Đã khuya lắm rồi mà ba người kia vẫn chưa về, Bạch Diệp khoác áo cầm một bình rượu uống cho ấm, hắn đi ra ngoài sân nhà sàn chờ người, dưới ánh trăng mờ ảo đột nhiên thấy một nhân ánh khác đang ngồi bên một bụi gai, trên tay nàng cầm túi lụa nhỏ nở nụ cười nhẹ nhàng trong uể oải có tia ấm áp.
Bạch Diệp cầm chén rượu đứng giữa bốn bề tĩnh lặng như gương, không biết nên tiến gần khuyên cô ta vào trong nhà hay để cô ta ở đó sống với những ảo cảnh trong tim, ít nhất giây phút này cô ta đang rất vui vẻ. Hắn chần chừ một lát, lại xoay người bước vào chỗ khuất ngồi xuống, hiện thực đã khắc nghiệt cần gì phải kéo người ta về, bắt người ta đối diện với nó chứ. Hắn không phải người khôn khéo có khuyên cũng không giúp được gì...
Nhan Lệ cất giọng khe khẽ, trong làn điệu uyển chuyển ẩn chứa bi thương, cố nhân không còn, mùa úa tàn kéo dài vĩnh hằng, thế gian này chỉ còn sinh ly tử biệt. Ánh mắt nàng đen láy lóng lánh ánh lệ dường như mọi thứ đều ẩn trong sương mờ.
Hai người tuy đang ở gần nhưng lại như xa cách một khoảng trời mênh mang.
Suốt đêm dài đến khi bình minh lên, những khóm hoa dại hé ra đón lấy ánh nắng đầu tiên chiếu rọi lên mặt đất, sau mây bắt đầu lấp lánh hào quang, giống như muôn ngàn châu báu rơi xuống hồng trần, vạn vật đều bị bao phủ bởi ánh sáng lấp lánh, hóa ra buổi sớm bình minh lại đẹp như vậy cảm thấy thế giới như lạc vào mộng ảo, Bạch Diệp rong ruổi khắp nơi bấy lâu chưa bao giờ nghĩ đến việc dừng lại ngắm ánh sáng bình minh.
Nhan Lệ ngồi dạy tách cây cối trong vườn đi ra, tóc vấn hờ không có bất cứ trang sức nào, tia nắng ban mai đổ trên suối tóc óng ánh mỹ lệ dị thường, lúc đi tới gần hắn mới ngây người:"Công tử ở đây từ lúc nào thế?"
"Ta mới ra thôi, ba người kia đi cả đêm chưa về, ta hơi lo." Bạch Diệp giả vờ hỏi:"Cô nương sáng sớm đi đâu thế?"
"Ta đi dạo một lát thôi."
Trần Nghiên Nghiên thức sớm ra suối lấy nước về đun, mọi người dặn không được ăn bất cứ thứ gì trong thôn đưa cho nhưng đồ ăn họ mang theo không nhiều, thịt bò khô cũng sắp hết, nàng suy nghĩ rất lâu cuối cùng xin một ít hoa về ngâm nước thật sạch, xào với mè.
Nàng ôm bình rượu trong hành lý ra, rượu này mới ủ không lâu, hương thơm ngọt thanh khiết, nàng lấy một chén nhỏ ra uống thử, haha không tệ chút nào. Đây là do Lệ Tiếu dạy nàng ủ, nàng còn đang thấp thỏm thành quả đầu tiên không ra gì. Bên trên bầu rượu có gì ngày tháng ủ rượu, nét chữ rất đẹp lưu loát như mây trôi nước chảy, nghe nói sư phụ nàng (Chu Nhuận Thành) xuất thân thư hương, hỏi sao nét chữ lại đẹp như thế. Nàng rót ra mấy chén mang theo đồ ăn vừa xào ra ngoài sàn.
"Bạch đại ca, những người khác đâu." Nàng dọn đồ ăn lên rồi chẳng thấy ai, sư phụ nàng cũng không thấy đâu.
"Họ đi cả đêm chưa về, thương tích Thành Kính còn chưa khỏi ta không tùy tiện đi tìm được."
Nàng sốt ruột mím môi, cả đêm chưa về không biết tìm ra manh mối hay có chuyện rồi.
Thanh Hồn chuẩn bị đồ ăn xong mang ra, nghe mọi người bàn nhau cách chữa trị cho hắn, xa xa truyền lại hương thơm cỏ cây, tiếng chim hót trên cành cây, đây là thời điểm mọi người kéo nhau ra niềm nở chào hỏi, tiếng các cô gái ra suối giặt vải, tiếng các chàng trai người đi kéo lưới, người cầm cuốc xẻng đi trồng trọt.
"Đúng rồi chàng trai trẻ, ngươi tên gì?"
"Vãn bối tên Thanh Hồn."
Đột nhiên cả nhà lặng phắc, mọi người đều lấp ló nhìn ra hoang mang nghi hoặc nhìn y, y không nhìn thấy nhưng cảm nhận được, hơi xấu hổ: Lẽ nào danh tiếng đã vang tới tận đây rồi à? Tên lang băm như mình phải làm sao đây?
Y ho một tiếng:"Độc của hắn có thể giải không?"
Ông ta đặt sách y xuống:"Có thể..sức sống của hắn còn mạnh lắm mấy vết thương này có nhằm nhò gì? Hôm qua ngươi nói còn một người đi lạc vẫn chưa tìm được? Ta đã bảo tiểu Tinh đi tìm cho ngươi rồi."
Thanh Hồn cực kỳ vui mừng, lễ phép nói:"Đa tạ."
"Được rồi, theo ta đi hái thảo dược đi."
Y cảm thấy lạ, y đi theo cũng không biết nhìn nhận thảo dược nhưng lại không dám từ chối.
Trên sườn núi xa xa, ánh dương đã nhuộm vàng những rừng cây, lúc này có nhiều người cũng lên núi, thấy ông liền chào hỏi rất vui vẻ, ông ta dẫn y đi qua sơn cốc xanh mơn mởn, gió mát lồng lộng thổi qua mặt. Ông đi rất chậm chờ y lầm bước theo nói:"Hèn gì ta cảm thấy ngươi rất quen, hóa ra ngươi là con của Điềm Y Y."
Y thầm nghĩ: chuyện này đâu phải ai cũng biết đâu nhỉ, ông ta quen biết sư phụ có thể vì cùng học y, từng qua lại trao đổi y thuật, nhưng mà...
"Ngươi cảm thấy lạ sao ta lại biết đúng không, mẫu thân ngươi tên là Thanh Uẩn Tương Ly, là một người trong thôn Cúc Quỳ này đấy."
Y ngớ người, y không biết những chuyện này, cũng phải thôi y nào phải...
"Đến năm năm tuổi, cả nhà họ dọn đi nơi khác nghe nói là đến Cảnh Thời...."
"Thế sao, người biết mẫu thân ta lúc lớn trông như thế nào?"
"Biết chứ, có lần Nguyên Thời Liễu đã cùng bà ấy đến đây. Ta chỉ cần nhìn là biết đó là cô bé ngày xưa dạy ta thổi sáo lá, không sai được đâu." Ông ta bật cười, chan chứa hoài niệm nói:"Không chỉ mẫu thân ngươi, mà ta và phụ thân ngươi còn học chung một thầy đấy."
Thanh Hồn nghẹn họng, trên đời này sao có nhiều sự trùng hợp thế nhỉ?
"Khi ta tầm sư học đạo, sư phụ đã đưa cho các đệ một thử thách, chính là đến vùng núi tuyết lạnh giá ở Tây Hoang tìm một bông hoa thuốc mang về. Giữa một khoảng trời đầy tuyết bay, lạnh đến thấu xương, khắp nơi đều tối đen không một tia sáng nào, ta đi đến kiệt sức vẫn không tìm được thứ mình muốn, trong lòng rất thất vọng xem ra con đường học y này của ta đi mãi không tới đích, cố gắng đến đâu cũng không có kết quả. Những người đệ tử khác khi đó đều mạnh ai mà đi, không biết đã có ai tìm được chưa, ta cứ vừa đi vừa nghĩ như thế, có lẽ đã có người tìm được rồi, hay là bỏ cuộc thôi."
"Ta chán nản muốn rời khỏi vùng núi tuyết ấy tìm nơi sưởi ấm, khi vào một hang núi ta nhìn thấy phụ thân ngươi đang ngồi làm nóng đồ ăn, bụng ta khi đó sôi ùng ục đói meo cả lên, ta không dám mở miệng xin, không phải vì sĩ diện mà là ta đã xin người khác họ đều không cho, cũng phải thôi, họ còn phải tìm được món đồ sư phụ yêu cầu, lương thực còn không đủ sao cho ta được?"
"Nguyên Thời Liễu cầm vò ngụ bên thắt lưng đưa ra, nói:Có một mình ta ở đây buồn quá, ngươi có muốn không?"
"Ta cảm thấy ông ta vui vẻ như thế, nụ cười phóng khoáng hào sảng như thế, chắc là đã tìm được đồ sư phụ muốn rồi, trong lòng ta rất ganh tỵ."
"Bên ngoài trời gió tuyết lồng lộng, sức lực ta đã kiệt được người ta mời liền ngồi xuống ngay. Rượu rất ngon, đồ ăn cũng ngon lắm, được một lúc cả hai đều rất thoải mái, ông ấy nói với ta:Chúng ta đi tìm cây thuốc đó nhé, ta có đồ ăn rượu ngon, mắt ngươi tinh hơn không chừng sẽ tìm được nhanh thôi.
"Hóa ra ông ta cũng chưa tìm được, khi đó ta cũng không nhớ có đồng ý không nhưng khi tìm được bông hoa ấy, ông ta đã chia cho ta một nửa."
"Trong thời gian đó, ta cùng ông ấy đi khắp nơi nghiên cứu y thuật, tìm thảo dược, đơn thuốc mới, cùng lập lời thề có một ngày thi đấu xem ai mới là thiên hạ đệ nhất thần y. Cho đến khi tính mạng mẫu thân ngươi gặp nguy, ông ấy cũng không còn nhiệt huyết trong tim như ngày xưa, lui về ở ẩn, lời hứa ngày xưa với ta cũng không chịu thực hiện nữa."
Bước chân ông ta dừng lại, cúi người sờ bia mộ:"Đây là nơi yên nghỉ của người con gái ta yêu...nhưng bà ấy không phải nương tử ta."
Y không nhìn thấy nhưng ngửi thấy mùi hoa ngan ngát, trên đỉnh đầu nghe tiếng chuông gió vang lên leng keng, cứ nhưng không bao giờ ngừng lại, rất yên bình không hề có cảm giác cô độc, y nói:"Không phải ai yêu nhau cũng đến được với nhau, cũng không phải ai tương tư một người sẽ được đền đáp lại.."
Ông ta đặt tay lên mộ dịu dàng:"Đúng là không phải ai yêu nhau cũng đến được với nhau....bà ấy rất yêu ta, ta cũng yêu bà ấy như thế...từ nhỏ ta đã không có tài cán gì, võ công không cao, bạn bè cũng ít. Mỗi ngày chỉ lủi thủi đào đất trồng mấy cây hoa dại quanh nhà, nhìn nó ngày ngày lớn lên một chút, họa thành tranh, năm này qua tháng nọ. Một lần ta ôm giấy ra bên bờ sông vẽ cành hoa cúc quỳ mà ta để ý từ rất lâu, buổi sáng mai ấm áp những trang vẽ của ta đều bị gió thổi bay, nàng ra hái hoa cúc quỳ cài tóc, mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, nhìn thấy thế giúp ta nhặt nó về, hé miệng cười khúc khích, nói:tranh vẽ rất đẹp, từ khi hoa còn là mầm cây nhỏ đến khi nở bung xòe cánh đón nắng, chắc là tốn rất nhiều tâm huyết, huynh thật là người kiên nhẫn.
"Lòng ta thầm hoảng hốt những người khác thấy ta đều nói ta rảnh rỗi lo việc không đâu, lãng phí thời gian, chỉ có nàng khen nó đẹp. Thật ra ra vẽ không đẹp, chính ra còn không nhận ra nó, khi đó ta rất nhút nhát thấy nàng cười nói liền bỏ chạy, tranh cũng quên lấy, lời cảm ơn cũng không nói ra."
"Nhưng nàng vẫn dựa vào tranh vẽ tìm được vườn hoa nhà ta đặt tranh trước thềm nhà, khi ta mở cửa ra nhìn thấy tranh vẽ đặt dưới một hình thỏ bằng gốm sứ."
"Ta nhìn thấy hình thỏ đó trong lòng vẫn thấp thỏm, có phải nàng ấy chê ta nhút nhát, đang cười nhạo ta không? Ta rất buồn lại nhốt mình trong nhà không ra ngoài nữa."
"Nhưng mà, mỗi lần ta mở cửa nhà ra đều thấy nàng đặt trước nhà ta gì đó, hình thỏ, hình hoa cúc quỳ, hình chiếc bánh nhỏ, li trà bé xíu, cả ngôi nhà ta thu nhỏ lại, tỉ mỉ đẹp đẽ vô cùng. Dần dà, ta càng muốn gặp nàng, trốn ở một chỗ kín đáo nhìn ra, chờ nàng mang những món đồ xinh đẹp đó đặt trước cửa nhà, một ngày rồi hai ngày, một tháng rồi hai tháng...đến khi nàng ấy phát hiện ra ta lén nhìn nàng."
"Nàng nói với ta, muốn ta vẽ cho nàng một bức tranh. Với khả năng của ta làm gì vẽ ra hình dáng gì, nhưng nàng rất thích nó. Ta và nàng ngày càng thân, chuyện gì cũng nói với nhau, ta nói với nàng mình thích học y nhưng sợ không có khả năng, nàng nói với ta muốn mở một tìm thuốc, bốc thuốc cho những người già trong thôn. Thế là ta liền xách hành lý lên mà đi, nàng ấy hứa sẽ đợi ta trở về, tặng cho ta một con bồ câu huấn luyện cẩn thận dặn ta phải gửi thư cho nàng." Giọng nói ông càng trở nên nghẹn ngào chua xót:"Suốt thời gian dài ta mải mê nghiên cứu y thuật, cùng phụ thân ngươi thi thố lẫn nhau, nghe nói có phương thuốc có thể giúp nữ tử càng ngày càng trở nên xinh đẹp, ta nghĩ Tiểu Chiêu nhất định thích, ông ấy cũng hứa sẽ tìm giúp ta. Nhưng rồi ông ấy quy ẩn, ta không biết mẫu thân ngươi đang mang bệnh, còn trách ông ấy bỏ dở cuộc vui thất hứa với ta, một mình ta đi tìm, đi mãi đi mãi không tìm được.., nàng gửi thư khuyên ta đừng bỏ cuộc, nhất định sẽ tìm được thôi, ta không muốn nàng thất vọng tiếp tục đi tìm, đến khi ta nản chí trở về nàng ấy không còn nữa rồi."
"Không ai nói ta biết nàng ấy bệnh nặng, trong những bức thư dài thật dài của nàng cũng không hề nhắc đến, nàng ấy muốn ta yên tâm học hành thực hiện ước nguyện của mình. Đến khi hấp hối cũng không muốn ta phiền lòng. Nàng ấy mất rồi ta ở sơn cốc này không gặp ai, phụ thân ngươi có đến nhưng ta không gặp, ta cứ trách ông ấy bỏ dở lời hứa của mình, nếu ông ta chịu giúp ta, có lẽ ta đã về sớm hơn. Không phải ngày xưa ta cũng cùng ông ấy tìm bông hoa thuốc kia sao, vậy mà ông ta lại bỏ ta một mình. Sau đó rất lâu ta mới nghe lời người trong thôn nói lại, ông ấy đến tìm ta chữa bệnh cho nương tử, ông ấy đã hết cách rồi muốn nhờ ta giúp đỡ. Ta đã mất người mình yêu rồi, lẽ nào để mất luôn người bạn này, để người bạn tốt của ta mất luôn nương tử mình yêu quý? Người đó còn là tiểu nha đầu dạy ta thổi sáo, ta sao bỏ mặc đây. Khi ta đến núi đã hay tin nương tử ông ấy mất rồi, lòng ta rất hổ thẹn, không dám đến gặp ông ấy nữa."
Ông ta ngửa đầu ngăn cho nước mắt không rơi:"Ông ấy không còn nữa rồi, chúng ta còn chưa phân thắng bại, ông ấy lại lần nữa bỏ lại ta,..thế gian này không còn Nguyên Thời Liễu nữa rồi... ngươi và hắn đừng để đến bước đường như ta và sư phụ ngươi, thật đó...ta rất hối hận vì ngày đó không gặp ông ấy..rất hối hận."
Y và hắn ư? Chỉ sợ đời này mãi giấu diếm lọc lừa lẫn nhau mà thôi. Sinh mệnh ngắn ngủi vẫn nhiều món nợ chưa trả, từ lâu y đã biết giữa họ có duyên không nợ rồi.