Tà Túy

chương 97: manh mối

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đã gần tám giờ rồi, sao lại đến vào lúc này? Đào Quyên Quyên đâu?” Trì Diên liếc Tống Cẩm đang lấy ảnh chụp và hồ sơ ra.

“Hôm nay Quyên Quyên trực ca đêm, tôi vừa đưa cô ấy qua đó, tiện đường đến chỗ cậu. Lát nữa tôi về nhà ngủ, sáng mai đi đón cô ấy về rồi đi làm.” Tống Cẩm nói, “Vụ án này vừa được báo cho thành phố, sư phụ tôi giao lên đầu tôi để tôi tìm hiểu trước xem có manh mối gì không, tôi nghiên cứu cả buổi cũng không tìm được gì, chỉ cảm thấy rất tà môn, cho nên muốn mang qua cho cậu xem thử.”

Trì Diên “Chậc” một tiếng, bỏ ảnh chụp trêи tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn: “Tôi đâu phải chuyên gia, sao tôi hiểu mấy cái này được?”

“Không phải cậu biết chút đạo thuật sao?” Tống Cẩm hắc hắc cười: “Cậu đừng có khiêm tốn nữa”, chỉ chỉ ảnh chụp nói, “Tôi thấy trêи phim có loại thuật pháp này mà, nhìn ảnh chụp một người, cầm vật dụng người đó đã từng dùng là có thể tính ra tung tích. Tôi nghĩ… biết đâu cậu biết.”

Nói đến đây hắn cũng xấu hổ mà gãi gãi tóc, bản thân cũng cảm thấy ý tưởng này không khả thi. Bạn mình có thể có năng lực đuổi những thứ kia, nhưng chưa chắc loại thuật pháp này có thật sự tồn tại hay không.

Không nghĩ tới Trì Diên gật đầu khẳng định nói: “Cái tôi dùng đó không tính là đạo thuật, nhưng tôi biết có thuật pháp tương tự, cũng có nhiều người biết sử dụng, đáng tiếc là tôi không biết.” Loại thuật pháp tìm người tìm đồ vật này không tính là cao thâm, Trì gia có rất nhiều người biết, nhưng cậu không thể tính là “người Trì gia “.

Vừa nói vừa đọc miêu tả tình tiết vụ án, lông mày Trì Diên hơi cau lại: “Đại Tống, vụ này gấp lắm sao?”

“Gấp,” Tống Cẩm gật đầu, “Dù sao cũng liên quan đến tính mạng năm người rồi. Hiện tại hoàn toàn không biết bọn họ sống chết ra sao, nếu như đang gặp tình huống nguy hiểm, càng sớm tìm được bọn họ thì hi vọng cứu được sẽ càng lớn hơn. Hơn nữa đây là vụ án đầu tiên mang tính chuyên môn mà sư phụ giao cho tôi, tôi muốn giải quyết xong rồi cho ông ấy xem.”

Trì Diên gật đầu: “Trêи này viết, nhà Chu Huy mở tiệm tạp hóa nhỏ ở Phượng Thủy, vì không muốn công việc trễ dở, bảy giờ tối ngày mười lăm tháng Giêng sau khi đóng cửa hàng đã lái xe cơ giới ba bánh trở về thị trấn Thanh Nghiêu, mục đích là quay về thăm nhà mẹ vợ mình Lưu Thanh Phượng, qua mười sáu tháng giêng lại vòng vào huyện lấy hàng sau đó quay về lại Phượng Thủy. Về điểm này lời khai của hàng xóm nhà Chu Huy và nhà mẹ đẻ Lưu Thanh Phượng đều đồng nhất, nếu mọi việc suôn sẻ thì ba người nhà Chu Huy chừng mười giờ tối sẽ đến nhà mẹ đẻ Lưu Thanh Phượng, nhưng bọn họ lại không xuất hiện, anh trai Lưu Thanh Phượng không liên lạc được với họ, đợi qua một ngày mười sáu tháng Giêng, đến sáng sớm ngày mười bảy chạy đi Phượng Thủy hỏi thăm hàng xóm mới biết cả nhà họ đã đi từ lâu rồi.”

“Cho nên hai viên cảnh sát huyện Bình Cốc phán đoán bọn họ mất tích trêи đường từ trấn Phượng Thủy đến trấn Thanh Nghiêu, nhưng ban ngày khi tìm manh mối ở ven đường lại không tìm được thông tin gì có giá trị, sau một tuần rắc rối họ quyết định bắt đầu tra xét lại ở ven đường đó cũng vào bảy giờ tối, hy vọng có thể phát hiện một ít manh mối ban ngày dễ bỏ qua hoặc đã xem nhẹ… Kết quả là hai cảnh sát đó cũng mất tích.”

“Như vậy có lẽ thời gian xuất phát này quả thực có vấn đề.”

“Không sai.” Tống Cẩm buồn bực cào cào tóc, “Mấy thứ này tôi cũng hiểu. Ngày mai Quyên Quyên nghỉ ca sáng, tôi đang định ngày mai đến đơn vị báo với sư phụ rồi đi trấn Phượng Thủy nhìn thử xem có manh mối gì không, nếu không có thì đợi tới bảy giờ tối sẽ qua con đường đi trấn Thanh Nghiêu kia.”

Hắn thầm mắng một tiếng: “Tôi vẫn không tin thật sự có ma đâu.”

Trì Diên điềm tĩnh nhìn hắn: “Thật sự có ma đấy, cậu còn từng bái kiến rồi.”

Tống Cẩm ngẩng đầu nhìn cậu, xanh cả mặt, oán hận nói: “Thước Kẻ!”

Trì Diên cười cười: “Không có việc gì, đừng sợ. Hai ngày này đúng dịp tôi không có việc gì, chờ tôi nói với ông ngoại một tiếng, ngày mai đi cùng cậu.”

Tống Cẩm nghe được lời này đương nhiên mừng rỡ, hẹn ngày mai sau khi rời đơn vị sẽ tới đón cậu.

Trong nhà có bánh sủi cảo đông lạnh và lạp xưởng hun khói, đồ hộp đồ ăn nhanh các loại, ông ngoại chế biến sơ qua là có thể ăn, Đào Quyên Quyên ngày mai lúc được nghỉ cũng có thể qua đưa cơm cho ông ngoại. Ông ngoại lập tức tỏ vẻ cơ thể mình vẫn rất khỏe, tự mình xử lý sinh hoạt không có vấn đề gì, cho dù Trì Diên mười ngày nửa tháng không trở lại cũng không sao.

Hôm sau mười giờ hơn Tống Cẩm đến nhà Trì Diên đón cậu, mười hai giờ trưa thì đến trấn Phượng Thủy. Một viên cảnh sát họ Lý tiếp đón bọn họ, dẫn hai người đến tiệm tạp hóa nhà Chu Huy, đồng thời cũng nói chuyện với hàng xóm xung quanh, tin tức lấy được đều không có gì bất đồng với hồ sơ vụ án.

Ba người ở trong trấn đi hỏi thăm một buổi trưa, cũng đi xe máy một vòng giữa hai thị trấn Phượng Thủy Thanh Nghiêu, nhưng vẫn không phát hiện được thêm manh mối.

Khi trở lại Phượng Thủy thì đã là năm giờ chiều, Trì Diên nhìn điện thoại: “Ăn cơm trước đi, cơm nước xong xuôi đợi đến bảy giờ chúng ta sẽ đi xem thử.”

Viên cảnh sát họ Lý nghe vậy rõ ràng hơi sợ hãi, ngượng ngập nói với hai người: “Tôi đây cũng sắp đến giờ tan làm, buổi tối có lẽ không cùng hai vị được rồi, hai vị có đi được không?”

Tống Cẩm nheo mắt đánh giá hắn: “Con đường đó đến tối sẽ có gì bất thường sao?”

Cảnh sát họ Lý bất an xoa xoa tay, do dự nói: “Cũng không có gì bất thường, chỉ là từ tháng Giêng đến giờ mất năm người rồi, còn có hai người là đồng nghiệp của tôi. Mặc dù nói chúng tôi không tin cái này, nhưng trong lòng ít nhiều cũng e ngại, hiện tại buổi tối không ai dám đi con đường đó.”

Trì Diên nhớ tới một chuyện: “Vậy trước kia không xuất hiện chuyện như vậy sao? Những người khác đi từ Phượng Thủy đến Thanh Nghiêu vào buổi tối thì sao? Họ chưa từng mất tích sao? Lại chỉ có một nhà Chu Huy và hai cảnh sát tìm tung tích bọn họ biến mất?”

Viên cảnh sát đáp: “Con đường đó buổi chiều chúng ta đã đi qua, nhị vị cũng thấy rồi đấy, rất hẹp, đi xe hơi không vào được. Đại lộ từ Phượng Thủy đến Thanh Nghiêu không phải đường này, lúc trước nhà Chu Huy vì muốn đi nhanh nên đã đi đường mòn xuyên núi, bình thường con đường đó rất ít người đi. Trước kia cũng chưa từng nghe nói đến sự tình tương tự, theo lời hàng xóm nói thì trước kia nhà Chu Huy cũng từng đi con đường này, còn dẫn bọn họ đi qua, từ trước tới giờ chưa từng xảy ra chuyện gì.”

Tống Cẩm khẽ gật đầu, bảo viên cảnh sát kia về, chỉ tiếp tục mượn hai chiếc xe máy bọn họ đi lúc chiều, nói là sau khi trở về sẽ trả lại.

Hai người ở trấn Phượng Thủy đợi đến bảy giờ tối thì bắt đầu đi dọc theo con đường mòn trong núi. Lúc này chỉ mới giữa tháng ba, phương bắc rét tháng ba, thời tiết không hề ấm áp, sau khi mặt trời xuống núi lại càng thêm lạnh. Còn chưa tới xuân phân, trời tối rất nhanh, thời điểm này đã tối mịt hoàn toàn, chỉ có thể dựa vào đèn xe máy soi đường phía trước.

Hai người đi không nhanh, một bên lái một bên chiếu đèn pin quan sát tình hình hai bên đường, Tống Cẩm nhìn bên trái, Trì Diên nhìn bên phải.

Đi được hơn hai giờ phía sau núi dần nổi lên sương mù, tầm nhìn càng lúc càng không rõ, Trì Diên kéo kéo áo khoác, lạnh run cả người, quay đầu nói với Tống Cẩm: “Đại Tống, trời lạnh quá rồi, hơn nữa cũng không thấy rõ lắm, không được, chúng ta trở về đi, hoặc là đến trấn Thanh Nghiêu nghỉ, ngày mai lại tới.”

Tống Cẩm lại không để ý đến cậu mà nhìn thẳng về phía bên trái, sau một lúc lâu mới mở miệng, cầm đèn pin chiếu về một điểm: “Thước Kẻ, cậu xem bên kia có phải có thứ gì không?”

Trì Diên nhìn theo ánh đèn. Trong núi tối đen như mực, chỉ có hình bóng lay động của cây cối rậm rạp và thảm thực vật mọc hỗn tạp, dưới một gốc cây có một con mương nhỏ, nhờ ánh sáng của đèn pin có thể thấy có một thứ màu đỏ.

Nhìn hơi quen mắt. Hình như là một góc chiếc xe cơ giới trong ảnh chụp nhà Chu Huy.

Tống Cẩm gật đầu với Trì Diên, trở mình xuống xe, chống xe máy trêи đường, bản thân đi qua chỗ kia. Trì Diên cũng đi theo qua đó.

Khoảng cách rất gần, không có sương mù chắn tầm nhìn lập tức có thể rất nhận ra đó là chiếc xe của nhà Chu Huy. Cả thân xe đều lật trong mương, nhưng xung quanh rất sạch sẽ, cũng không có hàng hóa rơi vãi.

Tống Cẩm ngồi xổm trêи mặt đất lấy di động ra chụp ảnh xe, vừa chụp vừa phân tích nói: “Hẳn là trêи đường đi xe xảy ra vấn đề bị lật vào mương, nhưng không có vẻ có thương vong. Nhà Chu Huy dự định đi thăm người thân rồi sau đó nhập hàng, hành lý mang theo không nhiều lắm, nhìn qua có vẻ bị mang đi rồi.”

“Ba người bọn họ không kéo xe ra được, cho nên khẳng định phải đi tìm người giúp đỡ, nhưng từ đây đi bộ về trấn Phượng Thủy phải mất ba bốn tiếng, đến trấn Thanh Nghiêu cũng phải một hai tiếng. Vậy bọn họ đi trấn Thanh Nghiêu rồi?” Tống Cẩm chụp xong cất điện thoại, vừa bàn bạc vừa phân tích.

“Không đúng.” Trì Diên quơ quơ đèn pin, ý bảo nhìn xuống dưới chân, “Nhìn đây này, có dấu vết có người đi qua, còn có vết bánh xe lăn qua nữa.”

Tống Cẩm nhìn từ dưới chân hướng ra xa, nơi đây rõ ràng có một nhánh rẽ, là một con đường nhỏ chỉ đủ hai người đi, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện. Ban ngày bọn họ không phát hiện được chiếc xe này, cũng không nhận ra ở đây còn có đường khác.

Hắn lại ngồi xổm xuống xem xét tường tận bãi cỏ có dấu vết: “Không sai, là vết bánh xe, hẳn là lưu lại không lâu trước đây. Hai cảnh sát kia có lẽ cũng phát hiện ra chiếc xe, sau đó phát hiện con đường này, cho nên đã đuổi theo dọc con đường này về phía trước.”

Trì Diên thoáng cảm thấy kỳ quặc, phía trước tối đen vắng lặng, không có bất kỳ dấu hiệu nào có người hay có thôn xóm, cũng không có khói lửa. Hai cảnh sát vì truy tìm tung tích nhà Chu Huy mà đi theo con đường này thì có thể hiểu được, nhưng lúc ấy nhà Chu Huy đi đến đây vì sao lại chọn đi theo con đường vô cùng vắng vẻ khuất nẻo, không biết cuối đường sẽ thông tới đâu này mà không phải là xuôi theo con đường quen thuộc của bọn họ quay về Phượng Thủy hoặc đi Thanh Nghiêu?

Cậu cảm thấy hơi lạnh, không khỏi rùng mình một cái, lại kéo chặt quần áo, càng muốn quay về hơn. Cậu lấy di động ra nhìn, đã chín rưỡi tối, điện thoại không có tín hiệu, cũng không bắt được Internet.

Trì Diên quay sang Tống Cẩm: “Đại Tống, bây giờ muộn rồi, đường núi không dễ đi đâu, trở về đi nhanh cũng phải một giờ. Nhớ kỹ vị trí này, đánh dấu lại, ngày mai chúng ta lại đến.”

Tống Cẩm cũng lấy điện thoại ra xem, không cam lòng nói: “Chúng ta thừa dịp hiện tại đi xem luôn đi, ngộ nhỡ ngày mai ban ngày lại không phát hiện ra manh mối nữa. Bây giờ là h, chúng ta đi theo con đường này đến h, nếu không có đầu mối gì thì trở về.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio