Tà Túy

chương 36: vô lực phản kháng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit by An Nhiên

Trì Diên mơ mơ màng màng quay đầu nhìn ra sau, không hề trông thấy ai, nhưng cảm giác lạnh lẽo vừa rồi rất thật.

Từ nhỏ cậu đã tiếp thu giáo ɖu͙ƈ chủ nghĩa duy vật, luôn luôn coi chuyện ma quỷ là trò lừa gạt vô căn cứ, đương nhiên sẽ không lập tức nghĩ theo chiều hướng ma quỷ làm loạn, chỉ coi mình là ngủ lơ mơ sinh ảo giác, hoặc là đem giấc mơ với thực tế nhập làm một. Cậu nóng đến khó chịu, ngồi dậy sờ điều khiển mở điều hòa lên rồi lại tiếp tục ngủ say. Trong lúc ngủ mơ tựa hồ có người ôm mình vuốt ve mình, cậu cũng chỉ cho là mộng không cần lưu tâm, vẫn ngủ say sưa.

Sáng hôm sau bà trẻ lại tới tìm cậu đọc kinh sách cho mình.

Bình thường chú thím bề bộn nhiều việc, em họ đối với việc “Phong kiến mê tín” của bà mình thì lại xì mũi coi thường, bà một người già cũng rất cô quạnh, Trì Diên tuy rằng không tin các loại tôn giáo, nhưng chút việc nhỏ này cũng sẽ không cự tuyệt người già, coi như là giúp bà đỡ buồn. Bà trẻ hiếm khi gặp được một hậu bối kiên nhẫn sẵn lòng giúp mình nên rất vui vẻ, sáng sớm ngủ dậy liền nhớ đi tìm Trì Diên, thử thăm dò hỏi: “Tiểu Diên à, hôm nay con lại giúp bà đọc kinh sách được không?”

Trì Diên cười đáp vâng, ăn sáng xong liền theo bà lên Phật đường trêи lầu ba. Bên trái Phật đường có một cái sập rộng bằng một người, cậu với bà mặt đối mặt ngồi ở chỗ đó, cậu cầm lấy một quyển kinh Phật niệm cho bà, bà híp mắt cười nghe.

Buổi trưa ăn cơm buổi chiều cùng em họ đi chơi bóng rổ, một ngày lại trôi qua như vậy.

Tới đêm khuya lúc ngủ, ngủ đến nửa đêm Trì Diên lại một lần nữa cảm thấy không khí xung quanh oi bức dính dớp, có người nào đó ôm eo mình, nhiệt độ cơ thể người nọ lạnh hơn người bình thường, bị hắn ôm vào ngực thật ra rất thoải mái.

Liên tục hai ngày mơ cùng giấc mộng, hơn nữa giấc mộng này quả thực hết sức chân thật, Trì Diên có trì độn đi chăng nữa cũng cảm giác được không bình thường. Cậu từ trong giấc ngủ say kiên cường chống đỡ tỉnh lại, trước tiên quay đầu nhìn nhìn, không có ai. Lại lần tìm điện thoại bên gối mở lên xem, thời gian là ba giờ sáng.

Trì Diên lại nhắm mắt lại, nhưng cậu đề phòng không ngủ, liên tục dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay, cảm giác hơi đau khiến cậu duy trì thanh tỉnh. Qua chừng hơn mười phút đồng hồ, cậu cảm thấy “Người” kia một lần nữa ôm eo cậu, thậm chí hạ nụ hôn lạnh lẽo lên phần gáy lộ ra của cậu… Cảm giác nụ hôn kia quá rõ ràng, thậm chí còn ɭϊếʍ láp nhẹ nhàng ʍút̼ vào…

Trì Diên không cách nào tự an ủi mình đây đều là mộng nữa, cậu lập tức mở to mắt ngồi dậy, quét mắt khắp căn phòng không một bóng người một lần, vặn mở đèn giường. Đầu tiên cậu kiểm tra cửa phòng ngủ cùng với cửa thủy tinh nối tiếp ban công bên ngoài——hai cánh cửa thông vào phòng đều được khóa từ trong rất cẩn thận.

Trong lòng Trì Diên hơi sợ, không dám ngủ tiếp, sau khi trở lại giường liền bật đèn ngồi chơi điện thoại đến năm giờ sáng, đến khi thấy bầu trời ngoài cửa sổ lờ mờ nổi lên màu trắng bạc mới nằm xuống lại. Cậu biết người già ngủ ít, bình thường sẽ dậy sớm, một giờ nữa bà trẻ sẽ rời giường đi Phật đường sát vách bái Phật. Ý nghĩ này làm cậu thoáng an tâm, trùm chăn lại ngủ thật say.

Chuyện trải qua lúc nãy nói cho cùng cũng chỉ cùng loại với chuyện “Quỷ áp giường” dân gian lưu truyền, mặc dù có chút quỷ dị, nhưng vẫn chưa khiến Trì Diên thật sự khϊế͙p͙ sợ.

Cái gọi là “Một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng”, từ nhỏ Trì Diên chưa từng thật sự gặp phải chuyện ma quỷ, tương đương chưa từng bị rắn cắn, từ nhỏ lại được ba dạy nam tử hán đại trượng phu phải dũng cảm, hai đêm qua giống như thần hồn nát thần tính, vẫn chưa đủ để khiến cậu bỗng chốc bị dọa đến rách gan.

Đêm ngày thứ tư Trì Diên cũng không sợ tới mức không dám ngủ hay kiếm cớ kêu em họ bầu bạn với mình. Chỉ có điều tâm trí nghĩ nhiều hơn, sáng sớm niệm kinh Phật cho bà trẻ xong liền mượn cuốn kinh Phật ở đó để dưới gối của mình, buổi tối lúc ngủ cố ý không cởi quần ngoài với áo sơmi trêи người, cứ mặc quần áo như vậy mà ngủ. Mùa hè quần áo mỏng, cũng sẽ không cảm thấy không thoải mái.

Lúc đầu trong lòng cậu có chuyện, liên tục nửa tỉnh nửa mê không hoàn toàn ngủ, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, trong phòng yên tĩnh, tất cả bình thường, buồn ngủ dần dần dâng lên, ý thức cậu không chịu nổi nữa, rất tự nhiên liền ngủ…

Nửa đêm mơ mơ màng màng chợt cảm thấy có một bàn tay đang mở cúc áo sơ mi của mình. Trì Diên vô thức đưa tay lên gạt cái tay kia ra, nhưng cái gì cũng không chạm thấy, chỉ đụng tới ngực mình.

Cậu lập tức tỉnh táo lại, ngồi dậy ấn mở đèn đầu giường, cúi đầu nhìn, áo sơ mi ngắn tay màu trắng đã bị cởi ba chiếc cúc phía trêи.

Trì Diên cẩn thận lấy kinh Phật dưới gối ra ôm vào ngực, mượn ánh đèn đầu giường màu cam cảnh giác đánh giá bốn phía.

Trống không, chỉ có mấy thứ vật dụng ban ngày cậu thường thấy.

Đúng lúc này đèn giường đột nhiên lóe lên vài cái, lại “Phụt” một tiếng dập tắt, trong phòng thoáng cái lâm vào trong bóng tối.

Trì Diên cả kinh, không kịp phản ứng, sau đó cảm giác có thứ gì đó đoạt kinh Phật trong tay cậu, tay cậu cầm không chắc, kinh Phật “Bộp” một tiếng đập xuống mặt đất.

Trì Diên theo đó muốn xoay người nhặt, còn chưa kịp đưa tay liền cảm thấy có thứ gì đó ôm eo mình túm mình lên giường, giống như muốn áp cậu lên giường.

Trì Diên hoảng sợ, trực giác cảm giác được thứ này dường như đã đè nén lâu rồi, nghẹn quá mức, hôm nay hung hăng hơn rất nhiều so với hai ngày trước.

Trong đầu cậu đột nhiên linh quang chợt lóe, giày cũng không kịp đi, sau khi ra sức giãy giụa liền kéo cửa phòng ngủ chạy ra ngoài hành lang, chạy đến Phật đường bên cạnh đẩy cửa chui vào, lại đóng cửa lại thật chặt khóa trái bên trong.

Một hơi làm xong tất cả cậu mới đưa lưng chắn cửa, thở phì phò, cảm nhận được tim mình đập kịch liệt, lòng bàn tay nắm chặt toàn mồ hôi lạnh. Ánh đèn đường yếu ớt từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, mơ mơ hồ hồ chiếu ra cảnh tượng lờ mờ bên trong Phật đường.

Cậu nghĩ yêu ma quỷ quái hẳn là không dám tiến vào trong Phật đường này.

Sau khi thoáng bình tĩnh một chút, Trì Diên lần mò vươn tay định mở đèn phòng, nhưng lại không sờ thấy công tắc, ngược lại sờ thấy một “Người” lạnh ngắt —— thứ kia đang ở bên cạnh cậu, không biết đã đứng bao lâu.

Trì Diên thoáng cái ngây người, lấy lại tinh thần quay người muốn mở cửa. Nhưng mà cửa Phật đường vừa rồi bị cậu khóa cứng, lúc này bất luận như thế nào cũng không mở ra được.

Cậu xoay khóa liên tục một phút đồng hồ, cuối cùng chỉ có thể tuyệt vọng từ bỏ, run rẩy từng chút một lui về phía sau.

Thứ kia cũng không nhanh không chậm giống như mèo vờn chuột từng chút một tới gần.

Trì Diên chậm chạp lùi lại, đột nhiên dưới chân đụng phải thứ gì đó, cậu quay đầu nhìn, bản thân đã đụng đến chiếc giường nhỏ, không thể lui được nữa.

Sợ hãi tuyệt vọng khi đó thật khó mà nói thành lời, cậu sợ tới mức thậm chí không phát ra được âm thanh nào, chân mềm nhũn lùi lại ngã xuống giường, trọng tâm bất ổn, ngã ngửa xuống.

Thứ kia từ chính diện áp xuống.

Trong Phật đường tối om, Trì Diên cái gì cũng không nhìn thấy, lại có thể rõ ràng cảm nhận được thứ kia áp ở trêи người mình, cởi từng chiếc cúc áo của mình ra… Bàn tay hơi lạnh gạt vạt áo trước ngực cậu sang hai bên, xoa ngực cậu…

Trì Diên bị kϊƈɦ thích sợ run cả người, nức nở không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể phát ra tiếng rêи rỉ thật nhỏ không thành lời.

Cậu ngửa đầu, từ góc độ này của cậu có thể thấy những vệt sáng hình chữ nhật do đèn đường màu cam xuyên qua cửa sổ chiếu lên tường, nương theo ánh sáng mờ nhạt nhìn thấy tượng sứ Thần Phật trêи bàn thờ Phật.

Bồ Tát liễm mục, đầy lòng từ bi.

(liễm mục: nhắm mắt)

Cậu nhắm mắt lại, cảm thụ nụ hôn rơi ở trêи người mình, nước mắt không thể kiềm chế, từ khóe mắt đóng chặt không ngừng chảy ra.

Vô lực giãy giụa, cũng vô lực phản kháng.

… Cậu thậm chí có thể cảm nhận được đôi môi lạnh lẽo kia không ngừng hôn khóe mắt ướt nước của mình.

Bởi vì tinh thần quá căng thẳng, cảm thấy quá sợ hãi, cuối cùng Trì Diên mất đi ý thức bất tỉnh.

Lúc cậu giãy giụa mở mắt ra mới phát hiện trời đã sáng.

Hai mắt đau nhức, không cần nhìn cũng biết có lẽ đã sưng lên, cậu còn nhớ hôm qua trước lúc bất tỉnh bản thân sợ đến mức liên tục khóc.

Trì Diên ngồi xuống, nhặt quần áo của mình lên chậm rãi mặc vào, vẫn sợ đến run rẩy.

Ý nghĩ đầu tiên của cậu đương nhiên là bà trẻ chắc sắp đi bái Phật, không thể bị bà phát hiện ra bộ dạng này của mình.

Trì Diên đứng lên đi tới bên cửa, cánh cửa đêm qua bất luận làm thế nào cũng không mở được, lúc này chỉ cần vặn khóa đẩy nhẹ một cái liền mở ra. Cậu lặng lẽ trở về phòng mình, đi vào phòng tắm đứng đối diện trước gương—— trêи người dấu vết gì cũng không có. Mọi thứ đêm qua giống như chỉ là chính mình mơ một giấc mộng.

Buổi sáng bà trẻ như mọi khi kêu cậu đến giúp mình niệm kinh, nhưng Trì Diên vừa nghĩ đến Phật đường liền nhớ đến đủ loại chuyện đêm qua lại không kìm nén được mà cảm thấy sợ hãi, cúi đầu lấy cớ “Không nghỉ ngơi tốt, đau đầu” từ chối.

Hai mắt sưng đỏ như thỏ kia không lừa được người, bà trẻ kéo cậu híp mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể đau lòng dặn dò cậu nghỉ ngơi cho tốt.

Chuyện quỷ thần vốn huyền diệu khó giải thích khó mà khiến người khác tin tưởng, huống chi chính mình trải qua lại càng khó có thể mở miệng.

Trì Diên không biết nên nói với cả nhà chú chuyện phát sinh hôm qua như thế nào, do dự hồi lâu cuối cùng chỉ có thể lựa chọn nín thinh bỏ qua không nhắc tới —— cả nhà chú cũng chỉ là người bình thường, tin lời mình hay không tạm thời khó nói, dù có tin tưởng chuyện ma quỷ quấy phá này thì cũng không làm gì được. Bây giờ xem ra thứ kia cũng chỉ quấn lên mình, có vẻ như chưa từng làm hại những người khác trong nhà này, cũng không nói chính xác được là mình đã chọc phải chỗ nào.

Ngày mai là thời gian báo danh chính thức, Trì Diên kiếm cớ muốn ăn cơm trưa xong sẽ tự mình đi trường học báo danh sớm luôn, lại bị cả nhà bốn người chú đồng loạt phủ quyết. Chú thím bà trẻ em họ đều khuyên cậu không cần phải vội, cứ ở đây một ngày, đợi ngày mai vừa đúng lúc chú được nghỉ sẽ đưa cậu đi, cũng nhân dịp mang em họ đi chơi thành phố A luôn.

Lúc này Trì Diên hoảng hốt, căn bản không ngăn được nhiệt tình và ý tốt của họ hàng, càng không dám nói ra nguyên nhân thật sự khiến mình vội vã rời khỏi đây, cuối cùng đành phải thỏa hiệp lại ở lại một đêm.

Hết chương .

————

Nửa đêm tự nhiên có người nằm lù lù bên cạnh đúng là sợ thiệt…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio