Tà Thiếu Dược Vương

chương 801: gần vua như gần cọp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đan Diệu thế nào... Nàng... nàng không sao chứ? Nhậm Kiệt xoay người cất bước, đã trở về bên cạnh Văn Thi Ngữ, đặt chân lên trên tinh cầu hắn luyện chế dành riêng cho Văn Thi Ngữ này. Thấy Nhậm Kiệt trở về đây, Văn Thi Ngữ tiến lên hỏi thăm, lo lắng nhìn Đan Diệu.

- Nàng sẽ không sao! Từ rất lâu trước đây, ta đã cho nàng uống vào dược phẩm, không ngừng kích phát ngưng tụ chân huyết đặc thù trong cơ thể nàng kia, đồng thời bảo vệ những chỗ khác, lúc đó cũng không chỉ là hoàn toàn suy tính vấn đề khúc mắc của nha đầu kia. Bởi vì lúc đó còn chưa đủ mạnh, Đan Diệu còn có thể gặp nguy hiểm, cho nên vừa rồi cho dù nàng lấy ra ngoài tinh huyết tâm mạch, chân huyết cũng không sao. Từ trước ta đã đưa dược phẩm vào trong cơ thể nàng, cùng với vừa rồi ta âm thầm khống chế lực lượng đã sáp nhập vào trong cơ thể nàng. Nhậm Kiệt nói xong, vung tay lên một cái, trong nháy mắt trên tinh cầu này xuất hiện một gian phòng.

Không phải đặc biệt hào hoa, cũng không to lớn gì lắm, chính là chỗ ngụ của hắn lúc trước ở Nhậm gia.

Tiếp theo sau Nhậm Kiệt cất bước đi vào đặt Đan Diệu nằm trên giường, sau đó rót lực lượng khổng lồ vào trong thân thể Đan Diệu.

Mà một bên Văn Thi Ngữ nghe Nhậm Kiệt nói như vậy, rốt cục cũng thở ra nhẹ nhõm. Thì ra Nhậm Kiệt sớm đã có tính toán, không trách được hắn dám mạo hiểm như vậy. Tuy nhiên nhớ lại một màn vừa rồi kia, trong lòng nàng vẫn còn cay xót, là lạ, còn đau lòng, khó chịu thay cho Đan Diệu.

Bàng quan còn như thế, có thể tưởng tượng Đan Diệu chính mình đau khổ biết bao.

- Hiện tại nàng không có chuyện gì rồi, nhưng cần một đoạn thời gian từ từ khôi phục, trước hãy để nàng ở trong này điều dưỡng cho tốt! Rất nhanh, Nhậm Kiệt đứng dậy, mà ở chung quanh thân thể Đan Diệu thì có một màn hào quang màu lửa đỏ cùng một tầng khí tức khổng lồ đặc thù tạo thành trận pháp đang chậm rãi vận chuyển.

Bởi vì sớm có chuẩn bị, lợi dụng dược phẩm không ngừng điều dưỡng, thẩm thấu trợ giúp ngưng tụ chân huyết bị lấy đi kia. Bọn họ đều nghĩ đó là chân huyết trân quý cỡ nào, hiện tại Nhậm Kiệt lại tuyệt nhiên không để ý, đây chẳng qua là căn nguyên khốn nhiễu Đan Diệu làm cho nàng đau khổ. Cùng với như thế, còn không bằng hoàn toàn tróc bỏ, bởi vì sớm có chuẩn bị, cộng thêm giờ này lực lượng khổng lồ cùng cảnh giới bản thân Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt rất dễ dàng liền trợ giúp Đan Diệu khôi phục.

Không chỉ muốn khôi phục, thật ra Nhậm Kiệt còn muốn mượn cơ hội bóc bỏ lần này, hoàn toàn giúp Đan Diệu lần nữa rèn luyện thân thể.

- Ừm! Muội sẽ chiếu cố tốt cho Diệu Diệu, chỉ tiếc cuối cùng vẫn để cho bọn chúng được như ý, lấy được chân huyết! Văn Thi Ngữ gật đầu đáp ứng, nhưng lập tức nghĩ tới cuối cùng Thiên Bảo đại thái giám vẫn đưa dược tinh huyết tâm mạch cùng chân huyết đặc thù của Đan Diệu kia bay vào Tiên giới, trong lòng của nàng liền rất khó chịu.

- Tuy rằng cái gọi là chân huyết kia đã sớm bị lấy đi, nhưng vì trợ giúp Đan Diệu cũng không có ý định để lại vật đó, nhưng bổn gia chủ đối với địch nhân cho tới nay chưa từng có khách sáo như thế! Huống chi đây là chiếm lấy vật làm thương tổn tới nữ nhân của ta, thật ra bổn gia chủ muốn nhìn xem vật này là ai cần dùng tới! Nghe Văn Thi Ngữ nói, Nhậm Kiệt cũng biết vì sao nàng khó chịu. Các nàng là nữ nhân của mình, đương nhiên Nhậm Kiệt sẽ không gạt các nàng.

- Chẳng lẽ? Vừa nghe Nhậm Kiệt nói vậy, lập tức mắt Văn Thi Ngữ sáng ngời, rất là mong đợi nhìn Nhậm Kiệt.

Nhậm Kiệt gật đầu một cái nói: - Đúng như nàng nghĩ, thứ này sẽ không rõ ràng lắm, nhưng lúc trước trong những dược phẩm kia ta đã làm điều chỉnh, có lúc hắn khóc. Muội hãy ở đây chiếu cố tốt cho Diệu Diệu, tình huống bên kia có điều gì đó không đúng, xem ra hoàng đế ở Tiên giới chiếm được ưu thế còn vượt quá tưởng tượng của chúng ta, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề!

- Được! Muội sẽ tạm thời thối lui ra ngoài phạm vi này, tránh cho huynh bị ảnh hưởng. Tuy nhiên nếu như thật xảy ra chuyện gì... huynh cũng phải nghĩ tới: còn có chúng ta đang chờ huynh, còn có cả gia tộc đang chờ huynh, đừng liều mạng... Lúc Nhậm Kiệt không có ở đây, Văn Thi Ngữ khống chế các phương nhân vật cường đại của Nhậm gia, điều động đại quân, chỉ huy chiến đấu, kinh doanh gia tộc... hết thảy đều điều động chu đáo.

Nhưng thời khắc này, thanh âm cùng lời nói của nàng hơi có chút run rẩy, lại biểu hiện tình yêu trong lòng nàng. Bởi vì nàng tìm hiểu tình huống, biết hiện tại tuy rằng Nhậm gia một đường quét ngang, nhưng những thứ này đều là vật hi sinh kiến thức, đối phương làm như vậy rất có thể là tranh thủ thời gian cùng cơ hội cho Thiên Bảo đại thái giám bọn họ lấy chân huyết, hoặc giả là có những bẫy rập gì khác.

Điểm này Nhậm Kiệt biết, Văn Thi Ngữ cũng nghĩ đến, cho nên nàng mới như thế.

- Ta là thuộc về các người, người khác tuyệt đối không có khả năng động tới được! Nàng đã quên địch nhân của ta đều mắng ta là tà khí, tà môn hay sao? Nếu so sánh cái xấu, ta còn tệ hơn so với bọn hắn! "Chụt.." Thanh âm của Nhậm Kiệt bình thản lại mang theo một tia mập mờ mà nhẹ nhàng ấm áp vang lên bên tai Văn Thi Ngữ, đồng thời hắn dịu dàng hôn môi Văn Thi Ngữ, sau đó thân mình từ từ mờ nhạt đi, giống như vừa rồi đó chỉ là ảo ảnh hư ảo.

Nhưng hơi ấm Nhậm Kiệt khẽ hôn còn đọng lại trên môi Văn Thi Ngữ, mà lời nói hơi có chút mập mờ kia, khiến sóng lòng nàng dâng trào.

Lời nói cuối cùng đó còn hữu hiệu hơn bất kỳ an ủi cùng bảo đảm gì. Trên mặt Văn Thi Ngữ hơi ửng đỏ, trong mắt chớp động vẻ tín nhiệm vô cùng kiên định: hắn chính là nam nhân của mình, là gia chủ Nhậm gia, là nhân vật tung hoành thiên địa hù dọa cho vô số người sợ chết; không quản bọn họ tính toán ra sao, muốn chơi âm mưu quỷ kế gì, Văn Thi Ngữ tin tưởng vững chắc bọn họ sẽ bị Nhậm Kiệt chơi rất thảm!

- - - - - - - - - - - - - - - -

"Ầm... Ầm... Ầm... Ầm..." Tiên giới, trong một dãy núi mênh mông lóe ra hào quang vô cùng xinh đẹp, vô số đại quân ẩn giấu trong đó, phía dưới một cái cửa cực lớn nối thông với hạ giới, nếu như có đầy đủ tiên hồn lực cường đại, từ nơi này thậm chí có thể dò xét trận chiến ở hạ giới.

Nhưng đại quân ẩn mình trong dãy núi ở Tiên giới này, lại đều đang nhanh chóng thúc giục, luyện hóa từng ngọn núi tạo thành từng đạo lực lượng khổng lồ tinh thuần, dung nhập vào trong tòa đại trận kinh khủng đang biến hóa kia.

"Vèo... Bịch..." Đúng lúc này, bất thình lình một luồng hào quang từ một hướng khác, còn là xuyên thấu nội bộ tòa đại trận khổng lồ kinh khủng đến cực điểm lên đây, trong nháy mắt bay vọt tới phương vị một người trong đó.

- A... Sư phụ...

- Sư phụ...

- Tại sao có thể như vậy? Sư phụ, này...

Phương vị này đúng là địa phương ba sư huynh đệ Đại Bảo, Tam Bảo cùng Nhị Bảo thái giám bọn hắn trấn giữ, bọn họ lập tức cảm nhận được cổ lực lượng đặc thù từ từ tiêu tán kia, mượn tiên hồn lực còn dư lại không nhiều lắm bao phủ một đoàn huyết quang bay vọt tới... đúng là Thiên Bảo đại thái giám sư phụ của họ.

Ba người đều không nhịn được cả kinh kêu lên, bởi vì đã nhìn ra rõ ràng: đây là Thiên Bảo đại thái giám đã bị đánh chết. Nếu như chỉ là thân thể bị hủy diệt, tiên hồn bị hao tổn, thì còn có biện pháp, nhưng lão bây giờ đã hoàn toàn xong rồi.

- Đây là? Lúc này Tam Bảo thái giám cũng phát hiện đoàn huyết quang kia, vừa định đưa tay nắm lấy tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra, bất thình lình xuất hiện một lực lượng khổng lồ đến cực điểm, trong nháy mắt chụp lấy đoàn huyết quang kia.

- Bái kiến thái tổ! Lúc này, ba người kêu lên, kinh sợ ngây người, cũng kịp phản ứng, vội vàng quỳ lạy hướng về phía thái tổ Lý Hằng vừa mới xuất hiện hoàn toàn với trạng thái tiên hồn lực.

- Tốt lắm... Tốt lắm! Tổ tiên phù hộ, Hoàng triều ta hưng thịnh, vạn năm nỗ lực rốt cục gặp được hy vọng. Quả nhiên là đồ tốt, thiên địa tạo vật quả nhiên thần kỳ, vạn vật tương sinh, không ngờ loại chân huyết này lại có thể sinh ra ở trong cơ thể một cô gái thế tục. Có chân huyết này, Thánh Đan có thể thành! Ha ha... Chộp đoàn huyết quang này vào tay, sau khi tra xét tình huống bên trong, Lý Hằng không nhịn được cất tiếng cười to...

Vừa nghe Lý Hằng nói lời này, lông mày Tam Bảo thái giám hơi giựt một cái, dường như lập tức hiểu rõ điều gì.

Thân là thái giám, sớm đã dưỡng thành thói quen, rất nhiều chuyện hoàng đế cũng không tị hiềm bọn họ, hơn nữa chuyện này còn là chuyện hoàng đế, thái tổ Lý Hằng cố ý thông báo Thiên Bảo đại thái giám đi làm. Lúc đó Tam Bảo thái giám tò mò, Thiên Bảo đại thái giám cũng mơ hồ nói ra một chút. Từ đó Tam Bảo thái giám biết đây là thuốc dẫn, thuốc dẫn này vốn để hoàn thành Thánh Đan thuộc về Duy Nhất Chân Thánh luyện chế mấy vạn năm.

- Thái... thái tổ! Sư tôn ngài ấy... Lúc này, Nhị Bảo thái giám lấy hết can đảm nhìn về phía thái tổ Lý Hằng nói, trong mắt rưng rưng lại nhìn về phía một tia hồn phách cuối cùng của Thiên Bảo đại thái giám kia đang từ từ tiêu tán.

- Thiên Bảo đi theo ta mấy ngàn năm, giờ này hy sinh thân mình vì nghiệp lớn của hoàng tộc, bổn thái tổ sẽ không bạc đãi hắn, nhất định sẽ hậu táng cùng bệ hạ, sau này dựa theo công tích này truy phong. Các ngươi là đồ đệ của hắn. Thiên Bảo nếu đã hy sinh thân mình, hết thảy phong thưởng để cho các ngươi thừa kế! Nghe thanh âm run rẩy của Nhị Bảo thái giám, mắt nhìn về phía mình lệ rơi đầy mặt, lúc này thái tổ Lý Hằng mới nhìn về phía một tia tiên hồn cuối cùng của Thiên Bảo đại thái giám đang từ từ tiêu tán kia, sau đó khẽ gật đầu, có chút thương tâm nhưng ngay sau đó liền chậm rãi nói tới phong thưởng.

Thân là hoàng tộc, đã từng là thái tổ giờ này khắc này thể hiện ra cái gọi là đế vương vô tình.

Mà Đại Bảo thái giám, Nhị Bảo thái giám nghe nói như vậy cũng đều ngây dại, tuy rằng vừa rồi nhìn thấy tình hình kia, bọn họ đã biết sẽ như thế. Nhưng dù sao giờ này không thể so với trước kia, hiện tại Lý Hằng cũng trở thành vô cùng cường đại, hoàng tộc thống trị cả Tiên giới, tận đáy lòng bọn họ còn đang mong đợi có thể sẽ xảy ra kỳ tích gì hay không? Thẳng đến nghe thái tổ nói câu này, bọn họ biết đây đã là sự thật, ai cũng bất lực không thể xoay chuyển trời đất.

- Khấu tạ thái tổ! Có thể hy sinh vì thái tổ vì Hoàng triều, cũng là vinh dự của sư tôn ta! Chúng ta nhất định sẽ noi theo sư tôn cống hiến vì Hoàng triều! Lúc này, Tam Bảo thái giám trước tiên lĩnh chỉ tạ ơn.

- Ừm! Thái tổ Lý Hằng nghe nói, khẽ gật đầu. Vốn lão còn muốn nói gì, nhưng sau đó ánh mắt nhìn vào chân huyết kia lập tức lần nữa quên hết mọi thứ. Bởi vì thứ này đại biểu cho hy vọng, có thứ này là có thể hoàn thiện viên Thánh Đan kia.

Viên Thánh Đan kia lúc này đang nằm trong tay của lão, bởi vì trận chiến đấu bên kia đã tới mức trời long đất lở, nếu không phải giờ này ở địa phương đặc thù này, đều có thể cảm thụ được.

Điểm này trước đây lão cũng bàn qua với hoàng đế, giờ này nếu muốn đánh thắng Duy Nhất Chân Thánh kia gần như không có khả năng lắm. Dưới tình huống Duy Nhất Chân Thánh một mực không có ra tay, bọn họ đều đánh rất phí sức. Duy Nhất Chân Thánh luôn luôn đang nỗ lực, hiển nhiên lão đã cách rất gần một bước cuối cùng kia, lão không muốn bị cắt đứt. Mà hiện tại hoàng đế phối hợp với Kim Sí Đại Bằng, Cổ Ma, đang toàn lực tấn công.

Lúc ban đầu Lý Hằng cũng chạy tới, nhưng hiệu quả có hạn, cuối cùng hoàng đế mật bàn với lão, sau đó giao nhiệm vụ trọng đại này cho lão. Bởi vì ở phương diện luyện đan, trình độ của thái tổ Lý Hằng đã vượt quá tưởng tượng, hơn nữa bởi vì Đan Tiên Đại Đế được giao phó ở phía dưới chuyên môn luyện chế viên Thánh Đan nên đã gom đầy đủ hết thảy, chỉ còn chờ đợi chính là chân huyết này.

Giờ này lấy được chân huyết, qua dò xét tình huống bên trong, đúng là vật dẫn tốt nhất cho viên Bán Thánh Đan kia, quả thực là trôi chảy lưu loát không kẽ hở, bên trong này ẩn chứa một loại áo nghĩa sâu xa, cũng không biết là từ đâu tạo thành, dược tính khổng lồ dung hợp hoàn mỹ hội tụ mà thành giọt giọt chân huyết.

Đây là thần kỳ của thiên địa tạo vật, dược tính bên trong chân huyết biến hóa tạo thành thiên địa chí lý, một loại đạo ẩn chứa trong đó.

Dưới Tiên Vương chỉ là cảm ngộ quy tắc, thậm chí tiếp xúc ngưng luyện một chút lực lượng quy tắc, còn chân chính bước vào Bán Thánh, thì tiếp xúc chính là đạo. Nhưng hầu hết Bán Thánh tiếp xúc đến đạo, đều là bộ phận, tức là có thể trải qua ngàn vạn năm sẽ không tự nhiên chết đi, vẫn như cũ khó có thể hoàn thiện. Nếu không khai sáng thiên địa, năm tháng vô tận qua đi, trong trời đất này cũng không đến mức không có sinh ra một Thánh nhân.

Chỉ có cảm ngộ đạo, nắm trong tay một loại đạo chân chính mới có thể thành Thánh.

- Thái tổ! Có chân huyết này Thánh Đan sắp luyện thành, Thánh Đan này lại vừa lúc ở trong tay ngài. Mà sư tôn ta sở dĩ chịu hi sinh chính mình chiếm được chân huyết này, thật ra cũng là vì thái tổ ngài đây. Hết thảy đều nói rõ thái tổ ngài mới chính là thiên mệnh, có được cơ duyên của Thánh Hoàng chân chính thành Thánh nắm trong tay thiên địa, lần nữa thành lập một Thiên Đình thống trị vũ trụ trên trời dưới đất... Bọn thần nhất định toàn tâm phụ tá... Tam Bảo thái giám thấy thái tổ Lý Hằng nhìn chân huyết kia xuất thần, hắn tự cho là đã hiểu rõ thái tổ Lý Hằng suy nghĩ cái gì.

Trước đây thái tổ Lý Hằng tranh đoạt nắm quyền cùng đương kim hoàng đế bị thua, nhưng lão chính là thái tổ, là lão tổ tông của hoàng đế, làm sao lão có thể cam tâm bị cháu chắt nắm trong tay.

Hiện tại đúng là một cơ hội tốt, loại công ủng hộ này, lúc này không giành lấy còn đợi tới khi nào.

- A... Đại Bảo thái giám, Nhị Bảo thái giám còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong Thiên Bảo đại thái giám chết đi, nhưng vừa nghe nói như vậy lập tức cùng kinh hãi kêu lên.

- Thánh Hoàng: thành Thánh làm Hoàng, thống trị Thiên Đình... Lý Hằng đột nhiên nhìn về phía Tam Bảo thái giám, khẽ gật đầu lập lại những lời nói của hắn kia, dường như rất hài lòng với cách xưng hô Thánh Hoàng.

Có cửa, vừa thấy tình hình này Tam Bảo thái giám lập tức vui mừng lộ ra mặt, vội vàng nói: - Không sai! Chính là Thánh Hoàng, chỉ có thái tổ ngài mới có thể xứng với cách xưng hô này, thống lĩnh thiên địa...

"Bịch..." Nụ cười của Tam Bảo thái giám vẫn chưa hoàn toàn thư giãn, cũng không đợi dứt lời nói, đột nhiên Lý Hằng giơ tay lên điểm một cái, "bịch" một tiếng cả thân thể hắn đã trực tiếp nổ nát, trong nháy mắt máu thịt, tiên hồn đều trực tiếp biến thành một luồng sáng, trực tiếp dung nhập vào trong đại trận kinh khủng đến cực điểm kia.

- A... Nhị Bảo thái giám cùng Đại Bảo thái giám hai người đều đứng ngẩn ở nơi đó, quá kinh khủng, lực lượng của bọn họ được tăng lên nhanh chóng, nhưng quả thật khi thấy Lý Hằng ra tay mới biết, bọn họ vẫn như cũ chính là một tên thái giám tay trói gà không chặt; đối mặt với hoàng đế thông tri thiên địa nắm trong tay ức vạn sinh linh chính là bé nhỏ hèn mọn như thế.

- Thánh Hoàng đúng là không tệ, đợi bổn thái tổ luyện thành Thánh Đan này giao cho bệ hạ, có thể đề nghị bệ hạ dùng Thánh Hoàng xưng hô. Phải thể hiện Thánh nhìn xuống vạn vật sinh linh, mới có thể thể hiện hoàng đế thống lĩnh thiên địa nắm trong tay hết thảy!

Thái tổ Lý Hằng giống như là đi bộ đạp chết một con kiến, căn bản không hề để ý tới hết thảy, chỉ là lại lần nữa nhìn về phía chân huyết kia lầm bầm lầu bầu nói một câu, sau đó nhanh chóng bay về phía một không gian cao hơn trong đại trận.

Ở bên trong không gian đó có một tiểu thế giới, bên trong có đầy đủ mọi thứ, chỉ đợi chân huyết đến để hoàn thiện Thánh Đan.

Thẳng đến thái tổ Lý Hằng bay đi rất lâu sau, Nhị Bảo thái giám cùng Đại Bảo thái giám mới khôi phục lại, nhưng tim vẫn còn đập nhanh. "Gần vua như gần cọp", quả nhiên như thế! Bất quá bọn hắn coi như thật sự biết rõ một điều: Tam Bảo thái giám đến chết đều không có hiểu rõ vì sao. Thái tổ Lý Hằng chính là kiêu hùng chân chính, lão muốn tranh đoạt thì sẽ quang minh chính đại công khai tranh đoạt với hoàng đế. Nếu đã thua, cũng nói rõ số mệnh cùng tiềm lực của lão không bằng hoàng đế, hiện tại lão sẽ không làm bất kỳ chuyện gì khác, chỉ toàn lực ứng phó để trợ giúp hoàng đế, hoàn thành ước mộng trở thành người của nhất tộc bọn họ vĩ đại nhất cho tới nay, hoàn toàn thống trị phương thiên địa này.

Trong lòng hai người không quản có bất kỳ ý tưởng gì, cũng không dám nói nhiều thêm câu gì, vội vàng tiếp tục đi làm công việc của mình, bởi vì kế tiếp, sắp sửa hoàn toàn tiêu diệt Nhậm gia, tiêu diệt những dư nghiệt của đại thế giới Táng Tiên kia...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio