Đêm hôm khuya vắng Lục Khuynh Tâm ở trên xà ngang phòng Thanh Hồn âm thầm quan sát, y vừa lên giường đã ngủ ngay, đến khi hắn thấy hơi thở thật sự ổn định mới nhảy xuống, nhẹ nhàng kiểm tra đồ đạc tên này mang bên người. Một cái ngọc bội không đáng bao nhiêu, một thanh quạt vẽ lung tung chẳng ra gì, vài bộ đồ giản dị, hắn nghiêng đầu nhìn hòm thuốc bên trong góc phòng, vừa chồm người y đã cựa quậy, lăn qua một bên.
Hắn sợ hết hồn nín thở.
Đột nhiên lại bật cười, hắn sao phải sợ tên này chứ? Vội đưa tay dời người nằm lại ngay ngắn như cũ. Da dẻ tên này rất mềm, xương cốt nhẹ dễ nắn quả là chẳng một thư sinh mềm mỏng, không cứng cáp như người luyện võ, mà cũng có thể là thứ y luyện không giống người thường. Hắn nắn khắp người y cũng không tìm thấy cái gì khác thường ngược lại bản thân có chút tê dại khó nói rõ.
Trong phòng thật là nóng, hắn không dám tùy tiện.
Hắn lấy hòm thuốc mở ra, chai lọ đều trắng tinh, cuộn ngân châm sắp xếp ngay ngắn, một ít giấy bút dùng kê đơn. Không có gì bất thường.
Hắn không có manh mối muốn cáo lui đột nhiên phát hiện hơi thở Thanh Hồn quái lạ, mồ hôi đọng thành một lớp mỏng, môi mím chặt lại, hắn đưa tay sờ thử trán y nóng hổi, phát ra luồng nhiệt bỏng cháy. Không phải do trong phòng nóng mà Thanh Hồn đang phát nhiệt không ngừng. Đêm hôm lại phát sốt, còn có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, hắn ngồi nên giường truyền cho y chút linh lực:"Thanh Hồn, Thanh Hồn, Thanh Hồn."
Thành Kính ở dưới lầu hí hửng ăn một bát mì thịt bò trứ danh ở tửu lâu nghèo nàn của Chu Nhuận Thành, không khỏi than vãn:"Ta thật không hiểu sao đến giờ đệ vẫn không sửa sang lại nơi này, định biến nó thành đồ cổ à?"
Bạch Diệp nhấc một quân cờ đặt xuống bàn, rất hài lòng với thế cờ đại thắng của mình:"Nhất định có báu vật không thể cho người khác biết."
"Nhuận Thành, Nhuận Thành.." Cửa phòng Thanh Hồn bị đá tung, Lục Khuynh Tâm bế người ra gấp gáp tìm người, lúc đi ngủ tóc Thanh Hồn đã xõa ra quá nữa, trên người chỉ mặc một lớp trung y ẩn hiện xương quai xanh thanh gầy, điều khác thường là cả người đều đỏ lên như luộc nước sôi. Môi nhợt nhạt bị cắn rách, máu tươi đọng lại trên gương mặt như hoa nở trên nở trên dung nham, mọi người đều khó hiểu, hắn vào phòng Thanh Hồn làm gì.
"Đệ xem y bị làm sao?"
Nhuận Thành bắt mạch rất lâu, mày nhíu chặt lại, cả mồ hôi cũng lấm tấm hiện ra:"Huyết Diệm Trường La."
Nhiếp Trạch Phong giật mình:"Đệ chắc chứ?"
Nhuận Thành bắt mạch lại lần nữa, Thanh Hồn vẫn hít thở khó khăn bàn tay vô thức siết chặt nổi lên những sợi gân xanh thật mỏng, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt vụn:"Không sai, là Huyết Diệm Trường La nhìn tình hình này chất độc đang chuyển giao hai tầng với nhau..."
Cánh tay Lục Khuynh Tâm lơi lỏng lẩm bẩm một mình:"Huyết Diệm Trường La, Huyết Diệm Trường La, Hồng Thiếu Hoài."
Ánh lửa u ám Nhiếp Trạch Phong thở không ra hơi cả người tưởng chừng bị chìm trong đầm nước, hơi tích tụ trong lồng ngực khiến mọi thứ trì trệ, đôi mắt mờ dần bóng dáng người trước mặt cũng không rõ ràng, hai chân tê dại vô lực mồ hôi đầm đìa:"Trạch Dương..."
Không hề có tiếng đáp lại.
Cổ họng Nhiếp Trạch Phong phát ra tiếng u u cùng cổ nhiệt nóng rát nhìn thi thể đầy vết tên đâm, máu chảy lênh láng. Những vết thương làm Nhiếp Trạch Dương mất tri giác, không còn thấy đau nữa, đôi mắt thì trống rỗng, gương mặt vô hồn không hề có chút cảm xúc đau đớn nào. Cứ như thân thể bị đâm nát đó không phải của đệ ấy, đôi mắt ráo hoảnh, những vệt nước mắt vằn vện cũng dần biến thành máu tươi.
Đệ ấy không còn sống nữa.
Trên nền đất lạnh lẽo thân thể cũng lạnh theo, không nghe lời, không chịu nhúc nhích. Nhiếp Trạch Phong mang người về lau rửa vết thương, mặc y phục chỉnh tề gọn gàng, xông hương tẩy độc. Không một lời dư thừa liền đem người đi chôn, gió đêm nện vào người như móc câu, từ móc lấy mất một phần máu thịt dày vò một thân xác đã phong ba mệt mỏi máu mặn chát kẽ răng.
Đệ ấy không còn sống nữa.
Thanh Hồn đến nhà họ Lưu hỏi thăm mấy câu, không nhắc về chuyện của Lăng Như Kiền. Góc nhà nhà có một lò hương, làn khói mang theo hương thơm của những cành hoa khô tỏa ra khắp gian nhà ọp ẹp. Lưu Ngọc Trúc xinh đẹp nhất nhì trong thành, bán nghệ không bán thân, liệu với danh tiếng của cô ta có để song thân sống ở một nơi thế này?
Y cúi đầu nhặt một quyển sách lên, lẩm bẩm đọc vài trang.
Lưu phu nhân ngồi sửa lại áo, thấy y không nói cất giọng trìu mến:"Người trẻ tuổi à..."
Thanh Hồn ngẩng đầu chợt cười:"Thơ hay lắm..."
Gió thu tự tại phiêu du không lối về, đồi núi rợp lá đỏ, y không nán lại lâu, nhìn từ xa y chẳng khác gì một thư sinh nho nhã, thanh cao của người đọc sách, tuổi đời còn rất trẻ mỗi bước đi đều tung tay bay nhảy không mảy may gánh nặng thế gian.
Thôi vậy, chuyện đời trước như tro như bụi, phủi là bay quyển sách đó coi như y chưa nhìn thấy.
Y âm thầm rời khỏi thành quay về Ý viện, mùa thu hoa cúc nở đầy, hương thơm ngát, Hoàng Tuyên mảnh mai yếu ớt vừa ôm tỳ bà đàn một khúc bi thương vừa mềm mại không xương lắc lư thân mình, gương mặt lúc ngây thơ lúc kiều diễm, lúc lại như đao khổ đấu tranh, làn khói vấn vít quanh nàng hư hư thực thực. Thấy y trở về nàng ta hơi mỉm cười tựa như tiện tay lấy điểm tâm ngọt đưa về phía y, mắt không nhìn tới y mà tự mình rót trà uống trà, đôi mày cong lá liễu hơi nhướng lên:"Thanh Lang."
Giọng nói ngọt ngào như rót mật, Thanh Hồn hơi mỉm cười khổ sở, day trán:"Hoàng Tuyên à...?"
Ý viện chìm trong sương mờ, xung quanh lá phong đỏ rực, rừng núi chập trùng lại chỉ có một mình Hoàng Tuyên làm bạn với cây cối quanh năm an tĩnh, tính cách cũng rất dễ mến:"Vài ngày nữa Hạ huynh đãi khách đấy."
Y chậm rãi nghe, cái tên này đối với y xa lạ, hoặc là nói y cũng không quan tâm.
"Hình như là người của Trung Nghĩa Đường, Quyết Thanh Tuyệt, Bảo Nghi Mộ, Họa Cơ Sơn Trang."
"Hả?" Trung Nghĩa Đường cũng đến à....
Những hạt tuyết đầu tiên đã rơi, Ý viện ngập trong mùi hoa thủy tiên nồng nàn thanh nhã, vì Hạ sư huynh chọn nơi này đãi khách nên Hoàng Tuyên phá lệ ăn mặc thanh nhã chỉn chu hơn bình thường, mới sáng sớm đã tựa cửa đọc thơ dáng vẻ mơ màng chẳng khác gì một thi sĩ thực thụ.
Gió thổi một trận sương gió, Hoàng Tuyên nhìn xa xa đã thấy những vị khách tay cầm ô dọc theo lối mòn đi lên. Lúc sáng Thanh Hồn bị dựng dậy bắt xuống triền núi đợi khách, đùa sao trời lạnh chết đi được xuống đó thì có mà chết cóng, y quyết định cá cược với Từ quản gia, thắng được một đồng còn được ôm gối ngủ tiếp.
Hạ Tuyết vén ống tay áo chuẩn bị đón khách, nơi này của Hoàng Tuyên chẳng có ai, Hạ Tuyết phải đưa người của mình sang tiếp đón khách khứa, thấy hạ nhân gật đầu đã chuẩn bị xong trà nước mới an tâm một chút:"Tên kiêu ngạo đó đâu rồi?"
Hoàng Tuyên thản nhiên chép miệng:"Đang ngủ."
"Mau gọi y ra đây." Hạ Tuyết hừ một tiếng:"Hắn tầm sư học đạo lâu nay đến khi xuống núi chỉ dùng để ngủ thôi sao?"
Hoàng Tuyên cười:"Hình như là vậy."
Bạch Diệp đại diện nói:"Hạ công tử đã lâu không gặp, đại ca còn có việc phải về phủ không thể đến đây, thất lễ, thất lễ."
Hạ Tuyết cười đáp:"Các vị đến đã là vinh hạnh của ta."
Những người được mời đến đây đều có danh tiếng trượng nghĩa trên giang hồ. Ngồi dãy bên phải từ ngoài vào trong, đầu tiên là Hướng Lộc người gầy như que củi, da dẻ hơi xám, trên môi lúc nào cũng có nụ cười khách sáo, bên cạnh Hướng Lộc là Tề Chiêu, cũng gầy gò như vậy, lúc đi bẩn cẩn ngã lăn xuống dưới đá dăm bên núi, mặt bị thương nên đeo nữa cái mặt nạ bạc. Hai người họ là từ Bảo Nghi mộ đến rất ít khi ra ngoài trải nắng gió, nhìn rất gầy yếu.
Tiếp đến là Doãn Minh Hiểu tuấn tú nho nhã, đuôi mắt phượng hơi nhếch ngày trước hắn có một vết sẹo nhỏ, buồn bực vì dung mạo bị ảnh hưởng nên dùng bút vẽ hình hoa mai lên, mỗi sáng điều ở trong phòng nửa canh giờ chuẩn bị, bên vai hắn lúc nào cũng có một con chim vẹt, cùng màu với một chiếc bông ở tai trái, người đang nghịch ngợm với con chim kia, là Công Tử Tiếu, đương nhiên không phải vì hắn hay cười hoặc là có nụ cười đẹp khuynh thành mà vì hắn họ Công tên Tử Tiếu, trên tay đeo một chiếc nhẫn ngọc giá trị liên thành, hai người này đến từ Quyết Thanh Tuyệt.
Cạnh đó Sở Cung Yêu diễm lệ uống trà, một mình nàng ta đi đến đây mang theo tám thị nữ như hoa như ngọc xách váy rải hoa. Y phục nàng ta quấn mấy cuộn vải chưa hết, dung mạo cũng che chắn kĩ càng sau lớp khăn lụa thêu hoa thạch lựu, cô ta đến từ Họa Cơ sơn trang.
Trên bàn có mấy món đồ ngọt tinh xảo nhưng chẳng có ai có khẩu vị nếm thử, Công Tử Tiếu chơi chim chán, nhìn ghế trống bên cạnh Nhuận Thành khẽ hỏi:"Vẫn còn một nhân vật chưa tới sao?" Lúc nói lời này hạ nhân đang dâng lên những món mới, mùi vị thơm lừng của thịt ca đan xen mùi thuốc bắc đặc trưng, người trong giang hồ ăn uống đều thận trọng, những thức ăn có thể tăng cường công lực giúp ích cho tu luyện càng được áp dụng, Hạ Tuyết am hiểu y thuật, những món ăn này nhất định không tầm thường:"Món chính đã lên rồi còn chưa thấy người nữa."
Hạ Tuyết nói:"Để mọi người chê cười rồi, cái tên này chỉ đến cho đủ số thôi." Quay qua hỏi Từ quản gia bên cạnh:"Thất đệ còn chưa chịu ra sao?"
"Đệ đến rồi đây, đến rồi đây hahaha."
Nghe giọng nói quen thuộc, Bạch Diệp nhíu mày.
Công Tử Tiếu khách sáo:"Hóa ra là Thanh công tử, nghe danh đã lâu."
Thanh Hồn thầm nghĩ: lại là câu này, những người nói câu này thường chẳng biết gì về y cả.
Đi đường rất lâu mới đến được đây, ai cũng đã mệt mỏi, nói vài lời khách sáo thì dùng bữa luôn.
Đế giày giẫm lên tuyết phát ra những tiếng vỡ nho nhỏ, Lục Khuynh Tâm mượn có về phòng lấy đồ chạy dọc hành lang lôi Thanh Hồn ném vào một góc:"Đã bảo ngươi ở yên trong phòng ngươi còn dám bỏ trốn."
"Ta là đi trước không phải bỏ trốn." Trời mùa đông giá rét Thanh Hồn vẫn cầm quạt phe phẩy, lần trước vì nghi trong quạt có ám khí mà Lục Khuynh Tâm viện cớ xé nó ra kiểm tra. Hôm nay có vẻ đã có chút thẩm mỹ, trên quạt vẽ một con chim Đông Hải Sơn liệng ngang triền núi trong mạnh mẽ có nét tao nhã, không hề thô ráp.
Thấy hắn cứ nhìn cây quạt, Thanh Hồn vội giấu:"Cái này là của Hoàng Tuyên tặng, không xé được."
Lục Khuynh Tâm khinh thường, hắn ham hố gì việc xé quạt của y chứ:"Đúng rồi ngươi và Hạ Tuyết quan hệ thế nào."
"Người hỏi làm gì?"
"Hạ Tuyết nói có chuyện quan trọng mời nhiều quan trọng đến đây thế mà vòng vo từ sáng đến giờ vẫn không vào được trọng điểm. Ta thấy hơi kỳ lạ, Hạ Tuyết gọi ngươi là thất đệ lẽ nào ngươi học võ cùng một thầy với hắn?"
"Là học y cùng một thầy không phải ta nói rồi sao, ta là đệ tử thứ bảy của Liễu Thời thần y."
Lục Khuynh Tâm nhếch miệng:"Sư phụ Hạ Tuyết là Nguyên Thời Liễu."
"À, hóa ra tên ông ấy là Nguyên Thời Liễu."
Lục Khuynh Tâm "..."
"Ngươi cả tên sư phụ mình cũng không biết rõ?"
"Trí nhớ của ta không tốt lắm, vừa rồi chúng ta đã nói gì nhỉ?"
"Nói đến thằng cha ngươi..." Lục Khuynh Tâm ác ý khinh giễu làm gì có ai lấy danh tiếng sư phụ rao hàng đầu đường cuối ngõ bấy lâu hỏi ra lại nói nhầm.
"Không sai, ông ấy thật sự là cha ta hahaha."
Hắn cảm thấy tên này đúng là bị điên chuyển chủ đề:"Ngươi vì sao trúng độc."
"Độc gì?"
"Ngươi không biết sao chính là hôm đó...." Lục Khuynh Tâm ho khụ khụ không nói tiếp.
Y nhã nhặn đáp:"Đó không phải trúng độc mà là ta đang tu luyện một loại võ công tuyệt thế. Lục công tử yên tâm trí nhớ của ta không tốt... đừng nói là đêm đó, sáng nay ta ăn gì cũng đã quên rồi."
Nhắc đến đồ ăn y lại thấy đói, trong bàn ăn lúc nãy toàn khách sáo này nọ y muốn ăn cũng bị Hạ Tuyết lườm tới lườm lui bụng đến giờ vẫn trống không.
Y nâng mắt lên chớp chớp:"Ta phải đến phòng bếp kiếm gì ăn, người có thể tránh ra được rồi."
Đôi mắt y khá đẹp tròng mắt màu nâu có chút xanh, giống một bộ tộc nào đó hắn nhất thời không nhớ ra, cười:"Ta đi cùng ngươi."
"Dưới bếp có bánh bao nhân gạch cua ta thích nhất, còn có một ít há cảo nấu cải thảo, vỏ thật mỏng, nhân thịt tôm mềm mại, nước xương cũng đậm đà, đầu bếp này nấu ngon thua mỗi ta thôi."
Lục Khuynh Tâm hơi nhướng mày không nói gì, nghĩ: Nhìn ngươi mười phần là không biết nấu ăn rồi.
Hai người ở dưới bếp ăn xong đi chậm rãi bước về đúng lúc nghe Chu Nhuận Thành nhíu mày lại:"Giả Lưu Hành chết rồi? Võ công của Giả Lưu Hành không phải thấp trên giang hồ tiếng tăm không nhỏ, muốn giết hắn ở một biệt phủ đông người qua lại không dễ dàng gì!"
Hạ Tuyết nói thêm:"Thật ra vẫn chưa tìm ra thi thể của Giả Lưu Hành, hôm nay mời các vị đến cũng là vì chuyện này."
Doãn Minh Hiểu đang căng thẳng nghe thế xua tay:"Không tìm được thi thể sao biết hắn đã chết chứ? Không chừng là lại bí mật đi du ngoạn đâu đó rồi."
"Một cánh tay của Giả Lưu Hành đã tìm được trong phủ của hắn. Trên cánh tay đó đã nhiễm độc, là Huyết Diệm Trường La."
Gió bên ngoài vẫn thổi, than nổ lép bép trong lò ngoài ra không còn bất cứ lời lẽ nào được cất lên, Thanh Hồn vịn thành cửa bước vào ngồi vào chỗ của mình, Bạch Diệp ngồi ghế đầu dãy trái nghiêng đuôi mắt nhìn Thanh Hồn quan sát sắc mặt, cùng là người trúng Huyết Diệm Trường La, tên này có vẻ an tĩnh không lo sợ hơn nhiều.
Công Tử Tiếu thấy vậy cười có chút ác ý:"Hẳn là Bạch công tử đang tò mò vị thần y trong giang hồ này có thể cải tử hoàn sinh hay không?"
Thanh Hồn rụt cổ có chút chết lặng.
Sở Cung Yêu đỡ lấy đầu ánh mắt nhìn về Thanh Hồn còn mang theo nhiệt độ nồng cháy:"Muốn cải tử hoàn sinh cũng phải tìm được người đã, ngươi định lập đàn hỏi cánh tay đó hả? Nếu là đầu thì còn có kí ức...cái này.."
"Ngồi ở đây đoán mò chi bằng chúng ta đến phủ của Giả Lưu Hành tìm manh mối thì hơn."