Chương
Giữa tháng tư, Từ Tiềm tới Trân Bảo Cát lấy đồ như đã hẹn.
Ông chủ đã đợi vị khách quý này từ sáng sớm, gương mặt đầy tươi cười mà mời Từ Tiềm đến căn phòng ở lầu hai, một người hầu bưng cái tráp tinh xảo tới, trong cái tráp đó mới là chiếc hộp đựng trang sức thật sự, nắp tráp vừa được mở ra, bên trong là một hộp đựng trang sức bằng gỗ mun, xung quanh thân hộp được khảm những viên Hồng Bảo Thạch nhỏ.
Ông chủ giải thích nói: "Những thứ này đều là đá quý vụn dư thừa của trang sức, tận dụng làm thành như vậy, ngài có hài lòng không ạ?"
Từ Tiềm đưa mắt nhìn chiếc hộp, hơi hơi gật đầu.
Ông chủ lại đem hộp gỗ mun tới trước mặt hắn, mở ra.
Từ Tiềm cúi đầu, nhìn thấy mặt dây chuyền Hồng Bảo Thạch có kích cỡ bằng quả trứng bồ câu, móc xích là làm từ vàng ròng, vàng và đá quý đều là vật đắt đỏ, thoạt nhìn thấy rất vừa mắt.
Đối với Từ Tiềm mà nói, nhìn thuận mắt là tốt rồi.
"Ngài không lấy ra quan sát kỹ thử xem?" Ông chủ cười nhắc nhở.
Từ Tiềm tin tưởng danh tiếng của Trân Bảo Cát, đóng nắp hộp lại rồi bỏ vào trong ngực, sau khi trả tiền xong, vẻ mặt hắn không biểu cảm mà rời khỏi.
Ông chủ tiễn hắn cho tới tận cửa.
Lão sư phụ chịu trách nhiệm tạo ra mặt dây chuyền luôn chờ phản hồi từ quý nhân, sau khi ông chủ quay lại, hắn căng thẳng hỏi: "Vị gia kia nói sao hả?"
Ông chủ buồn cười nói: "Chỉ nhìn một cái rồi tính tiền, dường như không thèm để ý mặt dây chuyền như thế nào."
Lão sư phụ suy nghĩ một lát, tỏ ra hiểu biết nói: "Loại nam nhân mặt lạnh đều như vậy, cứ tặng lễ vật quý giá, chỉ cần nữ nhân vui vẻ thì hắn thỏa mãn rồi."
Ông chủ không nhịn được mà sinh ra một loại bùi ngùi vì khách hàng không biết thưởng thức:"Lãng phí khổ tâm của ngươi rồi."
Lão sư phụ cười, nói lời có ý tứ sâu xa: "Không lãng phí, sẽ có thời điểm hắn bị mê mẩn."
---
Xuân Hoa Đường.
Trước mặt ông chủ Trân Bảo Các, Từ Tiềm không tiện nghiên cứu mặt dây chuyền này, sau khi trở về, hắn ngồi một mình ở thư phòng, xuất phát tính cẩn thận, hắn vẫn nên lấy mặt dây chuyền ra, đặt trong bàn tay mà quan sát tỉ mỉ.
Hồng Bảo Thạch có kích cỡ như quả trứng bồ câu, hình dạng ngọt ngào hơi giống như trái đào, chắc là tiểu cô nương sẽ thích.
Nhìn đến hoa văn vàng ròng được khảm ở ngoài rìa, Từ Tiềm chăm chú nhìn kỹ, bỗng nhiên cảm thấy hoa văn khảm ngoài rìa Hồng Bảo Thạch dường như giống như một con rắn, tới khi hắn dời tầm mắt lên trên, phát hiện ở sát Hồng Bảo Thạch phía trên móc xích quả thật được điêu khắc thành hình đầu rắn, Từ Tiềm lập tức nhíu mày.
Đương nhiên hắn không sợ rắn, nhưng A Ngư nhìn thấy đầu rắn này, có thể bị dọa không nhỉ?
Hơn nữa, vì sao lão sư phụ Trân Bảo Các lại phải thiết kế như vậy, chẳng lẽ bây giờ các tiểu cô nương đều thích trang sức hình rắn à?
Một con rắn quấn quanh viên Hồng Bảo Thạch, có ý nghĩa đặc biệt gì mà có thể thu hút các tiểu cô nương đến vậy?
Từ Tiềm thật sự không nghĩ ra.
Nhưng, hắn vẫn tin tưởng danh tiếng của Trân Bảo Các, ngay cả mẫu thân cũng từng tán thưởng trang sức của tiệm đó xinh đẹp, lão sư phụ thiết kế mặt dây chuyền như vậy, chắc chắn là muốn nổi bật.
Cất kỹ mặt dây chuyền một lần nữa, Từ Tiềm bắt đầu suy nghĩ làm sao để đưa lễ vật cho nàng.
Lễ vật còn chưa có cơ hội đưa qua, hôm đó Từ Tiềm trở về từ doanh trại Thần Sách, khi đến Tùng Hạc Đường thỉnh an, đột nhiên từ trong miệng mẫu thân biết được rằng tân khoa Trạng nguyên Sài Khải Minh đến phủ cầu hôn, người được cầu hôn chính là Nhị chất nữ Từ Anh.
Từ lão thái quân thật sự không nỡ buông tay: "Ta chỉ có hai chất nữ, một người tháng sau tiến cung, một người cũng phải gả đi trong năm nay, sau này còn ai dỗ ta vui vẻ nữa đây!"
Từ Tiềm nói: "Mẫu thân đừng lo, nhóm huynh đệ Thận Nhi đều đã lớn, chờ bọn họ lần lượt thành thân, mẫu thân sẽ có thêm sáu chất tức phụ."
Từ lão thái quân trừng hắn: "Con cũng biết là bọn họ phải cười vợ hả? Sao ta không thấy con sốt ruột hả?"
Từ Tiềm mím môi, rũ mắt xuống không nói.
Trong lòng Từ lão thái quân phiền muộn, than thở nói: "Sáu chất tức phụ cũng không bằng một tức phụ tốt, nếu con thực sự có hiếu với ta, thì phải đi trước nhóm huynh đệ Thận Nhi một bước, dẫn về cho ta một tức phụ!"
Từ Tiềm lập tức nghĩ tới Đại chất tử của hắn là Từ Thận.
Thật ra, Đại chất tử vẫn lớn hơn hắn một tuổi, năm nay đã tuổi rồi.
"Thận Nhi từng tuổi này, Đại tẩu không sốt ruột sao?" Bỗng nhiên Từ Tiềm khó hiểu hỏi, hắn mới tuổi mà mẫu thân đã thúc giục hắn mỗi ngày, có phải đại tẩu cũng thúc giục chất tử mỗi ngày hay không?
Nhắc tới chuyện này, Từ lão thái quân hừ nói: "Ánh mắt của Đại tẩu con rất cao, mấy năm nay đã từ chối không ít quý nữ, ngược lại ta muốn nhìn thử xem cuối cùng nàng ta sẽ chọn người như thế nào cho Thận Nhi."
Từ gia rất nhiều công tử, Từ lão thái quân không hề lo lắng nhóm chất tử kia sẽ không có hậu bối, vậy nên nàng chỉ quan tâ m đến hôn sự của con út là đủ rồi.
"Đừng quan tâm Thận Nhi, nói đi, cuối cùng là mẫu cô nương con muốn kết hôn là gì?" Từ lão thái quân chống quải trượng mà hỏi. Tuyển tú năm trước, Kiến Nguyên Đế chọn vài vị tú nữ có phẩm hạnh xuất chúng cho hắn, Từ lão thái quân gọi nhi tử tới chọn, kết quả là do nhi tử kén cá chọn canh, nói rằng không thể đánh giá qua tranh. Một khi đã như vậy, Từ lão thái quân muốn mang nhi tử tiến cung nhìn người thật, nhi tử lại kiên quyết không chịu đi, nếu cứ như vậy, e rằng Từ lão thái quân sẽ lo lắng nhi tử có vấn đề gì khác rồi!
Từ Tiềm im lặng.
Hắn muốn kết hôn với kiểu cô nương như thế nào?
Không được quá ồn ào, hắn không đủ kiên nhẫn, rất dễ bực bội.
Cô nương kiêu căng dễ phạm sai lầm, Từ Tiềm cũng không vui.
Tốt nhất là yên tĩnh, khôn khéo, phải là một cô nương hiểu chuyện...
Ý nghĩ vừa nảy ra, bỗng nhiên Từ Tiềm nghĩ tới một người.
Nhưng mà hắn lập tức đè ép bóng dáng nhỏ xinh đó xuống, không được, không cùng vai vế đã là một sai lầm, hắn phải tìm một cô nương có vai vế ngang hàng.
"Mẫu thân, Kinh Thành có cô nương nào ngang hàng vai vế với con không?" Từ Tiềm thỏa hiệp nói.
Cùng vai vế với nhi tử?
Từ lão thái quân đau đầu, bà xoa xoa trán, nói: "Chờ ta nghĩ lại."
Từ Tiềm đứng dậy nói: "Vậy nhi tử xin cáo lui trước."
"Chờ một chút!" Từ lão thái quân gọi hắn lại, nghiêm mặt nói: "Nếu như ta chọn được một người thích hợp có vai vế ngang hàng với con, con phải đồng ý đi gặp mặt!"
Từ Tiềm nhìn mẫu thân ruột thịt suốt ngày phải lo lắng vì hôn sự của hắn, hắn gật đầu: "Được."
Nhi tử đi rồi, Từ lão thái quân mới nhìn về phía Phương ma ma xin giúp đỡ: "Liệu ngươi có chọn được người nào không?"
Phương ma ma cười khổ nói: "Cái này ngài làm khó lão nô rồi, năm đó khi ngài chọn thê tử cho Quốc Công gia, Nhị gia, Tam gia, Tứ gia thì ta còn có thể góp ý giúp ngài, nhưng hiện giờ nhóm người nữ nhi nhà quyền quý đều đã làm nương, lão nô quả thật không nhớ nổi người nào."
Từ lão thái quân thở dài, sinh nhi tử nuôi nhi tử, đến già còn phải nhọc lòng giúp nhi tử cưới được thê tử tốt.
Phương ma ma giúp bà châm trà, cười nói: "Ngài đừng nôn nóng, Ngũ gia đã không còn cứng đầu, ngài chỉ cần chọn một vị cô nương là được. Tháng sau, trước khi Đại cô nương tiến cung, phủ chúng ta vẫn phải mở tiệc, tới lúc đó chắc chắn sẽ có không ít cô nương tốt, có thể sẽ có người cùng vai vế với Ngũ gia, thân thích thường có quan hệ vòng qua vòng lại, người có vai vế thấp ở phụ tộc, thì bên mẫu tộc có thể vòng lại thành cùng vai vế rồi."
(Phụ tộc - mẫu tộc: gia đình nội - ngoại)
Trong lòng Từ lão thái quân rốt cuộc đã thoải mái trở lại, cố ý phái người gọi Dung Hoa trưởng công chúa tới, muốn tức phụ mời nhiều khách hơn, quen hay không quen gì cũng được, chỉ cần trong nhà có cô nương chưa gả đi thì đều mời tới.
Dung Hoa trưởng công chúa cười đồng ý, ban đêm liền nói với trượng phu Từ Diễn: "Nương nói như vậy, chắc chắn là muốn chọn con dâu cho Ngũ đệ."
Từ Diễn chẳng muốn nói chuyện cùng thê tử, nhưng trong lòng cũng muốn chế nhạo một phen.
Từ khi Ngũ đệ sinh ra, trong mắt mẫu thân chỉ có Ngũ đệ, quan tâm lo lắng hai mươi mấy năm, bây giờ chất tử đã sắp cưới vợ mà bà vẫn còn nhọc lòng vì hôn sự của Ngũ đệ.
"Chàng nói thử xem, rốt cuộc là mẫu cô nương yêu thích của Ngũ đệ là gì?" Dung Hoa trưởng công chúa mới chải đầu xong, vừa ngồi lên giường vừa tò mò hỏi.
Từ Diễn hỏi ngược lại: "Làm sao ta biết được?"
Ngũ đệ thích nữ nhân như thế nào thì hắn thật sự không biết, nhưng mà tầm mắt đảo qua gương mặt sáng ngời của Dung Hoa trưởng công chúa, Từ Diễn lập tức nghĩ tới Tào Đình An, cũng nghĩ tới ngày ấy đến phủ của Tào Đình An để dự yến tiệc chúc mừng tân Bình Dương Hầu phu nhân - Giang thị.
Dáng vẻ nhỏ bé yếu ớt, mềm mại, đáng yêu kia, khiến người vừa nhìn đã thấy rạo rực.
Dung Hoa trưởng công chúa vừa nằm xuống, nam nhân bên cạnh bất thình lình nghiêng người, đè bà xuống.
Dung Hoa trưởng công chúa sửng sốt, chờ nàng tỉnh táo thì đã không kịp phản đối rồi.
Lần này cũng giống như những lần trước, vị Trấn Quốc Công này không hề biết thương hoa tiếc ngọc.
Dung Hoa trưởng công chúa không thích, nhưng địa vị công chúa cao quý, bà cũng biết đây là trách nhiệm bà phải làm, nghĩ tới tất cả các cặp vợ chồng trên đời này đều như vậy, ngay cả Tào Đình An cũng đối xử với tiểu thê tử thấp kém của hắn như vậy.
Nghĩ như vậy, Dung Hoa trưởng công chúa lập tức thấy cân bằng rồi.