“Lớn mật! Tuần tra ban đêm mà còn có thời gian nói chuyện phiếm pha trò! Các ngươi là người doanh trại nào?”
Khi đang lúng ta lúng túng giải thích, đột nhiên nghe một tiếng gào to phía sau. Ta càng hoảng sợ, cuống quít quay đầu lại. Người nọ một thân nhung trang, tay phải cầm kiếm đứng phía sau ta, ánh lửa doanh trại chiếu rọi khuôn mặt gã, quang ảnh phân minh.
Ta sợ sệt.
Gã cũng kinh ngạc. Khuôn mặt cương nghị ổn trọng chỉ trong chốc lát trở nên thất thần, gã nhìn ta, lúng túng, đôi mắt trong khoảnh khắc trở nên trắng dã.
“Tiểu Hầu gia!” Dường như phát hiện ra điều gì đó, gã hét to một tiếng, vui mừng chạy tới.
Tùy tiện mượn cớ đuổi Vương Hổ đi, chúng ta tới một chỗ không người sau doanh trại. Trầm Giang nói là muốn cùng ta ôn chuyện một phen, đợi khi ngồi xuống, rồi lại chỉ nhìn ta do dự trầm mặc. Khóe mắt gã đã có nếp nhăn, trên mặt rõ ràng ghi lại vài dấu vết chiến trường phong trần cùng tang thương, từ lâu không còn là một người trẻ tuổi nữa. Trong đầu hiện lên hình ảnh cùng gã uống rượu Hoa Điêu ngày ấy, bất quá ba năm không gặp, dường như đã mấy đời…
“Ngươi…”
“Tiểu Hầu gia…”
Trăm miệng một lời.
Ta không khỏi bật cười.
Hắn có điểm quẫn bách, cúi đầu, cũng ngượng ngùng mà cười rộ lên: “Tiểu Hầu gia, mấy năm nay ngươi thế nào?”
“Ngươi không nhớ rõ sao? Ta đã không còn là tiểu Hầu gia nữa.” Ta nhàn nhạt sửa lời.
Gã sửng sốt, đỏ mắt: “Vâng…”
Ta nhanh chóng chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, kể ngắn gọn những ngày qua. Mẫu đơn Lạc Dương, sơn trà Đại Lý, hải đường nước Thục, hoa quế Hàng Châu, không mục đích mà đề cập đến, tựa như tất cả mọi chuyện khác chưa từng phát sinh, ta khoái trá mà cảm nhận thái bình thịnh thế ——…
Lời kể thật êm tai.
Cuối cùng, đến phiên ta hỏi hắn: “Ngươi thì sao?”
Trầm Giang cười đến ngại ngùng, kể liên miên những chuyện từ sau khi ly biệt. Sau khi từ biệt, gã theo Lý Ngự Sử tới Tây Khương, liều mạng giết địch, lập không ít chiến công to nhỏ, sau lại chiến thắng khải hoàn, được Lý Ngự Sử tại Kim Loan điện dốc lòng đề cử chức “Tây Xuyên chiếu tướng”. Lần này triều đình phái Bùi Chương đại tướng quân đi, gã cũng phụng mệnh đem hai vạn quân Tây Xuyên toàn lực giúp đỡ.
Gã nhếch môi cười, bất giác ưỡn ngực: “Nhi tu thành danh tửu tu túy (trẻ học thành danh, rượu uống say)—— câu tiểu Hầu gia nói, Trầm Giang vẫn ghi nhớ trong lòng!”
Ta lần này thực sự cười lớn, cố sức vỗ vỗ vai gã —— ta thật tâm vui vẻ cho gã: “Đúng! Đúng! Nhi tu thành danh tửu tu túy! Khi đó ta còn nói ‘ tương lai nếu ngươi trở thành danh tướng một phương, ta với ngươi ra ngoài, lại cùng nhau uống rượu ’. Ngươi nhớ chứ? Không nghĩ tới ngày hôm nay những lời này lại ứng nghiệm.”
Gã thu liễm ý cười, chần chờ hỏi: “Tiểu Hầu gia… Ngươi… Ngươi tới nơi này, hoàng thượng có biết không?”
Chạy theo hàng vạn hàng nghìn hướng, cuối cùng kết quả vẫn ở nơi đây.
Đã bốn năm lưu quang thâu hoán, lẽ nào thật sự muốn liều chết triền miên? Sinh ly tử biệt đã đều kết thúc, bất quá nếu muốn cầu một kết thúc cuối cùng, thì dù duyên đã hết, lại muốn để hắn biết hay sao? —— Ta vốn kiên trì biến mất, không vướng vào bất cứ gút mắc gì, kinh làm ra bất cứ một cố sự nào, cũng chẳng có cái gì “phấn khích”.
Trầm Giang phỏng đoán sắc mặt của ta, cẩn cẩn dực dực mở miệng: “Đao kiếm không có mắt, tiểu Hầu gia nên tự trân trọng, vì cái gì lại dấn thân vào nguy hiểm?”
“Hảo nam nhi chẳng lẽ chí không ở bốn phương?” Suy nghĩ tự động nổi chìm, ta thuận miệng nói cho có lệ.
Bóng đêm dần bị ánh dương lấn át
Trầm Giang bỗng nhiên lo lắng thở dài: “Năm ngoái ngắm nguyên tiêu trong cung, phiên bang cống nạp một hộp mùi thơm lạ lùng, thực sự là thơm quá! Mở nó ra, toàn bộ cung thành đều ngửi được. Hoàng thượng nhìn nửa ngày, chỉ nói ‘ Cất đi, trường tồn với thời gian, chỉ có cây phật thủ mới là hương trung quân tử. Đáng tiếc hôm nay Khảm Xuân điện không còn nữa. ’ ”
“…”
“Cứ mỗi lần quay về kinh báo cáo công tác, hoàng thượng luôn luôn cùng ta nói chuyện trước kia, có một lần ta không cẩn thận nói ra chuyện cùng ngài uống rượu trong đêm đại hôn của hoàng thượng, kết quả hôm sau đã xuống chiếu bắt Thiệu Hưng phủ hàng năm hàng năm cống nạp một trăm vò rượu Hoa Điêu thượng hạng… —— tiểu Hầu gia, xin thứ cho Trầm Giang nói thẳng, sa trường vô tình, nhưng nếu vạn nhất, một mình hoàng thượng làm sao chống đỡ?”
Ta quay đầu đi, cự tuyệt đáp lời. Gã không nhận được câu trả lời của ta, cũng chỉ có thể trầm mặc.
Ta thường xuyên mê mang, ta cùng Trọng Hoa, sao lại đi đến kết cục như ngày hôm nay? Còn nhớ rõ trên sân rồng hắn đã nổi giận ra sao, ta đứng trong Khảm Xuân điện, ngắm nhìn hồ nước lung linh… Đến tột cùng là vì cái gì long trời lở đất mà người người oán trách gia cừu quốc hận, trời xanh nghiến răng thống hận, thế như chẻ tre, nước chảy đá mòn, núi cao nguyệt tiểu, bỏ đá xuống giếng, vong tình phụ nghĩa, sét đánh ngang tai, vì lý do gì mà đi khắp trời nam đất bắc không chịu quay đầu lại? Thật nực cười?! —— Không biết lý do, chỉ còn đây những mảnh vụn lặng im…
Nghĩ đến Trọng Hoa, có lẽ cũng lo sợ nghi hoặc giống nhau chăng.
Hành lang gấp khúc một tấc tương tư, đã mất đi bao tháng năm tiều tụy?!