Ma giới cho người ta cảm giác u ám, bất kể là từ bầu trời âm u hay ma khí tràn ngập khắp nơi trong không khí, đều khiến người ta khó mà quen được.
Ngu Sở lấy kiếm trảm ma ra, năng lượng hỗn độn thuộc về Quân Lạc Trần trên thanh kiếm mạnh mẽ toả ra ma khí trong không trung và bao vây Ngu Sở, để ma khí không chạm vào nàng nữa.
Nàng nhớ rằng, nơi Quân Lạc Trần bị phong ấn ắt hẳn là cực Bắc của Ma giới, chỉ là không biết nàng đang ở đâu.
Hai người đã nói chuyện trước khi xuất phát, Quân Lạc Trần nói với nàng rằng, hắn là người duy nhất trong Ma giới có sức mạnh hỗn độn, còn Ân Quảng Ly đã lập một huyết ước linh hồn với hắn.
Chỉ cần Ngu Sở sử dụng trảm ma kiếm, phát tán sức mạnh hỗn độn trên thanh kiếm, Ân Quảng Ly có thể biết được vị trí của nàng, sẽ đến đón nàng.
Nếu không, Ma giới đối với Ngu Sở, một người chưa khôi phục sức mạnh ánh sáng mà nói, vẫn có chút nguy hiểm.
Ngu Sở tay cầm kiếm trảm ma, nàng đứng trên hòn đá màu nâu sẫm, quan sát bầu trời u ám của Ma giới.
Một lúc sau, Ngu Sở cảm thấy có một luồng sức mạnh mạnh mẽ đang tiến đến gần mình, nàng ngẩng đầu, ngay tức khắc đã thấy một người quen thuộc đáp xuống trước mặt, cũng là người đã lâu không gặp, Ân Quảng Ly.
So với khi còn là kẻ phản bội Vô Định Môn lúc ấy, Ngu Sở gần như không nhận ra Ân Quảng Ly nữa. Tóc buộc chặt, mặc áo bào xám, trông rất giản dị, vẻ mặt không còn kiêu căng ngạo mạn như trước kia, mà trầm tĩnh hơn rất nhiều.
Mặc dù vậy, khi gặp lại nhau, Ân Quảng Ly có vẻ hơi xấu hổ.
Khi đó, nữ nhân mà hắn cảm thấy có chút thú vị, ngược lại bởi vậy mà hại chính bản thân mình kia, giờ vai vế đã khác với nàng, cảm giác này thật sự là không thể diễn tả được.
Ân Quảng Ly hơi gật đầu xem như một lời chào rồi khẽ nói: “Sư tôn bảo ta đến đón ngươi.”
Hắn từng là một người không xem ai ra gì, cũng không bao giờ nể nang người khác. Ví dụ như tên mũi ưng bị ảnh hưởng cả đời bởi những lời chế giễu của hắn năm đó, còn có rất nhiều người khác cũng bị Ân Quảng Ly châm biếm hoặc khinh thường.
Giờ đây, phong thủy luân chuyển, đến lượt hắn là người trong tình huống trớ trêu ấy, Ân Quảng Ly dường như không dám ngẩng đầu lên mà nhìn Ngu Sở.
Trong lòng Ân Quảng Ly thầm nghĩ, Ngu Sở chỉ ở Ma giới trong ngày hôm nay thôi, mặc kệ nàng có nói gì, hắn chỉ cần chịu đựng một lúc, sẽ không sao cả.
Thế mà, những cảnh chế giễu và châm biếm mà Ân Quảng Ly nghĩ đến đã không xuất hiện.
Ngu Sở nói, “Vậy đi thôi.”
Ân Quảng Ly có chút kinh ngạc mà ngước mắt lên nhìn nàng, dừng một chút, như thể đang xác nhận lại những gì nàng nói, sau đó mới khẽ gật đầu.
Cả hai nhanh chóng đi về phía cực Bắc.
Trên đường đi, bầu không khí có chút trầm lặng.
Ngu Sở không nói gì, ngược lại là Ân Quảng Ly nhìn nàng, không kìm được hơi thở dài.
“Ngươi không muốn hỏi gì sao?” Hắn không nhịn được bèn hỏi.
Ngu Sở ngước lên, va phải ánh mắt của Ân Quảng Ly.
Khi còn là đệ tử của Vô Định Môn, trên người hắn tràn đầy lửa giận, nhưng hiện tại lại bình tĩnh điềm đạm, một chút cũng chẳng nhìn ra hắn là người tu ma.
“Ngươi thực sự đã thay đổi rất nhiều.” Nàng nói, “Nhưng ngươi đã trải qua sự tuyệt vọng của cái chết, thay đổi như hiện giờ cũng chẳng có gì là kỳ lạ cả.”
“Ngươi thật xem như chưa có gì xảy ra.” Ân Quảng Ly bất lực nói, “Ta đã mấy năm không gặp người bình thường nên muốn cùng ngươi nói vài câu. Nhưng ngươi vẫn như trước đây, rất khó để bắt chuyện.”
Ngu Sở im lặng.
Vốn dĩ trong lòng nàng đều đang nghĩ về Đế Thiệu Quân, càng nghĩ càng thấy khó chịu, chỉ muốn git cht hắn ta ngay bây giờ.
Nàng chỉ muốn nhanh chóng gặp lại Quân Lạc Trần.
Mặc dù hắn không thực sự chết đi, đó cũng là điều mà họ đã lên kế hoạch từ lâu. Nhưng khi Ngu Sở nhìn hắn bị sức mạnh của Đế Thiệu Quân xé nát, vẫn khó mà kìm nén được cơn tức giận và sự đau đớn trong lòng.
Sự phẫn nộ này, có lẽ chỉ có thể được dập tắt bằng cách gặp lại Quân Lạc Trần càng sớm càng tốt.
Ân Quảng Ly không biết có phải mấy năm nay mình sống quá khép kín trong Ma giới hay không, hắn phát hiện Ngu Sở chẳng có ý cười nhạo mình, nên không khỏi muốn trò chuyện với nàng.
Kết quả là Ngu Sở vẫn giống như trước đây, mặc kệ hắn, tất cả những câu trả lời đều gói gọn trong vài chữ.
“Làm sao ngươi gặp được sư tôn của ta?” Ân Quảng Ly nói, “Một đại ma đầu của Ma giới và một nữ tu tiên ở Nhân giới, nếu hai người hòa hợp với nhau thì sẽ khá khó khăn.”
Cuối cùng, hắn thở dài nói: “Tất cả đều ở cực Bắc nơi chim không kêu này, nhưng sư tôn lại chưa từng bỏ lỡ điều gì cả.”
Lúc đầu, tâm trạng của Ngu Sở không tốt và không muốn nói chuyện với hắn chút nào, nhưng khi nghe câu cuối cùng của Ân Quảng Ly, nàng có chút hứng thú, nhìn hắn.
“Ngươi ở bên cạnh huynh ấy những năm qua sao?” Ngu Sở nói, “Có phải là năm đó sau khi ngươi hiến tế linh hồn không?”
“Đúng vậy.” Ân Quảng Ly cũng thở dài, “Lúc trước ta còn tưởng rằng mình đã xong đời rồi. Hiến dâng linh hồn của mình cho kẻ khác mà còn cầu mong được sống lại, quả thật là đều không thể nào, nó còn đáng sợ hơn so với trực tiếp chết đi. Không ngờ rằng, đường đường là một Ma thần người người khiếp sợ ở Ma giới lại tốt đến vậy, người hỏi ta có đồng ý bái người làm sư hay không?”
Không thể không nói rằng, tất cả những điều này có thể là do vận mệnh.
Ân Quảng Ly là nhân vật lão luyện duy nhất trong cuốn sách gốc không được nàng nhận làm đồ đệ. Suy cho cùng, trong tiểu thuyết gốc, Ân Quảng Ly là sư phụ của Cốc Thu Vũ, vì vậy tuổi của hắn sẽ lớn hơn một chút.
Không ngờ rằng, một con cá mắc lưới là hắn lại tự nguyện hiến tế linh hồn, nhảy vào bàn tay Quân Lạc Trần, được Quân Lạc Trần thu phục.
Bằng cách này, ngoài nam chính đang làm dậy sóng, thì nữ chính An Linh Nhi trong nguyên tác và các nhân tài từ thế lực khắp nơi đều có nơi thuộc về riêng mình, bọn họ cũng không còn vướng vào những thị phi, mà chăm chỉ tu luyện, đi theo con đường của riêng họ.
Giờ đây Ngu Sở có thể buông bỏ thiên hạ, nhưng tuyệt đối không thể buông bỏ Quân Lạc Trần.
Cổ họng nàng nghẹn lại, khẽ hỏi, “Những năm nay huynh ấy vẫn tốt chứ?”
Ân Quảng Ly ngập ngừng, sau đó nở một nụ cười gượng gạo.
Lời hắn không nói ra, lòng Ngu Sở chùng xuống.
Quân Lạc Trần vẫn luôn nói bản thân thích Ma giới, nhưng hắn sống trong địa ngục nóng rát đó, chỉ có một điện cũ đổ nát làm chốn dung thân. Những ma nhân khác sợ hắn, e rằng hắn không có bằng hữu nào.
Trước kia, khi chưa thu nhận Ân Quảng Ly, hắn chỉ ở một mình trong điện kia mà trầm lặng, cô độc từ năm này qua năm khác sao?
Và khi hắn hấp thụ sức mạnh hỗn độn, có phải hắn cũng theo nàng đi qua những thế giới đó, nhưng chỉ một thân một mình tiếp nhận tất cả những mặt tối tăm?
Phần thưởng và sức mạnh đều là của nàng, ngay cả trong miệng của hệ thống, Ngu Sở cũng là người thực thi ưu tú, hoàn thành tất cả nhiệm vụ cứu vớt thế giới một cách hoàn mỹ. Còn Quân Lạc Trần, chỉ như một cái bóng thầm lặng mà thôi.
Hắn như vậy sao có thể coi là sống rất tốt tại Ma giới chứ? Chẳng qua là hắn chỉ muốn để nàng an lòng mà thôi.
Nếu không phải vì đòn tấn công của Đế Thiệu Quân, có lẽ Quân Lạc Trần cứ như thế này, rời khỏi Nhân giới trong thinh lặng, quay trở về Ma giới và tiếp tục trấn giữ sức mạnh của mình, từ từ cắt đứt quan hệ với Ngu Sở, âm thầm lặng lẽ.
Nghĩ đến việc hắn gần như che giấu nàng những chuyện này, sắc mặt Ngu Sở trở nên ảm đạm.
Hai người hướng về phía Bắc, Ngu Sở phát hiện khắp nơi trong Ma giới vẫn đang hoạt động, nhưng vừa băng qua khu vực trung tâm, trên mặt đất không có nhà ở thị trấn, cũng không có dấu vết hoạt động của ma nhân.
Cứ như thể đã bước vào vùng đất không người.
Ân Quảng Ly nhận thấy rằng nàng đang dò xét tất cả những thứ này, hắn nói, “Mọi người trong Ma giới đều sợ sư tôn, vì vậy họ tránh xa và không đến gần người. Ngay cả những Ma quân, Ma tướng nếu không có việc cần thiết thì cũng sẽ không đến thăm hỏi.”
Hai người tiến vào vùng đất không người ở phía Bắc, bay một hồi lâu, cuối cùng Ngu Sở cũng nhìn thấy ngọn núi lửa trong ký ức của nàng.
Ngọn núi lửa đang hoạt động này cực kỳ cao và to lớn, khói từ từ bốc lên và những đám mây thấp trên bầu trời gần như hòa quyện vào nhau, dung nham nóng chảy chuyển động chậm rãi trên mặt đất giống như một dòng suối.
Trong cảnh tượng tựa ngày tận thế này, Ngu Sở nhìn thấy đại điện dưới ngọn núi lửa.
So với các chính điện đẹp mắt và được bảo hộ kia ở giới tu tiên, điện Hỏa Sơn này này giống tàn tích cổ xưa hơn, mấy mái hiên và bảng hiệu không còn thấy được nữa, chúng bị một lớp tro núi lửa dày bao phủ.
Ngu Sở bước lên bậc thềm, nàng nhìn chằm chằm vào cánh cửa nặng trịch trước mặt, dừng bước.
Nàng muốn sớm ngày gặp lại Quân Lạc Trần, nhưng khi đi đến bước cuối cùng, Ngu Sở nhìn chằm chằm vào cửa lớn, đột nhiên lại thấy do dự.
Chính nàng cũng chẳng rõ tại sao lòng mình lại thấy do dự.
Ân Quảng Ly nói khá nhiều trên đường đi, nhưng ngay khi đến địa phận của Quân Lạc Trần, hắn lập tức im lặng và cư xử khôn khéo, đứng sau lưng nàng mọi lúc, nàng không cử động, hắn cũng chẳng thúc giục.
Dừng lại một lúc, Ngu Sở mới đưa tay lên, chậm rãi đẩy cánh cửa.
Cánh cửa nặng nề cọt kẹt từ từ mở ra, Ngu Sở ngước mắt lên, nàng nhìn thấy một người đang ngồi trên ngai bảo giữa đại điện, đó chính là Quân Lạc Trần thật, người mà Ngu Sở đã từng gặp hai lần.
Màn sương đen bao phủ khắp cơ thể, còn làn da của hắn trông nhợt nhạt hơn trên nền đen ấy.
Khuôn mặt của Quân Lạc Trần vẫn đeo chiếc mặt nạ lúc trước, hắn cúi đầu, có vẻ như đang ngủ say, trên cổ tay và cổ để trần lộ ra ngoài, có thể nhìn thấy những dấu vết thuật chú màu đỏ.
Khi nhìn thấy ấn chú trên người hắn lần đó ở thành Đế, Ngu Sở không cảm thấy gì khác ngoài nghi ngờ.
Giờ đây, tại nơi này, khi nhìn thấy một lần nữa, Ngu Sở có một cảm giác rất kỳ lạ – nàng cảm thấy trong toàn bộ đại điện, sức mạnh hỗn độn và sức mạnh ánh sáng phong ấn sức mạnh hỗn độn đang quấn lấy nhau, và một trong số đó thuộc về nàng, vang vọng lại nàng một cách mơ hồ.
Ân Quảng Ly búng tay và thắp sáng những ngọn nến cao ở hai bên.
Thời điểm đại sảnh được thắp sáng, Ngu Sở nhìn thấy Quân Lạc Trần ở chính tọa đang cúi đầu ngủ, nhưng phía sau có vô số xiềng xích trên bức tường khóa chặt bóng dáng hắn, gần như chiếm hết cả một bên đại điện.
Quân Lạc Trần bị nhốt lại ở nơi này.
“Lúc nào huynh ấy cũng như vậy sao?” Ngu Sở chau mày hỏi.
Sợi xích phản chiếu trên bóng người kia, chỉ có người tự tay hạ nên những thuật chú này, cũng là Ngu Sở mới có thể nhìn thấy, Ân Quảng Ly chẳng nhìn thấy gì cả.
Ân Quảng Ly hiểu nhầm, còn tưởng nàng đang hỏi về chuyện giấc ngủ say này của Quân Lạc Trần.
“Khi thần thức của sư tôn ở Nhân giới, cơ thể của người luôn ở trạng thái ngủ say.” Hắn nói, “Bây giờ ngươi đã đến đây rồi, cũng đã đến lúc sư tôn tỉnh thức rồi.”
Ngu Sở không quen với sức mạnh ánh sáng chỉ vừa mới xuất hiện trong cơ thể nàng mấy ngày nay, cái mà nàng có được chẳng qua cũng chỉ là sức mạnh ánh sáng như một con đom đóm thôi.
Nhưng bây giờ, sức mạnh ánh sáng xung quanh Quân Lạc Trần dồi dào như mặt trời đang kêu gọi chủ nhân, khiến Ngu Sở không thể không cố gắng hồi đáp.
Cứ như vậy, Quân Lạc Trần đã tỉnh lại.
Lng nguc của hắn khẽ động, sau đó ngẩng đầu lên.
Sau lớp mặt nạ, đôi mi dài và dày của nam nhân khẽ run. Hắn chậm rãi mở mắt ra, trong con ngươi vàng kim ánh lên sự mê man.
Sau vài giây, ánh mắt hắn chạm phải ánh mắt Ngu Sở đang đứng bên cửa, không khỏi kinh ngạc.
Hắn đứng dậy, khẽ hỏi, “Sở Sở?”
Ngu Sở vẫn im lặng, nàng rảo bước tiến về phía Quân Lạc Trần, Quân Lạc Trần cũng bước xuống bậc thềm.
Hai người đối mặt nhau, Ngu Sở đưa tay nhẹ nhàng vén mặt nạ của Quân Lạc Trần lên. Rơi vào tầm mắt nàng là hình bóng quen thuộc kia, Ngu Sở nhìn Quân Lạc Trần một lượt, chắn chắn hắn không gặp phải vấn đề gì thì mới thấy nhẹ nhõm.
“Khiến nàng lo lắng rồi.” Quân Lạc Trần cúi đầu, cất giọng đầy ấm áp, “Ta…”
Lời còn chưa dứt mà hắn đã cảm nhận được một sức nặng rơi trên vai —— Ngu Sở vươn hai tay ra, ôm chặt lấy lưng hắn.
Lời Quân Lạc Trần muốn nói chợt dừng lại trong khoang miệng, hắn sững sờ, ngay cả đồng tử cũng co rút lại.
“Sau này không được phép chết nữa.” Ngu Sở khẽ nói. Vòng tay nàng hơi siết chặt lại, nàng thoáng ngừng lại rồi nói tiếp, “Đừng giấu ta bất cứ điều gì nữa.”
Đôi môi mỏng của Quân Lạc Trần khẽ mấp máy, sau cùng hắn cũng không nói gì.
Hắn tựa cằm lên vai Ngu Sở, duỗi tay ra rồi nhẹ nhàng ôm nàng trở lại.
“… Được.” Quân Lạc Trần nhẹ nhàng đáp lời.
————