Chuyển ngữ: Bắp
Thương Lâm ngồi trước bàn trang điểm làm đi làm lại đến hai giờ đồng hồ, đến nỗi cuối cùng Cao Tiểu Thi cũng nổi nóng.
“Mình nói này, cậu có cần phải làm quá như vậy không hả! Tối nay chẳng phải chỉ là bạn trai cậu mời mình – bạn tốt của bạn gái – đi ăn bữa cơm thôi sao? Tại sao cậu làm giống như là được đón tiếp trên thảm đỏ vậy?” Cô tức giận mà giật lấy mascara. “Lại chải. Còn chải nữa thì lúc hôn môi cậu có thể dùng lông mi đâm chết anh ta đấy. Một vừa hai phải cho mình nhờ!”
Thương Lâm thấy quá trình làm đẹp của mình bị cắt ngang, không thể không quay đầu nhìn Cao Tiểu Thi, vẻ mặt chăm chú. “Cho mình… nửa giờ nữa.”
“Gấp lắm rồi đó cô hai!” Cao Tiểu Thi tay chống hông. “ Trước đây lúc cậu theo đuổi Mạc Đình Hiên cũng đâu có điên cuồng ăn diện như vậy, lần này sao lại thế này, uống lộn thuốc?”
“Trước đây mình không biết sợ, nghĩ đến làm được như thế thì cũng được rồi. Nhưng mà bây giờ cánh cửa của thế giới hiện đại đã mở ra với mình, lại cứ giậm chân tại chỗ, không mạnh dạn sao được?”
“Không hiểu cậu đang nói gì.” Cao Tiểu Thi lạnh lùng nói.
Thương Lâm thở dài, nói sâu xa. “Nói thế này đi. Cậu có tin nếu mình trắng lên một chút, cằm và mũi hơi chỉnh sửa một chút thì nhan sắc có thể đuổi kịp Phạm Gia, vượt qua Lệ Á, áp đảo dàn mỹ nữ trên đường không?”
“Cậu nằm mơ đi.” Ánh mắt Cao Tiểu Thi giống như đang nhìn kẻ ngu ngốc. “Mình hiểu được, tối hôm qua quả thật cậu đã lấy nhầm chai, uống nhầm Tuốc rồi. Bệnh tình thêm nặng.”
Thương Lâm thở dài, bỗng nhiên hiểu được câu mà các nhân vật phụ trong phim bi kịch thường nói: biết được nhiều, không nhất định là chuyện tốt.
“Được rồi được rồi, biết cậu câu được trai đẹp giàu có là không dễ dàng, nhiệt tình thế thì có thể hiểu được, nhưng mà đừng làm quá…” Cao Tiểu Thi vỗ vỗ đầu cô. “Tin mình đi, xinh đẹp như cậu đây nhất định có thể khiến cho nh ta phải lóa mắt luôn.”
Thương Lâm đau khổ quá chừng… “Tiểu Thi, cậu không hiểu, cao anh ấy là người đã từng nhìn nhiều, biết nhiều…”
“Mình hiểu mình hiểu, nhưng cậu cũng phải tự tin chứ! Ngoan~”
Hiểu hiểu hiểu… Hiểu con khỉ ấy! Cậu mới đặc biệt không hiểu!
Nếu so với người khác thì cô không sợ, như bây giờ cô đang so với chính bản thân mình! Đối thủ của cô là Hạ Lan Tích yêu kiều diễm lệ, từng ở bên cạnh và lên giường với Dịch Dương.
…Được rồi, lúc ấy trong thân thể Hạ Lan Tích là linh hồn của cô, lên giường cũng là cô, nhưng điều này không phải là điều quan trong! Quan trọng là, Dịch Dương yêu cô lúc mà cô đang có ngoại hình xinh đẹp, bây giờ đã trở lại dáng vẻ trước kia, không xinh đẹp như trước đó, khiến người ta phải dùng cái gì đó mới được!
Thà là hai khuôn mặt hoàn toàn khác nhau còn hơn! Hai gương mặt giống nhau % thế này, so sánh với nhau thật là tàn nhẫn!
Ôm ý nghĩ như vậy trong đầu, trước đây cô không thích trang điểm nay cũng phải kéo Cao Tiểu Thi đang càm ràm lại nửa tiếng đồng hồ mới đứng dậy ra ngoài.
Lúc này, đã qua một tháng kể từ khi Dịch Dương tỉnh lại. Nhớ tới những khó khăn hỗn loạn trong thời gian này, Thương Lâm vẫn cảm thấy đau nã. Mà Cao Tiểu Thi lại tăng thêm áp lực mới cho cô.
“Chậc chậc chậc, cuộc sống là ngọn nguồn của nghệ thuật. Diễn xuất của cậu ở biệt thự Loa Hải hôm đó đúng là kinh điển cho sinh ly tử biệt, người không biết còn tưởng rằng đang xem phim Hàn ấy chứ.” Trên đường đến nhà hàng, Cao Tiểu Thi quay đầu lại, cười tủm tỉm nói.
Thương Lâm chuyên chú lái xe, giữ nguyên tắc không phản ứng.
“Rõ ràng ngay cả bác sĩ cũng nói không cứu được, cậu đi tới khóc vài tiếng lại có thể sống lại… Lúc đó cậu không thấy tròng mắt mấy bác sĩ kia đều lòi ra, đoán chừng làm nghề vài chục năm cũng chưa gặp phải loại chuyện này. A đúng rồi, còn có ông Dịch ba chồng tương lai của cậu nữa, một câu cũng nói không được. Đúng là một vở diễn lớn.”
Thương Lâm thở sâu. “Cái gì mà ba chồng tương lai, cậu đừng nói nhảm.”
“Không phải ba chồng tương lai?” Cao Tiểu Thi ghé sát vào một chút. “Tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng, Dịch Dương lúc ấy gọi cậu là ‘vợ’.”
“Gọi là vợ thì nhất định sẽ kết hôn? Sao mình nhớ rõ Chu Tuấn vốn dĩ cũng gọi cậu là vợ, bây giờ đâu?”
Bị đâm trúng chỗ đau, Cao Tiểu Thi kháng nghị. “Cậu như thế là phạm quy!”
Thương Lâm giẫm mạnh lên chân ga. “So what?”
Nơi Dịch Dương đặt chỗ là một nhà hàng Pháp nổi tiếng ở Nghê Châu. Phục vụ dẫn các cô đến chỗ thì nhìn thấy hình dáng quen thuộc của một người.
Ngồi ở bên cạnh Dịch Dươn… Đó là Chu Tuấn.
“Ai da”. Thương Lâm nhướng mày. “Xem ra đêm nay thật náo nhiệt!”
“!” Cao Tiểu Thi giận. “Không phải nói mời mình ăn cơm sao? Thực không có thành ý.” Cô đi đến trước bàn, nhìn người đàn ông nào đó khiêu khích. “Là tôi đi nhầm chỗ hay anh đi nhầm?”
Chu Tuấn căn bản không để ý tới cô, nhìn về phía Thương Lâm theo sát sau, cười ấm áp. “Chị dâu, chào!”
Thương Lâm bình tĩnh gật đầu. “Xin chào.”
Chu Tuấn lướt qua Cao Tiểu Thi, đi đến bên cạnh Thương Lâm, khoác vai cô. “Chị dâu, không thể không nói duyên phận thật kì diệu! Một tháng trước tôi cũng không nghĩ chúng ta còn có mối quan hệ sâu xa này, thế sự khó lường!” Anh ta quan sát Thương Lâm rồi tấm tắc cảm thán. “Ôi, nhìn chị dâu thực xinh đẹp. Quen biết cô hai năm cũng không thấy cô ăn mặc như vậy, hôm nay rõ là vì Dịch Dương hết!”
Mắt Thương Lâm nhìn bàn tay trên vai mình, ngoài cười nhưng trong không cười. “Anh và Cao Tiểu Thi giọng điệu rất hợp nhau, hai người sao không kết hôn chứ?”
Chu Tuấn câm miệng tức thì.
Dịch Dương vẫn chống đầu xem bọn họ nói chuyện, lúc này mới sung sướng cười, vươn tay về phía Thương Lâm. “Em yêu, ngồi bên cạnh anh này.”
Hai chữ “em yêu” vừa thốt ra, Cao Tiểu Thi cùng Chu Tuấn đồng thời run lên, chỉ có Thương Lâm mặt không đổi sắc mà qua đó ngồi, lạnh nhạt vô cùng.
Từ lúc nhìn thấy Chu Tuấn thì Thương Lâm đã biết bữa cơm hôm nay nhất định rất khốn khổ. Quả nhiên, đồ ăn bưng lên bàn không được bao lâu anh ta liền không nín được, cười nói: “Kỳ thật, tôi hôm nay là mang theo mấy anh em đến để thăm hỏi chị dâu.”
Nĩa của Thương Lâm rơi xuống đĩa. “Hả?”
“Chúng tôi đã nghe nói chuyện giữa cô và Dịch Dương, quần chúng nhân dân rất ngưỡng mộ, đều rất muốn trông thấy cô!”
“Muốn gặp thì gặp, tôi rất khó gặp sao?”
“Nghe cô nói mà xem, chẳng phải do có người ngăn cản sao, bằng không đám kia đã sớm bay đến đây.” Chu Tuấn nói. “Nếu cô có ý thì nói một câu, anh em ở Bắc Kinh đều chờ tin tức của tôi, đã chuẩn bị vé máy bay khi có thể!”
“Để cho đám anh em kia của cậu tiếp tục chờ đi.” Dịch Dương thản nhiên nói. “Ông đây không cho phép.”
Chu Tuấn suy sụp trầm mặt xuống. “ Tôi cùng chị dâu nói chuyện, cậu xen vào làm loạn gì chứ! Cậu đã quên thời điểm cậu ốm đau nằm trên giường là ai chịu mệt nhọc ở bên cạnh hầu hạ cậu? Thực không có lương tâm!”
Dịch Dương liếc Cao Tiểu Thi bên cạnh anh ta. “Ai biết được, phải không em dâu?”
“Kéo tôi vào làm gì?” Cao Tiểu Thi kháng nghị. “Nãy giờ tôi có nói câu nào đâu!”
Dịch Dương rút khăn ăn ra lau miệng, kéo Thương Lâm đứng lên. “Hai người tiếp tục ăn đi, tôi cùng Thương Lâm còn có chút chuyện, sẽ không ở lại.”
Chu Tuấn trơ mắt nhìn Dịch Dương kéo Thương Lâm nhanh chóng rời đi, một lúc lâu mới phản ứng lại. “Bà nó, bữa này chưa trả tiền!”
“Anh rất thất đức!” Thương Lâm ngồi ở bên cạnh ghế lái, cười sặc sụa. “Đã nói là mời Tiểu Thi đi ăn cơm, giờ trốn trả tiền nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?”
“Có Chu Tuấn ở đó, bọn họ không bị bắt lại đâu mà lo.” Dịch Dương bình tĩnh lái xe. “Nếu cậu ta không cứ mặt dày đến bữa cơm này, anh đâu đến mức phải ra chiêu ấy?”
“Nhưng quan hệ của anh ta và Tiểu Thi, ở riêng thế cũng rất gượng.”
“Anh cảm thấy với kinh nghiệm chịu ngược của chúng ta, em hẳn là phải lo lắng trong nhà hàng có xuất hiện thêm vài người không…”
Thương Lâm nghiêm túc. “Rất có lý.”
“Nhưng mà thái độ của Chu Tuấn cũng đại diện cho bạn bè của anh. Chyện hôm đó đã bị đồn ra ngoài, ngay cô anh ở Canada đều nghe nói, gọi điện thoại hỏi anh khi nào thì mang em đi ăn một bữa cơm.”
“Ngay cả cô đều biết?” Thương Lâm buồn rầu mà vỗ trán. “Em biết mà! Em biết ngay mà! Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền nghìn dặm, em không muốn xuất hiện trước người thân của anh với bộ dạng thế này! Hủy hoại một lần trước mặt ba anh là đủ rồi!”
Dịch Dương bật cười. “Rốt cuộc em bị ba anh thấy bộ dáng gì mà lại để ý đến thế này?”
Thương lâm không chú ý câu hỏi của anh. “Anh nghĩ phải giải thích như thế nào cho tốt? Khi nào thì chúng ta quen nhau, sao không để lộ chút tin tức nào vậy? Tiểu Thi đã thử thăm dò vấn đề này với em vài lần, tất cả đều dựa vào sự tinh nhanh của em mới có thể nhiều lần lừa gạt trot lọt.”
“Đừng khẩn trương, những việc này đều là việc nhỏ, trả lời không được thì sao đây? Bọn họ có thể đoán là hai chúng ta xuyên không sao?” Dịch Dương hơi nghiêng đầu, nhìn cô. “So với chuyện ấy, anh càng thích cách ăn mặc của em đêm nay… Đây có coi như là trang điểm tỉ mỉ để ra mắt không?”
Thương Lâm đêm nay mặc một cái váy màu hồng cánh sen lộ vai, tôn lên dáng người thanh thoát. Trên chiếc cổ trắng ngần đeo vòng cổ pha lê, cùng với trang điểm tinh tế của cô hòa vào nhau, hiện lên vẻ động lòng người. Tầm mắt Dịch Dương dừng lại ở đôi môi anh đào phúng phính của cô, có chút không dời được.
Thương Lâm bị anh nhìn đến mức có chút khẩn trương. Cô quen xuề xòa, không có trang sức gì, hôm nay tìm cả buổi mới tìm ra một cái váy và vòng cổ tới cấp cứu, trong lòng không thể không lo lắng.
Anh nhìn như thế này, chẳng lẽ không đẹp?
Hu hu, nhất định là bại bởi Hạ Lan Tích! Quả nhiên kẻ thù lớn nhất chính là bản thân mình, lời của các tiền bối cách mạng quả là không sai, không thể không phục!
“Lại nói tiếp, anh còn chưa khen kiểu tóc của em.” Dịch Dương thu hồi tầm mắt, ngắn gọn đánh giá. “Nhìn rất đẹp.”
“Hả?”
“Anh cảm thấy em để tóc ngắn đẹp hơn tóc dài.” Anh bổ sung. “Cho nên tạm thời đừng để dài quá, như vậy đẹp lắm.”
Thương Lâm sờ sờ mái tóc đến bả vai mình, có chút kinh ngạc. Lúc nãy mái tóc này là vấn đề rối rắm nhất tối nay của cô. Cô trời sinh thích tóc ngắn, lúc trước vì theo đuổi Mạc Đình Hiên, chỉ vì nghe được đối phương thích những cô gái có mái tóc dài nên để. Về sau cắt đứt tình cảm liền cắt cả tóc, khôi phục lại hình tượng gọn gàng hoạt bát.
Nhưng cô nhớ rõ trước kia ở có đọc trong sách, nói đại đa số đàn ông đều thích phụ nữ tóc dài. Lúc ở bên Dịch Dương anh cũng hay nghịch mái tóc dài của cô. Cho nên cô còn đang tự hỏi có nên để tóc dài. Phần cứng so ra đã thua kém Hạ Lan Tích, phần mềm như thế nào cũng phải tốt hơn chứ?
Huống chi phụ nữ vì người yêu mà chăm sóc sắc đẹp, cô cũng vui vẻ vì Dịch Dương mà thay đổi điểm ấy.
Nhưng mà anh lại còn nói thích tóc ngắn. Đây có lẽ là người đàn ông đầu tiên thật tình thích tóc ngắn của cô…
Ngoài cửa sổ xe, đèn nê ông lóe sang, những tòa nhà cao tầng được bao bọc bởi những bức tường kính thủy tinh bên trong, như trong truyện cổ tích. Đây là cảnh tượng đã quá quen trong quá khứ nhưng bây giờ lại làm cho Thương Lâm cảm thấy hoảng hốt. Có đôi khi cô sẽ cảm thấy lỡ như nhắm mắt lại, mở ra thì sẽ trở về cổ đại. Không có máy tính, không có di động, cô đang khốn khổ với vị trí hoàng hậu, cùng với hoàng đế cùng nhau đối mặt với mọi thử thách sống chết.
“Nghĩ gì vậy?”
Thương Lâm cười cười. “Đang nghĩ có thể trở về thật tốt” Cô nhìn sang Dịch Dương. “Anh còn đang ở bên cạnh em, thật tốt.”
Dịch Dương nhìn cô, bỗng nhiên ngoài người qua hôn nhanh lên môi cô một cái. “Như thế này có tốt không?”
“…Tập trung lái xe đi.”