Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

chương 50-55

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Không phải bị bắt buộc nghĩa là tương đương với thích hoặc hạnh phúc sao?

A Ngư cũng không biết, nhưng nàng cũng không muốn lo được lo mất mà nghiền ngẫm từng câu chữ hoặc là tâm tư của Từ Tiềm.

Nhưng sâu trong nội tâm của nàng, A Ngư biết Từ Tiềm là quân tử, chắc chắc hắn sẽ thích nàng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Nhìn nam nhân không hiểu chuyện tình yêu nam nữ mà cũng chạy tới đây giải thích với nàng, A Ngư quyết định tha thứ cho những lời nói lạnh nhạt của hắn lúc trước.

Bước qua bên cạnh hai bước, tránh đi hơi thở ấm áp của Từ Tiềm, A Ngư gật nhẹ đầu, nhìn bóng dáng Từ Tiềm trên mặt đất rồi nói: "Ta hiểu rồi, thúc còn chuyện gì khác không?"

Từ Tiềm liếc mắt nhìn Bảo Thiền, bất đắc dĩ nói: "Không có, nàng đi chơi đi."

A Ngư không chút lưu luyến mà dẫn Bảo Thiền đi về phía trước.

Nàng nên thay đổi cách cư xử với Từ Tiềm chưa thích nàng, lúc cần rụt rè thì nên rụt rè, lúc cần giữ lễ thì nên giữ lễ, cần né tránh thì nên né tránh, mãi cho tới lúc hai người thành thân.

Tiểu cô nương không nói gì, nhưng nhìn bóng lưng A Ngư, Từ Tiềm vẫn mơ hồ cảm giác được, nàng không thân thiện với hắn như trước đây, trong giọng nói đã bớt đi một phần tình cảm thân thiết.

Vậy là nàng vẫn còn trách hắn nhỉ?

Từ Tiềm cười khổ, không biết nên trách mẫu thân tự tiện chủ trương hay là nên trách bản thân không thể nhận ra tình cảm của nàng đúng thời điểm.

"Cô nương, Ngũ gia còn đang đứng tại chỗ."

Đọc Full Tại

A Ngư đi phía trước đang chuẩn bị quẹo vào hướng khác, mắt nàng không hề nhìn nơi khác, Bảo Thiền nhịn không được mà âm thầm nhìn phía sau, thấy dáng người Từ Tiềm thẳng tắp, vừa nhìn là biết đang nhìn theo cô nương nhà mình, Bảo Thiền nhẹ nhàng kéo ống tay áo của chủ tử.

Lúc này A ngư mới liếc mắt về phía sau, thấy Từ Tiềm đã quay người sang chỗ khác.

Nàng nhíu mày, rốt cuộc là do Bảo Thiền nhìn lầm hay là do Từ Tiềm cố ý né tránh?

Ý nghĩ vừa bắt đầu, A Ngư đột nhiên kịp phản ứng, sao nàng lại đi phân tích cử chỉ của Từ Tiềm nữa rồi?

"Đi thôi." Nàng bước nhanh hơn.

Hai vị hôn phu hôn thê, mỗi người đi một hướng, Bảo Thiền đành phải ngoan ngoãn theo kịp chủ tử.

Từ Tiềm ở hướng ngược lại cũng không hiểu vì sao chỉ một câu nói của Bảo Thiền đã khiến hắn né tránh theo bản năng, chờ hắn đi xa một khoảng cách rồi quay lại nhìn, chỉ thấy màu sắc rực rỡ của phong cảnh, bốn bề đều im ắng, giống như nàng vốn chưa từng tới đây.

Từ Tiềm dừng một chút, ánh mắt đảo qua rừng trúc, hắn nghiêm mặt lại, rồi đi tìm mẫu thân.

Từ lão thái quân vẫn còn ngồi ở Xuân Hoa Đường chờ tin tức, thấy nhi tử vẻ mặt không cảm xúc quay trở lại, bà trừng mắt hỏi hắn: "Sao rồi hả?"

Từ Tiềm nói: "Con đã nói rõ ràng với nàng rồi."

Từ lão thái quân hỏi: "Nói như thế nào?"

Từ Tiềm không tình nguyện giải thích tường tận, dời đề tài, nghiêm mặt nói: "Mẫu thân, ta muốn chọn ngày đến Hầu phủ cầu hôn."

Từ lão thái quân giật mình, ngạc nhiên nói: "Vì sao đột nhiên muốn đến cầu hôn hả? Không phải nói chờ lúc A Ngư cập kê mới công khai sao?"

Từ Tiềm nghĩ đến thái độ của Lục chất tử, uyển chuyển nói: "A Ngư xinh đẹp lại còn hiểu lòng người, nếu bí mật định hôn chắc chắn sẽ có nhiều thiếu niên khác ái mộ nàng, công khai sẽ làm những công tử kia hết hy vọng, đúng lúc tìm người khác mà nên duyên."

Hắn không nói rõ là Từ Khác, nhưng Từ lão thái quân đã sống từng tuổi này, suy nghĩ một chút thì đã hiểu rõ ẩn ý của nhi tử.

Nhi tử nói rất có lý, nhưng Tào Đình An vừa mới....

Từ lão thái quân lắc đầu nói: "Ta đã đồng ý với người bên đó, thì không nên đổi ý, nếu như có thiếu niên khác ái mộ thì..."

Từ lão thái quân trầm mặc rất lâu, mới cười khổ nói: "Một nhà có nữ nhi thì nhiều nhà đến cầu hôn, nếu con lo lắng người ngoài để ý A Ngư, nhưng không nghĩ tới A Ngư càng nhiều thiếu niên theo đuổi, nhạc phụ của con lại càng vui vẻ. Nếu như con sợ có người muốn tranh giành với con thì nên thường xuyên đến Hầu phủ, cố gắng hết sức để tiếp cận A Ngư, dùng hành động nói cho người khác biết là con nhìn trúng A Ngư rồi."

Nói tới đây, Từ lão thái quân liếc mắt nhìn nhi tử, hừ nói: "Tuy con có chút ngu xuẩn, nhưng dựa vào thân phận và nhan sắc của con, ta tin rằng không có thiếu niên nào có can đảm dám tranh đoạt thê tử với con đâu."

Từ Tiềm nhíu mày, kêu hắn cố gắng tiếp cận A Ngư?

"Chuyện này, chỉ sợ không hợp lễ nghĩa đâu." Từ Tiềm có ý muốn bác bỏ đề nghị của mẫu thân.

Từ lão thái quân cười nhạo: "Nếu muốn giữ lễ, vậy chỉ có thể manh hôn ách giá, điểm ấy, con còn không bằng nhóm huynh đệ Khác Nhi, thiếu niên lang chân chính, gặp được cô nương mình thích đã sớm đến lôi kéo làm quen, người tuân theo lễ nghĩa thường là trơ mắt nhìn mỹ nhân bị cướp đoạt, hoặc là hy vọng hắn có mẫu thân tốt như ta hỗ trợ hắn tranh giành thê tử!"

(manh hôn ách giá: nghĩa là quyết định chuyện hôn nhân mà không rõ diện mạo tính cách của đối phương.)

Từ Tiềm: ...

Lần đầu tiên hắn bị mẫu thân châm biếm đến nổi không ngóc đầu lên được.

"Con tự suy nghĩ rồi quyết định đi." Điều nên nhắc nhở đã nhắc nhở, Từ lão thái quân nháy mắt với Phương ma ma, rồi bà đi trước.

Từ Tiềm vốn muốn tiễn mẫu thân, nhưng Phương ma ma đi tới ngăn hắn lại, trìu mến nói: "Ngũ gia có bằng lòng nghe lão nô lải nhải vài câu không?"

Từ Tiềm tôn trọng bà như một nửa trưởng bối, lập tức nói: "Người nói đi."

Phương ma ma cười nói: "Bàn về lễ nghĩa, Ngũ gia đọc đủ thứ sách vở, biết nhiều hơn so với lão nô, nhưng nói về tâm tư của nhóm tiểu cô nương, có lẽ Ngũ gia không bằng lão nô rồi."

Cái này, Từ Tiềm rũ mắt xuống, chăm chú lắng nghe.

Đọc Full Tại

Phương ma ma tiếp tục nói: "Tứ cô nương mới mười ba tuổi, ít nhất phải hai năm nữa mới gả qua đây, Tào hầu gia không muốn công khai sớm để không hạn chế Tứ cô nương ra cửa vui chơi, ngài lại lo lắng có công tử phủ khác ái mộ cô nương, vậy thì nên giống như Lão thái quân nói, ngài cần tích cực đến đó nhiều hơn, đến nhiều sẽ thân thiết với Tứ cô nương hơn. Còn phía bên Tứ cô nương thì ngài cứ yên tâm, trong lòng nàng có ngài, ngài càng chủ động chứng tỏ trong lòng ngài cũng có nàng, Tứ cô nương sẽ càng vui mừng hơn. Như vậy nhóm thiếu niên ở phủ khác sẽ biết điều mà né tránh, nếu ngài tâm đầu ý hợp với Tứ cô nương, một khi hai người thành thân trong tương lai, đảm bảo hai phu thê sẽ ngọt ngào suôn sẻ, càng ngày sẽ càng ngọt ngào hơn."

Từ Tiềm vẫn còn lo lắng: "Nếu người khác bắt gặp được..."

Phương ma ma nở nụ cười, cười nhạo nói: "Ngài chỉ trò chuyện cùng Tứ cô nương, cũng không động tay động chân, người ngoài thấy được thì sao chứ? Nhớ năm đó, lão Quốc Công phải hao tốn rất nhiều công sức mới có thể được Lão thái quân gật đầu chấp nhận hôn sự, lúc đó lão Quốc Công chưa từng lo trước lo sau như ngài bây giờ đâu."

Từ Tiềm chưa nhìn thấy phụ thân nhà mình làm cách nào để tiếp cận mẫu thân, nhưng hắn nghĩ tới chất tử Từ Khác.

Cũng đúng, hắn chỉ trò chuyện với A Ngư, không cho thiếu niên khác có cơ hội tiếp cận A Ngư, lại không chuyện gì mà không thể cho người khác thấy, có gì mà không thể?

Suy nghĩ cẩn thận, Từ Tiềm hành lễ với Phương ma ma, nói: "Đa tạ ma ma chỉ điểm."

Phương ma ma thỏa mãn rồi cáo từ.

Bà vừa đi, Ngô Tùy hưng phấn mà tiến vào: "Ngũ gia, từ trưa tới giờ ngài cứ tới tới lui lui, cuối cùng là bận rộn việc gì vậy?"

Từ Tiềm vừa muốn khiển trách hắn, trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ khác, hỏi: "Ngươi có thân với người trong viện Lục công tử không?"

Ngô Tùy tự cao nói: "Thân, mỗi một viện trong phủ Trấn Quốc Công không có ai mà nô tài chưa từng nói chuyện qua."

Từ Tiềm thản nhiên mà dặn dò một phen.

Ngô Tùy càng nghe ánh mắt càng sáng, nhìn chằm chằm chủ tử nói: "Ngài thật sự nhìn trúng Tứ cô nương hả?"

Từ Tiềm lạnh lùng nhìn hắn.

Ngô Tùy đã hiểu, da mặt chủ tử mỏng, rõ ràng thích nhưng ngại mở miệng, không thể nói thẳng với hắn được, trách không được chủ tử muốn sử dụng ám chiêu này, ngầm áp chế đối thủ cạnh tranh trước. Nhưng mà chủ tử không dễ gì mới biết thích một nữ nhân, Ngô Tùy tuyệt đối không để phu nhân tương lai bị Lục công tử chưa đủ lông đủ cánh đoạt đi được!

Ngày hôm sau Từ Tiềm dẫn theo Trần Vũ đi làm, Ngô Tùy ở nhà rảnh rỗi không có việc làm, đi đến Minh Lý Đường thăm dò.

Minh Lý Đường nơi để nhóm công tử phủ Trấn Quốc Công đọc sách, hiện giờ chỉ có Từ Tứ, Từ Ngũ, Từ Khác đang đọc sách, ba vị công tử khác như Thế tử gia Từ Thận, Từ Nhị đã bắt đầu đi rèn luyện cách làm quan, Từ Tam công tử muốn tham gia khoa cử sang năm, nên có một lão tiên sinh khác dạy kèm riêng.

Nhóm công tử đọc sách, nhóm người tùy tùng đều đứng bên ngoài chờ.

Tùy tùng của Từ Khác gọi là A Tụng.

Ngô Tùy trốn ở góc hành lang, huýt sáo với A Tụng đang ngồi một mình trên ghế dài.

A Tụng nhìn thấy hắn, quan sát bên trong Minh Lý Đường, chầm chậm đi tới: "Ngô ca, ngươi tìm ta à?"

Ngô Tùy dựa vào hành lang, cười hỏi hắn: "Hôm qua Tứ cô nương tới, Lục công tử lại đi tìm Tứ cô nương hả?"

A Tụng cảm thấy công tử nhà mình đối xử quá tốt với Tứ cô nương, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, cũng không cần giấu giếm, thành thành thật thật mà gật gật đầu, sau đó có chút buồn bực mà nói: "Đáng tiếc bị Ngũ gia bắt gặp, cũng không thể nói thêm vài câu với Tứ cô nương."

Ngô Tùy nói: "Nói nhảm, Ngũ gia đã sớm xem trọng Tứ cô nương, Lục công tử còn dám đụng tới, Ngũ gia không động thủ đã là nể mặt hắn rồi."

A Tụng hốt hoảng, ngay cả nói chuyện cũng cà lăm: "Ngũ...Ngũ gia thích Tứ cô nương?"

Ngô Tùy ngoáy ngoáy lỗ tai, rồi thổi thổi ngón tay, nhẹ nhàng nói: "Dĩ nhiên, chẳng lẽ tặng Phi Nhứ miễn phí hay sao?"

A Tụng khiếp sợ tới nỗi không biết nên nói gì.

Ngô Tùy chỉ chỉ Minh Lý Đường, vỗ vai A Tụng rồi nói: "Nếu ta là ngươi, ta sẽ lập tức trở về khuyên Lục công tử hết hy vọng, miễn cho tương lai trở thành trò cười."

A Tụng nghĩ thầm, cảm thấy có lý, hai thúc cháu tranh giành một nữ nhân, truyền ra ngoài sẽ ồn ào rất lớn, mà công tử nhà mình chắc chắn không phải là đối thủ của Ngũ gia, tạm thời không đề cập tới vẻ ngoài và thân phận, nhưng Ngũ gia có tiền nha, tiện tay cũng có thể tặng một con ngựa quý, còn công tử nhà mình phải lĩnh tiền hàng tháng, đó chỉ là chút tiền riêng, sao có thể so với tiền tích góp của Ngũ gia.

Nghĩ đi nghĩ lại, A Tụng cảm thấy đau lòng thay công tử nhà mình quá.

Chờ đến trưa, A Tụng còn đặc biệt chờ chủ tử dùng xong cơm trưa, mới đến nói bên tai Từ Khác, thuật lại toàn bộ lời của Ngô tùy, một chữ cũng không thiếu.

Từ Khác ngây dại.

Ngũ thúc thích A Ngư?

Trong phút chốc, Từ Khác nghĩ tới ngày ấy đột nhiên A Ngư mất tích, hắn đến hòn non bộ tìm lại gặp được Ngũ thúc, nhưng không bao lâu sau, hắn lại tìm được A Ngư ở nơi lân cận hòn non bộ, có phải ngày đó thật ra là A Ngư đặc biệt đến gặp Ngũ thúc hay không? Hôm qua A Ngư nghỉ mát bên cạnh rừng trúc cũng là có hẹn trước với Ngũ thúc, cho nên Ngũ thúc mới xuất hiện đúng lúc như vậy?

Còn có, lần ra ngoài du ngoạn đó, A Ngư cũng chủ động đi theo Ngũ thúc nữa.

Một khi đã nghi ngờ, vì thế những việc nhỏ hoặc trùng hợp nhìn bề ngoài có vẻ như không liên quan đến nhau, bây giờ đã trở thành bằng chứng.

Thậm chí, Ngô Tùy cũng là do Ngũ thúc cố ý sai khiến đến đây để thức tỉnh hắn nhỉ?

A Tụng thấy chủ tử như vậy, nhất thời nôn nóng, xúc động nói: "Công tử đừng sợ, Kinh Thành có nhiều quý nữ như vậy, không phải chỉ có một mình Tứ cô nương, người, ..."

Hắn chưa nói xong, Từ Khác đột nhiên đứng dậy, đi nhanh vào trong phòng ngủ, rồi đóng cửa một cái "Ầm".

A Tụng: ....

Buổi chiều có lớp học võ Từ Khác cũng không đi.

Ngay lúc A Tụng lo lắng chủ tử sẽ bỏ ăn cơm chiều, cuối cùng Từ Khác cũng xuất hiện, bình thường thiếu niên lang tuấn tú ấm áp, lúc này lại có vẻ u buồn, mặt mày cất giấu sự do dự và bất an.

"Công tử, người muốn đi đâu vậy?" Đi theo chủ tử một đoạn đường, A Tụng càng đi càng thấy hoảng hốt.

Từ Khác không để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía Xuân Hoa Đường.

A Tụng muốn quỳ xuống đến nơi, công tử à công tử, không phải người muốn đến giằng co với Ngũ gia chứ?

Từ Khác đúng là muốn gặp Ngũ thúc của hắn.

Đọc Full Tại

Từ Tiềm còn chưa trở về, Ngô Tùy tỏ ra không có việc gì mà tiếp đãi hắn.

Hắn bưng nước trà tới, rót cho Từ Khác, sau đó thì chuẩn bị lui ra.

Từ Khác nhìn chằm chằm vào Ngô Tùy, lúc Ngô Tùy chuẩn bị xoay người, Từ Khác mới mở miệng hỏi: "Ngươi đến gặp A Tụng, có phải là do Ngũ thúc sắp đặt hay không?"

Ngô Tùy lớn tuổi hơn hắn quay đầu lại, thương hại mà nói: "Nếu ngài đã đoán được rồi, cần gì phải đến đây xác nhận làm gì?"

Từ Khác mím môi.

Ngô Tùy có lòng tốt khuyên bảo: "Đúng là Ngũ gia không muốn nhìn thấy công tử càng lún càng sâu nên mới sai ta đi truyền lời, công tử nên trở về thôi, sau này gặp mặt thì coi như chưa từng xảy ra việc này."

Từ Khác không muốn cứ như vậy mà quay về.

Nhưng vào lúc này, ánh sáng trong phòng tối sầm lại, Từ Khác ngẩng đầu, thấy Ngũ thúc của hắn mặc quan bào thống lĩnh doanh trại Thần Sách đang sải bước đi vào, oai nghiêm như từ trên trời rơi xuống.

Chương

"Gia, ngài trở về rồi."

Chủ tử quay về, Ngô Tùy vừa cười vừa tới nghênh đón, nhận mũ quan trong tay Từ Tiềm.

Từ Tiềm nhìn sắc mặt trắng bệch và ánh mắt né tránh của chất tử, lạnh giọng sai bảo Ngô Tùy: "Đi gọi chuẩn bị nước."

Ngô Tùy khẩn trương đi truyền lời rồi.

Lúc này Từ Tiềm mới hỏi chất tử: "Tìm ta có việc gì?"

Từ Khác nắm chặt quả đấm, cuối cùng giống như đã hạ được quyết tâm, ngẩng đầu nhìn về phía trưởng bối tốt hơn hắn ở mọi phương diện, giọng nói kiên quyết: "Đúng vậy, con muốn cầu..."

Từ Tiềm đã xoay người, lập tức đi vào phòng trong, thuận miệng nói: "Ta đi tắm trước, có việc gì chờ ta tắm xong rồi nói."

Lời còn chưa dứt, Từ Tiềm đã nhanh chóng rời khỏi, bóng dáng lạnh lùng.

Từ Khác không dễ gì mới gom góp được dũng cảm, giờ sự dũng cảm ấy lại giống như nước sông bị vỡ đê, lập tức chạy toán loạn, biến mất không còn sót lại chút gì.

Hắn thẫn thờ đứng ở trước ghế.

Không lâu sau, Ngô Tùy dẫn hai gã sai vặt thô kệch mang theo hai thùng nước quay lại, bên trong nhanh chóng truyền đến âm thanh đổ nước "ào...ào", một lát sau, hai gã sai vặt lễ phép lui ra ngoài, Ngô Tùy ở lại bên trong hầu hạ Ngũ thúc.

Từ Khác nhịn không được mà nghĩ, có phải Ngô Tùy nói mục đích hắn đến đây cho Ngũ thúc nghe đúng không?

Ngũ thúc sẽ nghĩ thế nào, có tức giận hay không?

Trời chiều ngày hè chói chang hơn so với mùa đông, tiếng ve kêu không ngừng ở nơi xa, trong lòng Từ Khác phiền muộn mà nhìn xung quanh, bỗng nhiên chú ý đến những chậu hoa hồng đặt trên giàn hoa ở trong phòng.

Hoa hồng tươi đẹp, nhưng lại xuất hiện trong phòng một người nam nhân độc thân, có chút không hợp lý.

Từ Khác đột nhiên dâng lên một tia hy vọng.

Đọc Full Tại

Vị Ngũ thúc này của hắn, nhìn lạnh lùng vô tình, nhưng thật ra là một người điềm tĩnh thích cắt tỉa hoa cỏ, nếu hắn kiên trì giữ vững tình cảm đối với A Ngư, Ngũ thúc rất có khả năng sẽ tác thành cho hắn, mà buông tha A Ngư.

Nội tâm nôn nóng dần dần bình tĩnh trở lại, Từ Khác nắm chặt tay lại, kiên nhẫn mà chờ đợi.

Trong phòng trong, Ngô Tùy đứng ở ngoài bình phong, thấp giọng nói về phía bồn tắm, giải thích tình huống cho chủ tử hiểu.

Lúc Từ Tiềm tắm rửa không thích người hầu ở gần người, chà tay kỳ cọ người đều tự làm, hắn không quen để nha hoàn hay gã sai vặt hầu hạ.

Nghe Ngô Tùy nói xong, Từ Tiềm cũng đoán được mục đích chất tử đến đây rồi.

Hồ đồ ngu xuẩn, vậy cũng đừng trách hắn không khách khí.

"Rào" một tiếng, Từ Tiềm đứng lên, Ngô Tùy ngẩng đầu theo bản năng, xuyên qua bức bình phong, mơ hồ nhìn thấy một thân hình nam nhân cường tráng to lớn.

Dáng người nam nhân cả đời chỉ thay đổi lớn vài lần, giống như Lục công tử tuy hiện tại dáng vẻ cao ráo, nhưng bả vai kia vẫn nhỏ như cũ, không giống nam nhân trưởng thành, vai rộng cường tráng, khí chất toàn thân có thể mang đến áp lực cực lớn cho thiếu niên trẻ tuổi.

Ngô Tùy yên lặng rơi nước mắt đồng tình với Lục công tử một phen.

Từ Tiềm thay thường phục màu tối, mặt không biểu cảm mà đi ra ngoài.

Từ Khác vẫn chưa ngồi xuống lại, nhìn thấy hắn, lập tức cung kính nói: "Ngũ thúc."

Từ Tiềm gật gật đầu, chỉ vào ghế khách bên phải ghế chủ tọa rồi nói: "Ngồi đi."

Hai thúc cháu lần lượt ngồi xuống, Ngô Tùy biết điều mà lui ra ngoài canh gác.

Từ Tiềm cầm ly trà lên, sau khi tắm có hơi khát nước, sau đó mới nhìn chất tử: "Tìm ta có việc gì?"

Từ Khác nắm chặt tay, đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Từ Tiềm, khom lưng hành lễ: "Ngũ thúc, trong lòng con đã thích A Ngư từ lâu, cầu xin Ngũ thúc tác thành."

Thiếu niên trẻ tuổi nói năng có khí phách, trong nháy mắt Từ Tiềm đã nghĩ tới lời của mẫu thân và Phương ma ma đã từng nói.

Chẳng lẽ thích một người là nên giống như chất tử, dám nghĩ dám làm sao?

Trong mắt Từ Tiềm, A Ngư vẫn là tiểu cô nương, quả thật hắn không có bao nhiêu tình cảm nam nữ đối với nàng, nhưng A Ngư thích hắn, hôn sự lại được định ra vì hắn, vậy Từ Tiềm tự nguyện làm chút chuyện khiến cho A Ngư vui vẻ.

Học được một bài học từ chất tử nhưng Từ Tiềm không muốn nương tay, âm thanh lạnh lùng vang lên: "Ngày đó, Hầu phủ đãi tiệc mừng tuổi cho Sí Nhi, Lão thái quân đã tự mình đến cầu hôn, cầu hôn cho ta và A Ngư, Tào Hầu gia đã nhận lời, cũng đã trao đổi tín vật với Lão thái quân, nhưng vì A Ngư còn nhỏ tuổi nên tạm thời hoãn lại thời gian công bố chính thức, chờ A Ngư cập kê thì mời mai mối đến, cưới hỏi đàng hoàng."

Cái gì?

Từ Khác khó tin mà ngẩng đầu.

Từ Tiềm quan sát hắn, nghiêm mặt nói: "Người không biết không có tội, ta không so đo những ý niệm trước đó của ngươi, nhưng bây giờ A Ngư là vị hôn thê của ta, là Ngũ thẩm chưa qua cửa của ngươi, nếu ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định, xúc phạm nàng, xúc phạm ta. Thậm chí là ảnh hưởng đến toàn bộ danh tiếng của phủ Trấn Quốc Công, cũng đừng trách ta sử dụng gia pháp."

Bị khí thế của trưởng bối làm khiếp sợ, trên đầu Từ Khác đã toát một tầng mồ hôi lạnh, sau đó mới ý thức được Ngũ thúc thật sự đính hôn cùng A Ngư rồi.

Thì ra ngày đó tổ mẫu đặc biệt đến yến tiệc Tào gia làm khách, là đi cầu hôn.

Đọc Full Tại

Chẳng trách Ngũ thúc lại nhiều lần cản trở hắn tiếp cận A Ngư, thì ra nàng đã sớm thành Ngũ thẩm của hắn.

Từ Khác không thể chấp nhận được, cũng không có cách nào đối mặt với Ngũ thúc, mặt mày tái nhợt mà rời khỏi, bước chân hoảng loạn, hồn bay phách lạc.

Ngoài cửa, Ngô Tùy nhìn thấy thiếu niên trẻ tuổi lảo đảo trốn chạy, hắn chậc chậc lắc đầu.

Bây giờ đã tan nát cõi lòng như vậy, nhưng nếu ý định này không được loại bỏ từ sớm, thì tương lai khi phu nhân vào cửa nhìn thấy phu nhân cùng Ngũ gia gắn bó keo sơn, Lục công tử sẽ khổ sở thành bộ dạng gì nữa?

---

Chuyện trong phủ Trấn Quốc Công A Ngư không thể nào biết được, hơn nữa, một khi đã hiểu rõ sau này nên sống chung với Từ Tiềm như thế nào là hợp lý, A Ngư không suốt ngày hy vọng sẽ gặp Từ Tiềm nữa rồi.

Trước mắt, nàng có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

A Ngư muốn điều tra rõ ràng ân oán đời trước của Đại ca và Viên gia.

Mọi người đều nói Đại ca say rượu đùa giỡn đệ tức góa chồng trước khi cưới của đồng liêu, nhưng có một lần A Ngư nghe phụ mẫu nói chuyện phiếm thì biết được tửu lượng của Đại ca vô cùng cao, đã từng có mười mấy thị vệ cùng nhau liều mạng uống rượu với Đại ca, cuối cùng những người thị vệ này đều ngã xuống, duy chỉ có Đại ca là uống đến đỏ mặt, tiếp sau đó còn một mình lên ngựa về phủ.

Một khi đã như vậy, Đại ca cũng không háo sắc sao lại đi đùa giỡn quả phụ của nhà người ta?

A Ngư đã sớm lên kế hoạch ngăn cản không cho Đại ca đến Viên gia ăn tiệc vào cuối năm để hắn tránh khỏi chuyện phiền phức này, sau khi phát hiện chuyện đó, A Ngư cảm thấy vẫn nên trừ bỏ gốc rễ của tai họa ngầm này là tốt nhất, nếu không lỡ ngày nào đó Đại ca đến Viên gia, vẫn sẽ có nguy cơ lọt vào nguy hiểm như cũ.

A Ngư kêu Bảo Thiền nghĩ cách tìm hiểu tình hình của Viên gia trước.

Bảo Thiền có quan hệ rộng, tìm hiểu ba ngày đã kể cho nàng nghe rõ ràng rồi.

Viên gia quê quán ở Thái Châu, phụ thân của hai huynh đệ Viên Thắng, Viên Khải chết sớm, toàn bộ đều do mẫu thân Viên lão thái thái nuôi nấng hai huynh đệ lớn lên. Thân thể hai huynh đệ cường tráng, đầu óc cũng linh hoạt, ca ca Viên Thắng tòng quân từ lúc thiếu niên, lăn lộn trên chiến trường đầy nguy hiểm và chết chóc đã tôi luyện được một thân đầy bản lĩnh, vài năm sau được đề bạt vào Kinh làm quan, tiếp theo kết bạn được với con cháu thế gia là Tào Luyện.

Đệ đệ Viên Khải đã dùng quân lương của ca ca đầu tư làm ăn nhỏ, việc làm ăn lời không ít tiền, sau này được tẩu tử Miêu thị mai mối nên đã đính hôn với biểu muội Miêu thị là Quý Minh Phượng.

Nhưng vào tháng hai người chuẩn bị thành hôn, khi đó Viên Khải cùng đám bằng hữu cưỡi ngựa đánh cầu đã vô ý ngã xuống, bị ngựa đá vào đầu, lúc đưa về nhà không kịp đợi thầy lang tới đã đi đời luôn rồi.

Tân lang tương lai đã qua đời, Quý Minh Phượng muốn từ hôn, nhưng Quý lão phụ thân cùng với kế thê không nỡ bỏ mối hôn sự tốt này, hơn nữa Viên lão thái thái muốn Nhị tức phụ vào cửa thủ tiết, thương xót thứ tử thay bà ta. Quý Minh Phượng lập tức bị trói lại đưa lên kiệu hoa, bị ép buộc trở thành quả phụ Viên gia. Vì đề phòng Quý Minh Phượng chạy trốn, Viên lão thái thái đặc biệt cử hai ma ma cao lớn đến trông chừng nàng, bình thường quản lý Quý Minh Phượng đến nỗi không thể ra cửa được.

"Vị Viên Nhị thái thái này rất đáng thương." Bảo Thiền đồng tình nói, đang trong tuổi xuân xanh thì bị phụ thân kế mẫu bán đến Viên gia, thủ tiết cả đời, đời này còn gì để hy vọng nữa đây?

A Ngư lại có suy nghĩ khác.

Nếu Quý Minh Phượng bị Viên lão thái thái trông giữ nghiêm ngặt, vậy dù Đại ca muốn đùa giỡn nàng cũng không dễ dàng thực hiện được nha.

Cho nên trong chuyện này nhất định có ẩn tình.

Đọc Full Tại

Những chuyện khác Bảo Thiền khó mà nghe ngóng được, A Ngư luôn mãi do dự, nhưng vẫn tới tìm Đại ca.

Trùng hợp là lúc A Ngư qua đó, Tào Luyện đang chuẩn bị ra ngoài.

Nhìn thấy muội muội, Tào Luyện ngạc nhiên nói: "A Ngư tìm ta sao?"

A Ngư thấy toàn thân hắn mặc cẩm bào, lập tức hỏi: "Đại ca muốn đi uống rượu sao?"

Tào Luyện cười, giải thích: "Có vị đồng liêu tổ chức mừng thọ cho mẫu thân, mời ta đi ăn tiệc."

Đồng liêu? Mẫu thân?

Hai thứ này khiến A Ngư lập tức nghĩ đến Viên gia, không nhịn được mà hỏi tiếp: "Vị đồng nghiệp kia, muội có quen không?"

Tào Luyện cảm thấy hôm nay muội muội dường như đặc biệt tò mò chuyện của hắn.

"Chắc là không biết, người đồng liêu họ Viên kia của ta không phải là người Kinh Thành."

Trong lòng A Ngư hồi hộp, quả nhiên thật sự là Viên gia.

Đã từng có chuyện xảy ra, A Ngư lo lắng Đại ca đi dự tiệc một mình, cắn cắn môi, nàng chạy đến trước mặt ca ca, ngẩng đầu ra vẻ nghịch ngợm nói: "Đại ca dẫn muội đi theo nha, nha nha nha, ở nhà chán lắm, mỗi ngày nương chỉ dỗ dành đệ đệ, Nhị ca lại không thích chơi với muội, muội muốn ra bên ngoài xem náo nhiệt, đúng rồi, Viên gia có cô nương xấp xỉ tuổi với muội không?"

Tào Luyện nghĩ nghĩ, nói: "Dường như có hai vị biểu cô nương."

A Ngư cười nói: "Muội đi làm quen là tốt rồi, nếu nói chuyện hợp như vậy thì sau này sẽ đến nhà chơi nhiều hơn nha."

Hiếm khi thấy muội muội chủ động cầu xin điều gì, Tào Luyện do dự một chốc thì đồng ý, còn dặn dò: "Viên gia chỉ là nhà nhỏ, muội đến chưa chắc đã thích, nếu muốn về nhà trước thì cứ việc tới tìm ta."

Người lạnh lùng như băng, nhưng mỗi một lời nói và hành động đều là suy nghĩ cho nàng, nàng thầm nghĩ Đại ca chu đáo như vậy mà kiếp trước lại bị người khác vu oan đến lúc chết cũng không có được một vị thê tử, A Ngư không kiềm được mà uất ức thay huynh trưởng.

Ánh sáng mặt trời rất chói chang, Tào Luyện sai người chuẩn bị một chiếc xe ngựa, dù sao cũng là huynh muội, hai người sẽ cùng nhau ngồi.

Viên gia ở phía Đông Kinh Thành, là vị trí tương đối xa, A Ngư thừa dịp đoạn đường còn dài mà thăm dò chuyện của huynh trưởng: "Đại ca, ca quen biết vị đồng liêu kia lâu rồi hả? Hai người biết nhau như thế nào?"

Có lẽ các tiểu cô nương đều luôn tò mò nhỉ?

Tào Luyện nhìn muội muội, trả lời từng câu hỏi: "Biết nhau trên chiến trường, hắn lớn hơn ta hai tuổi."

A Ngư: "Vậy hắn có thê tử chưa?"

Tào Luyện: "Uhm, trưởng nữ đã năm tuổi rồi."

Đọc Full Tại

A Ngư khoa trương mà hít một hơi: "Vậy chẳng phải hắn mới mười bảy tuổi mà đã thành thân rồi hả?"

Tào Luyện gật đầu, kinh ngạc hỏi muội muội: "Bộ thành thân lúc mười bảy mười tám tuổi lạ lắm sao?" Có như vậy mà cũng ngạc nhiên?

A Ngư đã sớm chờ hắn nhảy vào, cúi đầu nói lẩm bẩm: " Đại ca đã tuổi mà còn chưa thành thân, muội cho rằng quan võ đều thành thân rất trễ."

Tào Luyện: ....

Hắn không phản bác được.

Cổ tay áo đột nhiên hơi nhúc nhích, Tào Luyện cúi đầu, lập tức đối diện với đôi mắt hạnh long lanh của muội muội, tiểu cô nương cười, nịnh nọt hỏi hắn: "Đại ca, người ta đã là phụ thân rồi, ca ca không sốt ruột sao? Hay là ca ca nói cho muội biết huynh thích cô nương kiểu nào, lúc muội ra ngoài làm khách sẽ chú ý giúp huynh, Kinh Thành nhiều danh môn quý nữ như vậy, chắc chắn có người hợp với ý huynh."

Muội muội có ý tốt, Tào Luyện thấy hơi chột dạ.

Phụ thân cũng từng hỏi hắn vấn đề này, hỏi nhiều lần rồi.

Tào Luyện rất muốn nói với phụ thân, hắn thích muội muội A Ngư này, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không lấy kiểu nữ tử có vẻ yếu đuối nhu nhược như A Ngư và kế mẫu, nữ nhân có rất nhiều kiểu không phải chỉ mỗi kiểu nhu nhược, còn có kiểu mạnh mẽ đoan trang hoặc cay nghiệt hiếu chiến, ngay cả chính Tào Luyện cũng không biết bản thân thích kiểu nào, nên không có cách nào đưa ra tiêu chuẩn cho phụ thân chọn lựa.

Phụ thân thiếu kiên nhẫn, vẻ mặt hung dữ kêu hắn tự đi tìm.

Tào Luyện đi sớm về trễ, làm gì rảnh rỗi mà đi xung quanh tìm cô nương, cho nên hôn sự bị chậm trễ đến giờ.

"Ta cũng không rõ lắm, tùy duyên thôi." Tào Luyện không để ý mà nói.

A Ngư chu miệng.

Tào Luyện nhịn không được mà vò đầu muội muội, thấp giọng nói: "Không nói về ta nữa, A Ngư thì sao, muội rất thích Từ Tiềm sao?"

A Ngư: ....

Mặt nàng đỏ lên, cúi đầu không hé răng nửa lời.

Tào Luyện coi như cũng hiểu rõ tính tình Từ Tiềm, cau mày nói: "Tuy hắn có phong thái quân tử, nhưng lại quá lạnh lùng và rập khuôn, ta vốn tưởng rằng phụ thân sẽ chọn cho muội một người dịu dàng biết chăm sóc người khác."

A Ngư đối với Từ Tiềm của kiếp này có chút oán giận, nhưng lại không muốn huynh trưởng hiểu lầm hắn, nhịn không được mà bênh vực Từ Tiềm: "Mặt lạnh chứ tâm không lạnh, nhìn ca ca cũng lạnh lùng, nhưng mà ca ca rất quan tâm muội, quý nữ nhà người ta đều hâm mộ muội có một huynh trưởng tốt nha." Còn có phụ thân, trước kia lạnh lùng hà khắc bá đạo bao nhiêu thì bây giờ đối xử dịu dàng với mẫu thân bấy nhiêu.

Tào Luyện nghe đến đây đã hiểu, nhìn muội muội rồi nói: "Xem ra muội cực kỳ thích hắn, nếu như thế, Đại ca cũng không cần lo lắng muội bị uất ức rồi."

A Ngư nắm chặt một ngón tay.

Vừa định nói gì đó, ngoài xe đột nhiên truyền đến âm thanh của tùy tùng: "Thế tử gia, hình như phía trước là Từ Ngũ gia."

A Ngư kinh ngạc ngẩng đầu.

Tào Luyện cũng vô cùng bất ngờ, mắt nhìn muội muội, hắn nghiêng người về phía trước, vén màn xe của mình lên.

Lúc này xe ngựa đang đi vào phố xá sầm uất, hai bên trái phải đều là cửa hàng, toàn thân Từ Tiềm mặc trường bào màu tối đứng bên ngoài cửa hàng đao kiếm, đang nhìn xe ngựa nhà mình, dường như nhận ra đây là xe ngựa Hầu phủ nên mới dừng chỗ này, không vội vàng rời khỏi.

Tào Luyện âm thầm giật mình, xưa nay Từ Tiềm không thích giao tiếp, mà lại đặc biệt đứng chờ muốn trò chuyện với người nhà mình?

Nguyên nhân trong đó, có lẽ là vì....

Tào Luyện nghiêng đầu.

Chương

Từ Tiềm không thích phố xá sầm uất, thỉnh thoảng mới ra ngoài một chuyến, hoặc là đến cửa hàng hoa để chọn hoa, hoặc là đến cửa hàng vũ khí để xem kiểu dáng đao kiếm.

Tham quan cửa hàng vũ khí xong, Từ Tiềm đã chuẩn bị hồi phủ nhưng không ngờ xe ngựa của phủ Bình Dương Hầu xuất hiện trong tầm mắt.

"Là tiểu Hầu gia." Trần Vũ nhận ra tùy tùng bên cạnh Tào Luyện, thấp giọng nói.

Từ Tiềm gật đầu, vừa tính đi nhưng lại thấy tùy tùng của Tào Luyện đã nhận ra hắn, nghiêng đầu vào trong xe nói gì đó, tiếp theo đó Tào Luyện vén màn xe ra, lộ khuôn mặt ra.

Đó là huynh trưởng của vị hôn thê, lúc này đi về quả thật không hợp lễ nghĩa, Từ Tiềm không ngại Tào Luyện nghĩ gì về hắn nhưng chỉ sợ sau khi Tào Luyện nén giận quay về sẽ truyền tới tai của A Ngư, tiểu cô nương có thể sẽ hiểu lầm hắn không đặt hôn sự này vào trong lòng.

Bởi vậy, Từ Tiềm đành phải đứng yên tại chỗ.

Từ Tiềm cảm thấy nếu Tào Luyện đã nhìn thấy hắn, chắc chắn sẽ xuống xe hành lễ.

Nhưng xe ngựa phủ Bình Dương Hầu chỉ dừng ở trước mặt hắn, Tào Luyện chỉ vén bức màn cửa sổ xe, lạnh nhạt mà nói với Từ Tiềm: "Tới mua vũ khí à?"

Từ Tiềm: ...

A Ngư đang cúi đầu trốn ở bên cạnh huynh trưởng cũng sợ ngây người!

Mặc kệ Từ Tiềm bao nhiêu tuổi, nhưng bàn về họ hàng, hắn thật sự là trưởng bối của huynh đệ A Ngư, xưa này Từ Tiềm đều tự xưng là ngang hàng trước mặt Tào Đình An. Đều là quan võ nên bình thường Từ Tiềm và Tào Luyện có cơ hội giao tiếp rất nhiều, Từ Tiềm luôn tỏ vẻ trưởng bối, tuy Tào Luyện chưa từng kính trọng hắn, nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu trưởng bối nói với tiểu bối để nói chuyện với Từ Tiềm.

Mắt thấy sắc mặt Từ Tiềm dần dần lạnh tanh, Tào Luyện nhớ tới chuyện lúc trước hắn từng đề nghị mua lại con ngựa hiếm của Từ Tiềm, nhưng bị hắn từ chối.

Thấy Từ Tiềm nghiêng người rời khỏi, Tào Luyện cố ý nói với muội bên cạnh: "A Ngư chờ ta một chút, ta vào trong cửa hàng xem một chút."

Nói xong, Tào Luyện lập tức hạ màn cửa sổ xuống, khiến Từ Tiềm vừa quay đầu nhìn qua một lần nữa, nhưng nhìn hụt rồi.

Xuống xe ngựa, Tào Luyện làm như không thấy Từ Tiềm, lập tức bước đến cửa hàng vũ khí ở đối diện.

Hắn không muốn cho Từ Tiềm chiếm lợi nhưng muội muội nhìn trúng Từ Tiềm, Tào Luyện cũng tự nguyện làm cho muội muội vui vẻ hạnh phúc.

Huynh trưởng nhà người ta cũng đã đi rồi, Trần Vũ nghĩ nghĩ, cũng âm thầm lùi lại vài bước.

Bên cửa sổ xe ngựa chỉ còn một mình Từ Tiềm.

Đọc Full Tại

Từ Tiềm bị Tào Luyện làm cho khó chịu, nhưng lúc biết được vị hôn thê ở bên trong thì khó chịu lập tức biến mất.

Lần trước tách biệt nhau ở phủ Trấn Quốc Công, dường như khi đó nàng vẫn còn oán giận hắn như cũ.

Từ Tiềm mím môi, sau đó vòng qua phía bên kia xe ngựa, đến sườn cửa sổ phía bên A Ngư.

Ngồi trong xe, A Ngư cúi đầu, đã quyết tâm giữ trái tim tĩnh lặng như nước, nhưng lại hi vọng Từ Tiềm chủ động lấy lòng nàng, có thể nhanh chóng biến thành Từ Tiềm đã từng thích nàng ở kiếp trước.

Biết Từ Tiềm đứng ở bên ngoài cửa sổ ở phía của ca ca, A Ngư nhịn không được mà âm thầm liếc qua đó, đột nhiên có một người nói chuyện ở bên ngoài cửa sổ phía nàng: "A Ngư?"

Âm thanh kia vang lên quá bất ngờ, làm A Ngư không có chuẩn bị một chút nào, hốt hoảng mà kêu lên một tiếng.

Từ Tiềm nghe xong, hiểu lầm nàng gặp nguy hiểm gì, giơ tay đẩy bức màn ra.

Vì thế, dáng vẻ tiểu cô nương đang hết hồn vẫn còn chưa bình tĩnh lại đã rơi hết vào mắt Từ Tiềm.

"Làm sao vậy?" Từ Tiềm trầm giọng hỏi, đồng thời quan sát tình hình của nàng.

A Ngư không hề gặp một tý nguy hiểm nào, toàn bộ là do bị hắn hù dọa, vừa rũ mắt xuống rồi dịch chuyển qua một bên vừa tức giận nói: "Sao thúc lại qua chỗ bên này rồi hả?"

Lúc này Từ Tiềm mới hiểu ra, nàng bị hắn dọa sợ.

Không chờ hắn giải thích, tiểu cô nương đột nhiên đến gần hắn, nhanh chóng đoạt lấy bức màn trong tay của hắn rồi thả xuống.

"Trên đường có nhiều người, bị người khác nhìn thấy thì không tốt lắm."

Nhìn không thấy mặt hắn, A Ngư mới hơi hơi bình tĩnh một chút, nhẹ giọng giải thích.

Từ Tiềm vội nói: "Thật có lỗi, là do ta quá đường đột rồi."

A Ngư lắc đầu, không nói gì nữa.

Từ Tiềm không nhìn thấy nàng được, dừng một chút rồi hỏi: "Nàng ra ngòai dạo cửa hàng hả?"

A Ngư nói: "Không phải, Đại ca muốn đến nhà đồng liêu ăn tiệc, ta, ta đi theo huynh ấy để góp vui."

Từ Tiềm nhíu mày: "Vị đồng liêu nào?"

Đồng liêu của Tào Luyện chắc chắn đều là những quan võ trẻ tuổi, những quan võ trẻ tuổi đó đã có thê tử chưa, trên bàn tiệc có những thiếu niên trẻ tuổi khác không nhỉ? Tào Luyện cũng thật là, bữa tiệc của các nam nhân, hắn dẫn theo muội muội xinh đẹp đến đó làm gì? Chẳng lẽ Tào Đình An chưa nói cho trưởng tử của ông ấy biết là A Ngư đã có hôn ước với hắn, Tào Luyện tự tiện như vậy chẳng lẽ muốn giới thiệu đồng liêu nào đó cho A Ngư?

A Ngư nào biết vị hôn phu của mình nghĩ nhiều như vậy, nên đáp: "Ta chỉ biết người nọ họ Viên." Ít nhất ca ca đã nói cho nàng những thứ này, những điều còn lại là do nàng âm thầm điều tra được.

Họ Viên?

Quan võ trẻ tuổi ở Kinh Thành nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, quan võ họ Viên có thể khiến cho Từ Tiềm ấn tượng, tính tới tính lui chỉ có Viên Thắng.

Từ Tiềm chợt nhớ ra, mấy ngày trước Viên Thắng chạy tới doanh trại Thần Sách của hắn, chính miệng mời một Đô Đầu dự tiệc, lúc đó hắn cũng tình cờ đứng ở bên cạnh, bởi vì Viên Thắng thuộc doanh trại khác nên Từ Tiềm nhìn hắn một cái, Viên Thắng mới cười nói rõ mục đích của mình, còn hỏi hắn ta có được vinh hạnh mời Từ Tiềm đến Viên gia uống rượu hay không.

Từ Tiềm không có hứng thú.

Nhưng Từ Tiềm đoán được, hôm nay chắc chắn Viên gia sẽ tụ tập một đám quan võ trẻ tuổi tràn đầy tinh lực.

Vừa suy nghĩ đến đây, Từ Tiềm lập tức mở miệng, xác nhận lại một lần nữa: "Là Viên Thắng sao? Hắn cũng mời ta đến."

A Ngư vô cùng bất ngờ: "Thúc có quen biết với hắn sao?"

Từ Tiềm: "Ừ."

A Ngư không tự giác mà nhíu mi.

Đọc Full Tại

Thân là muội muội, A Ngư rất khó tin rằng Tào Luyện sẽ thật sự đùa giỡn quả phụ Viên gia nhưng nếu ca ca bị oan vậy Viên gia kia chắc chắn có vấn đề. Nhưng Từ Tiềm cũng là người có phẩm hạnh đoan chính, nếu hắn đã quen biết với Viên Thắng còn thêm ca ca nữa, suy đoán tiêu cực của A Ngư đối với Viên gia dường như không còn chắc chắn nữa.

Nàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Từ Tiềm không được đáp lại, nên đã suy nghĩ tới chất tử Từ Khác.

Dựa theo ý của mẫu thân và Phương ma ma, tiểu cô nương đều hi vọng người trong lòng sẽ thân thiện một chút.

Từ Tiềm giật giật ngón tay, rồi nói: "Nếu đều đến Viên gia, vậy ta và các nàng cùng nhau đồng hành đi."

A Ngư không yên lòng.

Trần Vũ ở phía bên kia thấy Tào Luyện đi ra, lập tức đến nhắc nhở chủ tử: "Ngũ gia, còn muốn đi dạo nơi khác không ạ? Hay là trực tiếp..."

Lời nói dối suýt bị vạch trần, vẻ mặt Từ Tiềm nghiêm túc ngắt lời, nói: "Không cần, trực tiếp đến Viên gia đi."

Trần Vũ mờ mịt, Viên gia nào đây?

Nhưng hắn có thói quen nghe lệnh, không hỏi thăm nhiều, nhanh chóng dắt ngựa tới.

Tào Luyện vẫn chưa biết Từ Tiềm nói gì với muội muội, nên trước khi lên xe đã thản nhiên nói lời từ biệt với Từ Tiềm.

Từ Tiềm cũng không giải thích.

Tào Luyện vừa ngồi xuống, A Ngư nhỏ giọng nói: "Đại ca, hắn, hắn nói hắn cũng đến Viên gia dự tiệc."

Tào Luyện nhíu mày, từ khi nào mà Viên Thắng có thể mời được Từ Tiềm rồi?

Nhưng mà khi bọn họ cùng nhau đi tới Viên gia, phát hiện Viên Thắng cũng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Từ Tiềm, Tào Luyện đột nhiên thông suốt, tên Từ Tiềm kia rõ ràng là vì muội muội mà tới.

Tào Luyện cười mỉa mai, hắn đã sớm đoán được tên Từ Tiềm này là ngụy quân tử, quân tử chân chính nên coi hắn và muội muội đều là tiểu bối, chứ không phải coi nam như chất tử, tiểu cô nương xinh đẹp thì coi như ngang hàng, hai thái độ khác nhau.

Bắt chuyện cùng Viên Thắng xong, Từ Tiềm đi tới trước mặt hai huynh muội bọn họ, Tào Luyện giải thích đơn giản: "Đây là xá muội, tiểu hài tử ham chơi muốn theo ta tìm niềm vui."

Viên Thắng rất thân với Tào Luyện, theo hắn thấy vẻ ngoài Tào Luyện như mãnh hổ sài lang, có vẻ hung ác trời sinh, như vậy mới làm nổi bật lên vẻ đẹp mềm mại của A Ngư, xinh đẹp tới nỗi khiến người khác không dám nhìn nhiều.

Viên Thắng sợ đắc tội Tào Luyện, cũng không dám nhìn nhiều, cụp mắt xuống, nho nhã lễ phép mà gọi A Ngư là "Tứ cô nương."

Lá gan A Ngư cũng không lớn, nhưng Viên Thắng cúi đầu, nàng vừa đáp lễ, vừa cẩn thận đánh giá đối phương, chỉ thấy Viên Thắng là nam nhân khôi ngô cao lớn giống như Đại ca, mày kiếm mắt sáng, chín chắn lão luyện, mà lại còn nhìn vô cùng hợp mắt.

Nàng quan sát rất nhập tâm, ánh mắt Từ Tiềm lạnh lùng, đi tới hỏi Viên Thắng: "Ngụy Lâm đến đây chưa?"

Ngụy Lâm kia là vị Đô Đầu ở trong doanh trại của hắn.

Viên Thắng vội nói: "Đến rồi, đến rồi, thỉnh đại nhân vào bên trong."

Toàn bộ Viên gia đều nhờ vào Viên Thắng làm quan mới có một ít tiền tích góp, mấy năm nay mua một tòa nhà ở Kinh Thành rồi lại cải thiện cuộc sống, sau đó còn làm tang sự cho Viên Khải đột ngột qua đời, gia sản vốn đã sử dụng gần hết rồi, vú già cũng không có nhiều người nên Viên Thắng kêu thê tử Miêu thị đến giúp đỡ chiêu đãi một nhóm nam khách võ quan.

Bởi vì Viên Khải mời nhiều võ quan trẻ tuổi, trước khi hai phu thê tiếp đãi tân khách đã tính qua, ngoại trừ khách nam, có vài vị phu nhân của vài vị quan trẻ tuổi sẽ ngồi chung một bàn, đột nhiên xuất hiện một thiên kim quý nữ như A Ngư, Miêu thị vừa mừng lại vừa lo, vội vàng gọi hai vị biểu cô nương đến nói chuyện, dùng trà với A Ngư.

Chỗ của Viên gia không lớn, các vị phu nhân của võ quan tụ lại một bàn, hai vị biểu cô nương làm bạn với A Ngư.

Tòa nhà nho nhỏ, tiếng xôn xao ồn ào ở sảnh trước ở hậu viện nghe rất rõ.

A Ngư âm thầm quan sát một chút, thấy vị trí phòng ốc của Viên gia cũng không kém gì mấy, nhỏ giọng thân thiện hỏi thăm vị biểu cô nương kia: "Không phải còn một vị Nhị thái thái sao, sao lại không gặp được nàng vậy?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt hai vị biểu cô nương đột nhiên thay đổi, trong đó có một người dường như đã sớm có chuẩn bị, cười gượng rồi nói: "Hôm nay thân thể Nhị biểu tẩu không khỏe, cho nên không tham dự."

A Ngư quan tâm thêm hai câu, đã nhanh chóng bị hai biểu cô nương chuyển đề tài.

Đọc Full Tại

Nhưng dựa vào ánh mắt của hai người, A Ngư đã đoán được Nhị thái thái Quý Minh Phượng ở sân sau, vị trí kia, bất kể là Quý Minh Phượng muốn đến sảnh trước hay là ca ca muốn đến sân sau "đùa giỡn" nàng, thì hai người đều phải đi ngang qua A Ngư, cho nên A Ngư vừa nói chuyện xã giao với hai vị biểu cô nương, vừa để ý tình hình của sảnh trước và sân sau.

Chăm chú quan sát hết cả một buổi ăn, sảnh trước, sân sau đều im ắng, chỉ có một nữ nhân lớn tuổi cúi đầu đi ra từ sân sau.

Sau khi ăn xong, A Ngư đang dùng trà, Miêu thị bỗng nhiên đi tới, cười nói với A Ngư: "Tứ cô nương, Thế tử gia còn đang uống rượu, ngài ấy sợ ngài gấp gáp muốn về nhà nên đã nhờ Từ Ngũ gia thay ngài ấy tiễn ngài ra cửa."

A Ngư: ....

Sau khi nhìn chằm chằm Miêu thị, A Ngư chỉ có thể phối hợp với huynh trưởng, tiểu cô nương dường như bị ca ca vứt bỏ mà than thở: "Đại ca cũng thật là, có vậy cũng làm phiền Ngũ biểu thúc."

Miêu thị sớm biết phủ Trấn Quốc Công là họ hàng với phủ Bình Dương Hầu, cũng không cảm thấy Từ Tiềm đưa A Ngư về có gì không ổn.

Không lâu sau, A Ngư được Miêu thị dẫn tới trước mặt Từ Tiềm.

"Làm phiền Ngũ biểu thúc rồi." A Ngư ngoan ngoãn mà nói.

Từ Tiềm kinh ngạc vì tiểu cô nương đột nhiên thay đổi thái độ, gật gật đầu, nói cáo từ với Miêu thị.

Từ Tiềm cưỡi ngựa tới, còn A Ngư thì ngồi xe ngựa.

Xe ngựa Bình Dương Hầu phủ đã chờ sẵn trước cửa Viên gia, người đánh xe vừa tính đẩy màn xe giúp A Ngư thì Từ Tiềm đã làm trước hắn một bước rồi.

Giơ tay vén rèm, trong mắt Từ Tiềm chỉ có vị tiểu hôn thê của hắn.

Trái tim A Ngư đập loạn xạ, nhất là lúc Từ Tiềm chủ động giơ tay ra.

Nàng xấu hổ mà đỏ mặt.

Trong lòng Từ Tiềm đã hiểu rõ, thì ra nhóm người tiểu cô nương thật sự thích như vậy.

Lên xe ngựa, trong đầu A Ngư toàn là gương mặt tuấn tú của Từ Tiềm.

Sau đó, tấm màn che sau lưng A Ngư đã hạ xuống, lúc A Ngư chuẩn bị đi tới ngồi vào giường nhỏ chật hẹp, nàng đột nhiên phát hiện có một người đang trốn trong cái tủ thấp dùng để đựng trà phía bên trái giường nhỏ chật hẹp đó!

Ngay lúc A Ngư định thét lên thì đã mắc kẹt trong đôi mắt xinh đẹp có ý cầu xin của người nọ.

Nàng ngơ ngác mà mở rộng miệng, trong đầu toát ra một cái tên là Quý Minh Phượng!

Cùng lúc đó, Quý Minh Phượng cố gắng cuộn mình trốn ở trong góc giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, liên tục chắp tay vái lạy cầu xin, run rẩy cầu xin A Ngư đừng làm lộ nàng ta.

Cả người A Ngư đã bắt đầu run rẩy.

Không phải do sợ hãi, mà là do thời gian cấp bách, nàng khó có thể đưa ra quyết định.

Kiếp trước, có phải Quý Minh Phượng cũng trốn vào trong xe ngựa của ca ca hay không, nhưng cuối cùng nàng ta vẫn chết tại Viên gia, vậy chứng minh ca ca không có dẫn Quý Minh Phượng đi, vậy là ca ca ném Quý Minh Phượng xuống xe ngay tại chỗ để Viên gia đến bắt nàng, hay là dẫn Quý Minh Phượng đi một nửa đoạn đường mới bỏ nàng xuống, sau này Quý Minh Phượng chạy trốn thất bại lại bị Viên gia bắt trở về?

Bởi vì biết Quý Minh Phượng đáng thương, cũng biết được kết cục bi thảm của Quý Minh Phượng, A Ngư không đành lòng đuổi nàng ta xuống xe, không đành lòng cướp lấy sinh mạng của Quý Minh Phượng.

Nhưng nếu nàng mang Quý Minh Phượng đi, nàng nên sắp xếp Quý Minh Phượng như thế nào? Nếu Viên gia tra ra được là Tào gia "bắt cóc" Quý Minh Phượng rồi báo cáo quan phủ, vậy sự việc sẽ phát triển đến mức nào đây?

Ngay lúc nàng đang do dự, Quý Minh Phượng cũng không chớp mắt mà quan sát nàng.

Ánh mắt đó của nàng ta là gì?

Tựa như con báo nhỏ lỡ đạp vào bẫy một thời gian dài, tràn đầy khát khao muốn sống, lại còn đang chuẩn bị đấu tranh cho đến chết.

Dường như nhìn thấy A Ngư do dự, Quý Minh Phượng cắn răng một cái, đột nhiên nhào tới!

Đồng tử của A Ngư co rụt lại, rõ ràng quyết tâm muốn sống của Quý Minh Phượng rất mãnh liệt, vừa nhào tới vừa dùng một tay che miệng A Ngư lại, tay còn lại ôm lấy phía sau lưng nàng, không để cho A Ngư đụng vào xe ngựa mà phát ra âm thanh.

"Không được kêu, nếu không ta giết ngươi." Sau khi ổn định thân mình, Quý Minh Phương lấy trâm gỗ đặt trên cổ mảnh khảnh của tiểu cô nương.

Chương

Lúc A Ngư nghỉ ngơi ở hậu viện vẫn luôn để ý, nghi ngờ Quý Minh Phượng bị giam giữ ở dãy nhà trong sân sau, lúc đó có một nữ nhân lớn tuổi ăn mặc giống ma ma cúi đầu đi ra từ sân sau, chỉ có một người nên A Ngư có ấn tượng rất sâu sắc, cho nên lúc bị nữ nhân trong xe kìm chế rồi đánh lén, A Ngư dựa theo quần áo và hành động của nữ nhân này mà phán đoán được thân phận của nàng ta.

Quý Minh Phượng, người bị phụ thân và kế mẫu trói lên kiệu hoa gả cho người chết trở thành Nhị thái thái của Viên gia, kiếp trước nghe nói người này bị huynh trưởng nhà mình đùa giỡn mà treo cổ tự sát để giữ gìn trong sạch.

Trâm gỗ nhọn hoắc ở phía dưới cổ không hề sắc bén, nhưng Quý Minh Phương dùng sức một chút thì A Ngư lập tức không thoải mái, chỉ có thể ngửa đầu phối hợp.

Nhìn ca ca ở phía đối diện, vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng, trước sau như một, dường như chắc chắn Quý Minh Phượng sẽ không tổn thương tới nàng, nhìn ca ca, e ngại trong lòng A Ngư dần dần giảm bớt, ánh mắt nhìn về gương mặt xinh đẹp bị tóc dài che khuất của Quý Minh Phượng, A Ngư nhíu mày.

Lúc nàng vừa mới lên xe đã chợt thấy Quý Minh Phượng quần áo không chỉnh tề, phần trên cánh tay sát bả vai bị lộ hơn phân nửa, nếu là một thời điểm khác chắc chắn A Ngư sẽ đỏ mặt vì chuyện này nhưng với tình huống hiện tại, Quý Minh Phượng vẫn chưa kịp chỉnh lại y phục cũ kỷ của ma ma, mà lúc nãy nàng ấy còn thực hiện một loạt động tác, cho nên bây giờ Quý Minh Phượng gần như dựa sát vào nàng mới che được "cảnh đẹp" ở phía trước.

Cuối cùng Quý Minh Phượng muốn làm gì?

A Ngư không nhịn được mà nghĩ đến đời trước, lúc ấy có phải Quý Minh Phượng cũng lén lút chui vào xe ngựa của ca ca như vậy, sợ ca ca đuổi nàng đi xuống nên nàng dự tính dùng sắc đẹp để thuyết phục ca ca trước? Nhưng ca ca là chính nhân quân tử, không muốn chiếm lợi nên giao Quý Minh Phương cho Viên gia, lại bởi vì vậy mà rước họa vào thân?

Nhưng thời gian không đúng lắm, kiếp trước ca ca đến yến tiệc cuối năm của Viên gia mới "đùa giỡn" Quý Minh Phượng.

Ngay tại lúc A Ngư suy đoán đủ thứ thì xe ngựa Tào gia đã chạy ra khỏi ngõ nhỏ của Viên gia.

Xe ngựa rẽ hướng khiến Quý Minh Phượng nhẹ nhàng thở ra, nàng rất sợ ngay cả cửa Viên gia nàng cũng chạy không thoát.

Xác định được hai huynh muội Thế tử được Viên Thắng tiếp đãi vô cùng long trọng này sẽ không giao nàng ra, Quý Minh Phượng vừa tiếp tục kiềm chế A Ngư, vừa quan sát nam nhân ở phía đối diện, thấy đối phương đang nhìn nàng chằm chằm, nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm vào mặt nàng mà không phải "cảnh đẹp" mà nàng bất đắc dĩ bị lộ ra, trong ánh mắt hắn không có sát ý, cũng không có sắc ý.

Thật sự rất giống chính nhân quân tử.

Quý Minh Phương càng thêm yên tâm.

Đọc Full Tại

Gả vào Viên gia đã ba năm, trong ba năm này nàng đã trốn ra vài lần nhưng đều thất bại, hôm nay ngày Viên lão thái thái tổ chức tiệc mừng thọ, lại là một cơ hội nữa, nàng suy nghĩ vài biện pháp, thế nhưng Viên lão thái thái sắp xếp hai ma ma giám sát nàng rất kỹ càng, ngay cả lúc nàng đi vệ sinh cũng nhìn chằm chằm.

Rời vào đường cùng, Quý Minh Phượng đành nảy sinh ý nghĩ độc ác.

Có lẽ bởi vì nàng là nữ nhân, nữ nhân trẻ tuổi nên Viên lão thái thái và Viên Thắng không hề đoán trước được nàng sẽ động tay đả thương người khác.

Những vật dụng trong phòng như kéo, đồ sứ, trâm cài hễ cái nào có thể dùng để tự sát thì đã sớm bị Viên lão thái thái lấy đi, Quý Minh Phương dùng móng tay lấy hai viên gạch dưới sàn lên. Trong lúc Viên gia bắt đầu yến tiệc, Quý Minh Phượng giả vờ đau bụng thu hút một ma ma đi vào, sau đó nhào tới xô ngã ma ma xuống giường rồi che miệng bà ta lại, nàng dùng một viên gạch đập bà ta hôn mê trước.

Một người hôn mê, người kia chắc chắn sẽ vào kiểm tra, Quý Minh Phượng cầm gạch chạy tới cửa, thừa dịp lúc ma ma thứ hai đi vào, nàng lại đập viên gạch xuống lần nữa,

Nàng sắp điên rồi, cần gì quan tâm hai ma ma sau khi bị đập bể đầu có gặp chuyện không may hay không?

Chắc chắn có rất nhiều người chắc chắn không ai để ý nàng, Quý Minh Phượng lặng lẽ chuồn đế nơi dừng xe ngựa của khách đến Viên gia, mặc dù bên trong có bốn chiếc xe ngựa, nhưng vì sợ bị người đánh xe phát hiện, Quý Minh Phượng chỉ có thể lén lút chui vào chiếc xe gần nàng nhất. Nàng không biết chủ nhân xe ngựa là ai, nhưng mới vừa rồi lúc hai nhóm người chào tạm biệt nhau dựa theo theo xưng hô của Viên Thắng thì nàng mới biết được đây là một cặp huynh muội Thế tử.

Kinh Thành có rất nhiều Hầu tước, Công tước, Bá tước, Quý Minh Phượng vẫn không đoán được xuất thân của hai huynh muội này, nhưng cho dù là Thế tử của Bá phủ, thì thân phận cũng vô cùng tôn quý.

( Thời xưa có tước vị là: Công, Hầu, Bá, Tử, Nam. Thứ tự cao quý được xếp từ trái qua phải.)

Bất kể bọn họ là ai, Quý Minh Phượng cũng chỉ có một con đường duy nhất để đi.

Bây giờ nàng chỉ còn sắc đẹp là có thể dùng thôi.

Sau khi chui vào xe ngựa, Quý Minh Phương phải đối mặt với nguy cơ có thể bị người đánh xe phát hiện bất cứ lúc nào.

Cho nên nàng tụt một bên áo xuống, dùng thân thể để cảm nhận người đánh xe, hoặc là cảm nhận lúc chủ nhân của xe ngựa đi đến, nếu là nữ tử, vậy bị nàng ta nhìn cũng không tổn thất gì.

Nhưng lúc nàng xác nhận được chủ nhân xe ngựa là một đôi huynh muội, Quý Minh Phượng đoán A Ngư sẽ lên xe trước nhưng bên ngoài có nhiều người, Quý Minh Phượng không dám làm bất cứ hành động gì, sau đó tình thế đã lâm vào tình hình xấu hổ như vậy.

Sau khi cố gắng che giấu thân thể ở phía sau người A Ngư, Quý Minh Phượng thấp giọng uy hiếp, ép buộc Tào Luyện nói: "Đưa ta ra khỏi thành."

A Ngư không thể làm gì khác, chỉ có thể nhìn ca ca.

Tào Luyện cười lạnh, nhìn chằm chằm Quý Minh Phượng rồi nói: "Ra khỏi thành, Nhị thái thái cho là Viên gia sẽ không tra ra ai mang ngươi ra khỏi thành sao?"

Quý Minh Phương cũng không bất ngờ lắm khi nam nhân này biết thân phận của mình, chỉ tăng sức lực trên cây trâm: "Ra khỏi thành."

A Ngư đau đớn mà nhíu mày.

Đọc Full Tại

Tào Luyện vẫn không nhúc nhích, chỉ thản nhiên nói: "Nếu như ngươi làm tổn thương nàng ấy dù chỉ một chút, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."

Tay Quý Minh Phượng run lên một cái, cuối cùng cũng ý thức được vị Thế tử gia mặt lạnh này khó đối phó rồi.

Nàng thử tiếp tục làm A Ngư đau.

Cổ A Ngư bị đau, nhưng nàng biết ca ca đang đọ sức cùng Quý Minh Phượng, cho nên nàng cố gắng làm bộ như không hề đau đớn chút nào.

Nhưng Tào Luyện thấy trâm kia đâm hơi sâu.

Hắn cười cười, dứt khoát gỡ dao găm giấu bên hông xuống, ném tới trước mặt Quý Minh Phượng: "Dùng cái này, nàng rơi một giọt máu, ta muốn ngươi chảy máu ba ngày mới được chết."

Lúc hắn ném dao găm xuống, A Ngư và Quý Minh Phượng run người cùng lúc.

Quý Minh Phượng lập tức vứt bỏ kế hoạch rời khỏi thành trong lúc này.

Nếu như thế, tổn thương A Ngư cũng vô dụng, Quý Minh Phượng thả lỏng tay, đồng thời dùng mũi chân dẫm chân lên thủy thủ di chuyển nó về phía mình, nhìn thẳng Tào Luyện mà nói: "Khi nào ngươi đưa ta ra khỏi thành, ta mới buông muội muội ngươi ra."

Tào Luyện từ chối cho ý kiến.

A Ngư rất muốn hỏi ca ca kế tiếp phải làm sao, nhưng nếu thật sự mở miệng, hai huynh muội bọn họ có vẻ sẽ rơi vào thế bất lợi.

Tào Luyện nhìn muội muội, bỗng nhiên đẩy một góc màn xe ra, thấy Từ Tiềm không còn đi theo bọn họ thì hạ màn xe xuống, phân phó người đánh xe: "Chạy đến phố bánh ngọt Trần Kí."

A Ngư kinh ngạc nhìn ca ca, nhưng Quý Minh Phương lại cau chặt mày lại, hỏi Tào Luyện: "Ngươi muốn làm gì?"

Âm thanh Tào Luyện lạnh lùng nói: "Xóa bỏ hiềm nghi."

Quý Minh Phương vẫn còn đang suy nghĩ ý của lời này, đột nhiên A Ngư chợt hiểu. Quý Minh Phượng chạy trốn, mọi người ở Viên gia có lẽ tìm kiếm chung quanh, tìm không được chắc chắn sẽ nghĩ tới khả năng Quý Minh Phượng chạy trốn theo một vị khách nào đó. Dưới tình huống bình thường, người giúp Quý Minh Phượng chạy trốn nhất định sẽ trực tiếp nhanh chóng hồi phủ rồi sắp xếp cho Quý Minh Phương, ca ca lại thảnh thơi mà dẫn nàng đi mua điểm tâm, nhìn kiểu gì cũng thấy không giống gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

A Ngư là người ngoài cuộc, dễ dàng thấy rõ tình hình, Quý Minh Phượng là người trong cuộc phải mất một lúc mới hiểu được.

Nàng nghĩ nghĩ, đặt cây trâm xuống, buông lỏng A Ngư ra.

A Ngư lập tức di chuyển qua bên cạnh Đại ca.

Tào Luyện che chở cho muội muội, chờ hắn ngẩng đầu, đã thấy Quý Minh Phượng kéo lại nữa bên xiêm y.

"Xin Thế tử, Tứ cô nương cứu mạng." Sau khi y phục chỉnh tề, Quý Minh Phượng quỳ trước mặt hai huynh muội, dập đầu nói: "Ta không hề muốn hại Tứ cô nương, nhưng phụ thân ta bán nữ cầu vinh, bà bà lại trông coi ta giống như phạm nhân, nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì ta cũng sẽ phát điên, vì bất đắc dĩ nên mới tìm đường sống."

(bà bà: mẹ chồng.)

Nói xong, Quý Minh Phượng dập đầu liên tục.

Ngoại trừ chuyện Quý Minh Phượng uy hiếp nàng, Quý Minh Phượng thật sự cực kỳ đáng thương, vị hôn phu đã chết mà còn bị phụ thân bị cưỡng ép đưa vào Viên gia để thủ tiết, trốn cũng trốn không thoát, ở Viên gia ba năm, A Ngư khó thể tưởng tượng Quý Minh Phượng trải qua ba năm này như thế nào. Đổi lại là A Ngư, có lẽ nàng không chống lại ý trời như Quý Minh Phượng, không có dũng cảm mà liên tục chạy trốn, nhưng A Ngư biết, cảm giác bị giam giữ mỗi ngày không dễ chịu chút nào.

Tào Luyện dùng thân thể che chở cho muội muội, vẻ mặt không thay đổi mà nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt.

Rõ ràng nàng ta không mặc xiêm y của chính mình, rộng rãi thùng thình, nàng càng không ngừng dập đầu, cổ áo rộng thùng thình càng lỏng hơn lộ ra "cảnh đẹp".

Tào Luyện không háo sắc, hắn sẽ không chủ động đi khi dễ nữ tử đàng hoàng.

Nhưng nếu như nữ tử đàng hoàng tự động dâng hiến, mà còn là một nữ nhân vừa xinh đẹp lại vừa đầy đặn, Tào Luyện cũng sẽ không làm người tốt.

"Chỉ cần ngươi nghe lời, chờ thời cơ thích hợp đến, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi thành." Cảm thấy Quý Minh Phượng dập đầu cũng gần đủ, cuối cùng Tào Luyện cũng mở miệng nói.

Quý Minh Phượng mừng rỡ, ngẩng đầu mà nói đa tạ, nhưng thấy nam nhân lạnh lùng trước đó chưa từng liếc nhìn nàng một cái, lúc này đang nhìn chằm chằm vào cổ áo của nàng.

Quý Minh Phượng cúi đầu, ý thức được Tào Luyện nhìn cái gì, trong lòng nàng càng lạnh lẽo.

Thì ra hắn không phải quân tử, chỉ là vừa nãy muội muội hắn ngồi phía đối diện, hắn buộc phải làm quân tử trước mặt muội muội thôi.

Trong lòng lập tức trở nên lạnh lẽo, nhưng lúc Quý Minh Phượng chạy trốn đã lựa chọn dùng nhan sắc để trao đổi, dùng trong sạch đổi tự do, đáng!

Nàng rủ mắt xuống, bắt đầu tính kế hoạch tiếp theo.

Đọc Full Tại

Thế tử gia này sẽ giữ nàng lại trong bao lâu? Hai ba ngày hay hai ba tháng?

Nữ nhân đầy đặn hiểu chuyện, Tào Luyện quay đầu hỏi muội muội: "Cổ còn đau không?"

A Ngư lắc đầu, nhịn không được mà hỏi: "Ca ca, ca muốn dẫn nàng về phủ sao?"

Tào Luyện không đáp, dặn muội muội: "Việc này muội không cần biết chỉ biết là có ca ca sắp xếp rồi."

A Ngư cắn môi.

Ca ca lại có thể chạy tới mua điểm tâm để che giấu, việc này nói lên ca ca không có ý trả Quý Minh Phượng về, rốt cuộc đời trước Quý Minh Phượng và ca ca đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Quý Minh Phượng không chui vào xe ngựa của ca ca như hôm nay sao, hay là ca ca đã giúp Quý Minh Phượng nhưng khi Quý Minh Phượng ra khỏi thành đã bị Viên gia bắt về, sau đó cuối năm ca ca nàng bị liên lụy?

Càng nghĩ, A Ngư càng nghiêng về cái sau.

Chắc là do Quý Minh Phượng bị bắt, cuối năm ca ca đi dự tiệc, Quý Minh Phượng cầu xin ca ca giúp nàng, bị người Viên gia phát hiện vì thế gây ra lời đồn.

Nghĩ như vậy, sao A Ngư có thể không quản cho được?

Giúp ca ca diễn xong vở kịch huynh muội đi mua điểm tâm, sau khi hồi phủ hai huynh muội lại cùng nhau xuống xe, để người đánh xe kéo Quý Minh Phượng về chuồng ngựa, A Ngư muốn đến viện của hắn.

"Muội về trước đi, ta bố trí ổn thỏa cho nàng ta trước." Tào Luyện không yên lòng mà nói với muội muội, trong đầu tràn đầy ánh mắt hoang dã như con báo nhỏ của Quý Minh Phượng, thông phòng lúc trước phụ thân lựa cho hắn quá yếu đuối, thậm trí còn tranh nhau giành tình cảm của hắn, hiếm khi gặp được một món ăn dân dã như vậy, Tào Luyện gấp gáp muốn nếm thử hương vị này.

A Ngư không chịu về phòng, hỏi tới cùng: "Ca bố trí như thế nào? Lỡ như nàng ta ra khỏi thành bị bắt về đến lúc đó thú nhận chúng ta giúp. Vậy lỡ như Viên gia đến tìm huynh tính sổ thì làm sao giờ?"

Tào Luyện tự tin nói: "Yên tâm, ta sẽ không để nàng bị bắt về."

Sau đêm nay, Quý Minh Phượng là nữ nhân của hắn, sao Tào Luyện có thể để nữ nhân của mình tiếp tục đến Viên gia làm quả phụ được?

Đuổi muội muội xong rồi, Tào Luyện dặn dò tùy tùng đến chuồng ngựa.

Chờ đêm khuya yên tĩnh, Quý Minh Phượng bị bí mật dẫn đến căn phòng Tào Luyện đặt biệt chuẩn bị cho nàng, nơi này rất bí ẩn, ngay cả nha hoàn thông phòng bên cạnh hắn cũng không biết.

Ngoại trừ phòng, Tào Luyện còn chuẩn bị hai thùng nước nóng giúp Quý Minh Phượng, toàn thân nàng mặc xiêm y lụa mỏng màu đỏ.

Chương

Tào Luyện nhìn trúng Quý Minh Phượng vì tính hoang dã và tàn nhẫn của nàng ta, nhưng việc khiến hắn mất hứng là tối nay Quý Minh Phượng vô vị không khác gì những nha hoàn thông phòng trước, nhóm thông phòng tốt xấu gì cũng cầu xin được yêu, nhưng Quý Minh Phượng lại giống như cọc gỗ, nhắm mắt lại im lặng chấp nhận, nhiều lắm là nhíu mày vài lần, giống như hầu hạ hắn chỉ là việc vô ích.

Tào Luyện làm qua loa cho xong việc.

Quý Minh Phượng mở to mắt, nhìn thấy nam nhân đang ngồi trên giường mặc quần áo, trên tấm lưng rộng lớn có một vết sẹo cũ.

"Khi nào Thế tử gia chuẩn bị đưa ta ra khỏi thành?" Không có tâm trạng nghiên cứu thái độ của nam nhân này, Quý Minh Phượng kéo khăn che cả người mình lại, nhẹ giọng hỏi.

Tào Luyện cười lạnh, đưa lưng về phía nàng rồi nói: "Chờ nàng khiến cho ta hài lòng thì tính tiếp."

Quý Minh Phượng nhíu mày, một tay giữ chặt nam nhân đang muốn đứng dậy đi khỏi: "Xin Thế tử nói rõ hơn, làm sao mới khiến ngài hài lòng, chẳng lẽ trong sạch của ta còn chưa đủ sao?"

Lúc này Tào Luyện mới quay đầu, cười mỉa mai: "Nếu như ta muốn nữ tử tầm thường thì có thể mua nha hoàn hoặc dùng nữ nhân mà người khác tặng, không cần tốn nhiều công sức, cần gì phải nghĩ cách giải quyết hậu quả giúp nàng?"

Quý Minh Phượng nắm chặt lòng bàn tay, quan sát hắn rồi nói: "Rốt cuộc ngài muốn thế nào?"

Chuyện nam nữ, Quý Minh Phượng từng gả cho người chết nên không hề biết gì.

Đọc Full Tại

Tào Luyện nghĩ nghĩ, chợt nở nụ cười, nhìn nàng nói: "Ta muốn nàng coi ta như phu quân của nàng, nàng đối xử với hắn như thế nào thì đối xử với ta như vậy."

Quý Minh Phượng cắn môi, sao nàng biết cách đối xử với phu quân như thế nào chứ?

Nhưng mà, Quý Minh Phượng đoán được ý của Tào Luyện, dù sao cũng không còn trong sạch, Quý Minh Phượng cũng không cần chơi trò chơi này cùng Tào Luyện, nhưng....

"Nửa tháng, nếu ta khiến Thế tử hài lòng, xin Thế tử giữ lời hứa mà đưa ta ra khỏi thành, nếu không Thế tử cũng có thể tùy tiện ném ta ở một góc nào đó, để ta tự sinh tự diệt." Nắm chặt cổ tay rắn chắc của Tào Luyện, Quý Minh Phượng đề xuất yêu cầu.

Tào Luyện nhìn tay của nàng, hỏi: "Để nàng đi dễ dàng như vậy, lỡ như nàng bị Viên gia bắt về, nàng khai ta ra thì sao?"

Lúc này đến lượt Quý Minh Phượng cười lạnh: "Thế tử yên tâm, tuy ta là nữ tử nhưng ta biết giữ chữ tín hơn ngài, ví dụ như bị Viên gia bắt, là do số ta khổ không thoát khỏi kiếp nạn này được, Thế tử có thể nể mặt giúp ta có được tự do trong một khoảng thời gian thì ta đã vừa lòng, tuyệt đối sẽ không liên lụy Thế tử và Tứ cô nương."

Nàng muốn chạy trốn, muốn sống như một con người tự do, huynh muội Tào Luyện đã giúp nàng thực hiện bước đầu tiên, bước còn lại là dựa vào chính nàng, Tào Luyện muốn thân thể của nàng để làm thù lao cũng là thói thường của con người, chỉ cần Tào Luyện giữ lời hứa, sau khi rời khỏi Tào gia, nàng và huynh muội Tào Luyện sẽ cắt đứt quan hệ, giống như chưa từng gặp mặt.

Tào Luyện không nghĩ nàng sẽ nói vậy, nhưng quả thật nàng là kiểu nữ nhân có thể nói ra những lời này, nếu không bây giờ nàng vẫn còn bị giam ở Viên gia.

Tuy trong lòng tin nàng có thể làm đúng như lời nói, nhưng Tào Luyện lại cố tình làm khó: "Nói miệng không bằng chứng."

Quý Minh Phượng cười khổ, nàng ngoại trừ nói miệng ra thì còn cái gì để làm tin đây?

Nàng cúi đầu, đập vào mắt là những sợi tóc dài đã nuôi dưỡng nhiều năm, nhờ phúc của Tào Luyện mà đêm này nàng được tắm rửa sạch sẽ thơm tho, hiện giờ tóc cũng thơm ngào ngạt.

"Xin Thế tử cho ta mượn dao nhỏ để sử dụng." Quý Minh Phượng rũ mắt nói.

Tào Luyện nhìn nàng một cái, lấy dao nhỏ ra.

Quý Minh Phượng rút dao nhỏ sắc bén ra, sau đó không chút do dự mà cắt từ trên bộ tóc dài xuống một đoạn tóc!

Tào Luyện khẽ nhíu mày, vốn tưởng rằng nữ tử tóc ngắn sẽ giảm bớt nhan sắc, nhưng khi Quý Minh Phượng cầm đoạn tóc ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt sáng ngời, bên trong có sự kiên quyết tới cùng, bỗng nhiên Tào Luyện cảm thấy Quý Minh Phượng tóc ngắn còn đẹp hơn Quý Minh Phượng tóc dài, càng có thêm hương sắc.

"Bây giờ Thế tử có thể tin chưa?" Quý Minh Phượng lạnh giọng hỏi.

Tào Luyện ngồi bên giường một lần nữa, nhận lấy mái tóc kia rồi nhìn nhìn, sau đó mới nói: "Đêm trung thu, ta đưa nàng ra khỏi thành, hoặc là sẽ đưa nàng ra khỏi Hầu phủ."

Quý Minh Phượng nắm chặt tay lại, nàng chỉ yêu cầu nửa tháng, Tào Luyện lại kéo thành một tháng rưỡi.

Nhưng ở dưới mái hiên người, nàng chỉ có thể đồng ý.

Hiện tại chức quan của Tào Luyện không cần thượng triều, ăn xong bữa sáng thì có thể đến Kim Ngô Vệ làm việc rồi.

Một đêm ngon giấc, tinh thần Tào Luyện sảng khoái, trước khi rời khỏi còn nói với Quý Minh Phượng trên giường: "Đây là chỗ trốn của nàng, nếu không muốn bị người khác phát hiện thì không được đi lung tung, muốn ra ngoài làm gì thì gõ cửa, sẽ có người hầu hạ nàng."

Lúc xây dựng Hầu phủ, phụ thân xây tổng cộng hai mật thất, một chỗ ở bên phụ thân, chỗ còn lại thiết kế ở viện của hắn. Hai mật thất đều có hai con đường thông ra ngoài cửa hàng, một khi Hầu phủ có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cần phải chạy trốn, người bên trong phủ sẽ có đường lui.

Tào Luyện sắp xếp cho Quý Minh Phượng ở mật thất, cũng không hy vọng Quý Minh Phượng biết nhiều bí mật hơn.

Quý Minh Phượng gật gật đầu, trong địa bàn của Tào Luyện, trong nhà ngoài nhà đều là nhà giam, nàng cũng không thấy kỳ lạ.

Tào Luyện liếc nhìn nàng một cái rồi rời khỏi.

Men theo con đường trong mật đạo, Tào Luyện trở về phòng ngủ của hắn.

"Thế tử, Tứ cô nương đến, nói nàng mới học cách làm bánh Tiên Hoa, mời người dùng thử bánh ạ." Nha hoàn Xuân Nguyệt cười nói, tức lúc chủ tử vì Tứ cô nương mà đuổi nha hoàn Bích Hà đi, Xuân Nguyệt đã không dám thất lễ với Tứ cô nương, miệng luôn cười khi nhắc tới Tứ cô nương.

Ngày xưa Tào Luyện có kiên nhẫn dỗ dành muội muội, hôm nay lại đau đầu.

Đọc Full Tại

Trong lòng muội muội, nhất định hắn là chính nhân quân tử, nhưng trên đời này có rất nhiều loại chính nhân quân tử như vậy, ví dụ như Từ Tiềm ra vẻ nghiêm túc, một mặt xem phụ thân có vai vế ngang hàng, một mặt lại thích thầm nữ nhi xinh đẹp của người ngang hàng hắn.

Tào Luyện tự nguyện làm huynh trưởng tốt, nhưng hắn không có khả năng đối xử với những nữ nhân bên gối giống như đối xử với muội muội.

Đau đầu thì đau đầu, Tào Luyện vẫn đi đến phòng ngoài, đi đến, đã thấy ánh mắt ngây thơ có ý muốn trao đổi chuyện lớn với hắn.

Tào Luyện ho khụ khụ, nhìn hộp thức ăn trên bàn: "Muội đến lúc nào vậy? Có thời gian rảnh rỗi thì ngủ lâu một chút, cần gì phải làm những thứ này."

Nghe ca ca nói lời quan tâm, A Ngư càng gấp gáp hơn, rõ ràng nàng đã mượn cớ đưa đồ ăn để hỏi thăm Quý Minh Phượng, sao ca ca chỉ nhớ đến việc ăn vậy?

"Đại ca làm việc vất vả, muội rất đau lòng vì Đại ca." A Ngư giống như muội muội tốt mà bưng bánh Tiên Hoa tới trước mặt ca ca, cười nói: "Mau ăn lúc còn nóng đi."

Tào Luyện đành phải nhận bánh Tiên Hoa xinh xắn, hắn cũng không thích thức ăn ngọt cho lắm.

A Ngư nhân cơ hội nhỏ giọng nói: "Đại ca, ca sắp xếp nàng ở đâu vậy hả? Khi nào ca chuẩn bị đưa nàng ra khỏi thành vậy?"

Tào Luyện trao một ánh mắt có ý "Ta sẽ tự sắp đặt, tiểu hài tử không cần hỏi thăm nhiều làm gì."

A Ngư đoán được ca ca sẽ như vậy, thật sự nói: "Đại ca, tối hôm qua muội mơ thấy việc này rồi."

Tào Luyện lộ ra vẻ mặt bất ngờ.

A Ngư biến chuyện thật sự xảy ra ở kiếp trước thành giấc mơ mà nói: "Muội mơ thấy lúc nàng chạy trốn bị Viên gia bắt lại, nhưng là lúc Đại ca đi dự tiệc cuối năm, nàng muốn xin Đại ca giúp đỡ, kết quả lại...."

Tào Luyện nghe tới nỗi quên ăn bánh.

Đừng nói, giấc mơ này của muội muội quá chân thật, nhưng mơ là mơ, đầu tiên Viên gia sẽ không bắt được Quý Minh Phượng, nếu bắt được, thì cho dù Quý Minh Phượng đổi ý muốn dây dưa với hắn, dù cho bị Viên gia phát hiện là hắn mang Quý Minh Phượng đi, Tào Luyện hắn sẽ sợ Viên gia nho nhỏ này sao? Hắn sẽ bởi vì một chút chuyện linh tinh mà không lấy được quý nữ danh môn à?

Nhìn khắp Kinh Thành, chỗ nào cũng có nhi tử nhà quyền quý phong lưu háo sắc, danh tiếng nát bét vẫn lấy được quý nữ làm hiền thê.

Tào Luyện không để lời muội muội vào trong lòng chút nào.

Nhưng muội muội quan tâm khiến lòng Tào Luyện mềm mại hơn.

Trầm mặc một chút, Tào Luyện đảm bảo với muội muội mà nói: "Ta sẽ nghĩ cách điều Viên Thắng đi, chờ hắn mang theo gia đình đến nơi khác nhậm chức, lúc đó ta sẽ tiễn nàng ra khỏi thành, làm vậy A ngư yên tâm chưa hả?"

A Ngư kinh ngạc nhìn ca ca, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ca ca đã nghĩ ra được kế hoạch hay như vậy?

Nhìn ra sự bội phục của muội muội, Tào Luyện cười nói: "Việc nhỏ thôi mà, sao lại cần A Ngư lo lắng như vậy, yên tâm mà thêu giá y của muội đi."

Chương

Hiện giờ Viên Thắng chính là thủ hạ của Tào Luyện.

Hắn ta có vài phần gan dạ sáng suốt, cũng biết lựa mặt gửi lời, am hiểu lấy lòng cấp trên mà biểu hiện lại không giống tiểu nhân a dua, cho nên Tào Luyện cũng thưởng thức Viên Thắng, nhưng một người sinh ra ở thế gia tộc quyền quý, hắn là Thế tử Hầu phủ lại còn lập công trên chiến trường, một người là quan võ tầm thường đi lên từ tầng lớp thấp, ở sâu trong nội tâm của Tào Luyện chưa bao giờ thật sự xem Viên Thắng là bằng hữu.

Cho nên hắn dặn muội muội nếu ở Viên gia cảm thấy nhàm chán thì lúc nào cũng có thể tìm hắn, lúc đó hắn cũng đã đoán được thân phận thật sự của Quý Minh Phượng nhưng vẫn mang nàng rời khỏi.

Đuổi muội muội đi rồi, Tào Luyện đến Kim Ngô Vệ.

Tối hôm qua lúc hắn hưởng thụ mỹ nhân thì Viên gia đã rối thành một nùi.

Từ lúc con út của Viên lão thái thái chết bất đắc kỳ tử thì đầu óc bà ta không được bình thường, mỗi ngày Quý Minh Phượng đều phải tới trước mặt bà để thể hiện sự hiếu thảo, giống như con út của bà còn sống vậy, đợi tới lúc phát hiện Quý Minh Phượng có lòng chạy trốn, Viên lão thái thái lập tức giam giữ Quý Minh Phượng ở dãy nhà sau, sau đó mỗi ngày bà đều đến tìm Lý Minh Phượng, hoặc là yêu cầu Quý Minh Phương may vá y phục cũ cho nhi tử đã chết của bà, hoặc là yêu cầu Quý Minh Phương xoa bóp chân cho bà, tóm lại là sai bảo đủ thứ, Quý Minh Phượng không nghe lời thì bị bà chửi mắng đánh đập.

Lần này Quý Minh Phượng lại dám chạy trốn ngay ngày đại thọ của bà, Viên lão thái thái không để ý lời khuyên của tức phụ trưởng, đi gõ cửa từng nhà dọc theo đường phố để tìm người, tìm không thấy lập tức sai trưởng tử đến nhà từng người khách dự tiệc mừng thọ mà tìm.

Đầu Viên Thắng đau muốn nứt, cả đêm cũng chưa ngủ.

Đến lúc tỉnh táo lại, hắn nghi ngờ Quý Minh Phượng chắc chắn sẽ chạy trốn theo một vị khách nào đó.

Hôm nay người đến đều là khách nam, Quý Minh Phượng lại có vài phần sắc đẹp, vô cùng có khả năng đã hấp dẫn được vị khách nam nào đó hỗ trợ nàng rời khỏi.

Viến Thắng càng nghĩ càng tức giận, từ lúc định ra mối hôn sự này, Quý gia nhiều lần cầu xin lợi lộc từ đệ đệ, đệ đệ đều cho, sau khi đệ đệ mất, mẫu thân cực kỳ đau lòng, vì để an ủi mẫu thân, Viên Thắng lại tốn một số tiền lớn để dụ dỗ Lão già Quý gia gả nữ nhi vào nhà để thủ tiết thay đệ đệ. Nhà mình trả giá nhiều như thế, mà Quý Minh Phượng chỉ cần làm chút việc nặng, dỗ dành mẫu thân, không phải tức phụ nhà người ta đều như vậy sao, vậy mà Quý Minh Phượng còn muốn chạy trốn?

Thật sự là không biết tuân thủ nữ tắc!

Viên Thắng không thể để Quý Minh Phượng chạy mất, dù sao lúc mẫu thân làm ầm ĩ thì mọi người đều đã biết, Viên Thắng cũng không sợ mất mặt, hắn đi đến quan phủ báo quan thỉnh quan phủ dán thông báo xung quanh, rồi lại nhờ quan viên canh giữ cổng thành âm thầm chú ý tìm manh mối về Quý Minh Phượng, cuối cùng hắn mới suy nghĩ tới biện pháp điều tra nhà của những khách từng đến dự tiệc.

Ai không ngồi xe ngựa thì không cần điều tra, bởi vì Quý Minh Phượng chỉ có thể trốn trong xe ngựa mới rời khỏi được, nhưng có bốn vị khách ngồi xe ngựa đến, ba nhà đều dẫn theo phu nhân, chỉ có Tào Luyện là mang muội muội theo.

Nam nhân không dám ăn "thịt sống" trước mặt thê tử, nhưng tạm lừa gạt muội muội thì không có gì đáng ngại, nhất là muội muội cùng phụ thân khác mẫu thân.

Viên Thắng vô cùng nghi ngờ Tào Luyện,

Nhưng thân phận Tào Luyện vô cùng tôn quý, Viên Thắng không có khả năng trực tiếp đến nhà.

Hắn tìm hiểu lộ trình của xe ngựa Tào gia sau khi rời khỏi nhà mình trước, biết được Tào Luyện từng dẫn muội muội đi mua điểm tâm, đột nhiên Viên Thắng có chút không chắc chắn. Nếu Quý Minh Phượng thật sự trên xe Tào gia vậy tại sao Tào Luyện lại ung dung như vậy?

Hoặc là Quý Minh Phượng thật sự trèo tường đi ra ngoài thì hiện tại đang trốn ở góc nào?

Kinh Thành nhiều người như vậy, hắn nên tìm như thế nào đây?

Viên Thắng tới Kim Ngô Vệ sớm hơn Tào Luyện, hắn cũng chưa đi ngay mà ngồi chờ trước cửa đồn binh.

Tào Luyện cưỡi ngựa đến, liếc mắt đã thấy hắn.

Hắn ngồi trên ngựa, tò mò nhìn Viên Thắng.

Viên Thắng nhìn hắn một cái, cúi đầu hành lễ nói: "Đại nhân, đệ muội trong nhà ta không tuân thủ nữ tắc, lén lút chạy trốn, gia mẫu quá tức giận đến nỗi ngã bệnh, cho nên ta muốn xin nghỉ vài ngày, khẩn cầu đại nhân ân chuẩn."

Tào Luyện nghe vậy, cau mày nói: "Chạy trốn?"

Vẻ mặt Viên Thắng xấu hổ, đứng thẳng, nhìn Tào Luyện rồi cười khổ: "Nàng ta cảm thấy thủ tiết quá cực khổ, có thể đã bỏ trốn cùng người khác rồi."

Tào Luyện cười lạnh: "Hạng người làm bại hoại thuần phong mỹ tục, ngươi mau tìm nàng đi, tóm được người rồi thì hãy trở về làm việc."

Viên Thắng nào dám trả lời, không dễ dàng gì hắn mới leo lên đến vị trí hôm nay, rất nhiều quan võ cấp thấp luôn muốn leo lên thay thế vị trí của hắn, nếu hắn thật sự nghỉ dài hạn, những người đó sẽ sớm leo lên vị trí của hắn.

"Thuộc hạ đã báo quan, không chừng hai ba ngày sau là có thể bắt được người, xin nghỉ ba ngày là được." Viên Thắng rất tự tin mà nói.

Tào Luyện gật gật đầu, không quan tâm chuyện của thuộc hạ nữa, cưỡi ngựa đi trước rồi.

Dễ nổi nóng lại lạnh lùng, trước sau như một.

Nhìn bóng lưng cao ngạo lạnh lùng của Tào Luyện, Viên Thắng nhíu nhíu mày, xem ra Tào Luyện thật sự không liên quan rồi.

Vài ba câu nói, lại có tính toán trước, Tào Luyện thoát khỏi hoài nghi của Viên Thắng, nhưng khiến Tào Luyện đau đầu thật sự chính là muội muội trong nhà hắn, hôm sau cũng tìm cớ chạy tới, hỏi chuyện hắn bố trí cho Quý Minh Phượng ra khỏi thành đã tiến triển tới đâu.

Càng ngày Tào Luyện trả lời muội muội càng ngắn gọn.

Hắn thật sự thấy phiền, đổi lại là người khác thì hắn đã sớm mắng một trận rồi.

A Ngư cảm nhận kiên nhẫn của Đại ca dần dần biến mất, nhưng nàng không muốn danh dự của ca ca bị hao tổn, Quý Minh Phượng không dễ dàng gì trốn được, nàng cũng không muốn nàng ấy lại rơi vào kết cục treo cổ tự sát như kiếp trước, cho nên khi nào nàng khẳng định được Quý Minh Phượng đã thoát khỏi Viên gia, hoặc là ca ca hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Viên gia để không bị liên lụy vào chuyện này thì A Ngư mới có thể yên tâm.

Cả ngày quan tâm ca ca, thậm chí mấy ngày nay A Ngư không có thời gian để nhớ Từ Tiềm.

Mãi cho đến buổi chiều hôm đó, A Ngư tới chỗ Đại ca trước chờ huynh ấy đi làm về.

Vì không để cho người khác nghi ngờ, A Ngư cũng thường xuyên đổi lý do, lần trước nàng cầm một quyển sách giả vờ nhờ ca ca chỉ bài tập, lần này A Ngư mang theo đệ đệ Sí Nhi đến, lý do là Sí Nhi nhớ Đại ca, tỷ tỷ như nàng chỉ là người trung gian đưa đệ đệ đến mà thôi.

Một tuổi là lúc Sí Nhi nghịch ngợm hiếu động nhất, tiểu tử kia không muốn ở trong phòng ngột ngạt, A Ngư đành phải mang đệ đệ đi dạo xung quanh trong viện. Hơn nữa, vì để thuận tiện cho hai huynh muội nói chuyện, A Ngư không mang nha hoàn cũng không mang theo nhũ mẫu, như vậy lát nữa nhờ Xuân Nguyệt giúp nàng chơi với đệ đệ một chút, vậy thì bên cạnh không còn ai ngoài hai huynh muội, bọn họ có thể thoải mái nói chuyện.

Thường ngày Xuân Nguyệt vô cùng nhiệt tình với A Ngư, nhưng gần đây Tào Luyện cảm thấy muội muội hơi phiền, Xuân Nguyệt cũng đã nhìn ra, đoán được chủ tử cảm thấy phiền chán muội muội, Xuân Nguyệt cũng không tận tâm hầu hạ hai tỷ đệ, xa xa đứng ở một bên, vui sướng khi thấy A Ngư mệt mỏi vì phải khom lưng đỡ Sí Nhi đi vòng vòng, mệt đến nỗi đỏ mặt.

Lúc Tào Luyện, Từ Tiềm cùng nhau đi tới đã thấy A Ngư một tay nắm chặt cổ áo của Sí Nhi cố gắng giúp đệ đệ giữ thăng bằng, tay trái lại đấm đấm lên eo nhỏ đang cực nhọc khom xuống, một mặt vừa đấm đấm eo, mặt khác lại cố gắng đuổi theo bước chân ngắn nhanh nhẹn của Sí Nhi đang đi trước, hình ảnh kia vừa khiến người khác yêu thương nàng vì có lòng chăm sóc đệ đệ, vừa khiến người ta thấy buồn cười.

Tào Luyện lập tức nở nụ cười.

Muội muội ngốc này, quá coi trọng giấc mơ kia, dùng đủ thứ lý do để hắn không bị người ta nghi ngờ, mà không nhìn xem bản thân mình đã mệt mỏi thành dạng gì rồi.

Sau khi cười xong, Tào Luyện cực kỳ cảm động, muội muội vất vả như vậy, không phải vì quá quan tâ m đến người ca ca này sao?

Lại nhìn Từ Tiềm bên cạnh, đột nhiên Từ Tiềm hơi hối hận, hắn không nên vì tránh quấy rầy mà dẫn Từ Tiềm tới gặp muội muội, hi vọng Từ Tiềm sẽ khiến muội muội xấu hổ mà chạy mất, tốt nhất là xấu hổ đến nỗi trong khoảng thời gian này không dám tới làm phiền hắn.

"Được được!"

Sí Nhi vừa quẹo một cái, nhìn thấy ca ca, hắn nở nụ cười hưng phấn, tiểu hài tử nói chuyện vẫn chưa rõ ràng, kêu từ "Ca ca" thành "Được, được."

Tào Luyện cười một cái với đệ đệ.

A Ngư vừa nghe tiếng kêu đó của đệ đệ lập tức thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đợi được ca ca, rốt cuộc nàng không cần trở thành ma ma của đệ đệ nữa rồi!

A Ngư cao hứng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy ca ca, ánh mắt thứ hai đã nhìn thấy Từ Tiềm đứng bên cạnh ca ca.

A Ngư sửng sốt, nụ cười chỉ dừng ở khóe miệng.

Từ Tiềm thấy, âm thầm nắm chặt tay lại.

Vị hôn thê phản ứng như vậy nghĩa là không muốn gặp hắn sao? Rõ ràng trước khi đính hôn, mỗi lần thấy hắn nàng đều tươi cười, tiếng gọi "Ngũ biểu thúc" đều ngọt ngào hơn bất cứ ai.

A Ngư không bước nổi nữa!

Đối diện với ánh mắt trong veo mà lạnh lùng của Từ Tiềm, A Ngư không nhịn được mà cúi đầu đánh giá bản thân mình, nhận thấy hiện tại tư thế của nàng không đủ đoan trang cũng không đủ tao nhã, thậm chí một vài sợi tóc dài đã rơi tán loạn xuống, A Ngư lập tức muốn tìm một cái lỗ dưới đất để chui vào.

Sí Nhi không hiểu khó khăn của tỷ tỷ, chân ngắn tiếp tục bước tới tìm ca ca.

A Ngư bất đắc dĩ, đành phải đi qua cùng với đệ đệ.

Tào Luyện ôm lấy đệ đệ, ra vẻ không biết mà hỏi A Ngư: "Sao lại dẫn Sí Nhi đến đây hả?"

A Ngư vừa vén sợi tóc rơi ra sau tai vừa nhỏ giọng nói: "Đệ ấy ầm ĩ muốn gặp ca ca, nương lại đang bận nên kêu muội dẫn đệ ấy qua đây."

Nói xong, A Ngư nhìn về phía Từ Tiềm rồi gật đầu với hắn: "Nếu Đại ca cũng Ngũ biểu thúc bận việc, vậy muội đi trước đây."

Trong lòng Tào Luyện vui vẻ, hắn không muốn muội muội tiếp tục truy vấn chuyện của hắn và Quý Minh Phượng.

"Được..."

"Không cần thiết." Từ Tiềm đột nhiên cắt ngang lời của Tào Luyện.

Tào Luyện quay đầu nhìn hắn.

Từ Tiềm thản nhiên nói: "Ta chỉ đến đây ngồi chơi một chút, ngươi chơi đùa với Sí Nhi đi, A Ngư ngồi thưởng thức trà với ta là được."

Tào Luyện:....

Trách hắn, là hắn kêu Từ Tiềm tới uống trà, dùng trà thì phải ngồi chơi một chút nha!

A Ngư lại ngạc nhiên nhìn về phía Từ Tiềm, người này lại dám trắng trợn kêu nàng ngồi với hắn?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio