Thanh Hồn ôm cái đầu sưng cục lầm bầm chửi rủa:"Xét về mặt chữ rõ ràng Lục công tử nói chỉ cần thắng sẽ mời ta ăn thịt nướng, còn việc ta chơi thế nào là tùy chứ, ta học từ người khác không tính là ăn gian đi. Người đúng là thẹn quá hóa giận mà..."
Lục Khuynh Tâm thật muốn đạp thêm mấy cái nữa cho hả giận, ngẫm lại thấy mình nên nhân từ với những kẻ đần nên lại thôi.
Lúc họ về đến Diệp phủ Kỳ Cơ đã tỉnh, thần sắc yếu ớt nằm trên giường, người chỉ mặc một bộ trung y cổ áo lộ ra da thịt tái nhợt không hề giống một người sống. Nghe y hỏi đến chuyện Diệp Mẫn chết ở nhà của Trầm Châu, hỗn loạn cảm xúc hồi lâu mới thảng thốt giật mình:"Không thể nào, bà ấy không phải về quê rồi sao? Sao có thể..."
Kỳ Cơ lẩm bẩm rất lâu không ai nghe rõ nói gì...
Chu Nhuận Thành:"Kỳ công tử..."
Kỳ Cơ rủ xuống bàn tay che nửa gương mặt:"Bà ấy làm sao mà chết..."
"Công tử hỏi làm gì..."
"Thật ra...có một hôm ta đang ở trong nhà thì bà ấy có đến tìm ta..khi đó ta và Trầm Châu vẫn đang....ta sợ bà ấy ăn nói lung tung cho nên không cho bà ấy vào nhà. Ta còn nhớ khi đó bà ta đòi tố cáo chuyện ta có quan hệ thân mật với Trầm Châu mà che giấu Châu Nhi nên..."
"Nên thế nào..."
"Nên ta và bà ấy ở bên ngoài cãi nhau một trận, trong lúc lôi lôi kéo đã xô bà ấy một cái rồi bỏ đi. Lẽ nào..."
Thanh Hồn day trán:"Ta nghĩ bà ấy muốn cảnh cáo ngươi nên nhân lúc không có ai mới đến nhà ngươi treo cổ."
"Vậy, là ta hại bà ấy sao?"
"Đương nhiên không thể nói như vậy...là bà ấy nghĩ quẩn thôi..Kỳ công tử có nhớ hôm đó là ngày mấy không?"
"Hình như là , hôm sau ta có hỏi Châu Nhi, nàng nói bà ấy về quê dưỡng già rồi."
Thanh Hồn nhìn Kỳ Cơ bi lụy như vậy thở dài:"Công tử nghỉ ngơi trước đã, buổi chiều ta lại tới..."
Chẳng ai hỏi gì Thanh Hồn đã đòi về, mọi người cũng không ý kiến kéo nhau lục đục ra về, đến chỗ Trầm Châu kiểm tra xem có dấu vết xô đẩy hay không?
"Nơi này đúng không?" Thanh Hồn chỉ một mảnh phỉ thúy dưới gốc cây, mảnh phỉ thúy rất nhỏ không biết rơi ra từ cái gì nằm lẫn trong đất cát, Thanh Hồn chà chà lớp cát trên rễ cây:"Vết máu đã khô."
"Xem ra hắn nói thật..."
"Còn phải xem thật tới đâu nữa, vừa rồi hắn một câu cũng không hỏi Diệp Quý Châu chết như thế nào, nghe tới Diệp Mẫn thì lại hoảng sợ đau thương. Ta nhớ khi Trầm Châu chết hắn cũng đau thương như thế, nói là còn thương tình cũ cưới vợ là vì tiền nên không đau lòng khi Diệp Quý Châu chết? Nhưng mà khóc thương cho Diệp Mẫn đúng là vô lý."
"Một khi nói dối người ta thường sẽ nói thêm vài câu rất thành thật. Cho rằng Diệp Mẫn thật sự đến tìm hắn, vị trí này so với căn nhà kia không xa hai người cãi nhau lớn tiếng bên trong không ai nghe sao..? Chuyện chúng ta vớt xương cốt ở đây ai cũng biết hết rồi, tại sao hắn không hỏi..." Thành Kính vẫn cảm thấy có rất nhiều nghi hoặc:"Nến trong nhà cũ của hắn là sao? Hắn biết chúng ta sẽ đến nên giăng bẫy."
Thanh Hồn nhìn chằm chằm Thành Kính.
"Ngươi nhìn cái gì?"
"Ta chỉ nhìn thôi mà..."
"Rõ ràng ta thấy ngươi nhìn ta bằng ánh mắt nhìn con lợn."
Mọi người "..."
"Tứ đệ à.." Lục Khuynh Tâm giở khóc giở cười:"Đệ nói vậy khác nào nói đó giờ bọn ta đi cùng con lợn chứ?"
Thành Kính "..."
Bạch Diệp nói:"Ta nhớ hôm đó nhà ướt mưa lâu ngày, bên dưới giá nến không có dấu chân, trừ phi hắn có khả năng tiên tri chuẩn bị trước mấy ngày hay là cẩn thận đến mức bay trên không cắm nến gài chúng ta."
"Nến đã bám bụi." Chu Nhuận Thành nghi hoặc:"Lạ là dày hơn bàn ghế bên ngoài rất nhiều."
Thanh Hồn trầm ngâm:"Nếu không có sắp đặt thì tức là có cái gì đó rơi xuống? Như là một nơi bí mật trên mái nhà có nhiều mối mọt, chuột bò ra vào mới rơi bụi trên giá nến."
"Vào nhà Trầm Châu kiểm tra thử trước. Cái chết của cô gái này là kỳ quái nhất tại sao lại thay đồ cho cô ta? Còn là sau khi chết mới mặc vào nữa. Trong tửu lâu của chúng ta lại thần không biết quỷ không hay nhét vào trong bình sứ. Giống như cố ý cho chúng ta phát hiện thật nhanh..."
Bạch Diệp cậy ra một chiếc hộp sắt khóa kín, chốt của nó không biết làm từ cái gì, chém mãi không đứt.
"Có nên đem đến chỗ thợ rèn nung chảy ổ khóa ra không." Khi Chu Nhuận Thành nói câu này đột nhiên nghe vang lên một tiếng tách Lục Khuynh Tâm có vẻ đã bẻ được khóa, trả lại một thứ gì đó cho y. Thanh Hồn nhìn một lá liễu cong queo hận đến nghiến răng.
Bên trong là cái thủ lệnh vàng ròng tiếng xấu lừng lẫy, mỗi lần nó xuất hiện thì y như rằng có thảm án xảy ra, đã mất tích hơn ba mươi năm. Bạch Diệp lấy làm lạ ngó dọc ngó nghiêng lệnh bài kia hồi lâu:"Cái này là của Phí Hoài đúng không? Lẽ nào Kỳ Cơ liên quan gì đến đại ma đầu đó à?"
Thanh Hồn không biết Phí Hoài là ai cũng không đọc được chữ trên đó:"Chuyện đó là sao, ba mươi năm trước xảy ra chuyện gì? Khi đó các người còn chưa ra đời."
Thái độ mọi người như chuột né vuốt mèo, thở dài đem đồ cất lại:"Như ngươi thấy đó, nơi nào nó xuất hiện đều có xương cốt người cháy thành tro, là thiêu sống. Tiếng than khóc kêu xa mười mấy dặm thú hoang trong rừng còn bị đuổi đi..người ta đồn thứ này có quỷ ám rất lợi hại không ai trấn được."
"Nếu trên đời này có quỷ không ai trấn được thì người trên thế gian đã chết hết rồi, cớ sao chỉ ám quanh quẩn Trầm Châu và Kỳ Cơ chứ..trong đó một người còn đã chết, người cất giữ nó thì hết sức ung dung kia kìa? Đã ba người chết rồi đấy ai cũng thấy hắn đáng nghi, bằng chứng thì lấp lửng không ra cái gì cả..." Thanh Hồn làu bàu..
"Sao ngươi biết bọn ta không có chứng cứ." Bị Lục Khuynh Tâm hỏi vặn lại, Thanh Hồn vẫn câu cũ tấm tắc:"Lục công tử quả nhiên là thông tuệ hơn người."
Thanh Hồn đi quanh quẩn ra bên ngoài trước khi đi y có đem theo ô nhìn lên bầu trời âm u rồi lại nhìn phía sau.
"Lục công tử đi theo ta làm gì?"
"Làm hư cây liễu của ngươi rồi, đang tìm cách đền cho ngươi." Hắn không ngờ binh khí của tên này lại dễ bị bẻ cong như thế, hay do ổ khóa kia quá cứng?
"Công tử có thể nằm ở nhà nghỉ cách mà?"
"Ta đến hỏi ngươi muốn đền thứ gì, chất liệu nhành liễu của ngươi rất đặc biệt hẳn là giá trị liên thành nhỉ?"
"Cũng không hẳn là giá trị đâu..." Ở nơi này nhìn về phía kia chỉ thấy cây cối rậm rạp tầng tầng lớp y như một khu rừng không kẽ hở, không thấy căn nhà của Kỳ Cơ đâu, Thanh Hồn cầm một cái ô đi dọc lối đi đầy đá vụn. Nền trời sấm chớp sắp mưa đến nơi, bầu trời âm u cành cây va vào nhau:"Chỉ là một trò chơi vặt vãnh tết lại thôi..." Y dừng một lúc lâu:"Ta nghĩ có việc khác quan trọng hơn mời để công tử làm..."
"Chuyện gì?"
Y nhướng chân mày ra sau lưng hắn.
Lục Khuynh Tâm quay đầu nhìn phía sau quá nhiều người áo đen lăm le binh khí nhìn về phía này.
Ở bên lối mòn có một chỗ trũng đầy bụi bặm, Lục Khuynh Tâm và Thanh Hồn đang nằm trong bùn đất cây cỏ ẩm ướt nín thở ẩn trốn.
Giờ phút này đâu đâu cũng có sát thủ, người Lục Khuynh Tâm đã ngấm độc mệt mỏi thần trí, không lâu sau sẽ không cử động nổi chứ đừng nói phải vác theo gánh nặng như Thanh Hồn. Trong lúc hắn đang suy tính tìm cách thì nghe có tiếng bước chân chậm rãi dè chừng đi tới, lòng bàn tay siết chặt chuôi kiếm lòng ngực hắn căng cứng.
Bước chân đi xuống rất chắc, ổn định, chỉ có một cơ hội duy nhất hắn không thể thất bại lập tức phóng kiếm ngay cổ đối phương lật người rút ra, máu tươi ướt mặt hắn. Xong việc hắn vội thụp đầu xuống, thấy động có người ào cái chạy tới dòm ngó khắp nơi:"Lục soát."
"Thanh Hồn, ngươi từng giết người chưa?"
Sắc mặt Thanh Hồn trắng bệch.
Người xuống có ba tên, Lục Khuynh Tâm ném vỏ kiếm ra, tầm mắt bọn chúng đều ghim theo vật thể bay trên không trung, lưỡi kiếm lang lệ xẹt qua, một chân đá thẳng vào lòng ngực tên gần nhất. Hai tên kia phản ứng lại vung kiếm tấn công, Lục Khuynh Tâm xem chúng như cành cây ngọn cỏ chém ngang chém dọc, hắn biết chậm một giây chất độc trong người càng nặng. Nếu giờ hắn ngã xuống e là không chỉ người áo đen mà cả Thanh Hồn cũng có thể ra tay bóp chết hắn.
Lúc hắn quay đầu thấy Thanh Hồn đang quỳ dưới đất, trong tay cầm nhành liễu, nhành liễu đã tách làm hai hắn có thể nhìn thấy dây gân thật mảnh nối giữa hai thân liễu siết chặt trên cổ tên áo đen bị hắn đạp lăn quay. Người cần chết đã chết, người sống thì thẩn thờ vô tri, hắn gạt cành cây đỡ lấy người:"Phía trước còn cả đội người." Hắn trở tay quăng đau chém một người đang lăm le:"Những người khác không chừng cũng giống chúng ta."
Thanh Hồn không trả lời xoay xoay nhành liễu trở về ban đầu, màu liễu xanh còn vấy máu bắn lên do suốt đường chém giết, Lục Khuynh Tâm thở dài:"Xin lỗi, ta ép ngươi rồi."
Hai người đi sâu xuống chỗ trũng cỏ, không biết là đang đi về đâu bước chân Lục Khuynh Tâm càng đi càng yếu, Thanh Hồn bị hắn nặng nề ghì xuống mới sực tỉnh:"Ép độc ra đã.."
"Ngươi không nói,...." Hắn thở dốc:"Ta quên mất ngươi biết y thuật."
Thanh Hồn nghẹn họng lại, Lục Khuynh Tâm hụt chân trượt xuống đem y lăn mấy vòng:"Mạng của ta phải nhờ vào ngươi rồi..."
Y nặng nề:"Lục công tử có điều không biết...không phải ai ta cũng cứu."
Tán lá rỏ nước ròng ròng, nước thì lạnh, người Lục Khuynh Tâm thì nóng bừng lạnh lẽo, nặng trì trì không đỡ nổi. Hơi thở hắn lúc có lúc không bên cổ Thanh Hồn thở dài rút kiếm của hắn ra thì thầm:"Đâm ở đây thì chết nhanh hơn đúng không? Dứt khoát chết đi sẽ tốt hơn nhiều."
Trời đã tối từ lúc nào tiếng quạ kêu vang trên đỉnh đầu, thanh kiếm này đúng là báu vật nặng chết đi được, giờ này y ném hắn ở đây tìm chỗ trốn thì may ra...
Lúc Lục Khuynh Tâm tỉnh lại đã thấy bản thân nằm trong một cái hố khá sâu. Còn Thanh Hồn ở tận miệng hố dựa tảng đá bám đầy rêu nhìn xuống. Hắn nhúc nhích người không có sức:"Ngươi định chôn ta à?"
Y lấy hết sức gật đầu...trên người ướt mưa, trắng như ma khẽ quệt mặt lau đi vết dơ:"Chôn rồi không ai biết nữa."
Lục Khuynh Tâm nghe tiếng xè xè, hoài nghi nhìn...trong hố có rắn, còn là rắn độc.
Thanh Hồn rất mệt, mắng:"Nằm yên đi."
Hắn không khỏi hoài nghi tên này muốn giết mình hay đây là cách trị độc cổ quái nào đây? Hắn thấy rất không yên tâm về tên lang băm này. Thanh Hồn hừ nói:"Là ngũ đệ người bày ra đấy. Ta đang chạy trốn thì bị bắt về trông người đây, bên kia vẫn còn một cái hố nữa..."
"Là ai bị thương?"
"Người nghĩ là ai bị thương?"
"Thành Kính bị thương nặng không?"
Thanh Hồn ồ một tiếng quả nhiên là huynh đệ với nhau, linh cảm rất tốt:"Đủ để im lặng khá lâu."
"Công tử thấy thế nào rồi..."
"Tốt hơn rồi, chắc do máu độc bị hút bớt."
Y gật gù leo xuống.
"Ngươi xuống làm gì?"
"Hahaha ta cũng trúng độc rồi...thấy nhiều rắn như vậy ta không an tâm lắm, phải có người thử trước đã..."
Lục Khuynh Tâm "..."
"Nói thật đi ngươi là tên lang băm đúng không?" Ánh mắt của hắn như muốn xé xác y ra.
"Lục công tử đúng liệu sự như thần..hahaha." Chỉ lo cười y lăn thẳng xuống hố đâm vào người hắn rõ đau, vết thương bị đè lên lập tức chảy máu, hắn nghiến răng:"Cả ta còn bị ngươi đè chết nói gì rắn, còn không mau lăn đi."
Thanh Hồn cười hề hề nằm gọn bên cạnh hắn, mưa đã tạnh mây đen tan bớt bầu trời nhiều sao.
Hắn liếc sang ánh mắt chạm vào gáy y, hỏi:"Cổ ngươi làm sao thế.."
"Lúc bỏ chạy lăn trúng đá."
"Đó là quả báu."
"Buồn cười, ta với công tử không hứa hẹn sống chết, chuyện này cũng là bị các người liên lụy ta không bỏ chạy còn có lỗi với người sao. Lúc đó đêm khuya vắng vẻ ai biết được công tử có hận đời trai trẻ chưa làm ăn được gì đã chết nhăn răng nổi tính háo sắc làm gì ta hay không...? Làm người phải tự biết bảo vệ tính mệnh của mình, ta cũng chỉ là đề phòng mà thôi."
"Vậy, sao ngươi chắc giờ ta không làm gì ngươi..."
Y haha cười:"Vì giờ người đã trúng độc cứng đờ rồi, còn có thể..." Y dời mắt xuống dưới:"Hay không đã..."
Lục Khuynh Tâm nheo mắt lật người đã bị y đạp một cái, đau rã người. Ôm bụng một hồi mới có sức mắng:"Ngươi to gan lắm..."
"Hahaha gan ta vốn không nhỏ."
Dần dần mọi thứ chìm trong tĩnh mịch...
Tiếng côn trùng kêu nho nhỏ, hắn thì thào:"Trước kia ta cũng từng ở dưới một cái hố như này bò lên, lúc đó ta khí hăng ngông cuồng trúng kế kẻ thù bị nhốt ở trận pháp trong núi sâu vắng vẻ."
"Chứ bây giờ có bớt ngông cuồng đi bao nhiêu đâu?" Y lẩm bẩm.
"Cũng là một đêm mưa thế này, ta hỏi lục đệ của ta Trạch Dương, đệ có biết giết người không? lúc đó đệ ấy rất sợ hãi nhìn ta bằng ánh mắt trốn tránh lắc đầu."
"Ta nói nếu không ra tay hai chúng ta sẽ không chết, đệ sẽ không gặp đại ca nữa. Đệ ấy im lặng hồi lâu rồi nói tam ca đi trước đi, hắn không để ý tới đệ đâu, dù có đệ cũng biết dưới hố này nép vào ở đâu, nên để hắn đâm chỗ nào, thời gian cầm cự bao lâu, đủ chờ tam ca trở về...Hố đất đó bên dưới có một cái hang, chỉ đủ hai người chen chúc, hang cũng rất hẹp, rất dễ bị tìm ra..." Hắn thở dài:"Sống sót không dễ dàng gì?"
Thanh Hồn trầm tĩnh nhìn bầu trời sao:"Lúc ta ở trên núi vừa tỉnh lại phát hiện chân bị gãy, xương sườn chắc cũng nứt đâu đó cả lết cũng không nổi, trên người chảy rất nhiều máu, thú dữ bắt đầu mò tới, ta nhìn thấy bọn chúng đang xâu xé một thi thể khác..."
"Sao ngươi có thể thoát, có người tìm ngươi..."
"Không có, lúc đó ta chỉ có một mình...thật ra Thanh Hồn thật sự đã chết lâu rồi. Chỉ còn một mình ta chống chọi mà thôi..."
"Vậy,..."
"Xưa nay ta là cá thịt người là dao thớt cũng đã đến lúc đổi lại đó. Lúc đó, bên người ta có thủy ngân, từ góc độ con thú đó có thể đoán được nó sẽ cắn những nơi nào.."
"Ngươi điên à, thứ đó rất nguy hiểm lỡ như nó cắn đầu hay cổ ngươi thì chỉ có đường chết."
"Không có lỡ như...một khi tính toán cẩn thận, chỉ cần hành động không sai lầm sẽ không thất bại đâu. Ta cũng chẳng sợ thất bại bao giờ.. "
Lục Khuynh Tâm trầm mặc, không hiểu cái gì gọi là đã tính toán cẩn thận.
Nằm yên cho rắn cắn đúng là khổ hình, y ngắc ngứ đổi chủ đề:"Lục công tử biết hung thủ là ai rồi sao?"
"Nói thử xem Trầm Châu chết như nào đã..nghi vấn thứ nhất cô ta chết ở nơi nào?"
Y nói:"Phòng bên cạnh nơi chứa đồ cổ."
Hắn gật gù:"Ta đã tìm ở đó rồi, dưới ván có cài sợi tóc dài rơi xuống. Nhuận Thành nói móng tay cô ta bị gãy, ở đó cũng có dấu vết móng ta cào xuống."
"Cào được chắc cô ta giãy giụa rất dữ, tại sao cả tiếng ư a cũng không có?"
"Ngươi nói xem tại sao..?"
"Là như thế này..." Y ngồi dậy bò từ dưới lên, Lục Khuynh Tâm không kịp phản ứng bị y bất ngờ bò lên, nhiệt độ tăng đột ngột, hắn còn cảm thấy cặp đùi người kia kẹp hông mình cúi đầu, gương mặt nhỏ nhắn trắng nhợt trông rất mềm mại, đôi mắt đen vô cùng trong trẻo ngậm nước lúc này nghiêm túc vô cùng:"Hung thủ siết cổ cô ta ở phía trước..." hơi thở y rất sát hắn gần như có thể nhìn thấy từng chuyển động nơi yết hầu y động đậy, quần áo dính sát thân thể đang nóng bức của hắn:"Lúc đó hẳn là hai người đang cuồng nhiệt hôn hít đủ tư thế, hắn từ trước đã âm thầm quấn một sợi dây thừng vào trong tay áo. Một tay ôm eo một tay giũ nó ra, sau đó từ từ đè cô ta nằm xuống sợi dây đã ở dưới cổ rồi, chỉ cần hắn nhanh tay trong lúc cô ta nửa say nửa tỉnh siết thật nhanh ...lập tức gãy cổ, sao kêu la gì nữa...?"
Lục Khuynh Tâm đẩy thấy nhột nhột, tháo dây nhợ y kéo ngang cổ hắn:"Cái gì chứ...nếu như thế thì cô ta vẫn ư a được thôi. Thay vì thế bóp cổ cô ta còn nhanh hơn..."
"Ta chỉ giả thiết, giả thiết thôi...mà Lục công tử à, mấu chốt ở đây là cô ta còn sức cào xuống dưới ván gỗ kìa. Sao có thể bị gãy cổ lập tức được, lúc khám nghiệm cũng không có, ta đưa ra lập luận nhiều sơ hở như vậy người một chút cũng không nhận ra sao?"