Cho đến giờ phút này, Vũ Tiêu mới dường như suy nghĩ minh bạch diều gì, chỉ tiếc hết thảy đều đã xong rồi. Mà ngay lúc thân thể hắn bị đâm xuyên, tiên hồn tán loạn, Trấn Thiên Ấn, trận pháp, mặt trời kia... hắn đều khó có thể cản lại, ầm một tiếng nổ vang, thân thể hắn trong nháy mắt vỡ vụn.
Ngay khoảnh khắc thân thể hắn hoàn toàn vỡ vụn hủy diệt, Nhậm Kiệt giơ tay lên cách không chụp một cái, liền nắm trong tay nhẫn trữ vật của hắn. Cả Tiên Kiếm trung phẩm kia đã mất đi chủ nhân, mất đi hào quang hoa lệ vạn trượng, Nhậm Kiệt cũng không chút khách sáo thu lấy... Tiếp sau đó cũng không có mảy may chậm trễ thời gian, thúc giục chủ kỳ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ khép lại... Đồng dạng trong lúc Tặc đạo nhân, Ngưu Lão Nhị còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, liền tiếp tục chạy đi, có gì ở trên đường nói.
Đây là một trận chiến đấu đầy phong cách của Nhậm Kiệt, vượt cấp mà chiến, vượt qua cái hào rộng mà tiên nhân bình thường đều cho rằng khó có thể vượt qua để đánh chết Kim Tiên sơ kỳ, chỉ là quay trở lại đánh một kích, sạch sẽ lưu loát không có làm trễ nải một chút xíu thời gian.
Dĩ nhiên, trong nháy mắt Nhậm Kiệt nắm trong tay cục diện tạo thành hết thảy chuyện này, là bạo phát cường đại, vô số lá bài tẩy, nắm trong tay năng lực cường đại các thứ.
Nhưng không quản ra sao, kết quả như thế là tốt rồi!
Mà Tặc đạo nhân, Ngưu Lão Nhị lần đầu tiên chứng kiến trận chiến đầy phong cách của Nhậm Kiệt như vậy đều hoàn toàn ngẩn người tại đó, bọn họ có cảm giác như dòng suy nghĩ đều đã ngừng lại, đều chết lặng.
"Con bà nó! Xem như nhị gia mở mang kiến thức, tiểu tử này luôn có thể hù dọa nhị gia, không trách được đại ca đều hợp tác cùng hắn..." Ngưu Lão Nhị sờ sừng trâu, không biết nên làm thế nào biểu đạt rung động trong nội tâm mình.
Đồng dạng còn có Tặc đạo nhân, Tặc đạo nhân rất hiếm khi xuất hiện, dưới tình huống không muốn cướp bóc không muốn trộm các thứ, không ngừng xoa xoa tay.
Không có biện pháp, quá khó tin! Hắn làm sao làm được? Thiên Tiên có thể chống đỡ Kim Tiên đã rất giỏi rồi, nhất định là hắn có lá bài tẩy bí ẩn, có Pháp bảo đặc thù cường đại hoặc là một loại thiên tài địa bảo gì đó mới có thể làm được!
Nếu nói hắn vượt qua cái hào rộng đánh chết Kim Tiên, Tặc đạo nhân thật ra cũng có thể chấp nhận, dù sao quái vật sẽ luôn xuất hiện, ngàn năm không hiện ra, vạn năm cũng sẽ hiện ra; vạn năm không hiện ra, trăm vạn năm cũng sẽ hiện ra...
Nhưng cũng không giống như vậy, quá dễ dàng như vậy: một kích tuyệt sát, một kích này cũng quá hoa lệ đi!
Loại chiến đấu đầy phong cách đó, một loạt thủ đoạn đó... thời khắc này không ngừng quanh quẩn trong đầu Tặc đạo nhân; lúc này nhớ lại, càng nghĩ Tặc đạo nhân càng khiếp sợ, càng nghĩ Tặc đạo nhân càng biến sắc.
Đáng sợ, thật đáng sợ!
Đột nhiên biết tin liền quay vòng lại, trong nháy mắt phóng ra lực lượng, lại là loại lực lượng của mặt trời, đó là lực lượng cực nóng còn vượt hơn chỗ hạch tâm nhất của Cửu Dương vùng cấm, đó là độ cực nóng đủ để Kim Tiên đều bị thương tổn, không thể không toàn lực chống lại... hơn nữa loại lực lượng giam cầm không gian kia là chuyện gì?
Tiếp sau đó khí thế trực tiếp áp đảo đối phương kia, trận pháp biến hóa vô cùng tận phối hợp vận dụng khí linh kia, thậm chí còn có thủ pháp ấn quyết cuối cùng kia...
Hết thảy, áp chế lực lượng, khí thế của đối phương đến trạng thái thấp nhất, làm cho đối phương giống như giơ hai tay lên trời đầu hàng, tránh cũng không thể tránh, muốn né tránh cũng không được, lực lượng cũng là lúc suy yếu nhất, sau đó hắn bạo phát ra một kích kinh khủng như vậy...
Lợi hại, thật lợi hại! Không có dấu vết có thể tìm ra, một kích kinh khủng giống như hợp thành một thể với thiên địa.
- Không oan... tuyệt đối không oan uổng! Chết thật không oan... Càng nghĩ Tặc đạo nhân càng hưng phấn, trừ lúc cướp bóc người khác, trộm thứ tốt của người khác, rất hiếm có lúc hắn vui vẻ như thế, hưng phấn như thế!
- Cái gì oan hay không oan? Ngưu Lão Nhị tuy rằng cũng chấn động, nội tâm cũng bị rung động, nhưng so với Tặc đạo nhân còn tốt hơn một chút, dù sao hắn cũng tiếp xúc với Nhậm Kiệt nhiều hơn một chút.
- Đạo gia nói là Vũ Tiêu kia chết không oan uổng! Chỉ cần là Kim Tiên sơ kỳ bình thường, khẳng định khó mà chạy thoát công kích này. Mà cái chết của hắn, có thể để cho chúng ta nhìn thấy một kích tuyệt luân tuyệt vời như thế, thì hắn chết cũng có giá trị! Tặc đạo nhân cảm khái nói.
Ngưu Lão Nhị nghe nói nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rồi khó có được lại gật gật đầu đồng ý với lời này của Tặc đạo nhân.
Nếu như giờ khắc này Vũ Tiêu còn sống, nghe nói như vậy, chỉ sợ cũng sẽ bị tức giận mà chết tươi rồi, chỉ tiếc rằng hắn... không bao giờ nghe được những lời này.
Mà Nhậm Kiệt thì không chút khách sáo trong lúc nhanh chóng chạy đi, tìm ra lệnh bài của hắn, lại hỏi Tặc đạo nhân xác nhận một chút, rồi mới xem xét những vật khác của tên này. Nhẫn trữ vật của tên này đúng là không ít thứ tốt, về phần Tiên Kiếm trung phẩm có hoa không quả của hắn, Nhậm Kiệt trực tiếp luyện hóa thành vật nguyên thủy nhất. Còn những thứ hoa hòe không thật kia đều luyện trở thành tài liệu cơ bản đưa vào bên trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ.
Những thứ hữu dụng khác Nhậm Kiệt cũng nhanh chóng phân loại cất giữ, sau đó mới chú tâm tiếp tục chạy đi. Trong quá trình chạy đi lâu dài như vậy, không ngừng sửa đổi biến hóa trận pháp, rèn luyện Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, tăng lên tốc độ của mình, tăng lên tu vi của mình, cũng đều là một phần công việc trong lúc Nhậm Kiệt nhanh chóng phi hành.
Đây là đang chạy đi, đồng thời đối với Nhậm Kiệt mà nói, cũng là một lần tu luyện đặc biệt khác trong hành trình.
Mà Tặc đạo nhân rất nhanh thì phát hiện, trước hắn kiến thức qua, chẳng qua là một phần, giật mình còn đang chờ tiếp diễn, nhưng hết thảy dường như đều không ngăn cản được Nhậm Kiệt dùng tốc độ cao nhất chạy đi cứu cha trở về, cùng nỗi nhớ nhà của hắn.
Trong đại thế giới Táng Tiên, mỗi ngày đều diễn ra các loại hủy diệt, chém giết, chiến đấu... các loại sự kiện đều đang tiến hành, mà Nhậm Kiệt thì đang điên cuồng chạy đi ở trong đại thế giới Táng Tiên...
- - - - - - - - - - - - - -
"Ầm..." Chín cây Thần Thụ không ngừng ngưng tụ linh khí, tản ra hào quang màu xanh biếc. Giờ khắc này, chín cây Thần Thụ đồng thời vận chuyển, lực lượng thúc giục đến cực hạn, cả tiểu thế giới đều cùng theo đó rung chuyển.
Mà ở phía dưới cây Thần Thụ trung tâm nhất kia, hoàng đế lúc trước trực tiếp nhảy vượt không gian đến, đang đứng ở trung ương.
Thời khắc này hoàng đế không còn là phân thân tiên hồn lực như trước. Hàng rào giữa hai đại thế giới trước đó bị Nhậm Kiệt đánh xuyên qua, tạo thành dấu hiệu hủy diệt vẫn như trước còn giữ lại, nhưng phần lớn địa phương đã tu bổ... lúc này các chỗ đó đang không ngừng bị một lực lượng thúc giục mở ra.
Mà lúc này, ở chung quanh chín cây Thần Thụ, lại có Pháp Thần Cảnh đứng đó, mỗi mười người vây thành một vòng chung quanh một cây Thần Thụ, mỗi người đều thúc giục một kiện Tiên khí.
Cái này còn chưa tính, ở phía dưới bọn họ còn có chừng hơn một ngàn vị Thái Cực Cảnh, mỗi người đều đạt tới tu vi lão tổ Thái Cực Cảnh trở lên, bọn họ cùng phối hợp chung sức vận chuyển đại trận này.
vị Pháp Thần Cảnh này ở đại thế giới Táng Tiên không tính vào đâu, nhưng ở thế giới này thì đủ để rúng động hết thảy mọi lực lượng.
Mà ở chung quanh một cây Thần Thụ nhỏ nhất trong đó, người cầm đầu vị Pháp Thần Cảnh này, chính là Đại Bảo thái giám, mà hai bên hắn theo thứ tự là Nhị Bảo thái giám và Tam Bảo thái giám.
Giờ này, Tam Bảo thái giám bởi vì còn chưa có đạt tới cực hạn, nhìn Tiên khí nắm trong tay, hiện tại tâm tình hắn còn khó mà ổn định được.
Đi tới Đông Hoang Thần Giáo này, hắn mới biết: không ngờ Đông Hoang Thần Giáo lại hoàn toàn bị bệ hạ nắm trong tay, bị Minh Ngọc Hoàng Triều nắm trong tay, điều này làm cho hắn rất lâu cũng không dám tin, nhưng hết thảy lại là sự thật!
Sau đó bọn họ đi vào một di tích tàn khốc khác giấu ở phía dưới Đông Hoang Thần Giáo để tu luyện, mà tu luyện ba mươi năm trong di tích này chỉ mất ba năm trên đại thế giới.
Ba mươi năm năm liều mạng, cộng thêm dưới trợ giúp của tài nguyên vô tận, hắn cũng đạt tới tu vi Pháp Thần Cảnh tầng thứ năm. Điều này làm cho hắn một lần nữa cảm giác thật khó tin! Vốn lần nữa về lại trong đại thế giới, tâm tình của hắn còn có chút kích động, dù sao gần đây tốc độ tăng lên nhanh đến mức chính hắn đều khó tin, nhưng lúc này hắn lại có chút trợn tròn mắt...
vị Pháp Thần Cảnh? Hắn... hắn và Nhị Bảo sư huynh thuộc loại yếu nhất, cho dù là đại sư huynh đồng dạng đạt tới Pháp Thần Cảnh tầng thứ chín, trong những người này cũng không mạnh hơn bao nhiêu, mà so với bọn họ cũng thuộc vào một trong số người yếu nhất.
Hơn nữa càng khó tin là đến đây không có người nào không có một kiện Tiên khí, điều này so với một lúc xuất hiện vị Pháp Thần Cảnh càng khiến người ta khó tin hơn.
Lúc này, Tam Bảo thái giám thừa dịp bọn họ bên này còn chưa dùng tới mấy người mình, không nhịn được đưa tay lên, nhẹ nhàng sờ lông mày của mình, cẩn thận lưu ý một chút hoàng đế ở chỗ cây Thần Thụ lớn nhất kia. Giờ khắc này vừa liếc mắt nhìn hoàng đế, hắn liền có một loại cảm giác muốn quỳ lạy, giờ này hắn mới cảm nhận đáng sợ: Hóa ra... hóa ra đây mới chính là chân thân của hoàng đế... Hóa ra... còn có nhiều chuyện mình không biết như vậy! Đại sư huynh nói rất nhanh thì có thể gặp được sư phụ, còn nói là đại sự, chẳng lẽ chính là chuyện này, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Cho tới hiện tại, Tam Bảo thái giám vẫn chưa biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này hắn cũng thông minh không dám hỏi nhiều, bên trên phân phó thế nào hắn cứ làm thế đó là được rồi!
- Chuẩn bị vận hành đại trận, mở ra thông đạo nối thông hai đại thế giới. Từ sau ngày hôm nay, dưới trời cao, chỉ duy nhất có Minh Ngọc Hoàng Triều ta! "Ầm..." Đúng lúc này, đột nhiên hoàng đế đang ở phía dưới cây Thần Thụ lớn nhất kia vung lên hai tay, trong nháy mắt lực lượng bùng phát, Thần Thụ liền nối tiếp phát ra quầng sáng màu xanh biếc, rồi các quầng sáng màu xanh biếc đó đều hội tụ vào nhau, tạo thành một trận pháp to lớn.
Đột nhiên vang lên một tiếng long ngâm, trên người hoàng đế hiện lên một con rồng, hai tay của hoàng đế nắm lại chậm rãi đè xuống.
Nhìn hàng rào phía dưới nối thông với đại thế giới Táng Tiên kia, ba năm trước đây để cho tên kia đảo loạn như vậy, trải qua ba năm mới hoàn toàn chỉnh sửa. Tuy rằng có thể tiếp tục dùng phương pháp đặc thù biết bên kia cũng không có chuyện gì, cũng không có ảnh hưởng tới kế hoạch, nhưng hoàng đế còn đang chữa trị tiểu thế giới này, sau đó lại bắt đầu động thủ chữa trị toàn bộ những địa phương trước kia bị hao tổn, rồi mới bắt đầu khởi động kế hoạch.
Ở thời điểm hành động, trong đầu hoàng đế không nhịn được nghĩ tới tình hình ngày đó, Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, một người như vậy làm thế nào tìm được chỗ hạch tâm nhất của Đông Hoang Thần Giáo, làm sao làm được hết thảy. Hàng rào giữa hai thế giới cho dù dùng loại phương thức mạnh mẽ đó mở ra, cho dù Kim Tiên bình thường đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ, tên kia đã chết rồi sao?
Cảm giác hẳn không phải! Người như thế sẽ không dễ dàng chết đi như vậy, nhưng từ bên kia cũng không có nhận được tin tức gì về tên đó, nhưng ít nhất còn không có ảnh hưởng đến kế hoạch. Năm tháng còn dài, trong kế hoạch khổng lồ xuất hiện rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, nhưng mấy người khó dây dưa nhất đều đang xuất hiện ở trên đại thế giới này. Tuy rằng lực lượng của bọn họ lúc đó không mạnh, nhưng hoàng đế lại cảm nhận được uy hiếp, bao gồm chuyện ba năm trước đây.
Đại thế giới Táng Tiên có tốc độ dòng chảy thời gian khác với bên này, bên này ba năm, bên kia đã qua sáu năm. Sáu năm đối với bọn họ mà nói rất ngắn, nếu còn không có động tĩnh gì phỏng chừng cũng sẽ không nhấc lên sóng gió gì.
"Ầm..." Hoàng đế xoay chuyển ý niệm trong đầu, ngay sau đó đại trận vận chuyển, hàng rào giữa hai thế giới dưới phối hợp chậm rãi của chín cây Thần Thụ cùng với rất nhiều người, được hoàng đế đặc biệt dẫn dắt cùng với một lực lượng to lớn bên trong đại thế giới Táng Tiên tiếp dẫn, duy trì... trong nháy mắt nối thông, trong tiếng nổ ầm ầm chấn động, từ từ mở ra.
Giờ khắc này, trong đầu hoàng đế cũng không còn ý nghĩ gì khác, ngoài ý nghĩ duy nhất trong lòng: "Chuyện vị Đại Đế thượng cổ kia chưa từng hoàn thành, hôm nay, để cho trẫm hoàn thành, trẫm sắp chân chính trở thành tồn tại duy nhất trong thiên địa, dưới trời cao! Tiên giới, trẫm đến đây! Trẫm đến đây chinh phục các ngươi, trẫm đến đây hoàn toàn giẫm đạp các ngươi dưới chân..."