Tôi ngồi co ro trên ghế đá thầm mắng mình ngu, mặc mỗi áo đơn mỏng manh lại chạy ra ngoài này ngồi, giờ có muốn chạy vào cũng lại chẳng được nữa. Bạn gái cùng Thẩm Ngạo Thần đoán hẳn không thích bị quấy rầy, vậy đành ngồi đợi họ XXOO xong.
Buồn ngủ quá, tôi chỉ định nằm một chút thôi, như vậy lại co thành một khối mà ngủ say quên trời đất trên băng ghế đá.
Lạnh quá đi...
Tôi thấy ấm áp dần, tôi lại chìm vào vô thức, tôi mơ thấy Cao Tứ lại bóp cục thịt nho nhỏ của tôi, tôi tức giận, lẩm bẩm.
Cục thịt be bé của tôi lại càng bị bóp, tôi khó chịu mắng to.
"Cao Tứ không được bóp bóp nữa!"
Lực đạo quả nhiên không còn, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, càng nhẹ nhõm lại càng muốn thả lỏng, mà tôi hễ muốn thả lòng lại muốn ngủ, mà hễ tôi muốn ngủ thì sẽ không thể thức, ngày trước cũng chẳng phải hiếm trường hợp tôi đang đi trên đường mà muốn thư dãn tí ti, vậy là tôi ngã vật ra đất ngủ, tới khi tỉnh lại còn trì độn không hiểu sao bản thân trong bệnh viện đi.
Hoá ra người đi đường là bởi vì tưởng tôi tụt huyết áp... Haha... Thật ra tôi bị mắc bệnh mãn tính, là bị buồn ngủ kịch phát.
Tiếc là hôm ấy tôi lột mòn túi quần vẫn không đủ tiền đóng viện phí, mếu xệch nhìn cô y tá, rốt cục là có người thương tình làm phúc cho tôi mấy chục tệ cuối cho đủ, còn chưa kịp cảm ơn, người ta đã đi mất tiêu, mà lại còn chẳng để lại chút thông tin nào cả, chẳng phải nhiều tiền, cái chính ở đây là ân huệ, mẹ tôi bảo "một miếng khi đói bằng một gói khi no" người ta cho tôi nhiều quá mà lại chẳng cho tôi bảo ơn, tôi thầm thở dài, phải chi người nào cũng có thể tốt bụng như người qua đường đó a~
Tôi tỉnh dậy, tôi bảo đồng hồ sinh học của tôi chuẩn lắm mà.
"A"
Doạ chết bảo bối rồi, xém chút nữa mà tôi cắn nhầm lưỡi mà chết một cách khuất nhục, Thẩm Ngạo Thần đầu óc bù xù, biểu cảm lạnh lùng tức giận, biểu cảm của cậu ta thực... Có chút không bình thường...
Tôi đeo vội kính vào muốn tuột xuống giường, không ngờ lại phát hiện bản thân nhẵn nhụi, hoàn toàn chẳng có mặc đến quần lót luôn, tôi giật mình dùng tay che đi hai viên đản đản tròn mềm kia, xẩu hổ cùng cực, tôi biết bản thân không dưng tự lột truồng mà leo lên giường người khác, nhất định là Thẩm Ngạo Thần muốn giỡn tôi.
Tôi tức giận đùng đùng hét" Tránh ra" thật to vào mặt cậu ta, cơ thể người khác đâu phải để cho cậu ta thích thì tuỳ ý xâm phạm, tôi thấy Ngạo Thần quá đà rồi.
Kính mắt của tôi lần nữa bị đoạt đi, tôi không nhìn rõ được mặt Thẩm Ngạo Thần nữa, nhưng mà giọng cậu ta cay cú giống như vừa bị lừa mất cả gia tài.
"Sao bây giờ còn muốn ở đây trung trinh trung liệt ha"
Tôi mờ mịt.
Nhưng mà cảm thấy bản thân chẳng có lý lẽ nào phải cũng cậu ta đối chứng cái gì hết, một góc chăn bị Thẩm Ngạo Thần đè lên, tôi giật không ra, đương nhiên tôi dứt khoát dùng gối đầu ôm vào người che đi hai hạt tròn lẳn kia rồi rời giường.
Thẩm Ngạo Thần xem chừng càng tức giận, cậu ta đẩy mạnh cả người tôi vào tường, thân thể tôi bị văng một cái, eo bị đập vào cạnh bàn học, đau tới nghẹn cả giọng. Tôi cảm thấy có chút sợ hãi thật sự, Thẩm Ngạo Thần cậu ta dường như không chỉ đơn giản muốn gây sự.
Đằng sau tôi là bàn học rộng, trước mặt tôi là Ngạo Thần muốn cắn người, mà tôi thì thảm bại, một thân mắt lòi tòi phòi nhìn không ra cụ Mao nữa rồi, tư thế thì dị hợm, một tay tóm gối ôm be bé che thân trần như nhộng, một tay chống lên mặt bàn tránh bản thân ngã ngửa, đau cẳng tay quá rồi.
"Thằng Cao Tứ là gì với cậu" giọng cậu ta chẳng mấy hoà nhã.
"Liên quan gì tới cậu chứ..."
Choang.
Cậu ta đấm vỡ khung ảnh treo cạnh đầu tôi, tôi rất mất hình tượng mà run như cầy sấy, tôi niệm nam mô a di đà tới năm lần vẫn không hết run, tôi đang tưởng tượng cậu ta đấm vào mặt tôi...
Thẩm Ngạo Thần xem chừng ngứa mắt cái gối che thân của tôi, cậu ta giật ra rồi quăng đi với vận tốc bàn thờ.
Khoảnh khắc tôi hoảng mà đưa cả hai tay lên che chim nhỏ cũng vừa đẹp thân thể tôi ngã ngửa ra đằng sau, tôi nằm như con nhái trước lúc bị phẫu thuật trước mặt Ngạo Thần.
"Ha, hiện tại là muốn quyến rũ sao, quả nhiên là hạng kỹ nam vô liêm sỉ, với ai cũng có thể dạng hai chân được nhỉ"
"Cậu cút đi!!" tôi hét.
Thẩm Ngạo Thần không cút, cậu ta ngược lại càng lộ rõ nét khinh miệt trên gương mặt, ánh mắt như có cuồng nộ nhìn tôi, tôi sợ, muốn vùng ra, Thẩm Ngạo Thần cười nhạt đem tay tôi trói cứng vào với nhau bẻ quặt ra đằng sau.
Tôi lờ mờ hiểu ra Ngạo Thần muốn làm gì, tôi cắn một miếng thật mạnh vào tay cậu ta, Thẩm Ngạo Thần mặc kệ cho tôi cắn, cậu ta lực đạo lớn mạnh bóp mở cằm tôi, đau quá, đành nhả ra.
"CỨU TÔII A.."
Cậu ta nhét áo vào miệng tôi.
"Ưm!! ư.."
Ngạo Thần đem tôi lật úp xuống, từ ngực tới hông tôi nằm bẹp dí trên bàn, hai chân bị cưỡng ép mở lớn mà thả xuống không chạm đất, thân thể cố định thành một cái góc chín mươi độ đầy khuất nhục.
"Bốp" cậu ta cầm thắt lưng vụt vào mông tôi thật mạnh, tôi co rúm.
"Ha ha, nhanh như vậy muốn bị thượng rồi sao, tiểu dâm đãng?"
Mông tôi bị vụt thêm mấy roi nữa đau muốn trào máu, mà tôi lại không hét được, tôi không hét được lời nào, chỉ có thân thể nhục nhã xấu hổ mà căng cứng.
Tôi thấy có thứ gì lạ lẫm chạm vào giữa hai mông mình, mắt tôi trợn tròn, thứ kia cố gắng len vào, nơi ấy của tôi quá nhỏ, căn bản không vào được, tôi khóc thét cơ hồ muốn van xin, nó rút ra, tôi còn chưa nhẹ lòng, thứ kia lần nữa đòi tiến vào, lần này mang theo chút mát lạnh, nhưng vẫn là khó khăn lắm, nhưng nó không dừng lại, càng giống như gậy cứng mà cắm xuống.
Từng đầu ngón chân, ngón tay tôi co rút, nước mắt trào ra, đồng tử trợn trừng.
Đau.
Đau muốn chết ngay vào thời khắc ấy.
Nhưng tôi không chết, tôi phải chịu đưng cơn dã man ấy, cậu ta không ngừng đâm vào, đâm mạnh.
Cậu ta thượng tôi bất cứ nơi vào trong trong căn phòng, tôi lờ mờ thấy có vết máu tanh tưởi dính đầy trên ga, tôi nghe tiếng gầm mất kiểm soát của Ngạo Thần, tôi nghe tiếng chính bản thân mình nấc nghẹn.
Lúc ấy tôi bỗng nhớ mẹ quá, tôi muốn được mẹ tôi ôm một cái, chỉ cần một cái thôi... Tôi chìm vào ảo tưởng của chính mình.