Sau khi tường thuật hết mọi chuyện gặp phải.
Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên chốt hạ những điểm sau.
Thứ nhất, hai người bọn họ đã chết ở thế giới hiện đại, tai nạn kinh hoàng đến vậy thì khó có thể giữ mạng.
Thứ hai, linh hồn cũng nàng và Yên Yên xuyên vào thế giới lạ lùng này, là thời cổ đại nhưng chưa xác định được là khoảng thời gian nào.
Cả hai đều có thân thế và diện mạo mới.
Điểm này giống hệt mấy chục cuốn ngôn tình xuyên không mà nàng đã đọc, chỉ khác là nàng còn có bạn thân đồng hành.
Thứ ba, hiện giờ không biết cả hai bị cuốn vào chuyện gì, nhìn có vẻ chuyện này không đơn giản.
Cả hai đều có thân phận cao quý, không thể nào ở cùng một hậu viện, theo lời A Tố kể lại thì Châu tiểu thư và Cố tiểu thư như nước với lửa, chuyện ở chung thế này e rằng có sắp xếp.
"Con mẹ nó! Không ngờ là cầu được ước thấy!" Cố Tử Yên tung chăn gào lên.
"Cái gì cơ?" Châu Ân Hoan ngơ ngác.
"Mày có nhớ tối qua không?" Cố Tử Yên hỏi.
Nàng gật đầu một cái.
"Mày có nhớ chúng ta đứng trước cái bàn thờ nhỏ đó cầu gì không?" Cố Tử Yên nhìn nàng đăm đăm.
Lúc này nàng mới ngớ ra, đêm qua đứng trước cái bàn thờ quỷ dị đó, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại cầu khấn ngày mai không cần phải học mấy môn học khó nhằn.
Giờ thì hay rồi, cầu được ước thấy thật.
Giờ thì không phải học vì cả hai đăng xuất khỏi thế giới rồi.
Đây là cái loại tình huống gì vậy?
"Má! Đứa nào nói với tao Bụt nhà không thiêng, bàn thờ nhà không đủ thiêng phải khấn bàn thờ nhà người ta." Châu Ân Hoan đỡ trán.
"Rõ ràng là bàn thờ nhà tao không thiêng, tao khấn trúng mười tờ vé số đặc biệt có trúng đâu? Mà nói bàn thờ nhà tao không thiêng cũng do mày."Cố Tử Yên đưa mắt nhìn nàng với ánh mắt ghét bỏ.
"Sao tại tao?" Nàng ngạc nhiên hỏi.
"Tao dọn bánh lên cúng chưa kịp thắp nhang thì bị mày đá mất một cái rồi.
Thần phật vừa cầm bánh trên tay đã bị mày giật mất, ai mà thèm phù hộ chứ!" Cố Tử Yên thẳng thừng kể tội.
Chuyện này Châu Ân Hoan cũng không nói lại được, vì chuyện này có thật.
Thế là không tiếp tục bàn về chuyện thờ cúng nữa, nàng nhanh chóng chuyển sang đề tài mới.
"À, lúc tao tỉnh lại lần đầu tiên, thấy có một người cứu mày, người đó còn giúp mày hô hấp nhân tạo nữa."
Cố Tử Yên bật dậy, mở to hai mắt nhìn nàng.
Cô ấy mấp máy môi toan nói chuyện gì đó thì đột nhiên có người bước vào, ánh mắt hai người lập tức đổ dồn về người kia.
Người kia là nam nhân, thân hình cao ráo, dáng người cân đối, điểm đáng chú ý là ngũ quan của y rất hài hòa, mày kiếm, mắt sáng ngời hẳn là một người tuấn tú.
Khí chất thì khỏi phải bàn mạnh mẽ, uy nghiêm.
Y vận thường phục màu đen, tóc búi cao.
"Nhị vị cô nương tỉnh rồi ư?" Y ân cần hỏi.
Châu Ân Hoan nhìn y, thầm đánh giá một lượt, dựa vào y phục và dáng người thì người trước mặt đây có lẽ là người hô hấp nhân tạo cho Cố Tử Yên.
Nàng huých nhẹ vào khuỷu tay của cô bạn rồi nói:" Ân công cứu mày kìa!".
Trái lại với vẻ ân cần của người kia, Cố Tử Yên trừng trừng nhìn y, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
"Con mắt nào của ngươi thấy ta đang ngất?" Cố Tử Yên nghiến răng nói.
Châu Ân Hoan thấy thái độ của Cố Tử Yên thì nhìn thấu hết mọi suy nghĩ của nhỏ nên tạm thời không biết nên xử ý tình huống này thế nào.
Nhưng người kia lần đầu thấy tình cảnh này thì rất ngạc nhiên.
Cố Tử Yên bật dậy định nhào về người kia thì Châu Ân Hoan nhanh tay giữ nhỏ lại.
"Đồ khốn, dựa vào cái gì mà dám chạm vào môi của bổn tiểu thư, ta liều mạng với ngươi!" Cố Tử Yên gào lên, tay quơ loạn xạ.
Đại khái là Cố Tử Yên ghét đàn ông, lúc trước còn ở thế giới hiện đại từng bị quấy rối.
Từ đó, cô ấy bị ám ảnh tâm lý, sản sinh ra cảm giác chán ghét đàn ông, không muốn tiếp xúc, càng thấy lại càng muốn tránh.
Chuyện này cũng không thể trách cô ấy phản ứng thái quá, trải qua loại chuyện như vậy hẳn cũng sụp đổ ít nhiều.
Người kia lấy lại vẻ điềm tĩnh, y đã thoát khỏi cơn ngạc nhiên từ lâu.
Mặc dù phản ứng của cô nương kia vô cùng khó hiểu, khác hẳn dự liệu của y.
Y tưởng khi bước vào phòng, cô nương kia sẽ đỏ mặt, thẹn thùng đa tạ y như bao nàng tiểu thư khác.
Nhưng không, vị tiểu thư họ Cố kia câu trước câu sau đã mắng y là đồ khốn.
Y vừa thấy buồn cười vừa tức giận.
"Đã mạo phạm tiểu thư là lỗi của ta, nhưng đây là tình huống cấp bách.
Tiểu thư cũng không nên ăn cháo đá bát, mắng chửi ân công của mình như vậy." Y nheo mắt nhìn Cố Tử Yên.
Châu Ân Hoan thấy tình hình không được ổn lắm, người trước mắt là người có khí chất, ngũ quan tuấn tú toát lên vẻ quyền quý hiếm có, e là người rất có thân phận.
Nàng và Yên Yên mới xuyên đến đây còn chưa biết ất giáp gì, đi sinh sự với người ta là chuyện không nên.
Biết đâu người kia là người không nên chọc vào thì biết làm sao.
Thế là nàng định giơ tay bụm miệng nhỏ lại.
Nhưng nàng lại chậm hơn một bước.
Cố Tử Yên nhếch mép đớp lại y.
"Ta đá cái bát thì có sá gì, ta đá cả ngươi luôn đấy!"
Thôi xong rồi.
Châu Ân Hoan thấy khóe môi người kia nở một đường cong, theo kinh nghiệm đọc ngôn tình của nàng, mấy gã nam chính mà nổi giận thì hay cười lắm đấy.
Y đang định mở miệng thịnh nộ thì có người vào tâu.
"Bẩm vương gia, bệ hạ triệu kiến người đến Sùng Đức Điện."
Vị vương gia nào đó khoát tay bảo người lui ra.
Y đưa mắt nhìn nàng và Cố Tử Yên một lượt, vẻ mặt lộ ra tia ghét bỏ.
"Ta là Bắc Viễn, ngươi muốn đá ta thì sáng mai đến cái hồ mà ta vớt ngươi, lết đến đó mà đá ta." Nói xong Bắc Viễn dứt khoát xoay người đi.
Cố Tử Yên lúc này cũng không còn nổi giận nữa, nhỏ ngồi phịch xuống giường, ánh mắt bắt đầu lộ ra vẻ sợ hãi.
Châu Ân Hoan thấy thái độ như vậy lại nghĩ đến chuyện xưa liền ôm cô ấy an ủi.
"Hoan Hoan à, vương gia là cái gì vậy?" Cố Tử Yên khẽ hỏi.
Nàng đưa mắt nhìn cô bạn trong lòng rồi nói: "Cũng không có gì to tát đâu, là anh hoặc em của hoàng thượng ấy mà, hoàng thân quốc thích đó mà.
Động vào nhẹ thì ăn cơm ngục, còn nhẹ hơn là cái cổ, tại rơi mất cái đầu rồi."
Cố Tử Yên ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lộ rõ vẻ đau khổ.
“Vậy phải làm sao đây?” Nhỏ hỏi.
"Sáng mai chúng ta đến cái hồ đó, dập đầu tạ lỗi với người ta." Nàng đáp.