"Ở thế gian này, tỷ thích nhất là muội."
___________________________________
Edit: FAFOEVER.
Lúc này càn quấy đến cùng.
Ma giới không phân ngày đêm, bầu trời kia vĩnh viễn là sáng mờ ảo, lại giống như nhấn chìm trong hắc ám.
Hứa Kiều ngất đi tỉnh lại vô số lần, khi mở mắt, trong phòng vẫn là nến đỏ cháy như cũ, không có biến hóa gì.
Nếu cường ngạnh nói có, thì thật là có.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trên người mình được đắp một tấm chăn lụa, hoa văn trên chăn thêu uyên ương nghịch nước vô cùng tinh xảo, chất liệu vẫn là một màu đỏ lóa mắt, mà thân thể tựa hồ đã được tắm rửa sạch sẽ, không có cảm giác dính nhớp khó chịu phía trước.
—— Hạ Kinh Chập cũng không biết đã chạy đi đâu.
Nếu không phải nơi nào đó trên người nàng vẫn đang tàn lưu cảm giác đau đớn, nàng sẽ cho rằng những chuyện hoang đường trước đó chỉ là giấc mơ.
Âm thanh của hệ thống lúc này vang lên: 【 Kiểm tra đo lường giá trị hắc hóa của Hạ Kinh Chập đến ., thỉnh ký chủ mau chóng có cách giải quyết.
】
Hứa Kiều giật giật, phát giác dây xích trên tay tựa hồ dài hơn một chút, nàng hít khí lạnh ngồi dậy, chỗ trầy xước trên cổ tay do đeo xích đã được bôi thuốc.
Nhưng tâm pháp lẫn công lực của nàng lúc này vẫn bị phong bế, nếu không vết thương nhỏ như này, ngồi xếp bằng vận chuyển công khí một lúc liền sẽ không lưu lại dấu vết gì, bôi thuốc chỉ làm điều thừa.
Thân thể không quá thoải mái, liền thay đổi sang tư thế nằm, lười biếng mà ở trong lòng hỏi hệ thống: "Ngươi phía trước như thế nào không hé răng? Lúc này ta tay trói gà không chặt, nàng cũng không thấy bóng dáng, ta đi đâu tìm người?"
Hệ thống trầm mặc hai giây, thành khẩn nói: 【 Lúc đó kiểm tra đo lường có hình ảnh không hài hòa xuất hiện, bổn hệ thống tiến vào hình thức che chắn.
】
Hứa Kiều an tĩnh trong chốc lát, trì độn mà phát ra một tiếng "A".
Sau đó nàng hỏi: "Cho nên ngươi không có biết đến nữ nhi của ta, à không, vai chính của ta kỹ thuật có bao nhiêu tốt a?"
Thức hải một mảnh yên tĩnh.
Hứa Kiều tiếc nuối mà thở dài một hơi, "Thật đáng tiếc, ta vốn đang muốn cùng ngươi thảo luận một chút, ta rõ ràng chưa cho nàng thắp sáng qua kỹ năng ở phương diện này, nàng như thế nào liền biết tới nhiều thứ như vậy?"
"Chẳng lẽ vai chính trong tiểu thuyết đều có thiên phú dị bẩm ở phương diện này sao?"
Hệ thống phát ra âm thanh khó hiểu: 【 Thảo luận này thuộc về chủ đề không hài hoà, nhưng ta ở trên người ký chủ đo lường được cảm xúc thẹn......】
Hứa Kiều tâm thái vững vàng mà trả lời: "Đại khái là bởi vì đây là cái thế giới giả thuyết, cho nên ta coi đây giống như chơi một trò chơi vậy?"
Hệ thống: 【 Đây là thế giới chân thật.
】
Hứa Kiều: "Ồ."
Hệ thống nói chuyện cùng nàng gần như tự bế, trầm mặc trong chốc lát, chân thành kiến nghị: 【 Thỉnh ký chủ đàm luận về chủ đề mà ta có thể tham gia.
】
Hứa Kiều lơ đễnh liếc nhìn cổ tay của mình, ngữ khí tùy ý: "Vậy đi, hiện tại chúng ta tìm biện pháp mở cái dây xích này ra, ta liền ra ngoài tìm hiểu một chút Hạ Kinh Chập cái kỹ thuật kia.....!à không, giá trị hắc là chuyện như thế nào."
Nàng hỏi: "Ngươi có thể giúp ta phá nó sao?"
Hệ thống: 【 Không thể.
】
Hứa Kiều: "Vậy giúp ta khôi phục công pháp?"
Hệ thống: 【 Không thể.
】
Hứa Kiều buồn bực: "Vậy ngươi làm được cái gì?"
Hệ thống: 【 Cổ vũ cho ký chủ.
】
Hứa Kiều chỉnh lại tư thế nằm ngửa tiêu chuẩn, hai tay bắt chéo để trên bụng, vẻ mặt bình thản, ngữ khí bằng phẳng: "Quên đi, ngồi chờ chết vậy."
Nàng nói được thì làm được, nằm ở trên giường ngọc không nhúc nhích, mãi đến khi cửa gỗ truyền đến động tĩnh.
.....
Hạ Kinh Chập đẩy cửa vào, trên người vẫn là bộ y phục màu đen bất cận nhân tình kia, bó sát vào eo, trông cực kỳ giỏi giang, nếu nói có gì khác với trước đó, thì chính là mùi máu tươi trên người càng nồng đậm hơn, mới vừa đẩy cửa ra, sát khí dày đặc liền ập vào.
"Sư tỷ tỉnh sao?"
Hứa Kiều chớp chớp mắt, đem tầm mắt từ trên trần nhà nhìn xuống màn che, sau đó mới dịch tầm mắt về phía Hạ Kinh Chập, nhan sắc xinh đẹp của đối phương lọt vào trong mắt, mới nghe Hứa Kiều chậm rãi mở miệng hỏi:
"Ngươi giết người?"
Hạ Kinh Chập nghe thấy thanh âm của nàng còn khàn khàn vẫn chưa khôi phục bình thường, đi đến bên bàn cầm bình rượu, tùy tiện làm cái thuật pháp, ánh sáng chợt hiện, sau đó rượu bên trong liền biến thành nước suối.
Cô lòng bàn tay vận chuyển công pháp, chỉ chốc lát sau, liền cảm giác được bình bạc trở nên ấm áp.
Sau đó, Hạ Kinh Chập lấy một cái ly, đổ nước ấm vào mang đến bên mép giường cho Hứa Kiều, muốn đỡ nàng lên uống nước.
Hứa Kiều vốn dĩ không muốn cùng nàng thân mật mà hầu hạ như vậy, duỗi tay muốn cầm ly nước, lại nghe Hạ Kinh Chập cười hỏi: "Sư tỷ lại không nghe lời?"
Nàng động tác cứng đờ lại, liền tùy ý Hạ Kinh Chập đem nước để đến bên môi.
Người này hình như cực kì thích cảm giác chăm sóc cho nàng, bởi vì Hứa Kiều từ động tác của nàng cảm nhận được sự vui vẻ.
Chờ đến Hứa Kiều uống được nửa ly nước, Hạ Kinh Chập mới lộ ra biểu tình vừa lòng, cẩn thận xoa xoa môi nàng, trả lời vấn đề ban nãy của Hứa Kiều:
"Muội không những giết người, còn diệt Côn Luân phái."
Cô cố tình dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói ra chuyện này, đôi mắt mỉm cười chăm chú nhìn khuôn mặt Hứa Kiều, muốn tìm ra biểu tình khiếp sợ, kinh ngạc và thống khổ.
Kết quả......
Hứa Kiều trong mắt chỉ có một chút kinh ngạc, còn lại thì không có gì khác.
Tia kinh ngạc kia như là chuồn chuồn lướt nước, một chút liền mất, liền biểu tình khác cũng không có.
Không nghĩ tới.
Hứa Kiều cảm xúc nhiều nhất là tiếc hận, rốt cuộc Côn Luân phái là nàng lúc trước tra xét rất nhiều tư liệu mới miêu tả ra được tiên cảnh, quan hệ của nhân vật bên trong cũng hao phí mất tờ giấy tới viết, tâm tình sau khi nghe được Hạ Kinh Chập diệt Côn Luân——
Giống như là cực khổ làm ra một phó bản trong một trò chơi, chờ người chơi trước ngã xuống, người chơi sau tiến vào lâm nạn, chậm rãi thăng cấp, kết quả không cẩn thận bỏ vào đạo cụ cao cấp, chém chém một hồi, phó bản liền sụp.
A, như vậy ngẫm lại còn có điểm đau lòng.
"Tâm tư của sư tỷ muội thật sự không nắm bắt được, muội nghe nói sư tỷ lúc sinh ra thì cả tộc đều bị diệt, chưởng môn Côn Luân liền đem tỷ mang về, dốc lòng dạy dỗ, lấy tình cảm của chưởng môn đối với sư tỷ tới nói, muội còn cho rằng Côn Luân như thế nào cũng coi như là ngôi nhà thứ hai của sư tỷ."
"Không biết chưởng môn nhìn thấy bộ dáng này của sư tỷ, sẽ là thương tâm khổ sở tới chừng nào."
Hạ Kinh Chập giơ tay bóp cằm nàng, nhìn thẳng, một chút nói ra những lời tru tâm.
Kết quả Hứa Kiều lại hoàn toàn không để tâm lời nàng nói, nghe xong lại giật giật cổ tay, hỏi: "Muội tính toán khi nào đem giam cầm cởi bỏ?"
Hạ Kinh Chập cười tủm tỉm nói: "Sư tỷ nói một câu dễ nghe, muội liền tháo bỏ."
Dù sao dây xích huyền thiết này chỉ để phòng ngừa vạn nhất, liền tính tháo ra, Hứa Kiều tâm pháp cũng vẫn bị phong bế, khác nhau như cũ không lớn lắm.
Hứa Kiều rũ mắt, bình tĩnh mà tự hỏi ——
Không nghĩ tới Hạ Kinh Chập cư nhiên dùng loại văn ngôn tình bá đạo tổng tài này tới dùng, làm xong còn muốn khích lệ ư? Nàng nhân thiết có phải hay không sụp đổ rồi nha?
Còn nữa, chính mình phải nói cái gì......!Muội thật tuyệt? Muội thật giỏi? Tay muội thật đẹp a?
Thấy nàng lãnh đạm mà nhìn sang chỗ khác, Hạ Kinh Chập nhịn không được nói: "Sư tỷ chỉ cần nói câu thích muội nhất, ta liền cởi bỏ dây xích, còn mang sư tỷ đi ra ngoài nhìn xem, như thế nào?"
Ầu.
Không nói sớm.
Hứa Kiều mắt đen nâng lên, ánh mắt sâu thẳm tựa có thể nhìn thấu linh hồn, liền ở Hạ Kinh Chập cho rằng nàng cuối cùng không nhịn được mà nói lời châm chọc mỉa mai với mình, chỉ thấy nàng ăn nói lưu loát, không chút ngập ngừng:
"Ở thế gian này, tỷ thích nhất là muội.".