"Tỷ yêu muội."
______________________
Edit: FAFOEVER.
Rượu đổ xuống, từ khe rãnh, hẻm núi, đồng bằng chảy qua, phảng phất như từ trên trời chảy xuống, đổ xuống mặt đất làm nước ngập khắp nơi lao nhanh thành suối nước con sông, này phong cảnh cực kỳ mỹ lệ.
Hạ Kinh Chập nếm tới hương vị ngọt lạnh thấm cả tâm can, còn mang theo một mùi thơm khác, là mùi hương tản ra từ túi thơm, duy nhất chỉ thuộc về Hứa Kiều, trộn lẫn với rượu, càng làm người say mê hơn.
Trong lúc nhất thời, Hạ Kinh Chập chỉ cảm thấy trước mắt toàn là màu hồng tươi đẹp, còn có xanh nhạt chói mắt (mạch máu), phụ trợ cho nhau, đan xen kết hợp, môi nhiễm đến rượu, yết hầu toát ra một trận khô nóng, trong mắt cũng sa vào ý tình.
"Ngươi làm càn!"
Hứa Kiều giật giật, dây xích màu đen trên cổ tay cấm chế thuật pháp của nàng, va chạm tạo thành âm thanh "leng keng, leng keng" thanh thúy, ngày thường nghe tới sẽ cảm thấy tương đối vui tai, nhưng bởi vì lúc này không khí ái muội, lại càng giống như là đang chứng kiến một tội lỗi sai trái vậy, thời thời khắc khắc nhắc nhở hai người đang làm chuyện hoang đường gì.
Hạ Kinh Chập ôm mặt nàng, nhìn trên mặt nàng bởi vì tức giận mà trở nên đỏ ửng, trong lúc nhất thời lại càng si mê, nàng thấp giọng mà khen: "Đôi mắt của sư tỷ thật đẹp, so ngôi sao trên trời còn đẹp hơn——"
"Nhìn xem, muội trước kia cũng không biết sư tỷ khi tức giận lên lại đẹp như vậy, đúng là đệ nhất tuyệt sắc của Côn Luân phái chúng ta."
Cô tựa hồ uống say, hôn lung tung giống như ngọn lửa, thiêu vào trên mặt Hứa Kiều, đến cổ, lại cứ thế lan ra khắp nơi, đến mức Hứa Kiều rõ ràng nằm ở trên giường ngọc lạnh băng, nhưng lại nhiệt đến hô hấp đều rối loạn.
"Hạ, Hạ sư muội......"
Hứa Kiều ý thức được không thể cùng tiểu biến thái cứng rắn, ôm hi vọng cuối cùng, lấy ngữ khí mềm mại chưa từng dùng, ý đồ cùng nàng thương lượng, giảng đạo lý:
"Làm chuyện như này, tổn hại luân lí, ngàn vạn không ổn, tỷ coi như muội hôm nay là bị nóng đầu, muội nếu bây giờ để tỷ rời đi, trở lại trong môn phái, tỷ đối với chuyện hôm nay sẽ im bặt không nhắc tới......!Muội nếu không tin, tỷ sẽ phát tuyên thệ——"
Giọng nói của nàng có chút đứt quãng, đối với một màn trước mặt này không muốn nhìn, nghiêng đầu qua một bên, hơi hơi thở dốc mà mở miệng.
Hạ Kinh Chập ngẩng đầu lên, thấy nàng đối chuyện hoang đường này không muốn nhìn, bỗng nhiên vươn tay lên, bóp cằm nàng, cường ngạnh xoay mặt nàng đến chính diện.
Bị phong ấn tâm pháp chính là Hứa Kiều, cũng không phải Hạ Kinh Chập, cho dù nàng lúc này vẫn chưa có tức giận, nhưng chỉ mới dùng một chút lực, Hứa Kiều đều cảm giác như cằm mình như sắp bị bóp nát, không khỏi sinh ra vài phần tức giận, nhíu chặt mày trừng nàng.
Hạ Kinh Chập nhìn chăm chú vào cặp mắt đen phủ một tầng giận dữ kia, bên môi nở ra một nụ cười ngọt ngào, ý cười lan qua cả giọng nói, liền làm thanh âm của nàng càng quyến rũ hơn.
"Nóng đầu? Sư tỷ, muội không có nóng đầu."
"Muội chờ đợi ngày này, đợi đã rất lâu——"
"Để muội ngẫm lại, tâm tư này là bắt đầu từ khi nào nhỉ......!Ước chừng là ánh mắt đầu tiên đi, lần đầu tiên khi muội nhìn thấy sư tỷ, muội liền suy nghĩ, mình là nhìn thấy thần tiên sao? Thế gian này sao lại có một người đẹp đến thế?"
Nhìn nàng trong ánh mắt lưu luyến si mê ái mộ, nghe thấy nàng thì thào, Hứa Kiều đáy mắt lại là cực kì tỉnh táo.
Giống như lây dính một thân mùi rượu, liền đạo phục đều bị xé rách cũng không phải nàng, nàng cứ như vậy nghe Hạ Kinh Chập kể ra tình yêu đối với nàng, không buồn không vui, không hề dao động, phảng phất như đang nghe chuyện xưa của người khác vậy.
Hạ Kinh Chập lời nói đến một nửa, nhìn đến đôi mắt không chút gợn sóng kia, dừng lại, buông tay ra, nhìn thấy trên cằm trắng nõn in đỏ dấu tay, trong mắt liền nổi lên vài phần thỏa mãn, lại hỏi tiếp Hứa Kiều:
"Sư tỷ vẫn không thay muội giải thích nghi hoặc sao? Sư tỷ còn chưa nói, tỷ rốt cuộc có phải thần tiên hay không."
Hứa Kiều thấy nàng tạm ngừng hành động điên cuồng, trong lòng thở phào một hơi, thầm nghĩ cốt truyện này có lẽ vẫn còn cứu được, tại vì hệ thống có nói, nếu như nàng không sửa chữa kết cục thành công, liền sẽ tiếp tục xuyên qua từng quyển từng quyển một......
Nàng chỉ muốn chính mình sinh hoạt an ổn qua ngày, cũng không muốn chính mình trong tiểu thuyết trải nghiệm qua kinh tâm động phách gì đó, bị vai chính liên lụy đến không được bình yên, nửa đêm đang ngủ ngon lành thì bị âm thanh trong não đánh thức đi cứu người, thật sự là quá không tốt.
Hạ Kinh Chập nghe thấy Hứa Kiều bình tĩnh mà trả lời: "Không phải."
Nghe câu trả lời như thế, cô bật cười, nở rộ giống như những bông hoa bỉ ngạn ngoài kia, vô ý lộ ra ba phần tà mị.
"Nhưng muội cảm thấy sư tỷ chính là."
Nàng bỗng nhiên nói sang chuyện khác: "Sách cổ Côn Luân ghi lại, vào thời thượng cổ, chư thần ở Tiên giới vẫn chưa ngã xuống, thần tiên cảm ứng được Thiên Đạo, cùng thiên cùng thọ, đối sinh linh ở nhân gian đối xử bình đẳng, cái gì gọi là thần tiên? Là chặt đứt thất tình, đoạn tuyệt lục dục, coi vạn vật vì sô cẩu."
[] Thất tình: sắc thái biểu cảm của con người; Lục dục: nguyên nhân khiến con người yêu mến ai đó.
Vạn vật vì sô cẩu: vạn vật như chó rơm, ý chỉ thứ đồ tầm thường, không giá trị.
"Sư tỷ nghe một chút, này có giống tỷ không?"
Hứa Kiều vẫn như cũ bình tĩnh trả lời: "Ta không phải thần tiên."
Hạ Kinh Chập mỉm cười phản bác: "Như thế nào không phải? Côn Luân từ trước đến giờ, liền chưởng môn đức cao vọng trọng tu hành ba ngàn năm, cũng chém không đứt tư tình, cùng tứ trưởng lão cẩu thả với nhau, càng đừng nói đến đệ tử ở dưới, nhìn diện mạo đẹp đẽ, sau lưng làm chuyện dơ bẩn lại vô kể."
"Đệ nhất môn phái tu tiên ở nhân gian còn như thế, huống gì ở nơi khác?"
"Chỉ có tỷ, sư tỷ, chỉ có tỷ là không giống." Nói đến này, Hạ Kinh Chập điên cuồng giữa mày thoáng ẩn đi, bây giờ giống như sủng vật ngoan ngoãn, ghé vào trên người Hứa Kiều, không chê phiền mà cứ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, giống như tình nhân với nhau, liền nói chuyện đều là ôn nhu.
Ánh mắt nàng lộ ra vài phần hoài niệm: "Tổ mẫu muội bị người trong thôn lừa, liền đi vào núi tìm mật lại bị gấu đen đoạt mạng, khi trở lại thôn, muội muốn tiến lên chất vấn, thiếu chút nữa bị người sống sờ sờ đánh chết, thôn dân đều là lạnh nhạt mà đi qua, chỉ có tỷ, sư tỷ đã cứu muội, mang muội đi Côn Luân."
"Tỷ dạy muội nhập đạo, mang muội học thuật pháp, khi đó muội suy nghĩ, sư tỷ nhất định là người thiện lương nhất trên đời."
Hứa Kiều yên lặng nghe nàng hoài niệm, cũng không lên tiếng đánh gãy, cũng như nghe lại tuyến cốt truyện này, muốn tìm ra tại sao lại phát triển tới một bước như này.
Nhưng ngữ khí của Hạ Kinh Chập chớp mắt lại thay đổi:
"Muội không phải đệ tử chính thức của Côn Luân, nhập phái khó tránh khỏi bị người coi thường, thậm chí chịu người khinh nhục, muội ngày ngày mang theo thương tích trở về phòng, không nghĩ làm sư tỷ phát hiện ——"
"Thẳng đến có một ngày, muội thấy sư tỷ ở bên ngoài nhà ăn cứu một con chó suýt bị các sư huynh đánh chết."
"Tỷ đem con cẩu đó mang về bên người, cũng không quan tâm cẩu đó khi nào đi, khi nào trở về, chỉ là đúng giờ uy cơm cấp nước......!Thấy nó bị thương liền băng bó cho nó, cũng không đi tìm nguyên nhân, lúc ấy muội cảm thấy hoang mang, không biết sư tỷ đến tột cùng có thích cẩu đó hay không."
"Sau lại, hồng thủy (lũ lụt) ở nhân gian làm người chết vô số, thẳng đến khi tới gần chân núi Côn Luân, trưởng lão mới phái đệ tử suất chúng xuống cứu giúp, sư tỷ cũng đi, thấy tình cảnh ngày đó, lại không có chút xúc động nào, giống như chúng đệ tử vô tình.
Nhưng khi trên đường về, sư tỷ nhìn thấy ven đường có con trâu sắp bị người kéo đi làm thịt, trên người còn có con non, lại vung tiền như rác, đem trâu mua tới, mang ra sau núi phóng sinh."
"Ở một khắc đó, muội mới hiểu được, sư tỷ trong lòng có một bộ quy tắc, đối xử với sinh linh trên thế gian này, tỷ đều có cân nhắc ——"
"Mà ta, cùng con cẩu, con trâu kia mà sư tỷ cứu, thật ra từ đầu đến cuối đều không có gì khác nhau."
Hạ Kinh Chập kể xong ngừng lại, nàng thanh âm càng nhẹ, bên trong giống như cất chứa bi thương không xóa nhòa được, đó là tuyệt vọng mà ngôn ngữ không thể miêu tả, đến từ người mà cô đã từng gửi gắm toàn bộ hy vọng.
Nhưng cô cuối cùng phát hiện, tình yêu của người đó lại từ bi cũng lại lạnh nhạt đến như vậy.
Tựa như thần tiên giống nhau.
Nàng biết được tất cả, vạn vật trên thế gian nàng đều rủ lòng thương, ai cũng không chiếm được nàng thiên vị.
Người như vậy, một khi cảm thụ qua ôn nhu của nàng, thấy nàng tốt, lại có ai bỏ được mà buông ra? Lại có ai không nghĩ độc chiếm tình yêu của nàng, làm nàng tràn ngập thương tiếc chỉ vì chính mình?
Hạ Kinh Chập thừa nhận, chính mình là điên rồi, cô điên rồi nên muốn có được tình yêu của sư tỷ.
Nhưng vào lúc này, Hứa Kiều tựa như thở dài mà nhẹ nhàng nói: "Hạ sư muội, muội say rồi." Nàng thanh âm trời sinh mang theo nhu hòa, chỉ thoáng mang theo một chút cảm xúc mềm mại, lọt vào tai, lại như vô tận quan tâm.
Hạ Kinh Chập chua xót bật cười, cô ghé vào trên người Hứa Kiều, nhìn vào đôi mắt tỉnh táo của nàng, liền tức giận đều tiêu tán, đôi mắt không vui không buồn nhìn lại, cô nói: "Muội là say, sư tỷ nguyện ý lừa gạt muội sao? Chờ muội tỉnh rượu, nói không chừng đã quên hết tất cả."
"Muội muốn tỷ lừa gạt muội như thế nào?" Hứa Kiều rũ xuống đôi mắt, lông mi giống như cây cỏ dưới nước, nhu thuận mà cong xuống.
Hạ Kinh Chập thuận thế đưa ra yêu cầu: "Sư tỷ có thể nói câu yêu muội không?"
Hứa Kiều không chút do dự, ngữ khí vẫn nhàn nhạt: "Tỷ yêu muội."
Hạ Kinh Chập ngây ngẩn cả người.
Cảm giác say mê man trong mắt rút dần, hai má hơi phiếm hồng cũng dần tiêu tán.
Đứng thẳng dậy, Hạ Kinh Chập cười thực nhẹ, âm cuối phiêu ở trong không khí, nhanh đến không nghe ra cảm xúc gì.
"Sư tỷ."
Cô cong khóe môi, cười đến khó coi: "Tỷ thật sự không có tâm."
Cô cho rằng nghe được Hứa Kiều nói một tiếng "Yêu", là mơ mộng hão huyền trong cuộc đời của cô, kết quả lúc này được đến, cô mới biết, đây là câu nói tàn nhẫn nhất mà cô cả đời này nghe được.
Người này môi rõ ràng mềm mại như vậy, liền mỗi câu nói ra đều mang theo hương thơm như hoa, nhưng tại sao......!Lại cay đắng giống như thuốc độc vậy?
Hứa Kiều nói câu này đâu ra "Tỷ yêu muội", rõ ràng là......!Tỷ không yêu muội.
"Muội đúng là đã say, mới có si tâm vọng tưởng như vậy ——"
"Thôi, sư tỷ nếu không có tâm, có thai cũng là giống nhau."
Nói, Hạ Kinh Chập mơn trớn môi Hứa Kiều, cảm xúc trong mắt đều lạnh xuống.
Hứa Kiều chỉ cảm thấy giữa môi bị nhét vào đồ vật, đang muốn dùng đầu lưỡi để đẩy ra, đồ vật kia cũng đã tan ra, hóa thành nước chảy vào trong cổ họng.
"Ngươi cho ta ăn cái gì?" Nàng hỏi.
Hạ Kinh Chập thương tiếc mà sờ sờ mặt nàng, cười đến động lòng người: "Là đồ tốt, muội nghe nói trước khi sư tỷ tới Côn Luân, là Hồ tiên trên núi đâu, cũng không biết mỹ mạo như thế nào."
"Đây là......!Hóa Hình Đan?" Hứa Kiều hậu tri hậu giác phát hiện, chỗ tai của mình có chút ngữa, sau mông cũng toát ra ngứa ngáy, giống như trong thân thể có cái gì sắp ra ngoài.
Ngay sau đó ——
Có cái đồ vật lông xù xù hiện ngay cạnh người.
Hứa Kiều mở to hai mắt, nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy một cái đồ vật lớn màu trắng xõa tung......!Cái đuôi?
Từ từ.
Đây là đuôi của chính mình???
Nàng còn đang nhận diện, đuôi dài trắng xù đã bị người nắm lên, cùng lúc đó, Hứa Kiều cảm giác được một dòng điện tê dại từ phía sau chạy dọc sống lưng.
Hạ Kinh Chập cười đến tà mị, cúi người nhìn nàng chậm rãi nói: "Sư tỷ không yêu muội, không biết có thể yêu đuôi của chính mình không?"
.....
Khoảng nửa canh giờ sau.
Trong phòng truyền đến âm thanh khóc thút thít mang theo kiềm chế, sau đó là âm thanh mang theo ý vị trêu đùa vang lên:
"Sư tỷ làm sao lại không nói lời nào? Là không thích đuôi của mình sao?"
"Nhưng muội thấy tỷ đều cao hứng mà khóc ra tới, nhìn xem, vải lụa lót này đều bị tỷ làm ướt, liền lông xù trên đuôi đều vuốt không thuận rồi."
"Sư tỷ sao lại không nói gì?"
Không bao lâu, một thanh âm khàn khàn kiềm chế vang lên, dây thanh đều đang run rẩy, phảng phất hàm chứa sợ hãi: "Không......!Không thích......"
Thanh âm còn lại trêu đùa đến tùy tiện, không nhanh không chậm mà tuyên cáo: "Nhưng muội thích nha.".