Nhã Đan hơi giật mình vội vàng giấu thứ trong tay đi, Thành Kính ngáp một tiếng nói:"Không cần phải giấu đó chẳng qua là thứ mà bọn ta cố tình giấu trong thi thể Giả Lưu Hành mà thôi, chẳng phải chìa khóa hay chứa đựng huyền cơ gì đâu."
Sắc mặt Nhã Đan trở nên rất khó coi, chậm rãi nở nụ cười nhã nhặn:"Ta chỉ tò mò thật ra cơ quan mà các vị nói trông ra sao thôi."
"Cần gì phải tò mò không phải cô nên biết rõ sao? Việc Lưu Giả Hành làm yến tiệc mời người trong giang hồ đến dự phải đến khi hắn mất tích mọi người mới điều tra ra, cô lại biết rõ trong đó có một nữ tử đến từ phía Bắc có phải quá tài tình không? E là cô hôm đó cũng có đến tham dự."
Nhã Đan cắn răng trắng bệch:"Không có, ta cũng chỉ nghe nói.."
"Nghe ai nói vậy, người đến đó đều mất tích hết rồi. Lẽ nào trước khi đến Giả phủ cô nương kia rảnh rỗi chạy đến báo cho cô biết mình đến từ phía Bắc sắp tới sẽ đến Giả phủ làm khách sao?" Chu Nhuận Thành cãi lại.
"Nếu như ta có đến thì làm sao trốn thoát được, không phải sẽ bị cắn chết sao?" Nhã Đan dần an tĩnh cất lời nghi vấn:"Ta thừa nhận hôm nay đến đây là để trộm đồ của hắn ta, cùng lắm các người bắt ta tội trộm cắp thôi đừng đổ thau nước bẩn đó lên đầu ta."
Nghe thế Bạch Diệp hừ một tiếng, mỉa mai:"Lúc đó ta chỉ nói nó giết chết rất nhiều người, cắt một cánh tay của Giả Lưu Hành, sao cô biết nó cắn người mà không phải đánh người chứ?"
"Ta...ta lúc đi trộm chìa khóa ta thấy vết thương trên cánh tay hắn là bị cắn, huống hồ các người nói nó là động vật đương nhiên phải dùng răng cắn rồi, cho nên..." Nhã Đan yếu ớt nói thêm:"Thanh công tử cũng nói hoa viên trong phủ dùng để nuôi các bò sát ăn thịt nữa, ta cũng chỉ đoán thôi."
"Không thể nào, ta không nói gì cả?" Thanh Hồn nghe gọi tên ló đầu ra ngạc nhiên, y có biết gì đâu.
Sắc mặt nàng ta trắng bệch người này không phải:"....Ngươi, không phải ngươi..
"Ngại quá đêm nay âm khí hưng thịnh thích hợp để gọi người chết sống dậy, từ sớm ta đã bận bịu đi gọi hồn trong phòng chỉ để một người nộm canh cửa. Không ngờ Nhã Đan cô nương bề ngoài đoan trang lại nữa đêm lại chạy đến phòng nam nhân làm chuyện mờ ám. Không biết đã chôm của ta thứ gì giấu trong tay áo?"
Nhuận Thành khinh giễu ngoài hành y ra công việc thích nhất là đi vạch trần, chất vấn người khác:"Hẳn là thuốc giải chứa đầy các loại lá không đâu của ngươi trong phủ rồi....thứ đó chẳng phải thuốc giải gì đâu, cô bị lừa rồi"
Sắc mặt Nhã Đan u ám không chỗ nói.
"Đến giờ cô còn chưa hiểu sao? Nếu thật sự cô không đến Giả phủ thì chuyện về nữ tử phương Bắc kia có thể cô bịa ra để lừa bọn ta chuyển hướng điều tra. Sao cô biết cô ta đã nghỉ ở tửu lâu trong thành trước khi đến Giả phủ chứ? Nói sao cô cũng vô cùng đáng nghi. Việc hôm nay cô đi trộm thuốc đã chứng minh hôm đó cô cũng có mặt, xui xẻo bị nó làm bị thương." Chu Nhuận Thành liếc cô ta quan sát:"Y phục của cô có vẻ dày hơn nhỉ, vết thương sẽ rất khó lành đấy còn làm độc nữa. Hẳn là cô nương không biết Thanh công tử đã cứu sống Giả Lưu Hành rồi đấy."
Nhuận Thành chỉ người được trói chặt đang nằm gục mặt bên kia hồ nước, đến khi hắn tỉnh khỏi thuốc giả chết của Chu Nhuận Thành e là chẳng có gì giấu được nữa:"Giả Lưu Hành đã trốn qua mật thất vậy cánh cửa đó do ai cạy? Ta đoán hai người trong lúc chạy trốn vào phòng đóng cửa lại, hắn đã âm thầm biến mất bỏ lại mình cô làm mồi nhử, bên ngoài nguy hiểm như vậy cô lại không tìm ra mật thất nên cậy cửa sổ để ra ngoài?"
"Không phải, là trong lúc đánh nhau với nó vô tình để lại dấu vết binh khí trên khung cửa, ta sợ mọi người nhìn ra nên mới cạy thêm vài nhát lên nó."
Mọi người kinh ngạc:"Nhiều người như vậy còn không đối phó được nó, cả Giả Lưu Hành chủ nhân của nó còn chịu thiệt thòi, cô giao đấu với nó mà vẫn không sao? Người trốn trong tủ là cô?"
"Hừ, vốn dĩ nó là ta tặng cho hắn. Trong một lần hắn tán tỉnh Sở Cung Yêu ngủ ở Sở Trạch, ta đã đem con trùng không xương đó mang cho hắn. Không biết hắn đã làm gì bảo bối của ta phát điên....còn giấu nó đi khiến ta không tìm được cho đến hôm nay.."
"Côn trùng không xương? Vậy cái lồng sắt đó..."
Cô ta mỉm cười:"Đúng vậy... cái lồng sắt không thể giam được nó." Gió thổi đến mùi hôi rất khó chịu, sau lưng cô ta đột nhiên xuất hiện cái thứ gớm ghiếc kia, nó chậm rãi bò dưới đất không ngừng thè lưỡi phát ra những tiếng cười nho nhỏ. Trong đêm tối Nhã Đan mặc một bộ y phục trắng hoa văn mờ màu xanh, mái tóc dài uốn lượn lộ ra vài sợi tóc bạc rất kỳ dị. Mọi người không khỏi hoài nghi cô ta nuôi thứ đó mà không có thuốc giải độc của nó ư? Lại còn nó đến từ bao giờ chứ, trên người nó bốc mùi tanh không thể ngay từ đầu đã ẩn nấp được:"Ta đã đến hang động đó gọi nó dậy"
Thứ quái quỷ kia bò rạp dưới mặt đất nhận lệnh liền bổ nhào về phía họ nhe răng nhọn hoắc.
Lục Khuynh Tâm đang căn thẳng chợt nghe giọng nói yếu ớt bên tai:"Lục công tử..."
"Chuyện gì?" Mỗi khi y rên rỉ thế này hầu như đều có chuyện nhờ vả.
"Có thể đưa ta trốn đi trước không?"
Lục Khuynh Tâm "..."
"Ngươi cứ núp ở phía sau là được, đông người như vậy còn sợ không bảo vệ được ngươi à?"
Y vẫn kiên quyết nắm tay áo hắn:"Thôi đi, ta nghe nói chiêu thức thành danh của Sở Cung Yêu là Ngân Hoa Ám Vũ, nếu ở đây cô ta bắn chết ta lúc nào không hay?"
Hắn nhíu chặt mi tâm:"Ngươi có ý gì?"
"Còn có ý gì nữa, hôm đó trên bàn ăn Sở Cung Yêu ngồi cạnh ta gắp đồ ăn, bàn tay có vài vết chai. Trong khi đó Nhã Đan đứng ở kia tay thon dài mềm mại lúc sờ mặt dưới ống tay áo có vật gì đó thô ráp. Lục công tử người có nhìn qua gương mặt của Sở Cung Yêu bao giờ chưa? Ta chắc tám chính phần người kia là giả."
Ngân Hoa Ám Vũ quả thật lợi hại, hắn đưa y đến nơi an toàn trốn tạm ở một căn nhà hoang gần đó, lót tạm rơm rạ bên dưới thật dày:"Ở tạm đây một lát, ngoài trời bắt đầu đổ tuyết e là không về ngay trong đêm đâu."
Y đỡ mặt mình xoa xoa:"Ban đầu ta đã muốn ở nhà rồi."
Nhà hoang này cửa hỏng vài chỗ, gió thổi vào không làm hắn thấy lạnh mà còn có chút nóng. Hắn bỗng cảm thấy cánh tay đưa ta đó thanh mảnh dễ nhìn, da dẻ của y lán mướt trắng nõn hơ trên lửa, hắn thở thật chậm không để đối phương nghe thấy tiếng phát ra từ lồng ngực mình, trong lòng có kiến.
Lẽ nào độc ở hồ nước kia còn chưa ép sạch sao?
"Uầy, lúc này có gì ăn thì tốt quá." Y nằm lăn trên đống rơm buồn bực không thôi.
Lục Khuynh Tâm đột nhiên ngẩng đầu tàn lửa bay:"Ngươi chỉ biết ăn thôi." Hắn trầm ngâm:"Nếu như ai nhỏ tuổi cũng có thể vô tư vô lo ăn vui chơi ăn uống thì tốt quá, đời người có những chuyện đừng xen vào quá nhiều."
Hắn nhớ tới đủ chuyện ngày trước, Trạch Dương không thích ăn cay, không thích ăn quá nhiều dầu mỡ, cứ thích giành rau dưa với Nhuận Thành cãi nhau ầm ĩ trên bàn ăn.
Hắn nhắm mắt tưởng nhớ.
Tính đệ ấy tuy hài hước nhưng lúc quan trọng thì vô cùng giống đại ca, trầm tĩnh, ít nói, nghiêm túc suy nghĩ mọi tình huống có thể diễn ra.
Càng nghĩ càng thấy sống lưng lạnh ngắt, cực kỳ bị thương, đệ ấy đã không còn ở cạnh hắn, tình cảm nhen nhóm ngày đó chưa nở đã tàn.
Trạch Dương, ta vẫn còn lời chưa nói với đệ.
Y nhìn hắn đang trầm ngâm, miết ngọc bội trên tay.
"Ngọc bội đó đã vỡ rồi người vẫn còn giữ sao?"
Hắn nhìn ngọc bội trên tay mình, bên trên có nhiều vết nứt được chắp vá cẩn thận, đồng tâm kết màu đỏ tươi còn kết ngọc hình lá phong nằm trong tay hắn tưởng chừng tan chảy thành máu.
Y nhìn kỹ lại một lần, hóa ra bàn tay hắn đang chảy ra máu tươi:"Lục công tử ta cũng chỉ là vô tình nói một tiếng người đừng có mà...?"
"Ừ.." ngữ khí hắn bình đạm hơi không thoải mái, bàn tay dần buông lỏng, đi ra ngoài ôm vào một hốc tuyết lạnh đi đến bên đống lửa, tuyết dần tan rửa sạch máu trên ngọc bội, hắn nhìn chằm chằm cảm giác không khác gì đêm mưa hôm đó, nước rửa trôi máu tanh. Hèn gì, Hồng Thiếu Hoài luôn nói trời mưa mới là thời điểm thích hợp.
Trạch Dương rất thích mưa.
Gai nhọn trong tim hắn lại lớn thêm một chút.
Năm tháng qua đi thời gian tựa hồ lắng đọng lại, trong đêm tối đầy gió tuyết bỗng nhiên đau đớn ngày xưa lại bùng lên.
Thanh Hồn nhìn hắn thất thần cầm ngọc bội, chỗ nước đó chỉ đủ rửa ngọc bội mà thôi. Được một lúc hắn nheo mắt nhìn xuyên qua hàng mi, Thanh Hồn đứng trước mặt nước chảy qua kẻ tay lành lạnh, y nói:"Mỗi lần nhìn thấy vết thương không rửa kỹ càng rất chướng mắt."
Hắn có chút sững sờ.
Quanh quẩn hương đỗ nhược nồng ấm, bây giờ đâu phải mùa hoa.
Rửa vết thương xong y trở về chỗ cũ, lục trong túi thơm hai ba viên kẹo gói cẩn thận, y cầm viên kẹo đặt lên môi ăn, duỗi tay đưa về phía hắn:"Ăn không, kẹo hải đường."
"Có một tiểu nha đầu làm kẹo hải đường rất ngon." Vị ngọt nơi đầu lưỡi dần lan ra tràn khắp cuống họng thấm nhuận dần dần trôi xuống thanh quản, mùi vị thấm sâu an ủi dịu dàng trái tim hắn:"Giờ thì không làm nữa."
Trong lòng ai cũng có nỗi niềm riêng, y nói:"Ùm, ta cũng thế. Những viên kẹo này so với kẹo ta ăn trước kia không bằng, nhưng nếu không có ta không chịu nổi, có những thứ thành thói quen rất khó cai được. Mà càng ăn càng thấy trong lòng khó chịu chẳng được chút an ủi nào, thật đáng buồn!"