Tà Thiếu Dược Vương

chương 824: ai nguyện ý cùng chết với bổn gia chủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở ngoài ức vạn dặm, hoàng đế được một tầng lông chim màu vàng mang theo một đoàn máu loảng màu vàng bao phủ đang nhìn chăm chú về hướng chiến đấu, chiến đấu phen này đến cả hoàng đế đều bị dọa cho kinh sợ.

Quá kinh khủng đi! Tranh đấu tầng thứ này đã hoàn toàn vượt qua Bán Thánh!

Lông chim màu vàng cùng máu loảng màu vàng này, là vì hoàng đế muốn bàng quan theo dõi, Kim Sí Đại Bằng sợ hoàng đế bị thương nên cấp cho.

Hoàng đế đã hy sinh hết thảy đổi lấy Thánh Đan cho hắn uống vào, đã hoàn toàn làm xúc động Kim Sí Đại Bằng, hắn một lòng muốn giết chết Duy Nhất Chân Thánh, hoàng đế còn muốn bàng quan nhìn xem Duy Nhất Chân Thánh bị đánh chết như thế nào, cho nên hắn liền dùng phương thức này trợ giúp hoàng đế có thể ở một bên quan sát.

Bởi vì khoảng cách xa, cộng thêm bảo vệ của Kim Sí Đại Bằng, hơn nữa hướng này ở phía sau hắn, hắn sẽ phân ra lực lượng để chiếu cố, thì không cần lo lắng hoàng đế sẽ bị liên lụy.

Sau đó Kim Sí Đại Bằng lập tức phát động công kích kinh khủng nhất. Sau khi Kim Sí Đại Bằng uống vào Thánh Đan liền kinh khủng dị thường, mỗi một kích đều dường như hủy thiên diệt địa. Cho dù Duy Nhất Chân Thánh có Hỗn Độn Chí Bảo đều bị đánh cho chỉ có thể không ngừng chống đỡ, Kim Sí Đại Bằng thì càng đánh lực lượng càng cuồn cuộn mãnh liệt, càng đánh càng điên cuồng.

- Lão khốn kiếp! Không phải lão tính kế sao? Không phải lão rất mạnh sao? Có Hỗn Độn Chí Bảo thì sao chứ...

- Từ hỗn độn đến hồng hoang, từ hồng hoang đến thượng cổ lão tính kế bao nhiêu vạn năm thì sao chứ? Còn không phải bị ta đánh cho giống như con chó nhà tang...

- Không phải lão được xưng là Duy Nhất Chân Thánh, muốn trở thành Chân Thánh duy nhất trong thiên địa sao? Đến đây đi! Có Thánh nhân bị đánh đến mức chật vật như như lão vậy sao? Xì... chỉ bằng vào lão cũng xứng xưng là Duy Nhất Chân Thánh, còn là Chân Thánh... Đi chết đi...

Trong lòng Kim Sí Đại Bằng lúc này tràn đầy hận ý, trước đó mới chỉ một kích đã bị Duy Nhất Chân Thánh đánh bị thương nặng. Giờ này có Thánh Đan làm cho lực lượng của hắn đạt tới cùng một cấp bậc với Duy Nhất Chân Thánh, vô hạn đến gần Thánh nhân, hơn nữa lực lượng của hắn rất cuồn cuộn, làm cho Duy Nhất Chân Thánh có Hỗn Độn Chí Bảo cũng khó mà chống đỡ.

Sau một hồi bạo phát công kích, điên cuồng công kích, mỗi một kích Kim Sí Đại Bằng đều phát ra một tiếng thét phát tiết, thanh âm này vang dội trong thiên địa, pháp lực vô biên, làm cho cả Tiên giới đều tràn đầy thanh âm này.

Bởi vì lúc này lực lượng của Kim Sí Đại Bằng đạt đến cực hạn, nên thanh âm của hắn dường như xuyên thấu Tiên giới, làm cho ở hạ giới mơ hồ cảm nhận được, chỉ là nghe không phải rõ ràng như vậy.

Đồng dạng, ở chỗ Vẫn Thánh Cốc của Tiên giới, mặc dù bên ngoài Vẫn Thánh Cốc có tuyệt sát đại trận, nhưng cũng mơ hồ truyền vào thanh âm của Kim Sí Đại Bằng này.

- Rất cường đại!

- Tức chết nhị gia mà! Đầu óc lão tứ thế nào lại không dùng tốt một chút, sao hắn không thể nhịn một chút, chịu thua mượn Hoàng triều thượng cổ kia làm gì, chờ một lát gặp hắn...

- Ồ! Là tứ ca... Thật cường đại...

- Lão tứ...

Lúc này, Tề Thiên bọn họ nghe thanh âm của Kim Sí Đại Bằng, trong lòng cũng đều rất giật mình, tuy rằng bởi vì ảnh hưởng của Vẫn Thánh Cốc, không thể biết chính xác tình huống bên ngoài, nhưng cũng có thể đoán được đại khái.

Tề Thiên chỉ là ý niệm nhoáng lên một cái trong lòng, nhưng ngay sau đó lại lập tức chuyển trở về, lần nữa nói với Nhậm Kiệt:

- Không được! Làm như vậy, không tốt một cái là hoàn toàn xong đời! Bổn đại gia không đồng ý ngươi làm như vậy, không tin ngươi hỏi những người khác xem, nhưng khẳng định mọi người cũng sẽ không đồng ý cho ngươi làm như vậy! Giờ này lực lượng của Vẫn Thánh Cốc đã kinh khủng như vậy, nếu như dựa theo lời ngươi nói thì sẽ đạt tới trình độ nào. Thật đến loại trình độ đó, cho dù Thánh nhân đến đây cũng chỉ có một đường chết!

Tề Thiên không có nhiều tâm tư để ý tới chuyện Kim Sí Đại Bằng bên kia, là bởi vì bên này phải liều mạng bạo phát mới có thể ngăn chặn uy lực đại trận tuyệt sát kinh khủng của Vẫn Thánh Cốc, mà một mặt còn phải trao đổi với Nhậm Kiệt.

Nhất là Nhậm Kiệt vừa mới đưa ra một ý nghĩ điên cuồng như vậy, Tề Thiên là kiên quyết phản đối.

Trên thực tế, Nhậm Kiệt cùng một lúc trao đổi với rất nhiều người khác, không có một người nào đồng ý với ý nghĩ này của Nhậm Kiệt. Bởi vì điều đó quả thực quá mức khoa trương, bọn họ bây giờ thân ở trong đó, bản thân cảm nhận được Vẫn Thánh Cốc này quá kinh khủng, cũng giống như Nhậm Kiệt nắm trong tay Nhậm gia tạo thành đại trận như vậy mới có thể chống cự, nếu không cho dù là một vị Bán Thánh đơn độc cường đại như thế nào đi nữa, chỉ sợ đều bỏ mình trong Vẫn Thánh Cốc này, mà người có quan điểm như Tề Thiên còn không phải số ít.

- Gia gia con bà ngươi! Ngươi điên còn ngốc nữa! Ở vào thời điểm này làm như vậy, con bà nó muốn chết à! Ngươi có điên như thế nào đi nữa cũng không thể làm như vậy!

- Sư phụ không được! Ngài đùa như thế cũng quá lớn đi! Điều đó... điều đó là không được rồi...

- Con trai! Cha nói ngươi này, cha trước nay không thể giúp ngươi nhiều lắm, Nhậm gia có thể đi tới một bước hôm nay đều là công lao của ngươi, nhưng chuyện này đúng là không được...

- Lão đại! Không phải ta không tín nhiệm huynh, nhưng... nhưng chuyện này thật sự không được đâu...

- Nhậm gia chủ! Chúng ta tuy rằng gia nhập Nhậm gia rất muộn, nhưng sớm đã sáp nhập vào trong đó, nếu thấy không được ngài hãy nghĩ biện pháp khác, cho dù bảo chúng ta tự bạo hoặc là dùng tánh mạng đi mở ra một con đường khác cũng không thành vấn đề!

- Không sai! Vẫn Thánh Cốc cường đại đến trình độ này, cho dù Thánh nhân đến đây, đều phải bỏ mạng!

- Van cầu gia chủ, ngài không thể làm như vậy!

Lần này, không chỉ là Tề Thiên, cùng một lúc Nhậm Kiệt báo ý nghĩ của hắn cho tất cả mọi người nhất thiết phải biết và nhất thiết phải cần bọn họ phối hợp, không có một người nào không phản đối. Có thể bởi vì nếu Nhậm Kiệt ra lệnh một cái, đại quân Nhậm gia sẽ không sợ hãi hết thảy, chết đều sẽ không tiếc sẽ không có nửa điểm do dự... vậy mà thời khắc này lại đều cùng một lòng phản đối ý nghĩ và quyết định điên cuồng này của Nhậm Kiệt.

- Đừng kích động, đừng kích động! Mọi người trước đều đừng kích động như vậy, hãy nghe ta nói: Đan Diệu là nữ nhân của bổn gia chủ, cũng chính là một trong nữ chủ nhân của Nhậm gia có huyết mạch đặc thù bên trong Vẫn Thánh Cốc này, hơn nữa đã bị kích phát. Lúc trước bổn gia chủ ngoài ý muốn chiếm được một chút huyết mạch phương diện này. Cho nên có thể cảm nhận được một chút lực lượng đặc thù bên trong Vẫn Thánh Cốc này, đây cũng là lực lượng của Thánh Dược Cốc năm đó còn lắng đọng lại, cái này bổn gia chủ cho rằng có thể trợ giúp chúng ta đảo khách thành chủ!

- Ngoài ra, đây cũng là phương pháp mới của bổn gia chủ: dùng trận chế trận! Các vị yên tâm đi, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ của bổn gia chủ sẽ lập tức tấn thăng là Hỗn Độn Chí Bảo, mạnh mẽ vượt qua hết thảy, hơn nữa chỉ cần trong chốc lát là được, chỉ cần tìm được cơ hội này. Hơn nữa nếu như đích thực không được, còn có thể chuyển hoán trận pháp, đến lúc đó các vị đã trở thành một phần của đại trận Vẫn Thánh Cốc, các vị có thể ảnh hưởng tới đại trận này!

- Bổn gia chủ nếu thật chi trì không nổi, khẳng định sẽ để các vị trợ giúp. Còn có một nguyên nhân khác, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ này tấn thăng, cũng cần một lần áp lực cường đại và ngoại lực đánh sâu vào như vậy. Hơn nữa nói thật ra, Lý Hằng cũng không phải thật sự hoàn toàn khống chế Vẫn Thánh Cốc, nếu không trước đây các vị cũng không chi trì nổi cho đến lúc bổn gia chủ từ hạ giới đánh lên tới đây!

Lần này Nhậm Kiệt không dùng mệnh lệnh, Nhậm Kiệt chỉ sợ xảy ra vấn đề gì, cho nên trước hết báo cho mọi người biết, để bọn họ cùng trao đổi.

Nếu là lệ thường, Nhậm Kiệt chỉ quyết định một cái, khẳng định mọi người đều lập tức đồng ý, nhưng hiện giờ cho dù Nhậm Kiệt giải thích một hồi lâu sau, mấy vị Đại Thánh Tề Thiên bọn họ, còn có tất cả mọi người Nhậm gia, cũng không có người nào đồng ý, chỉ là có mấy người ưa mạo hiểm, hoặc là tính tình đến gần Nhậm Kiệt thì không nói gì thêm nữa.

Nhưng những người khác phản ứng vẫn tương đối lớn, bởi vì lần này Nhậm Kiệt quyết định quá điên cuồng, hắn bố trí tất cả mọi người theo trận thế Vẫn Thánh Cốc sáp nhập vào bên trong Vẫn Thánh Cốc, nói cách khác là trợ giúp Lý Hằng tăng lên uy lực đại trận của Vẫn Thánh Cốc.

Chân chính kích phát lực lượng của Vẫn Thánh Cốc, hắn muốn nhân cơ hội này tìm đến một tia cơ hội cảm nhận mơ hồ kia, cũng mượn lần này thúc đẩy rèn luyện Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ.

Nhưng một khi làm như vậy, hậu quả sẽ kinh khủng đến khó có thể tưởng tượng. Hiện tại Vẫn Thánh Cốc đã kinh khủng đến mức này, dễ dàng tiêu diệt Bán Thánh, tuy rằng không biết Thánh nhân là cường đại bao nhiêu, nhưng đa số mọi người đều có chung một cảm giác: chỉ sợ cho dù Thánh nhân đến đây cũng chưa chắc có thể còn sống đi ra.

Mà bây giờ Nhậm Kiệt muốn cho mọi người hỗ trợ cùng chung thúc đẩy bạo phát uy thế của Vẫn Thánh Cốc này mạnh hơn, loại thuận thế mà làm này, nếu như Nhậm Kiệt cùng làm theo, bọn họ cũng không nói gì, nhưng quyết định của Nhậm Kiệt lại là, một mình hắn lưu lại ở trung tâm trận pháp, những người khác thuận thế thúc giục Vẫn Thánh Cốc, trợ giúp Lý Hằng thúc giục lực lượng Vẫn Thánh Cốc đến đỉnh phong chân chính.

Điều này bất kể kết quả như thế nào, mọi người cũng khó mà đồng ý: Đây không phải là tự tìm đường chết sao?

Lo lắng an nguy của Nhậm Kiệt nên bọn họ khó có thể chấp nhận ý nghĩ này của Nhậm Kiệt.

Đến thời điểm này, đương nhiên Nhậm Kiệt sẽ không giấu giếm, cũng là có gì nói cái đó với mọi người, nhưng vẫn như cũ khó mà mọi người chấp nhận. Cộng thêm hiện tại mọi người đều đang toàn lực vận chuyển đại trận chống lại Vẫn Thánh Cốc, hơn nữa thỉnh thoảng Nhậm Kiệt điều chỉnh cho bọn họ, chỉnh thể tình huống rất vi diệu. Nhất định bọn họ phải toàn lực phối hợp, không thể có bất kỳ trở ngại nào mới được.

Nhưng Nhậm Kiệt lại rất rõ ràng, dù mình nói ra tình huống thật sự, mọi người cũng không muốn hắn mạo hiểm như vậy, không muốn hắn đi làm như vậy, cho dù nhiều lời một chút cũng không có ý nghĩa gì lớn.

Huống chi ở vào thời điểm hiện tại, cũng không có nhiều thời gian để hắn nói nhiều, hơn nữa nhất thiết phải nắm bắt thời gian, nếu không thì phiền toái!

- Ta nói gia chủ này, hiện tại bổn đại gia cũng lãnh đạo các huynh đệ xem như đầu nhập vào Nhậm gia, ít nhất mọi người hiện ở cùng một chỗ cùng sinh cùng tử. ngươi đưa ra cái ý nghĩ này quá mức mạo hiểm, chúng ta chọn lựa biện pháp bảo thủ, thật ra chính là biện pháp cấp tiến cùng bảo thủ! Tuy rằng bổn đại gia chưa bao giờ ngại mạo hiểm, nhưng lần này không được. Nếu như ngươi thật muốn thử, vì để dẫn ra một tia cơ hội ngươi muốn kia, như vậy ngươi chỉ huy mọi người thúc giục đại trận này, bổn đại gia giúp cho ngươi chịu đựng một hồi!

Lúc này, Tề Thiên lên tiếng, trực tiếp nói rõ sự tình: - Yên tâm, trong tay bổn đại gia có Kim Cô Bổng, đủ để chống đỡ một hồi. Hơn nữa bổn đại gia có thể để lại phân thân, đến lúc đó cho dù có điều gì ngoài ý muốn, có gia chủ ngươi ở đây, cũng không cần lo lắng bổn đại gia có chuyện gì!

Tề Thiên vì để cho Nhậm Kiệt đồng ý, cố ý nói rất rõ ràng tình huống của mình, thậm chí nói cho Nhậm Kiệt biết, cho dù hắn chết đi cũng không có chuyện gì, với điều đó để chứng tỏ hắn thích hợp làm chuyện này hơn.

- Nhậm gia chủ! Nhị gia có bí pháp có thể giúp ngươi chống đỡ một hồi, nếu không nhị gia tính thế này, yên tâm, nhị gia có thể để lại thánh hồn bản mạng, đến lúc đó sống lại là được! Mặc dù là phân biệt liên lạc, nhưng nghĩ tới cùng một chuyện, Ngưu Lão Nhị cũng liên lạc với Nhậm Kiệt.

Thiên Kiếm đạo nhân khó được nói nhiều hơn mấy chữ, gần như đồng thời nói: - Ta có một thành nắm chắc một kiếm đánh chết Lý Hằng kia!

- Nhậm gia chủ... Chuyện đó... ta có thể chống đỡ nửa khắc... Long Quy còn là chậm rãi, nhưng cũng nói.

Trừ bọn họ ra, nội bộ Nhậm gia hiển nhiên cũng có trao đổi, bọn họ không có mấy vị cường đại như vậy, cũng không có khả năng đơn độc đưa ra những lời như vậy, bởi vì trừ mấy vị này, những người khác ở trong đại trận tuyệt sát Vẫn Thánh Cốc này, căn bản chưa nói tới chống đỡ. Nhưng bọn họ cũng rối rít đưa ra ý kiến sẽ do rất nhiều người hợp thành đại trận lưu lại thay cho Nhậm Kiệt.

- Ngừng... Ngừng... Nhậm Kiệt nghe nói, dở khóc dở cười, vội vàng kêu ngừng rồi nói: - Bổn gia chủ cho tới bây giờ không có ý định khẳng khái hy sinh, cũng không có ý định đi tìm riêng tư cho mình, các vị ở chỗ này tranh chấp cái gì với bổn gia chủ mà tranh chấp. Còn có, chuyện cũng hơn xa các vị nghĩ như vậy...

Nhậm Kiệt vội vàng quát bảo mọi người ngưng lại, khuyên giải bình thường một chút, muốn nói rõ ràng ý nghĩ của mình. Nhưng nói đến đây, hắn đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn hiểu rõ tình huống hiện tại nếu cứ nói tiếp như vậy, cũng chẳng khác nào không nói.

Bởi vì quyết định này của mình quá mức kinh khủng, mọi người sẽ không đồng ý, nhưng Nhậm Kiệt lại biết nhất thiết phải thử một phen, một lần hành dộng có nhiều hiệu quả như vậy, nếu như có thể phản ngược ngăn được Vẫn Thánh Cốc này, thì coi như quá tốt rồi!

Nghĩ đến đây, Nhậm Kiệt hơi dừng lại một chút, đột nhiên nói: - Không sai! Bổn gia chủ cũng biết làm như vậy là rất nguy hiểm, nhưng bổn gia chủ cũng muốn liều một phen như vậy, nếu không liều một phen như vậy, cho dù chúng ta có thể còn sống đi ra, đại thế giới phía dưới cũng bị hủy diệt, thậm chí phương thiên địa này đều bị hủy diệt, trong chúng ta có mấy người có thể còn sống? Chuyện bổn gia chủ cần làm không chỉ là ứng phó với Vẫn Thánh Cốc, mà còn muốn ứng phó với Duy Nhất Chân Thánh, hoàng đế bọn họ... cho nên lần này là nhất thiết phải mạo hiểm!

- Các vị trước đừng nói gì, hãy nghe bổn gia chủ nói...

Lần này, Nhậm Kiệt phất tay không cho bất kỳ kẻ nào cơ hội nói chuyện, sau đó nói tiếp: - Cho dù là nguy hiểm mấy đi nữa, tóm lại có một số việc là phải làm, mà trừ ta ra, các vị đi làm ý nghĩa sẽ khác. Bổn gia chủ nơi vậy là rõ rồi chứ? Nếu như bổn gia chủ chết đi, trong các ngươi không có mấy người có cơ hội còn sống đi ra, hoặc là dứt khoát đều không có biện pháp còn sống tiếp, cho nên các vị không cần tranh giành với bổn gia chủ, bổn gia chủ chỉ muốn hỏi các vị một câu: "Ai nguyện ý đi liều mạng với bổn gia chủ, ai nguyện ý cùng đối mặt tử vong với bổn gia chủ, ai nguyện ý cùng chết với bổn gia chủ?"

Chính bởi vì mọi người đều là quan tâm suy tính theo một hướng, có một số phương pháp đúng là không có biện pháp thực hiện, Nhậm Kiệt biết bọn họ không lo lắng an nguy của bản thân, nhưng sẽ không để cho mình mạo hiểm như vậy.

Nếu như nói thời khắc này cần thiết, cho dù Nhậm Kiệt bảo bất cứ người nào xông vào bên trong Vẫn Thánh Cốc, cho dù biết rõ là một đường chết, cũng không có bất kỳ người nào có mảy may do dự, điểm tự tin này gia chủ đương nhiệm hắn vẫn phải có.

Chính vì vậy, gặp loại chuyện thế này càng khó giải quyết, trao đổi khuyên giải theo cách bình thường hiển nhiên không có hiệu quả lớn lắm, Nhậm Kiệt dứt khoát trực tiếp đổi chiêu số, một câu "ai nguyện ý cùng chết với bổn gia chủ", tiếng vọng liền vang dội trong đầu tất cả mọi người...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio