Edit by An Nhiên
Hai người đứng sát nhau, những người còn lại không nghe rõ hai người đang nói gì, chỉ có thể thấy cả hai dáng vẻ thân mật đứng chung một chỗ. Diệp Nghênh Chi đương nhiên không ai không biết, dù không biết người trẻ tuổi khiến Hứa lão gia tử đích thân đứng dậy nghênh đón là ai thì chỉ cần hỏi người bên cạnh hoặc nhìn người trêи bàn chính là có thể đoán ra.
Nhưng Trì Diên thì không mấy người rõ, hỏi người quen biết Hứa gia cũng chỉ nhận được đáp án không chắc: “Hình như là bạn trai của tiểu thư Hứa gia dẫn về nhà “. Dù miệng đáp vậy nhưng trong lòng cũng bồn chồn, không dám khẳng định, vừa rồi Nhị thiếu gia đúng là đã giới thiệu cậu thanh niên kia là người yêu của em gái, nhưng nhìn bộ dáng trước mắt, cậu ta lại không giống đối tượng của tiểu thư Hứa gia mà giống tiểu tình nhân của chủ nhân Diệp gia hơn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một người bình thường đến từ bên ngoài, làm sao có thể quen thân với Diệp tam công tử như vậy được?
Bởi vì Diệp Nghênh Chi, mọi người cũng không dám bàn tán quá mức, chỉ hỏi đơn giản hai câu liền thôi, nhưng vẫn có vài người chợt nhớ ra cậu thanh niên kia hình như chính là vị cháu đích tôn đã rời khỏi Trì gia nhiều năm trước. Tính sơ qua tuổi, đến giờ người cháu đó hẳn cũng đã lớn tầm này.
Diệp Nghênh Chi thấy cậu đáp ứng, hài lòng “Ừm” rồi một tiếng, lại thuận thế không để ai nhận ra khẽ hôn lên vành tai cậu, sau đó mới thu tay về, quay lại chỗ ngồi vẫn để trống cho hắn trêи bàn chính. Trì Diên hốt hoảng ngồi xuống, hồn vía trêи mây cầm đôi đũa trong tay, ngay cả những ánh mắt tò mò như có như không từ khắp nơi lia đến cũng không để tâm.
Chợt cậu cảm giác được một ánh mắt đặc biệt khác, khiến cậu không thoải mái. Trì Diên ngẩng đầu nhìn về hướng đó —— là Trì Dung. Hắn đang ngồi bên bàn Trì gia, lúc đối diện ánh mắt Trì Diên liền quay đầu qua chỗ khác, bắt đầu nói chuyện với người bên cạnh.
Trì Diên cũng đổi tầm mắt, quay đầu nhìn Hứa Thụy, há to miệng, Hứa Thụy dùng dư quang nhìn lướt qua một đám anh chị em họ hàng nhà mình trêи mặt đủ loại biểu cảm ngồi quanh bàn, chỉ chỉ tùng thử quế ngư trước mặt: “Trì thiếu, món cậu thích nhất này.”
(tùng thử quế ngư: món cá mè được chế biến nhìn giống con sóc)
Trì Diên hiểu ý hắn, không nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng tán gẫu một hai câu với hai anh em.
Trì Viễn Sơn thu hết một màn vừa rồi vào mắt, bất động thanh sắc tiếp tục nói chuyện xã giao. Kỳ thật từ lúc Diệp Nghênh Chi đi qua, Trì Diên đứng lên ông đã nhận ra đứa con trai kia của mình, song ông vờ như không nhận ra, sắc mặt vẫn như thường không để lộ cảm xúc, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh được như ngoài mặt.
Ông đương nhiên biết rõ trước kia tình cảm giữa Trì Diên và Diệp tam công tử tốt như thế nào, cũng dặn Trì Dung chú ý điểm ấy, nhắc nhở hắn một số việc đừng quá hấp tấp, ít nhất đừng lưu lại chứng cứ có thể bị người ta tra ra được gây phiền toái cho mình, nhưng thực ra chính ông cũng không quá để tâm. Ông nghĩ khi đó Diệp Nghênh Chi chỉ là con út Diệp gia, trời sinh yếu nhược nhiều bệnh, một mình dưỡng bệnh trong biệt uyển, tuổi cũng không lớn, tâm trí chưa đủ chín chắn, thời điểm cô đơn nhàm chán vừa vặn có đồ chơi nhỏ quấn quít làm hắn vui vẻ như vậy, đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Mà bây giờ Diệp Nghênh Chi là chủ nhân Diệp gia, uy vọng khó dò, xa cách đạm mạc, ai cũng không thể thân cận, hai người tách ra nhiều năm hắn cũng chưa từng chủ động quan tâm tới chuyện của Trì Diên, cho nên chưa chắc đã có tình nghĩa quá sâu với đứa con này của mình. Dù thuở niên thiếu có vài phần giao tình, năm tháng xa cách không gặp lại thêm thân phận địa vị thay đổi, vài phần giao tình kia cũng đã chẳng còn gì nữa.
Khi đó ông đoán chuyện liên quan đến Trì gia chưa chắc chủ nhân Diệp gia sẽ để tâm, chỉ vì muốn phòng xa nên mới nhắc Trì Dung phải cẩn thận.
Nhưng hôm nay tình hình lại vượt quá dự liệu của ông. Khách quý đông đủ, ngay cả ông cũng không phát hiện ra Trì Diên lại trà trộn đi vào, vậy mà Diệp tam công tử vừa đến đã đi thẳng qua đó, thần thái cử chỉ thân mật, hiển nhiên không phải không có cảm tình. Nghĩ tới đây ông liền
bất an, những chuyện Trì Dung làm ông đều rõ, chỉ là giả vờ không biết, mắt nhắm mắt mở cho qua, hiện tại xem ra vẫn phải nhắc nhở kĩ Trì Dung, bảo nó không được vì chuyện Trì Diên xuất hiện mà trở nên vội vàng. Trước tiên phải yên lặng theo dõi mọi chuyện, không được hành động thiếu suy nghĩ.
Một tiếng sau Hứa Thụy đứng dậy đi vệ sinh, Trì Diên đợi mười phút sau đi ra ngoài tìm hắn.
Hứa Thụy đang đứng dựa vào lan can gió lùa ở hành lang bên ngoài. Trì Diên đi tới, hơi xấu hổ nói: “Chuyện kia… Tôi chính là không kiềm chế được, hắn vừa hỏi tôi đã đáp ứng, không kịp suy nghĩ. Xin lỗi cậu.”
“Không có việc gì.” Hứa Thụy cười khổ nói, “Tôi cũng không nghĩ tới tình huống này. Ban đầu tôi là sợ hắn không để ý đến cậu, cậu còn chủ động nghĩ cách thu hút sự chú ý của hắn, chọc giận hắn, dù sao những năm qua vị kia vẫn nổi danh không thích gần người, đặc biệt càng không thích người khác cố ý chủ động tiếp cận hắn. Tình huống vừa rồi nếu cậu nghiến răng không chịu đáp ứng mới là có chuyện.”
Trì Diên khẽ gật đầu, không lên tiếng.
Lại nghe Hứa Thụy tiếp tục nói: “Trì thiếu, nhưng nói tiếp thì vị kia hình như quả thực đối với cậu không bình thường. Cậu thấy không, lúc ông nội tôi đi tới chào đón mặt hắn không có bao nhiêu cảm xúc, cậu vừa gọi một câu ‘Nghênh Chi ca ca’ mặt hắn liền như sắp nở hoa, không giả bộ nổi, cũng không có vẻ muốn giả bộ.” Nói đến phần sau, trong giọng Hứa Thụy không khỏi thêm vài phần trêu chọc.
Trì Diên cười mắng hắn, bề ngoài giả bộ không quan tâm, trong lòng kỳ thật đã vô cùng xấu hổ, về điểm trong ngoài bất nhất này cậu giống Trì Viễn Sơn. Cậu cho là âm lượng lúc cậu và Diệp Nghênh Chi nói chuyện với nhau đã đủ nhỏ rồi, không nghĩ tới Hứa Thụy vẫn luôn phải ngồi im bên cạnh đã nghe thấy, nói không chừng Hứa Hân cũng nghe được.
Lớn thế này còn gọi người khác là “Nghênh Chi ca ca” … còn bị không biết bao nhiêu người nghe thấy… Trì Diên che mặt, đi theo Hứa Thụy vào đại sảnh.
Lúc đứng ở cửa cậu vô thức đưa mắt nhìn về phía bàn chính, chỗ đó không có ai, người kia đã không còn ở đây.
Hứa Thụy nhìn theo ánh mắt cậu, thấp giọng giải thích: “Diệp gia chủ cơ thể luôn không khỏe, rất ít khi lộ diện bên ngoài, dù xuất hiện thì cũng không lâu. Bữa tiệc lần này hắn tham dự chắc tổ phụ tôi kinh ngạc lắm, lễ tế trời năm năm trước hắn chỉ xuất hiện vào ngày tế tự thôi.”
Trì Diên thấy Diệp Nghênh Chi đã rời đi vốn đang cảm thấy thất vọng không biết phải làm sao, rõ ràng đã nói là “Buổi tối trở về cùng ca ca”, kết quả chưa nói một lời đã đi mất. Nghe Hứa Thụy nói vậy thất vọng lập tức biến thành lo lắng.
Việc cơ thể Diệp Nghênh Chi không khỏe cậu đương nhiên biết rõ, khi còn nhỏ cậu không hiểu chuyện, đặc biệt thích quấn Diệp Nghênh Chi, hơn nữa còn đòi hỏi, ôm tay ngồi cạnh vẫn chưa đủ, hễ có điều kiện nhất định sẽ đòi Nghênh Chi ca ca bế. Có một lần cậu không muốn Diệp Nghênh Chi bế cậu ngắm hoa trong sân, Diệp Nghênh Chi cũng không nói gì, cười đáp ứng, bế cậu ra ngoài đi dạo một giờ, cậu cũng không hiểu chuyện, vẫn ôm chặt cổ Diệp Nghênh Chi không xuống.
Khi đó cậu thấp hơn chút so với bạn bè cùng lứa, người cũng nhỏ, nhưng dù sao cũng có sức nặng. Diệp Nghênh Chi một mực chiều cậu không nói gì, kết quả hôm đó sau khi trở về đã phát bệnh, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hai mắt nhắm nghiền, lông mi không ngừng rung động, gần như không thở được.
Trì Diên bị dọa sợ, đợi đến khi bác sĩ đi rồi vẫn nằm bên giường ôm tay Diệp Nghênh Chi không buông, cảm giác được ngón tay bàn tay đều lạnh như băng, khẽ run. Cậu ôm tay phải Diệp Nghênh Chi đặt lên bụng mình muốn truyền hơi ấm, mãi đến khi thật sự không chịu nổi nữa mới nằm ngủ cạnh Diệp Nghênh Chi.
Phúc bá bởi vì chuyện lần đó mà sắc mặt với cậu rất không tốt. Cậu vừa cảm giác oan ức lại vừa cảm thấy mình bị phạt đúng tội, bởi vì lo lắng cho Diệp Nghênh Chi mà lúc ngủ rồi còn lặng lẽ chảy nước mắt, hôm sau tỉnh lại hai mắt đều sưng lên. Trong lúc tỉnh tỉnh mê mê cậu cảm giác được Diệp Nghênh Chi nhẹ nhàng ôm cậu, hình như đang nói chuyện với Phúc bá: “Ngài đừng dọa A Diên, A Diên còn nhỏ, là ta muốn nuông chiều A Diên như vậy.”
Cậu nghe thấy thanh âm có chút bất đắc dĩ của Phúc bá: “Nhưng Tam gia à, Trì thiếu dù sao cũng là hài tử nhà người ta, ngài cũng không thể chiều đứa nhỏ mãi được.”
Diệp Nghênh Chi thoáng ngừng lại, sau đó khẽ nói: “Bất luận là con nhà ai, ta đều nuông chiều A Diên cả đời.”
Đôi tay kia vẫn không có độ ấm nhưng đã tốt hơn nhiều so với thời điểm phát bệnh đêm qua, không còn lạnh ngắt như người chết. Trì Diên một bên giả bộ ngủ, một bên lặng lẽ chôn mặt trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy nội tâm vừa mềm vừa ngọt. Cẩn thận ngẫm lại thì Diệp Nghênh Chi chỉ lớn hơn cậu năm tuổi, nhưng lại hoàn toàn giống như anh hai trong nhà hết mực cưng chiều cậu, yêu thương cậu.
Nhưng từ đó về sau cậu cũng không dám đòi Diệp Nghênh Chi bế cậu ra ngoài chơi nữa, thỉnh thoảng Diệp Nghênh Chi chủ động muốn bế cậu đi, cậu cũng sẽ tìm đủ loại lý do cự tuyệt. Về sau lớn lên rồi lại càng không còn tính con nít để Diệp Nghênh Chi ôm cậu bên ngoài, song khi ở trong biệt uyển hai người vẫn gần gũi như trước.
Cho nên hôm nay thời điểm gặp lại Diệp Nghênh Chi thân mật kề sát mình như vậy, Trì Diên mặc dù cảm thấy ngượng ngùng với không thích hợp vì mình đã không còn là tiểu hài tử, nhưng cũng sẽ không vì hành động của đối phương mà cảm thấy kỳ lạ —— có lẽ trong lòng Nghênh Chi ca ca, chính mình mới mãi là đứa nhỏ chưa lớn. Hắn hoàn toàn không ý thức được cậu đã trưởng thành, sẽ không nhìn cậu như một người trưởng thành, càng sẽ không sinh ra… tình yêu và ɖu͙ƈ vọng tương tự với cậu.
Người nọ cũng sẽ không nghĩ tới, từ thuở mười bốn mười lăm thanh xuân nảy mầm, chính mình cũng đã dùng tình cảm dành cho người mình thầm mến mà không phải tình cảm đối với anh trai để yêu hắn.
Đang lúc cậu ngây người thất thần đứng đó, một người đàn ông mặc đồ đen đi tới chỗ cậu, khẽ khom người hành lễ: “Trì thiếu, mời ngài đi theo tôi, chủ nhân đang đợi ngài trêи xe.”
Trì Diên nhìn về hướng hắn nói, trông thấy ở góc rẽ ngoài cửa có một chiếc xe đang đậu, cửa sổ ghế sau hạ xuống một nửa, nhờ ánh sáng màu vàng ấm áp bên trong có thể nhìn thấy bóng dáng một nam nhân đang ngồi dựa trêи lưng ghế.
Trì Diên giật giật yết hầu, nhìn về phía Hứa Thụy, Hứa Thụy xua xua tay với cậu, ý bảo cậu đi đi.
“Ca ca nhớ A Diên, tối hôm nay cùng ca ca trở về, để ca ca hảo hảo thương em.” Những lời này không tự chủ được lại vang lên trong đầu Trì Diên, kể cả thanh âm trầm thấp rõ ràng của nam nhân, ngữ khí vừa bình thản lại vừa ái muội.
Xong đời rồi. Trì Diên không kìm lòng được mà nhắm mắt, đưa tay che trán. Rõ ràng gần ngay trước mắt, cậu lại… càng nhớ hắn hơn.
Trì Diên đi theo người đàn ông về phía ô tô, cảm giác lòng bàn tay đã không tự chủ được mà đổ mồ hôi.
Người đàn ông kéo cửa sau xe, mời Trì Diên ngồi vào rồi lại đóng lại.
Diệp Nghênh Chi ngồi bên kia ghế, nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn cậu, vươn tay cầm bàn tay cậu đang để một bên: “A Diên có lạnh không?”
Bàn tay hắn thon dài, hữu lực mà lạnh như băng, là cảm giác Trì Diên quen thuộc.
Trì Diên chậm rãi lại gần, thật cẩn thận thấp thỏm nhìn hắn, ánh đèn trong xe khiến đôi mắt sâu đen của hắn thoạt nhìn vô cùng dịu dàng.
Động cơ khởi động, ô tô nhẹ nhàng lăn bánh, Trì Diên không được tự nhiên khẽ chuyển tầm mắt, nhỏ giọng nói: “Nghênh Chi ca ca…”
Cậu cảm nhận được Diệp Nghênh Chi đang nhìn cậu, lại không dám đối mặt với đối phương, nắm đệm lông trêи ghế ngồi: “A Diên cũng nhớ anh.” Cậu không hề ý thức được trong giọng nói của mình toát ra bao nhiêu ỷ lại và ủy khuất.
“Ngoan.” Diệp Nghênh Chi nghiêng người duỗi tay ôm cậu, để Trì Diên có thể dựa vào vai hắn, “Tiểu bảo bối, ca ca mang em về nhà.”
—————–
Hết chương .
Ôi cái câu “A Diên cũng nhớ anh” làm tym tui mềm nhũn
٩(//̀Д/́/)۶