Sau khi Kiến Nguyên Đế hộc máu thì lập tức bất tỉnh.
Đế Vương bệnh nặng, đại án vu hãm cả tộc Tào thị tạm thời giao cho Đại Lý Tự nhưng Đại Lý Tự phải thẩm tra vụ án này như thế nào đành chờ ý của Kiến Nguyên Đế mới được. Một người là Thái Tử, một người là vây cánh của Giản vương, Kiến Nguyên Đế muốn bảo vệ nhi tử nào, Đại Lý Tự có thể thẩm lí và phán quyết có lợi cho người đó.
Nhưng Đại Lý Tự đến hỏi Kiến Nguyên Đế, ông nằm trên giường với vẻ mặt suy sụp, buồn đau, Kiến Nguyên Đế không cho câu trả lời chính xác mà chỉ nói chờ trẫm lành bệnh sẽ đích thân thẩm tra vụ án.
Đại Lý Tự tạm giam nhóm người đưa ra nhân chứng vật chứng bên phe phái Giản vương vào thiên lao, kêu bọn họ phải trông giữ cẩn thận, không thể để xảy ra tình trạng ngoài ý muốn.
Kiến Nguyên Đế biết phụ tử Tào Đình An bị oan bởi vì mưu kế đó là do ông và Thái tử hợp tác bày ra, chuyện khiến Kiến Nguyên Đế không thể chấp nhận được chính là Thái tử dám hạ độc Tào hoàng hậu. Năm đó Tào hoàng hậu bị độc chết, ông sai người âm thầm điều tra, tra được mọi chuyện từ Trần quý phi, quả thật Trần quý phi cũng từng đến lãnh cung, năm đó bà bị Tào hoàng hậu đè đầu nhiều năm như vậy, có động cơ trả thù mà còn cung nữ bên cạnh Trần quý phi cũng khai báo rõ ràng.
Nhưng mà hiện tại, có người nói ông biết thật ra cung nữ phản bội Trần quý phi là cơ sở ngầm của Thái tử sắp đặt bên cạnh Trần quý phi, độc là do Thái tử giật dây cung nữ kia, người thật sự hại chết Tào hoàng hậu là Thái tử, Trần quý phi chỉ là người chịu tội thay.
Kiến Nguyên Đế không thể chấp nhận Thái tử mà ông tin tưởng nhất, sủng ái nhất là người lập ra cái bẫy này.
Tào gia đã lụi tàn, một nữ tử như Tào hoàng hậu có thể làm được gì? Trưởng tử lớn hơn lão Tứ vài tuổi, Thái tử đã ổn định ở Đông cung, cũng đã đủ lông đủ cánh, vì sao còn mưu hại Tào hoàng hậu?
Đối với Kiến Nguyên Đế mà nói, Tào hoàng hậu là nữ nhân của ông, Tào Đình An là tâm phúc cũng là mối họa lớn, Thái tử ngấm ngầm mưu tính Tào Đình An là hợp lý, đầu độc Tào hoàng hậu, đó là nhúng tay vào hậu cũng của ông.
Kiến Nguyên Đế là phụ thân của Thái tử nhưng hơn hết, ông là Hoàng Thượng, không ai có thể xâm phạm thiên uy của Hoàng Thượng, kể cả nhi tử cũng không được!
Kiến Nguyên Đế bị Thái tử tính kế, tức tới mức hộc máu.
Ông cho Thái tử nhiều như vậy, thứ có thể cho đều đã cho, vì sao Thái tử lại xếp một quân cờ bên cạnh Quý phi của ông, còn lợi dụng người thê tử này để hại chết tiểu Hoàng Hậu của ông. Ngoại trừ hai điều này, Thái tử còn làm gì nữa, rốt cuộc Thái tử xem ông là gì, là phụ hoàng kính yêu hay chỉ là một Hoàng Thượng cho Thái tử ỷ lại và nương nhờ để đi lên ngôi vị Đế Vương?
Kiến Nguyên Đế rất tức giận.
Nhưng ông suy nghĩ rất nhiều.
Mục đích Giản vương tố cáo Thái tử là muốn đẩy ngã rồi thay thế, Kiến Nguyên Đế cũng không muốn gặp mặt Giản vương, một người năng lực bình thường, gặp chuyện thì sốt ruột tìm gia tộc mẹ đẻ trợ giúp, nếu hắn thật sự kế thừa ngôi vị Hoàng Đế e rằng sẽ bị mẫu tộc gây khó dễ. Lão Tam là đệ đệ ruột của Giản vương, tính tình hấp tấp, độc đoán của hắn ta lại càng không thể dùng, chỉ còn lại mỗi mình lão Tứ.
Kiến Nguyên Đế cười khổ.
Sau khi Tào hoàng hậu qua đời, lão Tứ chưa từng gọi một tiếng "phụ hoàng", nhi tử hận ông.
Kiến Nguyên Đế không trách lão Tứ, ông chỉ có áy náy với lão Tứ nhưng lão Tứ mới vừa mười sáu.
Giữ Thái tử lại nhưng trải qua chuyện này, Thái tử sẽ càng không thể tha cho lão Tứ, chắc chắn lão Nhị cũng sẽ không yên, lập tức mất hai đứa nhi tử, Kiến Nguyên Đế không đành lòng.
Nhưng thay đổi thành lão Tứ là người kế thừa ngôi vị cũng đồng nghĩa với việc ông muốn trị tội Thái tử, phía bên lão Nhị chắc chắn cũng sẽ không cam tâm làm bàn đạp cho lão Tứ.
Kiến Nguyên Đế khó có thể quyết định được.
Ông càng kéo dài, phe phái Thái tử và Giản vương lại càng gấp, đến mức đỏ cả mắt.
Việc này đang trong giai đoạn không phải ngươi chết thì là ta mất mạng, như nước với lửa, Thái tử nhận định việc Kiến Nguyên Đế chần chờ là vì có ý định muốn thay đổi địa vị của hắn nhưng Giản vương lại cảm thấy Kiến Nguyên Đế còn tiếp tục muốn thiên vị Thái tử, hai người đều trở thành thuốc nổ, chỉ cần có người châm một ngọn lửa thì họ sẽ lập tức bốc cháy hừng hực.
Tứ hoàng tử ở tại Cảnh Ninh Cung.
Tình hình bên ngoài biến đổi thất thường, Tứ hoàng tử sang năm mới đủ mười sáu tuổi đang ngồi trong thư phòng, trước mặt có một bàn cờ.
Một lão thái giám đi từ ngoài vào.
Đây là Thạch công công, người đã từng là Đại thái giám bên cạnh Hoàng Hậu.
Nhìn thiếu niên Tứ hoàng tử cao lớn đã trưởng thành, trong mắt Thạch công công lớn tuổi bỗng nhiên dấy lên một tia sáng rực rỡ.
Năm đó toàn bộ Hầu phủ bị chém đầu, Hoàng Hậu nương nương cũng bị nhốt vào lãnh cung.
Lúc nương nương nói ra kế hoạch của bà, Thạch công công quỳ xuống đất, cầu xin nương nương suy nghĩ thật kỹ, chỉ cần núi còn xanh, lo gì không có củi đốt, nương nương còn sống thì sẽ có ngày được khôi phục sự sủng ái, nếu nương nương chết thì rủi ro quá cao, lỡ như Hoàng Thượng không thèm để ý sống chết của nương nương vậy ông ta vốn sẽ không bù đắp cho Tứ điện hạ, hoặc chờ không được cơ hội nghìn vàng để sửa lại án xử sai cho Hầu phủ, chẳng phải nương nương chết oan rồi hả?
Nương Nương chỉ cười nhẹ: "Người sống mãi mãi không thể so với người chết, Hoàng Thượng nhìn như bạc tình nhưng cũng si tình, ta sống không chiếm được tim của hắn vậy khi chết chắc chắn sẽ không thua dưới tay nàng ta."
Nàng ta, đương nhiên là Nguyên hậu.
Nương nương khăng khăng làm theo ý mình, Thạch công công không thể không nghe, chỉ có thể làm tốt chuyện nương nương đã giao.
Lỡ như, nương nương đoán đúng, nếu cẩu Hoàng Đế thật sự hối hận thì sẽ đưa tất cả nhóm người lớn tuổi như bọn họ đến bên cạnh Tứ hoàng tử.
Nương nương ổn định hậu cung mười mấy năm, Thạch công công đã sớm bồi dưỡng một lượng lớn tâm phúc, mấy năm nay, Thạch công công và Tứ điện hạ giấu tài, ông sẽ không tùy tiện sử dụng nguồn lực của mình, mãi cho đến đầu năm nay, Từ Ngũ gia chủ động liên lạc với Tứ điện hạ. Từ Ngũ gia nói hắn ta sẽ nghĩ biện pháp giúp Tào gia sửa lại án sai, hỏi những người ở lâu bên cạnh nương nương có manh mối gì không.
Chuyện sửa lại án sai là một chuyện mà Thạch công công muốn làm nhưng chẳng giúp được gì, dù sao địa bàn của ông vẫn ở trong cung nhưng lễ vật đặc biệt nương nương giữ lại cho Thái tử, rốt cuộc cũng có thể sử dụng!
"Điện hạ, chính là đêm nay."
Thạch công công đi tới bên cạnh Tứ hoàng tử, nhỏ giọng nhắc nhở.
Tứ hoàng tử hờ hững quay mặt đi, tựa như không nghe thấy.
Kiến Nguyên Đế ốm đau, Thái tử, Giản vương, Thành vương, Tứ hoàng tử đều thay phiên nhau đến chăm bệnh, xoay vòng ba ca buổi sáng, chiều và tối.
Đêm nay tới Giản vương chăm bệnh.
Thái tử thay ca với hắn, mời vừa trở lại Đông Cung lại có được tin tức, nói rằng Giản vương làm giả di chiếu của Kiến Nguyên Đế, chuẩn bị mưu hại ông trong tối nay, rồi đoạt ngôi Vua bằng di chiếu giả.
Làm sao Thái tử có thể kiên nhẫn được?
Hắn làm Thái tử nhiều năm như vậy cũng đã sớm bồi dưỡng được một lượng lớn thị vệ trong cung trung thành với mình, lúc này hắn triệu tập người giỏi nhất, đằng đằng sát khi đi tới đại điện.
Hòa công công nghe thấy động tĩnh, lập tức vọt vào nội điên, bẩm báo với Kiến Nguyên Đế: "Hoàng thượng, Thái tử điện hạ dẫn một đội thị vệ đến bên này! Tổng cộng có khoảng một trăm người!"
Kiến Nguyên Đế bật dậy từ trên giường!
Giản vương vừa trải xong chăn đệm để nằm đất, nghe xong mặt mũi lập tức trắng bệnh, hắn là Vương gia, không thể mang theo thị vệ tiến cung, nếu Thái tử muốn bức vua thoái vị, chỉ cần giết phụ hoàng và hắn rồi đổ tất cả tội danh lên đầu hắn, thì thế cục chắc chắn đã định!
Hắn chỉ hận mình không tin lời cữu cữu mình, phát động tạo phản trước!
Hiện tại chỉ hi vọng phụ hoàng có thể đàn áp được Thái tử!
"Phụ hoàng, Thái tử chột dạ, sợ phụ hoàng trị tội hắn nên đến đây bức vua thoái vị!" Giản Vương quỳ sụp xuống trước mặt Kiến Nguyên Đế gào khóc: "Phụ hoàng, đều tại nhi tử bất hiếu, nhi thần làm phiền người rồi!"
Kiến Nguyên Đế vẫn còn duy trì sự bình tĩnh, âm thanh lạnh lùng nói: "Đỡ trẫm ra ngoài."
Hòa công công, Giản vương một trái một phải vội vàng đỡ ông ra ngoài.
Thái tử chạy tới trước cửa điện, chưa kịp chạy tới trước bậc thang đại điện đã thấy Giản vương đỡ Kiến Nguyên Đế xuất hiện.
Thái tử nghĩ thầm rằng Giản Vương chưa kịp xuống tay, chắc chắn di chiếu giả vẫn còn trên người hắn.
Lúc này Thái tử quỳ xuống, cất cao giọng nói rõ ý định khi đến đây.
Giản vương tức giận tới mức giậm chân: "Ngươi ngậm máu phun người! Rõ ràng ngươi có ý đồ bức vua thoái vị, Thẩm Hạc, còn không mau bắt hắn lại!"
Ngự tiền thị vệ Thẩm Hạc nghe vậy, tay cầm chuôi đao chặn trước mặt thái tử, đứng sừng sững, không nhúc nhích.
Kiến Nguyên Đế biết, Thẩm Hạc đang chờ lệnh của ông.
Nhưng ngay lúc Kiến Nguyên Đế chuẩn bị mở miệng, một người thị vệ sau lưng Thái tử đột nhiên nhảy ra. Hắn ta rút đao ra, vừa đánh về phía Thẩm Hạc vừa hô to: "Giản vương cấu kết với Thẩm Hạc cưỡng ép Hoàng Thượng, có mưu đồ tạo phản, còn không mau tới đây cứu giá!"
Những thị vệ do Thái tử dẫn đến vốn chuẩn bị sẽ đánh một trận lớn vào tối nay, bây giờ có người dẫn đầu, bọn họ không hề nghi ngờ đây không phải mệnh lệnh Thái tử mà lập tức nhao nhao xông lên và rút đao ra, lòng xác định Thẩm Hạc cùng phe với Giản vương, họ lao về những Ngự tiền thị vệ khác trước mặt Kiến Nguyên Đế.
Đao kiếm bắt đầu đụng chạm, tình hình lập tức mất khống chế.
Thái tử luống cuống!
Hắn muốn tới bắt Giản vương, chỉ bắt mỗi Giản vương, bây giờ thị vệ của hắn động thủ với Ngự tiền thị vệ Thẩm Hạc, phụ hoàng sẽ nghĩ như thế nào?
Thái tử hoảng sợ tới mức nhìn phụ hoàng đứng trên đại điện.
Kiến Nguyên Đế đã được Hòa công công, Giản vương và hai người thị vệ đỡ chạy về phía Thiên điện rồi!
Phụ hoàng tin lời nói của Giản vương!
Ngay trong khoảnh khắc này, bỗng nhiên Thái tử hiểu được, thành bại chỉ trong đêm nay, là do phụ hoàng ép hắn!
Ngự tiền thị vệ có rất nhiều nhưng thị vệ của hắn lại càng nhiều hơn, chỉ cần hắn chạy tới giết Giản vương trước mặt các thị vệ khác và phụ hoàng, chẳng phải chân tướng sẽ theo lời hắn sao?
Tròng mắt Thái tử đỏ lên, mang theo người đuổi theo Kiến Nguyên Đế.
Kiến Nguyên Đế tuổi già sức yếu, Hòa công công cũng lớn tuổi, hai người chạy không nổi, Giản vương thấy Thái tử đuổi theo càng lúc càng gần, hắn hạ quyết tâm, bỏ lại Kiến Nguyên Đế rồi chạy trước, lúc trốn còn muốn tìm một lý do chính đáng: "Phụ hoàng chờ ở đây, nhi thần đi tìm viện binh!"
Kiến Nguyên Đế bị hắn vứt bỏ trên mặt đất, sau khi nghe xong đã phun một ngụm máu!
Súc sinh, sao ông lại nuôi dưỡng ra hai tên nghiệp chướng này chứ!
Nghìn cân treo sợi tóc, Thẩm Hạc đuổi theo, võ công của hắn rất cao, lại dựa vào sức lực bản thân ngăn cản đám người Thái tử. Lúc này Giản vương bỏ chạy, Thái tử vẫn còn giết Kiến Nguyên Đế, lòng lang dạ sói đã rõ như ban ngày, ngay tại lúc Thẩm Hạc dần dần kiệt sức, chuyện của Thái tử sắp thành thì Giản vương dẫn một đội thị vệ quay lại giết Thái tử!
"Mau, mau cứu Hoàng thượng!" Giản vương hét lớn, sợ Kiến Nguyên Đế không nghe được âm thanh của hắn.
Suy cho cùng, thị vệ trong cung đều trung thành với Hoàng Đế, vì vậy sau một trận chém giết kịch liệt, Thái tử bị bắt sống, thuộc hạ của hắn chết hết.
Ngự tiền thị về Thẩm Hạc bắt giữ Thái tử tóc tai bù xù đến trước mặt Kiến Nguyên Đế.
Đêm nay Kiến Nguyên Đế bị nhi tử đuổi giết, bị nhi tử còn lại vứt bỏ, không bị git chết cũng bị tức chết, lúc này thấy Thái tử đến, Kiến Nguyên Đế chỉ nghĩ tới một việc: Ông không thể để Thái tử nói ra chân tướng diệt vong Tào gia, nếu truyền tới tai lão Tứ, đứa trẻ ấy sẽ hận ông cả đời!
Kiến Nguyên Đế liếc mắt ra hiệu với Thẩm Hạc.
Đao của Thẩm Hạc rất nhanh, thái tử vừa mới khóc, hô to một tiếng "Phụ hoàng" thì đầu hắn đã lăn ra ngoài, máu tươi chảy ồ ạt.
Ngực Kiến Nguyên Đế tê rần, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Giản vương mừng tới suýt khóc!
Thái tử đã chết, rốt cuộc đến phiên hắn rồi!
Tiếc rằng Giản vương vui mừng quá sớm.
Kiến Nguyên Đế tỉnh lại, tầm mắt đảo qua Giản vương, Thành vương, Tứ hoàng tử ở trước giường, ông liếc mắt nhìn Tứ hoàng tử thêm một lần, rồi lệnh Hòa công công truyền tới ba người. Một người là quan viên viết chiếu thư, một người là thống lĩnh Cấm Vệ Quân Từ Tiềm, người cuối cùng là Thủ phụ nội các.
Từ Tiềm đã ở bên ngoài với Đỗ thủ phụ, chắc là quan viên viết chiếu thư đã sớm dược dự bị rồi.
Thái tử trước đã chết, Kiến Nguyên Đế liên tục hộc máu, tình trạng nguy cấp, các đại thần đã chuẩn bị tốt ở mọi phương diện rồi.
Lần tỉnh dậy này của Kiến Nguyên Đế đúng là hồi quang phản chiếu.
Ông mang bệnh trong người, Thái tử mưu phản đã muốn nửa cái mạng của ông, đầu Thái tử lìa khỏi cổ đã ép khô hết sức lực còn lại.
Mọi người đã đến đông đủ, Kiến Nguyên Đế hạ chỉ trước, ông muốn truyền ngôi cho Tứ hoàng tử, phong Từ Tiềm là Nhiếp Chính Vương khác họ, phụ chính cùng với Nội các, mãi cho đến lúc sinh nhật mười tám tuổi của Tứ hoàng tử thì hắn sẽ đích thân chấp chính.
Đầu óc Giản vương choáng váng.
Kiến Nguyên Đế còn có thể khiến hắn ta ngơ ngác hơn, chiếu thư cuối cùng, Kiến Nguyên Đế lên án mạnh mẽ chuyện bạo loạn trong cung đêm nay, Giản vương sợ chết mà bỏ ông chạy trước, bất trung bất hiếu, biếm cả nhà Giản vương thành thứ dân ngay trong hôm đó!
Giản vương khóc lớn: "Phụ hoàng!"
Khóc xong đã bị thị vệ kéo ra ngoài.
Sau khi tuyên chỉ, Từ Tiềm và Đỗ thủ phụ đều quỳ xuống, cung kính nhận lĩnh thánh chỉ.
Tứ hoàng tử quỳ xuống trước long sàng.
Tân thái tử mười sáu tuổi nhìn phụ hoàng mình đang hấp hối với vẻ mặt không vui không buồn.
Khóe mắt Kiến Nguyên Đế ch ảy nước mắt, run rẩy vươn tay về phía Tứ hoàng tử: "Là trẫm, có lỗi với con..."
Tứ hoàng tử không hề đau buồn.
Nhưng bây giờ thân phận của hắn đã khác, hắn cũng sắp đăng cơ, hắn muốn lấy đại cục làm trọng, không thể mang tiếng bất kính bất hiếu với tiên hoàng.
Rõ ràng người nằm trước mặt hắn là Kiến Nguyên Đế nhưng Tứ hoàng tử lại nghĩ đó là mẫu hậu của hắn.
Mẫu hậu chết ở lãnh cung, khi hắn nghe tin mà chạy tới thì thi thể mẫu hậu đã lạnh rồi.
Ngay tại ngày hôm đó, hắn biến thành cô nhi không cha không mẹ.
Thái tử một lòng muốn ngôi vị Hoàng Đế, Tứ hoàng tử không muốn, hắn chỉ muốn mẫu hậu còn sống.
Tầm nhìn trở nên mơ hồ, rốt cuộc nước mắt cũng rơi xuống, Tứ hoàng tử cầm bàn tay nhăn nheo của Kiến Nguyên Đế, nức nở nói: "Phụ hoàng."
Kiến Nguyên Đế cười, nhắm hai mắt lại.
Tiên đế băng hà, tân đế kế vị.