.
Đang nói chuyện thì bất ngờ cửa bị đẩy ra, đệ đệ lao vào kéo váy ta rồi cười mỉa mai. Vừa kéo, vừa nói:
“Tỷ tỷ thế mà lại trở thành nha hoàn thông phòng của kẻ khác, có phải đã thất thân rồi không? Tỷ không thấy bản thân mình bẩn thỉu à?”
Nó chỉ mới mười hai tuổi, nhưng thân hình giống như một nam nhân trưởng thành. Gương mặt có vẻ hung tợn, cười lên càng thêm dung tục.
Nhưng mẫu thân ta chỉ mỉm cười rồi âu yếm nhìn nó.
Ta cố gắng kéo váy ra khỏi tay đệ đệ, lấy trong túi ra một ít hạt dưa để dỗ dành, kết quả là nó đảo mắt cái rồi xé toạc chiếc túi đang treo ở thắt lưng ta.
Ta muốn giành lại, nhưng mẫu thân lại bảo: "Tiểu Thảo, đệ đệ con mới tí tuổi thôi. Đừng tính toán với nó.”
Cuối cùng, ta tay không bước ra khỏi nhà.
Ta gặp tên vô công rỗi nghề ở trước cửa , nói qua về tình hình trong nhà rồi nói:
“Nếu như hai ngươi có thể dụ dỗ con trai nhà đó qua đây chơi, ta sẽ cho hai ngươi thêm năm lá vàng."
Sau khi làm xong những việc này, ta trở về căn nhà do Thập Thất thuê và yên lặng chờ đợi.
Ngoài việc đọc sách, ta dành thời gian còn lại để nghĩ về Tạ Hành.
Thực ra, ta chỉ mới ở bên chàng vỏn vẹn vài tháng, thời gian tuy rất ngắn nhưng sự hạnh phúc mà ta có được còn lớn hơn tất cả niềm vui trong suốt mười mấy năm qua của ta.
Chính sự tồn tại của Tạ Hành đã khiến ta biết được tình yêu thương chân chính có dáng vẻ gì.
Cũng chính chàng đã dạy ta rằng không có gì sai khi hay thậm chí muốn những người đã làm tổn thương mình.
Ta nhớ chàng quá.
Trời đã về khuya, ta ngước nhìn vầng trăng ngoài sân, nghĩ về Tạ Hành rất lâu.
.
Đệ đệ không khiến ta phải chờ đợi quá lâu.
Buổi tối ba ngày sau đó, mẫu thân đến gặp ta với bộ dạng lôi thôi, tóc tai bù xù cùng đôi mắt ngập tràn hoảng hốt.
Bà nói, “Tiểu Thảo, con phải cứu đệ đệ con. Nó nợ người ta tiền, bọn họ nói nếu chúng ta không trả đủ nợ sẽ tay đệ đệ con.”
Ta hỏi bà “Đệ đệ nợ bao nhiêu tiền?”
Bà đảo mắt nói “Một nghìn lượng.”
Mẫu thân đang lừa ta.
Lúc chiều, ta cùng Thập Thất đã đến đó để trả công cho người bọn họ, cũng đã nghe nói đệ đệ mượn của người ta lượng bạc.
Nhưng không sao, có vay có trả, nên mượn càng nhiều càng tốt.
Ta bảo bà ấy đợi một lát rồi vào phòng lấy ra một nghìn lượng bạc.
Có lần thứ nhất, thì tất nhiên sẽ có lần thứ hai, thứ ba.
Ta đưa tiền một cách sảng khoái. Gan của đệ đệ cũng ngày một to ra.
Lần thứ ba tìm đến cửa, không chỉ có phụ thân và mẫu thân, còn dẫn theo đệ đệ cùng nhau đến.
Phụ thân làm ra bộ dáng rất khí khái nói: “Tiểu Thảo, đệ đệ con thua một ít tiền, con là tỷ tỷ, trả thay đệ đệ cũng là lẽ đương nhiên mà, đúng không?”
Ta cười, hỏi: "Lần này lại phải trả bao nhiêu?"
Mẫu thân duỗi ba ngón tay về phía ta: "Ba mươi vạn lượng."
Khẩu khí không nhỏ.
Ta gật đầu, lấy trong túi ra một con ném xuống đất trước mặt bọn họ: "Ta có thể trả thay hắn, lấy một ngón tay đổi một nghìn lượng đi"
Mẫu thân lập tức thay đổi sắc mặt, kéo đệ đệ ra phía sau bảo vệ, sắc bén hỏi ta: "Ngươi là có ý gì?!"
"Nghe không hiểu tiếng người sao? Chặt một ngón tay, đổi một nghìn lượng."
Ta cười với bà, "A, ta quên mất, đệ đệ của ta chỉ có mười ngón, còn không đủ ba mươi vạn lượng. Vậy phải làm sao đây? Hay là tính thêm tay của người cùng phụ thân?”
Mẫu thân thoắt cái thay đổi sắc mặt, trở nên hung ác, phụ thân phía sau muốn xông lên, bọn họ cũng như vô số lần trước đây, không muốn nhiều lời liền muốn xông vào đánh ta.
Tuy nhiên, bọn họ chưa kịp làm gì thì đã bị Thập Thất cùng thị vệ ấn xuống đất, bắt cả quỳ xuống.
Ta chau mày, bất lực ra lệnh:
“Thập Thất, đến dạy dỗ bọn họ đi.”
“Dạ.”
Thập Thất ấn đầu phụ thân xuống đất
“Nói theo ta --- Tham kiến Quý phi nương nương”.
Trán của ông ta đập xuống mặt đất, tạo ra một âm thanh giòn giã.
Ta đứng trước mặt họ, im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trước đây, có lúc ta từng nghĩ rằng, sẽ có ngày ta bị bọn họ đến . Nhưng vào lúc này đây, vô số câu hỏi, bất bình và khao khát dồn nén trong lòng ta trước đây dần dần tan biến.
Sau khi quỳ lạy, mẫu thân ngẩng đầu lên nhìn ta chằm chằm, ánh mắt chứa đựng sự căm phẫn lẫn hoảng sợ: "Tiểu Thảo, mày điên rồi!"
“Đúng, ta điên rồi!” Ta nhếch môi nhìn xuống:
“Ta không phải Tiểu Thảo, tên ta là Phù Tang, là Quý phi được Hoàng thượng đích thân sắc phong.”
Bà ta trợn mắt nhìn ta rồi lại quay đầu nhìn Thập Thất ở phía sau, cuối cùng nhận ra ta không phải nói đùa.
“Quý…Quý phi… Con giờ đã trở thành Quý phi, vậy thì càng nên mang ta, phụ thân con, cùng đệ đệ vào cung để cùng hưởng vinh hoa phú quý mới đúng chứ.”
Ta đã hết kiên nhẫn, càng không muốn tiếp tục nghe bà ta nói, chỉ đi đến nhặt con dao dưới đất lên, ngắm nhìn lưỡi dao sắc bén một lúc rồi cắm thẳng vào vai của đệ đệ.
Cùng lúc tiếng hét như heo bị chọc tiết của nó vang lên, mẫu thân hai mắt trợn trừng, rống lên:
“Phù Bảo!! —— Lâm Tiểu Thảo, sao mày dám ----”
Ta mặc kệ, chỉ ngồi xổm xuống, nhìn đệ đệ mồ hôi nhễ nhại, suýt nữa thì ngất đi, cười hỏi:
"Có đau không?"
Nó mở miệng, mỗi âm tiết thốt ra vô cùng khó khăn: "Đau..."
"Lúc trước, khi ngươi ta bằng búa rồi cắm thanh tre vào cánh tay ta, ta cũng rất đau."
Ta rút con ra, rồi tùy ý ném nó sang một bên. Sau đó, trong ánh mắt đầy căm hận của mẫu thân, ta bước đến gần bà, đưa tay ra, tát vào mặt bà hai cái rồi ném cả một bình trà nóng, từ đầu đổ xuống.
Cuối cùng, ta ngồi trở lại chiếc ghế bành, chống cằm, nhẹ nhàng dặn dò Thập Thất: "Chặt ngón tay của bọn họ, rồi đưa đến sòng bạc để trả nợ."
Thập Thất cũng là người đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, vẻ mặt không chút dao động, hỏi ta:
“Nương nương, sau khi chặt xong ngón tay, thì những người này nên xử trí thế nào ạ?”
Ta nghĩ một lúc: "Mùa xuân bây giờ vẫn còn lạnh, băng trong hào có lẽ đã tan nhiều. Cứ để chúng ngâm mình trong nước băng đi. Nếu chúng có thể sống sót trong một giờ thì vớt lên rồi thả về nhà"
“Nếu không sống nổi thì sao?"
Ta cười, lãnh đạm nói: "Vậy thì ."
Giữa những lời của một nhà ba người nọ, Thập Thất cùng thị vệ tiến đến bịt miệng, kéo họ xuống.