Vách đá này địa thế hiểm trở còn nằm giữa thung lũng đầy khí tức ma vực, từ trên nhìn xuống thấy mây mù đen đặc cuồn cuộn không ngừng dâng lên.
Cảnh Minh Sầu một mình quăng tơ lướt xuống núi, lối đi khi hoàng hôn mới xuất hiện đó có khói độc, ai vào đó quá một canh giờ không có thuốc giải sẽ đánh mất bản thân trở thành hoạt thi.
Bên trong còn có nhiều cơ quan, thủ hạ canh giữ, những thủ hạ này không còn là người nữa không có suy nghĩ, không biết đau, chỉ biết chém giết.
Khi cửa động rồ rồ mở ra, trên cao đột nhiên xuất hiện bóng người nhàn nhạt.
Yểu điệu mềm mại.
Khói hoa mờ mịt.
Một cái bóng thướt tha lướt qua, bóng kiếm lướt qua trên nền trời, dù ả che kín từ trên đến tận gót chân nhưng mọi người vẫn biết ả là ai.
Ả nhảy xuống nghiêng đầu nhìn những bóng người đứng đề phòng, khí thế ngút ngàn toát ra làm mọi thứ xung quanh như lệch hẳn.
Nhún nhường tựa như một cô gái nhỏ e lệ, ả nói:"Không cần căng thẳng, các ngươi đông như vậy ta mới là người lo lắng." Góc áo bay như bươm bướm lượn, ả ta không hề tỏ thái độ đối đầu nói:"Thứ các ngươi muốn là một người, thứ ta muốn cũng chỉ có một người, chúng ta trao đổi không cần đánh nhau làm mất hòa khí."
Hôm nay tuyết dày, tiếng ca từ trong tửu lâu truyền ra tiếng ca trong trẻo mềm mỏng, nhẹ như tuyết lông ngỗng ngợp trời.
Trên tay hắn là thư do Hồng Thiếu Hoài viết đòi thi thể, họ chấp nhận trao đổi với ả, một là đảm bảo thi thể nhị ca nguyên vẹn, hai là ả nói là làm so với Hồng Thiếu Hoài họ tin ả có được thứ mình muốn sẽ trả người.
Huống hồ việc đi lên núi cướp người, lỡ bất trắc thi thể bị ả hủy thì họ mất trắng.
"Huynh đang nghĩ gì chăm chú thế, trà đã nguội mất rồi."
Lục Khuynh Tâm giật mình làm bộ hớn hở rót chén trà mới:"Ta thấy gần đây muội liên tục thai nghén, đừng thêu thùa nữa nghỉ ngơi đi."
Mỹ Tiếu đang ngồi cạnh lò sưởi thêu một cái yếm, hưng phấn nói:"Không mệt, muội còn muốn may thêm vài cái chờ con chào đời dù nam hay nữ cũng có cái mặc, gần đây sao muội không thấy Thanh ca đâu?"
Vì chuyện buồn của nhị ca họ ít nhắc đến người kia, thêm việc Thanh Hồn từng cứu muội ấy một lần, không ai muốn làm muội ấy khó xử.
Tự dưng muội ấy nhắc đến người kia hắn có chút thất thần lồng ngực đau âm ỉ, thần sắc khó coi.
Cả hắn cũng kinh ngạc trong lúc lơ đãng lại nhớ những ngày xưa thân mật, lẽ nào trong lòng hắn còn tình cảm khó dứt sao?
"Thanh Hồn tự có con đường riêng của mình, đi cũng tốt."
Gương mặt Mỹ Tiếu hồng nhuận, xoa cái bụng hơi tròn của mình:"Muội lại thấy huynh thường xuyên nhớ nhung người ta tới ngẩn ngơ.
Là trở về núi lấy đồ sao, lần trước Thanh ca còn hứa sẽ đem đặc sản trên núi cho muội ăn."
Hắn hơi động ngón tay hơi nghiêng mặt che giấu đau thương:"Ta và y không ai nợ ai nữa rồi."
Mỹ Tiếu không hiểu thấy hắn không vui liền không nói nữa.
Ở bên cạnh Thanh Hồn hắn nảy sinh dục vọng, hắn cảm nhận sâu sắc tính cách kiêu ngạo của y, cả những đau thương trong lòng y, hắn cứ ngỡ mình yêu y lắm có thể cùng y đồng bệnh tương lân.
Hắn thừa nhận ban đầu tiếp cận y có ý đồ riêng, y nói không sai người bắt y ở Ý Viện là hắn, người bóp cổ y ở Công Nghi phủ cũng là hắn nhưng hắn thật sự buông bỏ, thật sự muốn cùng y đi qua xuân tàn đông lạnh.
Hắn không quên một đêm đầy sao ở thảo nguyên y đã nói với hắn: "Cô ta đã giết một người...làm mọi giấc mộng trong tim ta đều tan biến hết.
Ta thật sự đã chết rồi..thể xác này, trái tim đang đập trong lồng ngực này không thuộc về ta."
"Ta cũng từng có ước mơ, có rất nhiều chuyện muốn làm, cũng từng thực tâm vui vẻ tận hưởng ngày tháng tự do tự tại, cũng từng yêu một người, nhớ nhung một người.
Chỉ vì sự xuất hiện của cô ta tất cả đều tan biến hết."
"Nó đã tan vỡ trong lòng ta, nát vụn đến nỗi ta không dám tiếp tục yêu người đó nữa..không thể...cũng không dám.
Không bao giờ có kết quả nữa.."
Ngay giây phút đó hắn phát hiện ra mình cũng biết ghen tị, Không biết người trong lòng y khoắc khoải là ai, hắn biết trong lòng mình cũng có người không thể quên sao có thể tham lam muốn y chỉ có mình hắn? Hắn không muốn y phải đau thương tuyệt vọng nữa, muốn dang tay chữa lành những vết thương trong y.
Lục Khuynh Tâm hít sâu cố gắng hồi tỉnh.
Không biết những lời đó y có lừa hắn? Không biết người đó là ai? Nếu như điều tra người đó không chừng hắn có thể biết y từ đâu đến, đã làm những gì.
Lục Khuynh Tâm trở về phòng.
Giờ hắn chỉ muốn biết Thanh Hồn đang ở đâu để đổi người về.
Đúng, chỉ có vây.
Thật may, Thanh Hồn không phải rời đi trong thời điểm hắn yêu y tha thiết nhất.
Trong lò sưởi khói nhẹ mỏng như sương lượn lờ, đỗ nhược trong túi hương treo tỏa hương thơm ngát ngưng tụ ở ấn đường tối đen của hắn.
Lục Khuynh Tâm nhìn một lúc không vui lấy trà đổ tắt lò than, sắc trời bên khung cửa sổ chạm tới căn phòng để rơi rớt những mảng đỏ ửng.
Đã hoàng hôn rồi.
Hắn đến bên bàn xem lại mấy lá thư Bạch Diệp viết, tìm manh mối, còn có vài điểm rất khó hiểu, bây giờ hắn chỉ chú tâm vào những việc này thôi.
Qua một lúc lâu, hắn hơi hé mắt ra nhìn, trước mặt là một tách sứ đặt hoa cúc trắng, lá bạc hà mùi hương thanh thanh, có bóng người chậm rãi đem nước sôi châm vào.
Trong phòng rất tối người đó đi đến bên giá nến thắp đèn lên căn phòng lập tức sáng sủa, dù phòng đã sáng nhưng hắn không sao nhìn rõ bóng người kia.
Gió bên ngoài nức nở có chút bi thương, bóng người đó khuất sau ánh nến lay động, dường như rơi rớt để lại cái gì đó gần gũi, ang áng như máu thịt trong tim.
Hắn cảm thấy ấm áp cảm nhận chân tình lộ ra, sống mũi cay cay khẽ nhắm mắt lại.
Quả nhiên khi mở mắt ra lần nữa, trước mắt chỉ có một khoảng không tối om, sáp nến không biết do ai thắp đã chảy ra bàn rất nhiều.
Trong nhiều lúc yếu lòng hắn luôn mong trong lòng y muôn vàn mưu kế đi nữa vẫn có chút thật lòng với hắn.
Giống như hắn có nhiều suy tính sau lưng y vẫn bận lòng lưu luyến nhưng sau khi tỉnh táo lại chợt nhận ra chuyện cũ như mây khói, chẳng qua y cũng lợi dụng hắn nói gì đến thật lòng chứ?
Giữa họ chỉ có một mối liên kết lợi dụng thăm dò lẫn nhau, không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng đối phương
Thanh Hồn đang ở phía đông cách tiêu cục một trăm dặm.
Lần này theo giao kèo Lục Khuynh Tâm đi một mình, lúc nhận được tin chân mày hắn nhíu chặt vội vã quất roi ngựa rời khỏi tiêu cục, tiến vào núi sâu.
Dọc đường nhà cửa dần thưa thớt, cây cối rậm rạp trong rừng đều tỏa mùi hương thiên nhiên dọc đường tuyết lưu lại vô số dấu chân ngựa.
Bôn ba ngày đường đến nơi lại là một ngõ cụt, xung quanh nhiều lối đi, phía trước lại là một vực thẳm.
Hắn nắm chặt dây cương đưa mắt nhìn bốn phương, suốt dọc đường đi còn có dấu vết tử thi, nơi này ngoài tiếng gió tuyết ra không có bất cứ âm thanh nào khác, không có bóng người sống.
Lục Khuynh tâm nghiến răng kiên quyết hôm nay phải đem không gian vắng lặng cắn nuốt, không hề lơi lỏng đề phòng.
Một luồng bất an chạy dọc gan bàn chân lên sống lưng, trong lòng lộp bộp lo âu.
Thời gian qua một nén hương hắn rốt cuộc cũng tìm được một lối mòn đi xuống đáy vực, bên dưới mù mịt nghe rõ cả tiếng như gió cuốn qua nhành cây.
Vừa bước chân đến eo núi không biết do bước sai ở đâu vô số mũi tiễn bắn ra, lực đạo mạnh mẽ không ai sánh kịp, âm thanh va chạm leng keng vang lên không ngớt.
Hắn ngang dọc giang hồ nhiều năm đối với nguy hiểm luôn hết sức chăm chú, có phòng bị.
Dây thần kinh căng thẳng cùng sự cuồng ngạo không theo quy tắc cho dù Hồng Thiếu Hoài với hắn quen biết cũng chưa chắc nắm rõ đường đi nước bước tính toán gài bẫy hắn được.
Sau một hồi gân xanh trên trán nổi lên, gương mặt hắn cố gắng trấn định, quai hàm cắn chặt đi qua khỏi nơi sắp đặt cung tiễn.
Hắn chưa kịp thở dốc trước mặt đã xuất hiện một lưỡi kiếm, khí thế mãnh liệt kiên quyết nhắm đến yết hầu hắn.
Lục Khuynh Tâm trở tay ép lưỡi kiếm kia lệch khỏi quỹ đạo, hơi hoãn lại.
Hồng Thiếu Hoài nhếch miệng, rút nhanh kiếm lại đến xẹt ra tia lửa:"Tin tức ta một chút cũng không để lộ, sao ngươi lại tìm đến nhỉ?"
"Đã làm chuyện khuất tất còn sợ bị người khác phát hiện ra sao?"
Mắt Hồng Thiếu Hoài hiện lên âm ngoan giữa tuyết trời bay loạn thong dong đến lạ thường:"Ta chẳng làm chuyện gì khuất tất cả, Thanh Hồn là người của Tĩnh Dạ, ta đưa y về là điều đương nhiên."
Cuồng phong chợt nổi lên thổi quét qua khuôn mặt đông cứng ở bọn họ.
Hai người cứ sừng sững bất động, ánh mắt không rời đối phương dù một chút.
Không ai dám coi thường người đối diện, Lục Khuynh Tâm từng rất ngưỡng mộ Hồng Thiếu Hoài bởi người này linh lực cao hơn hắn, nơi này còn là ở eo núi hiểm trở.
Lúc này lưỡi đao đang hướng thẳng lồng ngực hắn, ngọn đao ẩn hiện những luồng hồng quang sát khí, Lục Khuynh Tâm cảm nhận được nguồn linh lực cao thâm của đối phương, cười nhạt:"Chuyện đó không liên quan đến ta, ngươi cần không khoe khoang."
Thanh kiếm trong tay tựa như hoàng hôn trên cao tỏa ra mị hoặc khiến người ta mê luyến, Hồng Thiếu Hoài tiếu ý lộ ra băng lãnh đáp:"Ta nào có khoe khoang cái gì đâu chứ? Lâu ngày không gặp ngươi càng lúc càng thiếu bình tĩnh." Nói rồi thanh kiếm bay vút ra xoáy vòng về phía Lục Khuynh Tâm.
Lục Khuynh Tâm dùng kiếm chặn lại, nhanh chóng phát hiện thanh kiếm này không khác Tuệ Sinh bao nhiêu, dù bị hắn chặn nhưng không rơi mà bay vòng ngược lại.
Bầu không khí đã nóng lên, bên eo núi xuất hiện vô số đạo quang u ám, kiếm khí ẩn tàng sức mạnh tạo ra chấn động không ngừng, vách núi rơi đầy đá sát khí ngập trời, bóng người lắc lư cố đứng vững.
"Xem ra ngươi đã luyện lên tầng thứ năm rồi." Bước vào cảnh giới kiếm khí chi cảnh, trong mắt Lục Khuynh Tâm hiện ra hưng phấn của người si mê võ thuật, trận ác chiến hôm nay khó mà thoát khỏi.
Hồng Thiếu Hoài không đáp chủ động công kích, đạo quang nối tiếp nhau, vách núi xuất hiện vô số vết lồi lõm đất đá nổ tung nghiêng mình trước khí thế sấm sét ngang dọc cuồng quét.
Rõ ràng đang hoàng hôn nhưng không gian vẫn sáng rực rỡ, bóng người di chuyển nhanh như chớp lượn, chỉ trong thời gian ngắn mọi thứ đã trở thành bình địa.
Lục Khuynh Tâm dần kiệt sức mồ hôi thấm ướt áo thở hồng hộc, đường kiếm không còn lăng lệ như trước duy chỉ những tia sáng do binh khí chạm vào không ngừng bắn ra.
Lục Khuynh Tâm vừa tránh được một đường kiếm thanh kiếm trước mặt đã tách làm hai một xanh một đỏ, linh lực thanh thuần sạch sẽ đến đáng ngờ, hàn quang biến thành muôn lưỡi đao gió sắc bén, trong không gian phát ra tiếng rền kỳ quái.
Hồng Thiếu Hoài vô cùng nhanh nhẹn đẩy lùi hắn, ép vào thế nguy hiểm.
Cơn mưa kiếm gió phát ra tiếng rít u quang lạnh lẽo, trên người hắn xuất hiện thương thế lớn nhỏ, trong lúc lùi lại không cẩn thận rơi xuống bên vực.
Sức lực hao tổn quá nửa chỉ bám lấy chỗ đá lồi ra, quang chưởng này chỉ duy trì được trong một thời gian ngắn vất vả dịch chuyển người nhảy lên, chưa kịp đứng vững lưỡi kiếm đã cắm vào người hắn, máu chảy đầm đìa.
Thế nhưng đột nhiên Hồng Thiếu Hoài hơi dừng lại:"Đừng qua đây, bên dưới có trận pháp."
Lục Khuynh Tâm quay đầu về phía đó.
Nhưng đã chậm bên dưới đã bắt đầu xoay chuyển Thanh Hồn theo bản năng tránh né.
Bị Hồng Thiếu Hoài đâm một nhát cơ thể y suy yếu đến mức không nhấc nổi bước chân, đi ra được đây đã may mắn lắm rồi.
Rất nhanh bóng người y bị vây trong những tiếng nổ ầm ầm vang lên, quang mang lưu chuyển lập lòe.
Bóng trắng kia bị cuốn trong khói bụi mù mịt không hề có gì cản trở mà rơi xuống vực.
Có thể nhìn thấy máu đang thấm ra y phục như hoa nở trên nền tuyết cắn răng chịu đựng, sắc mặt Lục Khuynh Tâm cơ hồ biến đổi hình ảnh kia như xuyên qua tim hắn hung hăng giã nát tâm trí.
Vực này cao không biết bao nhiêu, nếu hắn ngã có thể may mắn bám vào thứ gì đó, nhưng mà Thanh Hồn rơi xuống không chết cũng trọng thương.
Khi hắn ôm được Thanh Hồn, một tay bám vào vách đá, vì lực va chạm quá mạnh miệng vết thương phun ra như mưa, mắt quan sát xung quanh bên dưới hình như là mặt nước…