Ta và tỷ tỷ được đưa về phủ Tể tướng.
Nam nhân kia dặn dò tỷ tỷ, mọi chuyện hắn đều đã sắp xếp, bảo tỷ tỷ chăm sóc tốt cho ta, đừng để ta xảy ra chuyện gì, nếu không sẽ không tìm được người nghe lời như vậy nữa.
Tỷ tỷ còn muốn hỏi, nhưng nam nhân kia không cho phép.
Tỷ tỷ cũng sợ nam nhân đáng sợ kia đi, sợ thì tránh xa ra, còn cứ bám lấy làm gì.
"Tôn Trí Văn cũng không thích muội lắm đâu."
Đường lối suy nghĩ của đại tỷ này thật sự là kỳ quái.
Tôn Trí Văn không đi như vậy thì có thể làm sao, cãi nhau một trận với Nhị hoàng tử, sau đó bị lôi ra ngoài c.h.é.m đầu, ta bị gán cho danh hiệu d@m đãng phóng túng, liên lụy đến danh tiếng của nữ quyến toàn bộ phủ Tể tướng sao.
Cái gọi là càng giấu càng lộ, không nói gì cả, đối với hắn ta tốt, đối với ta cũng tốt.
Tuy rằng không muốn để ý đến nàng ta, nhưng ta vẫn là một con ch.ó săn.
Ta giả vờ đau lòng: "Tỷ tỷ nói đúng, Vân Nhi phúc mỏng, không tìm được lang quân đối xử với ta thật lòng. Ta biết Nhị hoàng tử nhất định sẽ nghĩ cách để ở bên tỷ tỷ, bất kể sau này tỷ tỷ và Nhị hoàng tử có dự định gì, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn phối hợp, đến lúc đó tỷ tỷ nhớ đến tình nghĩa tỷ muội bao nhiêu năm nay, để muội muội được bình an sống đến già là được rồi."
"Ừm."
Tỷ tỷ chỉ khẽ ừ một tiếng, liền xoay người rời đi.
Uổng công ta ấp ủ cảm xúc nửa ngày trời.
Trở về viện, mẫu thân vẫn chưa ngủ.
Ta nhào vào lòng mẫu thân: "Nương, con đã đi gặp Tôn Trí Văn rồi."
"Vân Nhi, con rất thích hắn sao?"
"Không tính là rất thích, nhưng mà con cảm thấy gả cho hắn có lẽ là kết cục tốt nhất của con."
"Nương, nam nhân trên thế gian này chung quy đều giống nhau cả, con chỉ là chọn một người tốt nhất mà con có thể với tới mà thôi."
"Đúng vậy, bọn họ chung quy đều giống nhau, chung quy là ta không tốt, không thể tìm cho con một mối hôn sự tốt."
"Nương là tốt nhất, là tốt nhất."
Ta ôm chặt lấy cánh tay mẫu thân: "Nương, người là nương tốt nhất trên thế gian này."
"Nương, con sợ, con sợ sau này không được gặp người thường xuyên nữa."
Ta sợ mình sẽ trở thành vật thế mạng cho tỷ tỷ, ta sợ bọn họ sẽ dùng mạng của ta để thành toàn cho bọn họ. Ta rốt cuộc cái gì cũng không làm được, ta chỉ là một thứ nữ không đáng kể, mạng của ta rất rẻ mạt, không ai quan tâm đâu.
Nếu ta c.h.ế.t rồi, mẫu thân cũng sẽ đi theo ta.
Phụ thân thì sao? Chắc là cũng chỉ lén lút lau mấy giọt nước mắt, sau đó tiếp tục cười tươi chào đón các vị hoàng tử.
Ta có chút không cam lòng.
Nhưng ta là người sợ c.h.ế.t lại vô dụng.
"Phụ thân con luôn bảo ta yên tâm, nhưng ta phải yên tâm như thế nào đây. Khoảng thời gian này con trước tiên đừng tiếp xúc với tỷ tỷ con nữa, tỷ tỷ con kỳ quái lắm, ta sợ nó nhất thời nghĩ quẩn làm ra chuyện gì không tốt với con."
Ta ngẩng đầu lẩm bẩm: "Tỷ tỷ kỳ quái?"
Mẫu thân vuốt v e tóc ta: "Thiên hạ này có rất nhiều người thông minh tài giỏi, nhưng giống như tỷ tỷ con lại rất hiếm thấy, cho dù con không có tài văn chương, cũng có thể hiểu được ý cảnh trong thơ của tỷ tỷ con, đó có giống thơ mà một người như thế có thể viết ra sao?"
Ta sửng sốt một chút.
Ta đã biết, vị này giả vờ không có giới hạn, Lý Bạch, Đỗ Phủ, Lý Thanh Chiếu, nàng ta đều đọc hết, sao lại cho rằng người khác đều là kẻ ngốc chứ.
Quả thật là có một hai kẻ ngốc, cảm thấy tỷ tỷ ta tài sắc vẹn toàn, giống như fan cuồng não tàn vậy.
Nhưng luôn có người tỉnh táo.
Mẫu thân đã nhìn ra, vậy phụ thân thì sao? Nhị hoàng tử thì sao?
Có phải Nhị hoàng tử cũng đã nhìn ra, nhưng lại yêu tỷ tỷ sâu đậm, không hỏi nàng ta đến từ đâu, rốt cuộc có bí mật gì, mãi mãi yêu thương che chở cho nàng ta hay không.
Chắc chắn là theo motip này.
Nữ chính sẽ được che chở như vậy.
"Nương, con sẽ nghe lời, an tâm chờ gả, không đi trêu chọc tỷ tỷ."