm cũng không muốn để người phát hiện chuyện này có quan hệ với hắn.
Cái khác trước không nói, nếu như để Quách Tông Hữu của Thánh Dược Đường biết chính mình ở trong tối ảnh hưởng Quách Tú, đầu tiên là đắc tội Thánh Dược Đường. Đây cũng không phải là điều hắn hy vọng nhìn thấy.
Lịch sử của Thánh Dược Đường tuy rằng không huy hoàng bằng gia tộc lớn cộng đồng khai sáng Minh Ngọc Hoàng Triều, nhưng tài lực hùng hậu được xưng phú khả địch quốc, hơn nữa thực lực tổng hợp sâu không lường được. Giờ khắc này ở trong tổng bộ Thánh Dược Đường, Quách Tông Hữu nhận được thông tri vội vàng ra ngoài vừa nghe thấy tin tức trưởng lão kia mang về liền bùng nổ.
- Bốp... Đường đường trưởng lão Thần Thông Cảnh tầng sáu trực tiếp bị Quách Tông Hữu lăng không một chưởng đánh cho bay ra mười mấy thước, sau khi đụng xuyên một bức tường mới rơi xuống đất.
- Rác rưởi, muốn ngươi có tác dụng gì. Con ta nếu xảy ra chuyện, giết đầu tiên là ngươi. Đi! Quách Tông Hữu vừa qua , hắn chỉ có một trai một gái. Tuy rằng tuổi quá lại có vẻ vô cùng trẻ tuổi, cả người cũng là nam nhân tuấn mỹ, một thân quần áo tơ lụa thêu hoa khiến người căn bản nhìn không ra hắn là hơn tuổi. Chỉ là giờ phút này vừa nổi giận, mới bày ra uy phong thân là Thánh Dược Đường chủ của hắn.
- Đường chủ, có cần triệu tập nhân thủ hay không... Lúc này, người đi theo bên cạnh Quách Tông Hữu cẩn thận nói.
- Con ta ở trong tay hắn, triệu tập nhiều người nữa có tác dụng gì, chẳng lẽ học Phương Thiên Ân kia đem sự tình làm lớn. Nhậm Kiệt này hiện tại là vò mẻ lại sứt, ai chọc hắn hắn gây với kẻ đó. Của cải lão tử hắn để lại đủ hùng hậu, ngươi không thấy hiện tại ai cũng không nguyện ý động vào hắn sao, chỉ chờ nội bộ gia tộc bọn họ tự tiêu hao. Quách Tông Hữu giận đến hết mức, Quách Tú mới vừa từ bên ngoài trở về, hắn còn đều chưa kịp gặp mặt, không nghĩ tới lại xảy ra loại chuyện này.
- Nếu không thông tri nương nương...
- Hừ. Quách Tông Hữu hừ lạnh nói: - Trước hoàng cung Cao Bằng kia lại như thế nào, còn không phải cũng bị ép quỳ xuống. Trong tay hắn nắm giữ Miễn Tử Ngọc Bài, thật sự chọc giận hắn vạn nhất Tú nhi có chuyện làm sao bây giờ. Hiện tại lập tức điều tra cho ta đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, vì sao Tú nhi vừa trở về liền ra loại chuyện này, những thứ khác hết thảy đều phải chờ Tú nhi cứu về rồi tính.
Ý kiến của người bên cạnh toàn bộ bị Quách Tông Hữu phủ quyết, trong khi nói hắn đã lên linh thú tọa giá. Linh thú tọa giá của hắn cũng là một con Hồ Hùng thật lớn, Hồ Hùng nhận được mệnh lệnh rất nhanh chạy tới phố thuốc.
Linh thú tọa giá của Quách Tông Hữu tốc độ phi thường nhanh, con Hồ Hùng này của hắn so với con của Quách Tú mạnh hơn rất nhiều, không đến đã chạy tới phố thuốc.
Linh thú tọa giá của hắn chạy tới, nhìn thấy Hồ Hùng bị đâm ngất đi nằm ở kia, Hồ Hùng này cũng liền đem linh thú tọa giá dừng ở đó, tiếp theo sau đẩy Hồ Hùng bị ngất. Đến loại cấp bậc này, bất luận là yêu thú hay là linh thú, kỳ thật trí tuệ đều đã không thấp.
- Thánh Dược Đường chủ Quách Tông Hữu, phía trước có phải là gia chủ Nhậm gia. Tiểu nhi trẻ tuổi nông nổi không hiểu chuyện có nhiều đắc tội, ta ở đây thay hắn hướng Nhậm gia chủ xin lỗi. Quách Tông Hữu là quốc trượng chân chính, hơn nữa thân phận Thánh Dược Đường chủ cũng không kém đại gia chủ chút nào. Nhưng giờ phút này con trai ở trong tay người, linh thú tọa giá của hắn dừng lại hắn đã từ trong đi ra, đứng ở phía trước linh thú tọa giá hướng về linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt ôm quyền xin lỗi.
- Đến rồi, danh sách đều đã liệt kê xong... Mập mạp một mực bận rộn liệt kê danh sách, giờ phút này vội vàng đem một danh sách viết chi chít chữ giao cho Nhậm Kiệt.
Bọn họ ở trong linh thú tọa giá nói chuyện, cũng không sợ Quách Tông Hữu ở bên ngoài nghe được.
Nhậm Kiệt đón lấy nhìn thoáng qua gật gật đầu, chính mình cho mập mạp nghĩ một ít thứ tốt viết lên, đón lấy vừa nhìn thật đúng là đồ tốt, bên trong lại có không ít thứ Nhậm Kiệt đều không biết. Nên biết hắn hiện tại đọc nhiều như vậy, đồ vật ngay cả hắn đều không biết, có thể nghĩ mà biết là hiếm có cỡ nào.
- Quách đường chủ khách khí, ta nhớ rõ lần trước gặp mặt còn là lúc ta kế thừa gia chủ đấy, lúc ấy Quách đường chủ còn tặng lễ, chỉ là lúc ấy người quá nhiều cũng không kịp chào hỏi, nhoáng một cái đã hơn một năm không gặp rồi. Nhậm Kiệt hướng về phía Cao Nhân gật gật đầu, sau đó tay trực tiếp đặt lên một khối linh ngọc bên cạnh, thoáng rót vào một chút lực lượng liền khởi động trận pháp ngoài linh thú tọa giá, giờ phút này thanh âm nói chuyện của hắn có thể truyền ra ngoài.
Sau đó, Nhậm Kiệt liền rất khách khí, phi thường khách khí tán gẫu với Quách Tông Hữu, hơn nữa nói đều phi thường khách khí.
Còn cmn không kịp chào hỏi, ngươi lúc ấy chỉ biết ngây ngốc ngồi một chỗ, ai hướng về phía ngươi. Còn ngươi chào hỏi, lúc ấy ai thèm phản ứng ngươi hả. Còn nhoáng một cái đã hơn một năm không gặp, dường như chúng ta là bạn cũ vậy.
Quách Tông Hữu nghe xong lập tức nổi gận trong lòng, thầm nghĩ lúc này ngươi nói nhảm những thứ này với ta làm chi.
- Đúng vậy, nhoáng cái hơn một năm không gặp, sớm muốn mời Nhậm gia chủ tới tâm sự, lại sợ Nhậm gia chủ quý nhân bận rộn. Như vậy, hôm nay ta làm chủ chúng ta tụ thật tốt một lần, lát nữa ta cũng cho Quách Tú rót rượu xin lỗi Nhậm gia chủ, vẫn xin Nhậm gia chủ trước đem Quách Tú giao cho ta. Nếu là bình thường, loại lời nói suông, giả dối này nói một ngày một đêm Quách Tông Hữu đều không sao cả, nhưng giờ phút này con trai ở trong tay đối phương, hắn không đợi được.
Ngay cả lời thừa đều không muốn nói, mau chóng nhìn thấy con trai không việc gì mới được, cho nên hắn trực tiếp chỉ rõ. Đáng giận Nhậm Kiệt này ở trong linh thú tọa giá, tỏ ý không cần nói cũng biết, cửa có Đồng Cường và Thiết Tháp. Những thứ này đều không trọng yếu, mấu chốt là không thể biết tình huống bên trong mới khiến người sốt ruột.
- Làm khách không có vấn đề, về phần Quách Tú sao... Nhậm Kiệt rất là khó xử nói: - Quách đường chủ tự xem xem, tiệm của ta bị đập thành dạng gì rồi...
- Nhậm gia chủ yên tâm, tất cả tổn thất tính vào Thánh Dược Đường ta. Quách Tông Hữu không đợi Nhậm Kiệt nói xong, trực tiếp vỗ ngực nói: - Quách Tú mặc dù nói tuổi còn lớn hơn Nhậm gia chủ một chút, nhưng dù sao không phải là đứng đầu một nhà, vẫn còn là đứa trẻ, Nhậm gia chủ đại nhân đại lượng, đường đường đứng đầu một nhà sẽ không làm khó một đứa trẻ chứ. Quách Tông Hữu ta chỉ có một con trai như vậy, chỉ cần Quách Tú không sao, những thứ khác đều dễ nói.
Quách Tông Hữu là người siêu cấp cưng chiều, trước kia bất luận Quách Tú ở ngoài gây ra họa gì, hắn đều không hỏi đúng sai duy trì Quách Tú, bởi vậy không thiếu phát sinh mâu thuẫn với một số người. Nếu không phải Thánh Dược Đường đủ cường thế, cường đại, phỏng chừng những tai họa Quách Tú chọc phải đủ cho Thánh Dược Đường đóng cửa.
Lúc này một mực không nhìn thấy Quách Tú, hắn cũng có chút nôn nóng, cũng không hề che giấu biểu đạt ra ý của mình.
- Được, có những lời này của Quách đường chủ là được. Đây là một cái danh sách tổn thất ta cho người liệt kê ra, Quách đường chủ trước đem cái này bồi thường rồi tính sau. Nhậm Kiệt nói xong, ý bảo Cao Nhân đem tờ danh sách hắn liệt kê giao cho Đồng Cường ngoài cửa, kêu hắn ta giao cho Quách Tông Hữu.
Cao Nhân sau khi đem danh sách đưa ra, nhìn thoáng qua đồng hồ cát bên cạnh, tiếp theo sau hưng phấn hướng về Nhậm Kiệt làm thủ thế so sánh. Ý đó là, thời gian xấp xỉ rồi, trò hay sắp mở màn.
Nhậm Kiệt cũng gật gật đầu, lại khống chế trận pháp bên ngoài linh thú tọa giá, ngay sau đó ở ngoài nhìn linh thú tọa giá không có biến động gì, không tra xét được bất kỳ tình huống bên trong, nhìn không thấy, nghe không được. Nhưng Nhậm Kiệt và mập mạp lại đã có thể rõ ràng nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Nhìn thấy Nhậm Kiệt rồi lại cho người lấy ra một tờ danh sách, khóe miệng Quách Tông Hữu hơi hơi co giật, trong lòng nổi giận.
Chính mình nhưng là Thánh Dược Đường chủ, đường đường quốc trượng, hắn rồi lại bắt chẹt đến trên đầu mình.
Con bà nó, đoạn thời gian gần nhất nghe nói Nhậm Kiệt này lấy Miễn Tử Ngọc Bài đùa Cao Bằng, sau khi hạ độc bắt chẹt Phương Kỳ, gõ vang trống trận... mình còn cười, không nghĩ tới rồi lại đến lượt mình.
Nhưng nghĩ đến con trai ở trong tay hắn, Quách Tông Hữu cố nén lửa giận đón lấy danh sách. Không nhìn không sao, vừa nhìn Quách Tông Hữu cũng không nhịn được nữa.
Nói cmn đùa gì thế, ngươi mới vừa tiếp nhận tiệm thuốc này mấy ngày, ngay cả đá lót nền đều là vẫn thạch thiên ngoại, ngay cả cmn ghế dựa đều là Kim Ti Thần Mộc, còn có gốm sứ tiền triệu, vạn năm Tuyết Linh Chi...
Nhìn thấy một loạt danh sách này, Quách Tông Hữu đều muốn phát điên. Dù cho tất cả đồ vật kho báu hoàng gia cộng lại một chỗ sợ là đều không quý báu thế này, quả thật quá cmn vô nghĩa.
Đây đã không phải là bắt chẹt, tống tiền, đây rõ ràng là không muốn thả người.
- Nhậm... gia chủ, ngươi đây rõ ràng là không muốn bàn... Trên gương mặt tuấn lãng, đẹp trai còn tràn ngập một tia âm nhu của Quách Tông Hữu lộ ra một tia sát khí, thanh âm trở nên lạnh như băng, bất cứ lúc nào có tính toán nổi giận vọt vào.
- Rống... Ngao... Đúng vào lúc này, con linh thú Hồ Hùng của Quách Tú đột nhiên như phát điên, linh thú tọa giá Hồ Hùng của Quách Tông Hữu tuy rằng so với Hồ Hùng của Quách Tú mạnh hơn một chút nhưng cũng có hạn, hơn nữa hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có loại tình huống này, trực tiếp bị đánh ngã bay ra ngoài.
Ầm! Linh thú tọa giá của Quách Tông Hữu cũng bay ra mấy chục thước, đụng lên phòng bên cạnh trực tiếp vỡ nát, mà Hồ Hùng của Quách Tông Hữu cũng bị đánh đầu óc choáng váng.
Mà con Hồ Hùng kia của Quách Tú động dục, toàn thân bộc phát ra một luồng lực lượng xưa nay chưa từng có, rồi lại xông lên trực tiếp muốn đem Hồ Hùng của Quách Tông Hữu ấn ngã, hơn nữa rõ ràng có thể nhìn ra hạ thể của nó đã có phản ứng thật lớn.
Đây... đây lại là chuyện gì xảy ra?
Quách Tông Hữu đều ngây ra, hoàn toàn không nghĩ tới còn có loại chuyện này, bởi vì hai con Hồ Hùng đều là đực, hiện tại... Đây là... tình huống gì???
Trong cơn động dục, phát cuồng, cho dù Hồ Hùng của Quách Tông Hữu mạnh hơn một chút, rồi lại cũng có xu thế bị ấn ngã. Nó liên tiếp phát ra rống giận, thậm chí ra sát thủ đều vô dụng.
- Bốp! Mà giờ khắc này ở trong linh thú tọa giá Nhậm Kiệt và Cao Nhân thì cười xấu xa, đang vỗ tay chúc mừng.
Mà Thú bá ngồi ở ngoài linh thú tọa giá thân thể cũng hơi rung một cái, hiển nhiên đối với chủ ý này của Nhậm Kiệt và Cao Nhân cũng rất là hết lời. Đồng Cường và Thiết Tháp thì lại cố nén cười, chỉ là bọn họ nhịn rất giả, so với bật cười càng khiến người khó chịu.
- Khốn kiếp!
Quách Tông Hữu chưa nói hết lời, đang nổi giận, kết quả ra loại chuyện này. Hắn chợt khoát tay, một luồng sáng trắng chợt lóe rồi mất, trong nháy mắt đem Hồ Hùng đang phát cuồng, động dục, phát điên của Quách Tú đánh bay ra ngoài, lại đánh bay, đánh cho hôn mê.