Tại lều rồng nơi Hoàng đế bệ hạ ngụ.
Thái thượng hoàng ngồi nghiên nghị trên ghế, Hoàng thượng đứng bên cạnh.
Trên nền đất, Vinh Vương gia đang quỳ.
Bắc Viễn đợi thái y xem mạch cho Cố Tử Yên xong xuôi, tình trạng cơ thể không có gì đáng lo ngại.
Thái hậu cũng đến xem qua Cố Tử Yên, y vốn định túc trực bên cạnh chờ nhỏ tỉnh dậy.
Nhưng chẳng được bao lâu, phụ hoàng lệnh cho y đến lều rồng ngay lập tức.
Y không còn cách nàng khác, chỉ có thể lệnh cho người hầu chăm sóc nhỏ thật kỹ rồi đến thẳng lều rồng.
Hoàng thượng trong lòng không được vui, vốn định về lều nghĩ cách ân xá cho Hoan Hoan.
Nào ngờ về đến thì gặp phải của nợ Bắc Viễn đang quỳ chờ phụ hoàng hỏi tội.
Hắn nhất thời không biết có nên tận dụng thời cơ này báo thù luôn không.
Xem ra tình hình này có vẻ căng thẳng.
"Viễn nhi, con trước giờ là đứa sống ngay thẳng không bao giờ làm chuyện trái luân thường đạo lý.
Chuyện ngày hôm nay là như thế nào?" Thái thượng hoàng vào thẳng vấn đề ngay.
Trình Hải quả thật rất muốn biết cơ sự ngày hôm nay diễn ra như thế nào.
Hắn đưa mắt nhìn Bắc Viễn chờ đợi một câu trả lời.
"Nhi thần đem lòng cảm mến Cố tiểu thư, nhất thời không thể kiềm chế.
Nên..." Bắc Viễn trầm tĩnh trả lời, nửa vế sau y bỏ lửng vì chuyện đó chẳng cần để cập, tất cả mọi người đều biết cả rồi.
"Cầm thú!" Trình Hải thốt lên.
"Giỏi lắm!" Thái thượng hoàng nói.
Cả hai người cùng nhau đồng thanh, nhưng ý tứ mỗi người mỗi khác.
Trình Hải không khỏi kinh ngạc, hắn quay phắt nhìn phụ hoàng, gương mặt chẳng giấu nổi kinh ngạc.
Hắn có nghe lầm không vậy?
"Con nhìn phụ hoàng cái gì? Con nhìn tam đệ con xem, thích ai triển ngay người đó.
Nhanh gọn lẹ, chẳng như con.
Già đầu rồi tìm mỗi thê tử cũng chẳng xong, thi thố bao nhiêu lâu rồi.
Ta còn chưa được thấy hoàng hậu trông như thế nào, biết bao giờ ta mới có đích tôn?" Thái thượng hoàng thẳng thừng mắng hắn ngay tại chỗ.
Gì chứ! Trình Hải chỉ mới hai mươi bốn thôi, chỉ hai mươi bốn thôi.
Không phải là bốn mươi hai, chưa gì đã bị phụ hoàng chê già, chê kén chọn, rõ ràng là hắn đang tìm vợ còn gì.
Chuyện trọng đại cả đời làm sao có thể chọn bừa được.
Trình Hải ôm một bụng uất ức, hắn lại nghe Thái thượng hoàng nói thêm.
"Con triển ngay một nàng đi, đánh nhanh thắng nhanh như tam đệ con đấy."
Bắc Viễn nghe xong câu này, y đang quỳ cũng phải ngẩng đầu lên nhếch môi cười.
"Ngạn lang! Chàng dạy con kiểu gì thế hả?" Giọng nữ quyền uy vang lên, Thái hậu từ ngoài tiến vào đôi mày khẽ cau.
Thái thượng hoàng nào đó trông thấy bà, sống lưng ông bắt đầu lạnh toát.
Trình Hải nhìn phụ hoàng cao ngạo của mình đổi sắc mặt, môi hắn khẽ cong lên.
Tới rồi.
Kiếp nô lệ tình yêu.
"Thỉnh an mẫu hậu." Trình Hải hành lễ, hắn đưa mắt nhìn Thái hậu, ánh mắt cầu cứu.
"Viễn nhi còn nhỏ, chuyện đã đến nước này rồi, trách mắng cũng không có tác dụng gì.
Tìm một câu trả lời thỏa đáng cho Cố thượng thư thì hơn." Thái hậu đỡ Bắc Viễn đứng dậy, lúc này mà mới chợt để ý đến ánh mắt cầu cứu của Trình Hải, thế nhưng đáp lại hắn chỉ là một tràng vô tình: "Con nhìn mẫu hậu làm gì, con có tư cách nhìn à? Khi nào lấy được thê tử rồi mới được phép nhìn ai gia! Già đầu ế vợ, ai gia lớn tuổi rồi còn phải lo con cả đời này không lấy được vợ đây này!"
"..."
"Không đùa nữa.
Viễn nhi, dù sao đi chăng nữa phụ hoàng cũng không đồng tình hành vi này." Thái thượng hoàng thu lại vẻ cợt nhả, giọng ông trở nên nghiêm nghị hơn.
Thái hậu tán đồng ý kiến của Thái thượng hoàng, bà nói thêm: "Ai gia cũng thế, cách này không đáng mặt chính nhân quân tử cũng trái với luân thường đạo lý.
Cưỡng ép người khác hòng đoạt lợi, chuyện này khó chấp nhận."
Bắc Viễn chỉ lẳng lặng cúi đầu nghe dạy bảo, trong lòng y rất muốn phản kháng.
Rõ ràng y là người bị mới phải.
Đúng là đời trai lênh đênh, đàn bà là niềm đau.
"Gạo đã nấu thành cơm, Cố gia không tồi.
Chi bằng tác thành cho bọn trẻ." Thái hậu tiếp tục lên tiếng, bà đưa mắt nhìn Thái thượng hoàng thăm dò ý kiến của ông.
Thái thượng hoàng gật gù đồng ý, ngoài trừ cách tác hợp ra cũng chẳng còn cách nào khác.
Cố Tuyên không phải là người khó nói chuyện.
Đích thân ông sẽ gặp riêng Cố Tuyên đề cập đến chuyện này.
Dẫu sao cũng đã lỡ lầm, đợi Viễn nhi lập Vương phi.
Ông sẽ bắt y bù đắp cho nhỏ.
"Vậy trẫm sẽ ban hôn cho Vinh Vương gia và Cố tiểu thư." Trình Hải chắp tay sau lưng, chậm rãi lên tiếng.
Phi vụ gạo nấu thành cơm thành công ngoài mong đợi, nhớ đến cái giá gấp ba hôm nọ.
Khóe môi Trình Hải không kìm được mà cong lên, Hoan Hoan của hắn nhất định sẽ rất vui.
Trời đêm vội vàng kéo xuống...
Châu Ân Hoan đã quỳ ở trước dãy lều Tây một ngày.
A Tố đến bên cạnh nguyện chịu phạt cùng nàng.
Nhưng Châu Ân Hoan không đồng ý, nàng lệnh cho A Tố đến giúp A Liên chăm sóc Cố Tử Yên một tay.
Những lúc này đây, nàng chỉ muốn ở một mình, ngẫm nghĩ lại tất cả những chuyện đã qua.
Đêm lạnh vắng, gió thổi từng đợt lạnh lẽo, bụng đau ê ẩm là chiến tích mà Đồng Ninh để lại.
Châu Ân Hoan vẫn kiên cường quỳ thẳng người, tuyệt đối không cho phép lưng mình cong.
Châu Ân Hoan dám làm dám chịu, nhận được trả được, hôm nay phải trải qua đau đớn tột cùng mới có thể quyết tâm rửa hận Đồng Ninh.
Cung nữ mang đến một hộp gỗ, cô ấy quỳ trước mặt nàng hai tay dâng hộp gỗ lên.
"Châu tiểu thư, đây là canh gừng làm ấm cơ thể do Châu Thừa tướng lệnh cho nô tì mang đến."
Châu Ân Hoan có nghe A Tố nói phong phanh, phụ thân nàng vì xin ân xá mà suýt nữa chọc giận Hoàng thượng.
Ý tứ Hoàng thượng vẫn kiên định, quỳ đúng ba ngày mới được phép thả, hắn chỉ ân xá được mang đồ ăn thức uống đến cho nàng.
Như vậy đã là quá tốt rồi.
Nhưng lúc này miệng nàng đắng chát, chẳng thể nếm nổi thứ gì.
"Nói với phụ thân rằng ta vẫn ổn, người đừng lo lắng." Châu Ân Hoan chẳng màng đến bát canh trong hộp gỗ, nàng vội vàng nói với cung nữ kia.
Nàng không muốn phụ thân vì lo lắng mà đau lòng, càng không muốn ông vì thế mà bất hòa với Hoàng thượng.
Quan trường là nơi gió tanh mưa máu, sơ sẩy một chút sẽ có người giẫm lên hạ bệ lập tức.
Huống hồ là bất hòa với Hoàng đế.
Cung nữ kia gật đầu dạ thưa, cô ấy toan ở lại bên cạnh nàng thêm chút nữa.
Nhưng rất nhanh sau đó cũng bị Châu Ân Hoan đuổi đi.
Châu Ân Hoan nhìn bát canh gừng nghi ngút khói trắng, nàng ngước mắt nhìn lên trời cao.
Sương lạnh phủ lấy đôi vai gầy, chẳng biết bây giờ Cố Tử Yên ra sao, đã tỉnh lại chưa.
Nhỏ thức dậy không thấy nàng có hoảng hốt náo loạn không.
Châu Ân Hoan thở dài một hơi, nàng lại vô tình nhớ đến hắn nữa rồi.
Nhớ đến hắn đêm hôm đó, hai mắt sáng long lanh, hắn nói rất thích nàng.
Vẫn là hắn ngày hôm nay, lãnh đạm buông lời phạt nàng quỳ ở nơi hoang vắng này ba ngày ba đêm.
"Hoàng thượng, Châu tiểu thư không dùng canh." Nguyễn công công được cung nữ bẩm báo xong, ông lập tức đến bên cạnh Hoàng thượng tâu.
Trình Hải thở dài, hắn biết Hoan Hoan giận hắn.
Thế nên hắn mượn danh nghĩa Thừa tướng cho người mang canh đến cho nàng.
Vậy mà nàng cũng chẳng chịu dùng.
Trời đêm lạnh lẽo, Hoan Hoan không được giữ ấm người sẽ nhiễm phong hàn mất.
"Cho người thay canh nóng liên tục, đến khi nào nàng dùng thì thôi."
Nguyễn công công nhanh chóng dạ thưa, ông rời đi phân phó việc cho người hậu kẻ hạ.
Một lúc sau ông quay về bên cạnh Hoàng thượng, chỗ hắn đứng là một góc khuất trong dãy lều Tây.
Tuy đứng rất gần Châu Ân Hoan, nhưng hắn không thể nhìn thấy nàng, nàng cũng chẳng trông thấy hắn.
Hai người bị ngăn cách nhau bởi những góc khuất vô hình.
"Hoàng thượng, trời đêm trở lạnh.
Người nên quay về nghỉ ngơi thì hơn." Nguyễn công công biết hắn đã đứng tại đây hai canh giờ liền, ông lo lắng nhẹ giọng khuyên nhủ.
Trình Hải khẽ lắc đầu, hắn ngước mắt nhìn lên bầu trời tối mịt, trầm giọng nói: "Đêm dài ưu tối, trẫm không muốn để nàng cô đơn.
Đêm nay trẫm ở đây với nàng ấy."
"Nhưng bệ hạ ở đây, nàng cũng chẳng thấy được người."
"Chẳng sao."
Nguyễn công công biết hắn nói một là một, hai là hai.
Ông cũng chẳng thể khuyên nhủ thêm, chỉ có thể yên lặng đứng bên cạnh hầu hạ hắn.
Đúng là ái tình khiến người ta điên đảo, đêm sương phủ vai vì người mà đứng thâu đêm suốt sáng.
Hai người bọn họ trong lòng đều nghĩ về nhau, nhưng chẳng ai có thể thấy được đối phương lúc này.
Tại lều riêng của Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên khóc nhọc nâng mí nhấc, ánh sáng lọt vào mắt nhỏ khiến nhỏ không kịp thích nghi phải nheo mắt chớp chớp vài cái.
Hạ t/hân truyền đến cơn rát điếng người, cả thân thể chìm trong mệt nhoài không còn sức lực.
Xung quanh mùi thuốc phảng phất, cung nữ lẫn nha hoàn vây quanh nhỏ rất đông.
Cố Tử Yên mở mắt hoàn toàn, nhỏ liếc nhìn xung quanh.
Đây là lều riêng của nhỏ chẳng phải là túp lều định mệnh kia, người bên cạnh nhỏ hôm đó.
Bây giờ cũng chẳng thấy đâu, nhớ đến những chuyện xảy ra trong lều Tây.
Cố Tử Yên không khỏi kinh hãi.
Nhỏ, chính nhỏ là người cưỡng đoạt Vương gia.
Hình ảnh Bắc Viễn ôm chặt cổ áo gào lên bảo Cố Tử Yên không được đến gần khiến nhỏ mãi không thể quên.
Cố Tử Yên mày là cầm thú, quân cưỡng đoạt mất tính người!
Nhỏ đỡ trán mệt mỏi, trong đầu đau như bị ai đó bổ đôi.
Bây giờ phải đối mặt với Vương gia thế nào đây, mọi chuyện sau đó nhỏ cũng chẳng thể nào nhớ rõ.
Cố Tử Yên chợt nhớ ra nhỏ không thấy bóng dáng Châu Ân Hoan đâu.
Trong lều kia có mê hương không biết nàng đã nhận ra chưa, có vô tình bị người khác hại như nhỏ không, Cố Tử Yên hoảng hốt: "Châu Ân Hoan đâu?"
A Liên lẫn A Tố một người mang cháo, một người mang khay chứa hai chén thuốc đến trước mặt nhỏ.
Cả hai đều đưa mắt nhìn nhau, rụt rè không dám hồi đáp Cố Tử Yên.
"A Tố! Hoan Hoan đâu." Cố Tử Yên cau mày vội hỏi.
A Tố bị chỉ đích danh nên giật bắn người, cô ấy không biết phải trả lời thế nào.
A Liên trông thấy điệu bộ khó nói của A Tố.
Cô ấy lên tiếng thay: "Tiểu thư tỉnh rồi, người dùng thuốc đi."
"Ta không muốn hỏi đến lần thứ ba." Cố Tử Yên nổi cáu, nhỏ bắt đầu mất kiên nhẫn.
A Liên vẫn bình tĩnh đáp lời: "Thái hậu có dặn, khi tiểu thư tỉnh dậy uống hết hai chén thuốc này.
Bọn nô tì mới được phép nói."
Cố Tử Yên tức giận, nhỏ vơ lấy chén thuốc lần lượt nốc cạn.
Mùi vị đắng nghét lan tỏa trong khoang miệng khiến nhỏ cau mày.
Đặt chén thuốc cuối cùng lên khay.
Nhỏ quát lên: "Vừa lòng các ngươi chưa? Châu Ân Hoan đang ở đâu?"
A Tố lúc này chẳng thể giữ nổi bình tĩnh nữa, cô khóc òa lên: "Tiểu thư nhà nô tì sau khi thấy Vương gia bế người bước ra khỏi lều, tiểu thư nổi cơn thịnh nộ ra tay hành hung Đồng tiểu thư.
Chẳng may chọc giận Thái hậu, tiểu thư nhà nô tì bị Hoàng thượng trách phạt quỳ ba ngày ba đêm ở lều Tây."
"Hu hu hu."
A Tố khó nhọc nói hết câu, cô khóc òa lên, nước mắt tuôn lả chả.
Cố Tử Yên ngỡ ngàng, nhỏ biết tính Châu Ân Hoan.
Nhất định là lúc đó, nàng điên tiết mất kiểm soát ra tay chắc chắn không nhẹ nhàng gì cho cam.
"Ta ngất bao lâu rồi?" Cố Tử Yên vội hỏi.
A Liên đáp lời: "Bẩm tiểu thư, một ngày một đêm."
Cố Tử Yên ngỡ ngàng, nhỏ ngất một ngày một đêm cũng tức là Hoan Hoan đã quỳ được một ngày một đêm.
Nhỏ tức tốc bật dậy, nhảy xuống giường phóng như bay ra ngoài, mặc kệ cho A Liên A Tố hoảng hốt giữ lại.
Cố Tử Yên hất bọn họ sang một bên, cắm đầu chạy thục mạng.
Trong đầu của nhỏ lúc này chỉ muốn thấy Châu Ân Hoan, nhỏ phải cứu Hoan Hoan..