Oành... Qua một đạo sấm sét, mây đen trên bầu trời dần tn đi, đồng thời linh khí khổng lồ ngưng tụ vì lôi kiếp cũng bị người phía dưới hấp thu. Lôi kiếp đã kết thúc, ở bên trong có một đoàn khí tức không ngừng mạnh mẽ lên.
- Vượt qua rồi, vượt qua rồi, quá tốt... Cách xa vạn dặm, Tam Bảo thái giám chú ý tình hình lôi kiếp, bấm tay nhẹ nhàng vuốt lông mày, cảm nhận lôi kiếp kết thúc tan đi, khí tức bên trong hùng hồn tăng vọt vượt xa tưởng tượng, hắn càng vui vẻ ra mặt.
Oành... Bọn họ cảm nhận được khí tức của người bên trong tăng vọt, sau khi hoàn thành độ kiếp không lâu, lực lượng lại tăng lên, rõ ràng là có đủ nội tình hay lực lượng chống đỡ.
- Nhị sư huynh, huynh thấy không, đó... đó là đột phá rồi, sư phụ lại đột phá, chẳng những trực tiếp trở thành Pháp Thần Cảnh còn đột phá, từ nay xem ai còn dám chọc Huyền Âm Tông chúng ta... Tam Bảo thái giám biết rõ ràng chuyện tốt khi có chỗ dựa lớn, cho nên hưng phấn nhất.
Nhưng sau đó hắn phát hiện nhị sư huynh lại lẳng lặng không nói gì, không có vẻ gì vui mừng, Tam Bảo thái giám liền kỳ quái.
- Nhị sư huynh, sư phụ độ kiếp thành công, chẳng lẽ huynh không vui cho sư phụ sao?
- Đi thôi, chúng ta qua xem thử, chờ đến rồi ngươi sẽ biết. Ngươi không phát hiện, chỉ từ ban đầu đệ gặp đại sư huynh, gần đây chưa hề gặp hay sao. Sư phụ nào lại bị nhốt ở lão tổ ngàn tuổi nho nhỏ như thế... Theo Nhị Bảo thái giám thấy, Tam Bảo thái giám như đứa con út trong nhà, trước kia còn quá nhỏ không thể nói cho nó, bây giờ cuối cùng có thể cho biết một chút.
Tam Bảo thái giám nghe vậy, cũng ngẩn người, có ý gì, chẳng lẽ những năm gần đây đạt đến lão tổ ngàn tuổi trấn giữ Huyền Âm Tông không phải là sư phụ, nghe nhị sư huynh nói thế, lại là đại sư huynh, vậy sư phụ đâu, thế này... rốt cuộc là sao?
Tam Bảo thái giám choáng váng, chuyện bên Minh Ngọc Hoàng Triều cũng thế, nhưng vì nhìn thấy một mặt không tầm thường của Minh Ngọc Hoàng Triều, hắn không dám hỏi nhiều, chỉ có yên lặng nhìn. Lúc này mới phát hiện, không chỉ là Minh Ngọc Hoàng Triều, thì ra ngay bên trong Huyền Âm Tông mà mình quen thuộc cũng có nhiều bí mật đến thế, thế này... rốt cuộc là sao vậy....
Lúc này, Nhậm Kiệt đã sớm chạy đến, nghe hai người nói chuyện, lại quan sát lôi kiếp, người vừa mới đột phá làm Nhậm Kiệt cũng bất ngờ. Thú vị, Nhậm Kiệt đã sớm sai người không ngừng tìm hiểu Huyền Âm Tông, nói thẳng ra đây là một thủ đoạn của Minh Ngọc Hoàng Triều năm xưa, hẳn là cố ý chia ra một cỗ lực lượng. Mà người sáng lập Huyền Âm Tông chính là Thiên Bảo thái giám, đệ nhất đại thái giám theo hầu cạnh Lý Hằng, thái tổ Minh Ngọc Hoàng Triều.
Sau này Huyền Âm Tông vẫn tồn tại như tông môn, phát triển bình thường, không ngờ lại trở nên yêu dị như thế. Đù! Cũng hay.
Lúc này lực thần hồn của Nhậm Kiệt đã bao phủ người vừa vượt qua lôi kiếp, xung quanh có trận pháp bao phủ, lực lượng không ngừng tăng lên. Kẻ này không phải loài người, Nhậm Kiệt vừa tra ra bản thể, là một con rắn đen, nhưng lúc này đã biến thành thân người, nhưng vẫn mang cảm giác âm nhu. Tuy rằng da đen như mực, nhưng lại rất mềm mịn, ngay cả con gái cũng phải ghen tỵ.
Lúc này xung quanh hắn có những đoàn khí có thể sánh được với linh khí Hải Thần, tiên linh khí. Những đoàn khí này tỏa ra màu vàng, cao cấp hơn linh khí, càng đậm hơn cả linh khí Hải Thần, khó trách người này đạt tới Pháp Thần Cảnh còn tiếp tục đột phá.
Nhưng có những thứ này, Huyền Âm Tông thật là ngoài dự liệu. Lúc này Nhậm Kiệt cũng có chút động tâm, bởi vì đã định sẵn sẽ đối địch với Minh Ngọc Hoàng Triều, Huyền Âm Tông, nhưng nghĩ tới lúc Nhị Bảo thái giám nói chuyện, cùng cỗ lực lượng thần bí bên phía Hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều, hắn quyết định xem trước đã.
- Đột phá, lại còn đột phá, chưa được nửa canh giờ mà lực lượng thật mạnh mẽ. Đại sư huynh, đúng là đại sư huynh... Lúc này Tam Bảo thái giám kinh hồ xong liền che miệng, cảm thấy mình phản ứng quá mức. Nhưng mọi chuyện làm hắn không thể khống chế, bởi vì hắn nhìn thấy đại sư huynh, lại còn thấy trong ngắn ngủi đột phá đến Pháp Thần Cảnh tầng thứ ba, điều này quá khủng bố.
- Nhị sư huynh? Tam Bảo thái giám khó hiểu nhìn sang Nhị Bảo thái giám, muốn tìm câu trả lời. Bởi vì cho đến giờ, hắn mới phát hiện bản thân mình như không biết gì cả.
- Từ ngàn năm trước sư phụ đã là Pháp Thần Cảnh, về phần mạnh cỡ nào thì cả ta cũng không rõ, bởi vì sau đó sư phụ rời khỏi tông môn, toàn bộ đều do đại sư huynh nắm giữ, ngay cả ta những gì ta học thật ra đa số là do đại sư huynh dạy bảo. Năm đó sư phụ đưa đệ tới, đệ chỉ nhớ một ít chuyện lúc bé, sau đó đệ biết sư phụ đang bế quan, thật ra là đại sư huynh. Chuyện khác thì ta không biết, lát nữa đệ có thắc mắc gì thì có thể hỏi đại sư huynh. Nhị Bảo thái giám nói ra những chyện hắn biết, coi như một lần nói rất nhiều, sau đó nhìn Đại Bảo thái giám vẫn đang tiếp tục tu luyện.
Rốt cuộc là sao, sao mà cái gì cũng... cũng thần bí như vậy? Thì ra mình chẳng biết gì cả, vốn toàn bộ... đều là giả. Lúc này hắn nhớ lại những chuyện gặp ở Minh Ngọc Hoàng Triều, trong lòng càng trầm xuống.
Tam Bảo thái giám đã sớm choáng váng, tay bấm lan hoa vẫn một mực đặt trên miệng, dùng hóa giải tâm tình chấn động lúc này.
"Hắc! Thú vị!" Nhậm Kiệt lẳng lặng nhìn, thầm nghĩ rốt cuộc Minh Ngọc Hoàng Triều đang chơi cái gì, ngay cả Huyền Âm Tông tách ra cũng quỷ dị như thế. Vốn Nhậm Kiệt vẫn cân nhắc, cẩn thận đối phó Minh Ngọc Hoàng Triều, mà trước giờ Minh Ngọc Hoàng Triều biểu hiện làm Nhậm Kiệt bất ngờ, giờ lại thấy những người Huyền Âm Tông quỷ dị, Nhậm Kiệt càng thêm tò mò.
- Bái kiến đại sư huynh. Chừng canh giờ sau, Đại Bảo thái giám thế mới thu công, lực lượng ổn định ở Pháp Thần Cảnh tầng thứ ba đỉnh phong, nhấc tay nháy mắt thu hồi trận pháp xung quanh, hai người vội tới hành lễ bái kiến.
- Bái kiến đại sư huynh, chúc mừng đại sư huynh, chúc mừng đại sư huynh. Đại sư huynh chẳng những vượt qua lôi kiếp, còn một hơi phá tới tầng ba, tuyệt đối là chuyện có một không hai xưa nay, vừa rồi Tam Bảo ta sợ đến giờ tim vẫn còn run. Không giống Nhị Bảo thái giám ít nói kiệm lời, Tam Bảo thái giám lúc này có vẻ kích động, miệng nói như mật ngọt.
- Ôi! Thật ra không có gì, có một số chuyện các đệ không biết, nếu không phải vì... Thôi, chờ sau này từ từ nói cho các đệ. Thật ra đừng nói sư tôn, ngay cả ta muốn đột phá, mấy trăm năm trước đã làm được, nếu vậy nào chỉ cảnh giới này. Thôi, các đệ sẽ biết rất nhanh, Tam Bảo vẫn hiểu chuyện như lúc nhỏ. Ừm, các đệ tiến bộ cũng tạm được, các đệ theo ta đi gặp sư phụ trước. Sư phụ nói chuyện lớn sắp đến, nói không chừng các đệ sẽ có kỳ ngộ còn lớn hơn sư huynh nữa. Đi thôi. Tam Bảo thái giám nói cũng không làm Đại Bảo thái giám quá vui vẻ, nhưng cũng có vẻ yêu thương Tam Bảo thái giám, giọng âm nhu nói, sau đó khoát tay gọi hai người theo hắn rời vùng độ kiếp này.
Tam Bảo thái giám liên tục thưa dạ, nhưng bây giờ đầu óc càng mơ hồ. Sao mặc kệ là bên Minh Ngọc Hoàng Triều, nhị sư huynh, thậm chí cả đại sư huynh bây giờ, cũng đều giống nhau vậy chứ, nói chuyện làm người ta lọt vào sương mù không mò mẫm ra được, rốt cuộc là sao vậy?
Nhưng bây giờ không dám hỏi nhiều, chỉ có thể gật đầu đi theo.
Má nó cái bệnh gì vậy, mình vẫn luôn xem một bên, chuẩn bị nghe xem có tin tức thực chất bùng nổ gì, Nhậm Kiệt không khỏi mắng thầm. Quay qua quay lại vẫn nói mấy thứ vô dụng, còn không nói nhiều bằng Nhị Bảo thái giám khi nãy.
Nhưng Nhậm Kiệt đã có thể nhìn ra, Đại Bảo thái giám hẳn là khó chịu vì thực lực hiện tại, rõ ràng cho rằng bị làm lỡ, hơn nữa lời hắn nói nghe như không tính là gì, đằng sau càng có chuyện lớn hơn nữa.
Hơn nữa nghe hắn nhắc chuyện lớn sắp đến, Nhậm Kiệt cẩn thận chú ý phân tích. Hiện tại Nhậm Kiệt muốn bắt bọn họ thì dễ như trở bàn tay, muốn biết những gì bọn họ biết cũng dễ dàng. Nhưng vấn đề là trải qua phân tích cẩn thận, cảm thấy Đại Bảo thái giám tuy rằng nhắc tới chuyện lớn sắp đến, nhưng chưa chắc hắn biết rõ ràng, nói cách khác bắt hắn bây giờ cũng vẫn không lấy được tin tức chính xác gì.
Nghĩ đến đây, Nhậm Kiệt cũng không ra tay, vừa lúc có thể xem sư phụ của bọn họ, Thiên Bảo đại thái giám đi theo Lý Hằng thái tổ Minh Ngọc Hoàng Triều năm xưa.
Chỉ là còn chưa bay ra ngàn dặm, Nhậm Kiệt phát hiện có gì không đúng, hướng này không phải đi tổng bộ Đông Hoang Thần Giáo hay sao? Tuy rằng lúc Nhậm Kiệt rời đi, không rõ xung quanh là chỗ nào, nhưng mình đã bay qua, còn nhớ rõ vị trí phương hướng khái quát, mà bây giờ ba tên thái giám này đang đi tổng bộ Đông Hoang Thần Giáo.
Bọn họ nói đi gặp sư phụ lại chạy tới tổng bộ Đông Hoang Thần Giáo, Minh Ngọc Hoàng Triều, Huyền Âm Tông, Đông Hoang Thần Giáo.... Nhậm Kiệt nghiền ngẫm kỹ càng, càng cảm thấy bên trong có nhiều chuyện đáng suy ngẫm.
Lúc này lấy tốc độ bay của mấy người Nhị Bảo thái giám làm tiêu chuẩn, ở trong mắt Nhậm Kiệt lại cực chậm, cũng để hắn có thời gian suy ngẫm chút chuyện.
Chỉ là Nhậm Kiệt làm việc luôn rất dứt khoát gọn gàng, nhất là với cảnh giới bây giờ, gặp vấn đề gì cũng có thể hiểu thấu giải quyết nhanh chóng, không nghĩ ra thì không phải dựa vào tiêu tốn thời gian là được, hắn suy ngẫm những chuyện trước sau cũng không tốn bao lâu. Mà tốc độ của ba người này quá chậm, có thời gian hắn còn chầm chậm tu luyện, chờ đợi theo sau.
Bay suốt ngày, trên đường còn nghỉ ngơi mấy lần, thế mới cuối cùng đến được tổng bộ Đông Hoang Thần Giáo, tốc độ này đã không tính là quá chậm đối với Đại Bảo thái giám có thể nhanh hơn một chút, thậm chí còn khen ngợi hai người Nhị Bảo tiến bộ thần tốc. Còn đối với Nhậm Kiệt, lại đúng là chịu đựng đau khổ.
Phương hướng chỗ này khác lần trước, nhưng Nhậm Kiệt vẫn có thể dùng lực thần hồn thoải mái tra xét xung quanh, bao gồm chỗ bọn họ xông vào lần trước, giờ đã khôi phục bình thường.
Không hổ là đại giáo vô thượng, khi đó mình mượn Âm Dương Trấn Thần Kỳ, dựa vào hiểu biết trận pháp, mạnh mẽ cắt vào trận pháp nội bộ, vì bùng nổ uy lực, Nhậm Kiệt thay đổi, điều động trận pháp trong hơn dặm như là hủy diệt.
Dưới tình huống như vậy, trận pháp nơi đó gần như hủy hoại, nhưng bây giờ nhìn bề ngoài không có gì, nhưng có một số khu vực còn đóng kín, cảm nhận được có người bên trong, hẳn là đang tu sửa nghiên cứu trận pháp.
Lần này một đường theo ba người đi vào, không giống lần trước mạnh mẽ xâm nhập, Đông Hoang Thần Giáo xem như đại giáo vô thượng, bên trong lớn đến vạn dặm, bình thường hoàn toàn mở ra. Tuy rằng đã thêm không ít người tuần tra từ khi xảy ra chuyện, nhưng cũng sẽ không ngăn cản mọi người ra vào, dù sao vô số năm qua đã vậy, đây là nội tình cùng tự tin của đại giáo vô thượng.
Bởi vì bọn họ bay quá chậm, cho nên khi đến cách Đông Hoang Thần Giáo mấy vạn dặm, Nhậm Kiệt đã dần lưu ý tình huống ở bên trong. Đông Hoang Thần Giáo rộng lớn, ngoài khu vực ngàn dặm ở trung tâm không thể tùy tiện ra vào, những chỗ khác đều tự do. Mà ở những chỗ này, vô số thế lực, tông môn mạnh mẽ đều thành lập cứ điểm riêng.
Dù sao đại giáo vô thượng mở cửa như thế cũng không nhiều, điều này cũng làm Đông Hoang Thần Giáo phồn hoa. Linh khí trong này dày đặc, rất nhiều tông môn dứt khoát đặt cứ điểm ở đây, cũng có người tu luyện lâu dài, tông môn bên ngoài lại thành thứ yếu.
Bởi vì không khí như thế, người tu luyện trong này nhiều không đếm hết, làm cho Đông Hoang Thần Giáo sớm phồn vinh. Có thể nói, Đông Hoang Thần Giáo là khác loại trong đại giáo vô thượng, nhưng Đông Hoang Thần Giáo vẫn luôn đủ hùng mạnh, nên không ai dám nói gì.
Nhậm Kiệt tra xét trong vạn dặm Đông Hoang Thần Giáo, không ính những chỗ bế quan, có trận pháp ngăn cản, hoặc là không gian đặc thù, chỉ là mặt ngoài đã cảm nhận được hơn Pháp Thần Cảnh không thuộc Đông Hoang Thần Giáo, Thái Cực Cảnh càng nhiều. Nếu phát triển tiếp như thế, Đông Hoang Thần Giáo không cần phải nói gì, có thể dần thu phục nắm giữ lực lượng trong phạm vi thế lực của mình.
Vòng ngoài rất dễ tra xét, Nhậm Kiệt biết mục đích cuối cùng sẽ là phạm vi ngàn dặm trung tâm Đông Hoang Thần Giáo. Nhậm Kiệt phát hiện xung quanh không chỉ có cấm chế, trận pháp, không giống Hải Thần Giáo đại giáo vô thượng đã sụp đổ , trong ngàn dặm này có một cỗ tiên hồn lực như ẩn như hiện tra xét. Không giống vòng ngoài chỉ có tác dụng đe dọa, cũng không đến mức là tiên nhân luôn phòng bị, nhưng ít ra cũng là khí linh là Tiên khí hoặc tồn tại khác. Hơn nữa nếu là khí linh, cũng là khí linh Tiên khí mạnh mẽ.
Tuy rằng mấy người Đại Bảo thái giám không nói, nhưng Nhậm Kiệt cảm thấy bọn họ sẽ không chỉ tới ở vòng ngoài mà làm cho thần bí đến vậy, cũng không cần chỉ đến vòng ngoài làm gì. Hơn nữa căn cứ phân tích trước đó, Nhậm Kiệt cảm thấy Minh Ngọc Hoàng Triều cùng Đông Hoang Thần Giáo có quan hệ không bình thường.
Cho nên từ một ngày trước, Nhậm Kiệt chạy trước tới bên trong Đông Hoang Thần Giáo, với tốc độ và lực thần hồn của hắn, đến chỗ này cũng sẽ không bỏ lỡ giám sát ba người Đại Bảo thái giám, mà ở bên trong, Nhậm Kiệt vẫn luôn tìm cơ hội. Cuối cùng, khi ba người Đại Bảo thái giám chạy tới, đến vòng ngoài Đông Hoang Thần Giáo đúng như Nhậm Kiệt suy đoán, liền một đường thẳng vào trung tâm, Nhậm Kiệt tìm được một cơ hội, muốn nghĩ cách.