Rất nhanh, hai người nhân viên huy động thêm một ít bạn học, cùng mang dụng cụ, vật liệu nấu ăn ra, không chỉ là nguyên vật liệu nấu một món Sườn dê hấp tỏi, mà là rất nhiều vật liệu dùng cho buổi tiệc hôm nay.
Tất cả bạn học, thậm chí là Kiều Linh cùng Hiểu My đều không cho rằng Hoàng Việt có khả năng thắng, phải biết ông chú này tuổi tác cũng đã tứ tuần, đứng bếp không biết bao nhiêu năm, phải nói là kinh nghiệm dày dặn, cho dù Hoàng Việt có giỏi làm sao đi chăng nữa thì cũng chỉ có vài năm kinh nghiệm, có thể thắng được một người chuyên phục vụ cho những khách hàng hạng sang sao?
Hoàng Việt cũng không nói gì nhiều, bắt đầu rửa nguyên vật liệu, sau đó trái với suy nghĩ của mọi người, vốn dĩ mọi người cho rằng hắn sẽ cho Sườn dê vào hấp, ai ngờ hắn lại đưa sườn dê lên chảo, xem ra là muốn chiên a!
“Cậu trai, chúng ta làm món Sườn dê hấp tỏi chứ không phải Sườn dê chiên nước mắm a!”
“Tốt! Tôi biết rồi, tôi có cách làm riêng của tôi, ông cứ việc nấu đi!” Hoàng Việt không muốn nói nhiều.
Sau đó, vị đầu bếp kia bắt đầu nêm nếm gia vị, nhìn cách ông ta nêm nếm là đủ biết rất có kinh nghiệm, ông ta trộn đều sao cho từng miềng sườn dê đều thấm đẫm gia vị, cho nước tương, tỏi vào, còn thêm chút ớt, nói chung là ông ta làm rất điệu nghệ, các bạn học sinh nhìn mà thán phục không thôi.
Món Sườn dê hấp tỏi này chỉ là một món ăn dân dã, cũng không cần hàm lượng kỹ thuật quá nhiều, nó vốn là món thứ hai sau món Vịt nướng lá chanh, nên ông đầu bếp này chọn để thi thố luôn chứ không phải nghĩ cao xa gì, tuy vậy để nấu đúng hỏa hầu, canh lửa sao cho chín đều là việc không hề đơn giản, nó gần như quyết định độ ngon của món này.
Còn bên kia, Hoàng Việt vẫn đang chiên xào Sườn dê, trong lúc đó hắn không ngừng cho vào gia vị, người đầu bếp trông thấy kỹ thuật chiên xào của Hoàng Việt cũng rất tốt thì lửa giận đã giảm bớt ít nhiều, xem ra cậu ta cũng là người trong nghề, nói chung là người có niếm đam mê với việc nấu nướng.
Sau khi chiên khoảng phút thì Hoàng Việt mới tắt lửa, sau đó cho Sườn Dê vào nồi hấp, trong lúc đó hắn lại đổi một lần gia vị, mùi hương thơm nức mũi vang lên làm các bạn học liếm liếm môi, mới ngửi thôi mà đã biết ngon rồi a, chắc hẳn Hoàng Việt nấu ăn cũng sẽ không quá tệ.
Ngưởi đầu bếp ngửi thấy mùi vị thịt dê của Hoàng Việt thì cũng bất ngờ không kém, đúng là rất ngon a, không biết vị thịt sẽ thế nào, dai hay giòn, nói chung là ông ta rất chờ mong.
Hai người đều đã đặt sườn dê vào hấp, sau khoảng phút thì người đầu bếp mở nắp lấy Sườn dê ra, sau đó chờ cho bớt nóng rồi đưa vào từng dĩa, đưa lên cho mỗi bạn học sinh một miếng, ông ta hấp rất nhiều sườn dê nên hoàn toàn đủ cho gần người, Hoàng Việt cũng vậy.
Thật ra, sở dĩ Hoàng Việt chiên tốn thời gian lâu như vậy là do hắn phải đổi Sườn dê nhiều lần, do muốn cung cấp đủ khẩu phần cho các bạn học thì cần phải chiên rất nhiều, nhưng hắn cũng không có chút nào phiền lòng, chờ thêm khoảng phút sau thì Hoàng Việt mở nắp nồi hấp ra, mùi hương từ món ăn của hắn bay ra làm các bạn hết sức thòm thèm.
“Mời các con thử món Sườn dê hấp tỏi của chú!” Chú đầu bếp vui tính nói.
“Vâng, thưa chú!”
Các bạn học sinh bắt đầu xiên miếng sườn dê, bỏ vào miệng, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người đó là đậm đà, đúng, quá đậm đà, vị ngot ngọt thanh thanh, nhưng vẫn không mất đi vị mặn của thịt, sau khi cắn một miếng, ai nấy đều cảm thấy đầu lưỡi tê tê, quả là quá ngon đi, mọi người không nhịn được mà nhai ngấu nghiến.
“ điểm, con cho !”
“Con cũng vậy!”
“Tiếc là chỉ có một miếng!”
“Không thể xuất sắc hơn!”
“...”
Các bạn học đồng thanh lên tiếng, làm người chú đầu bếp cực kỳ vui mừng, xem ra mình nấu đúng khẩu vị của các em học sinh a... So với những người lớn tuổi thích vị mặn thì vị thanh ngọt thích hợp với các bạn học sinh hơn.
“Kiều Linh, Hiểu My, sao hai cậu chưa cho điểm?”
Kiều Linh và Hiểu My nghe vậy liền nói: “Ừm, . đi!”
Tuy rằng Kiêu Linh và Hiểu My rất muốn cho , nhưng phải giữ lại một tí để Hoàng Việt còn có phần thắng, tuy hai cô hơi thiên vị nhưng đây cũng là lẽ tự nhiên, bạn trai của mình mà lị.
Lập tức, nhân viên cũng gắp thịt của Hoàng Việt ra bỏ vào tửng dĩa, trao cho các bạn học sinh, mọi người cũng rất hào hứng không biết tay nghề của Hoàng Việt thế nào, liệu có bằng một nửa của chú Hải đầu bếp hay không.
“Mời mọi người nếm thử!” Hoàng Việt vui vẻ nói.
Người gấp nhất không ai khác ngoài Kiều Linh, Hiểu My và Hoàng Tuấn, người lập tức xiên thịt lên cho vào miệng.
Các bạn học trong bàn cũng chú ý đến phản ứng của Kiều Linh và Hiểu My, chỉ thấy sau khi thịt dê vừa vào miệng, trên mặt ba người đã hiện lên vẻ sung sướng khó tả, sau đó nước mắt chực trào.
“Kiều Linh, Hiểu My, tại sao hai cậu lại khóc?”
Kiều Linh và Hiểu My nghe xong liền nói: “Các cậu mau ăn đi, sau đó lập tức sẽ biết!”
Lập tức, các bạn học sinh cho thức ăn vào miệng.
“Hu hu hu hu...”
“Hic hic hic hic...”
Lập tức, vô số tiếng khóc tu tu vang lên, chú đầu bếp Hải nghe vậy mà ngạc nhiên, không biết là xảy ra chuyện gì, cũng liền cho thử một miếng Sườn dê vào miệng.
“Hu hu hu hu...” Sau vài giây, ông cũng khóc theo.
Hai anh nhân viên phục vụ thấy vậy cũng hoảng hốt, lập tức cho luôn hai miếng sườn dê vào miệng.
“Hu hu hu hu...”
“Trời ơi đất hỡi... Từ nhỏ tới lớn con chưa từng ăn miếng thịt nào ngon như vậy!”
“Quá cảm động!”
“Triệu like!”
“Híc híc!”
Các bạn học sinh giờ phút này hoàn toàn không biết dùng từ gì để diễn tả cảm xúc trong lòng mình, vô cùng ngon, đúng là vô cùng ngon a, đây mới xứng đáng gọi là không thể nào ngon hơn được nữa.
“Một trăm điểm, một trăm điểm!”
“Đúng, một trăm điểm!”
“...”
Chú đầu bếp Hải lau lau nước mắt, sau đó đi lại gần Hoàng Việt, khom người chắp tay nói: “Cậu Việt, xin hãy nhận tôi làm đệ tử, để tôi có thể học hỏi cách nấu nướng của thầy!”
Hoàng Việt thấy vậy lập tức đỡ chú ấy dậy, sau đó nói: “Chú Hải, con không dám, chỉ là may mắn mà thôi!”
“Không, nấu ăn là một nghệ thuật cao siêu bậc nhất, không có thứ gọi là may mắn, món ăn của cậu rất ngon, tôi đã từng ăn thử các món ăn do các đầu bếp đỉnh cấp trên thế giới nấu, nhưng không ai có thể làm ngon như cậu!”
“Chú quá khen!” Hoàng Việt cũng phải nở mũi, quả thật ông ấy nói không sai, mình hiện nay nếu chấm điểm sao Michelin, hẳn là sao đi, rất tiếc sao Michelin sao đã là tối đa rồi...
“Thế này đi... cháu có mở một nhà hàng sao ở quận Tân Bình, hay là chú đến đó đứng bếp cho cháu, giữ chức bếp trưởng, sau này nếu có thời gian, hai chúng ta cùng trao đổi kinh nghiệm ẩm thực... Được chứ?” Hoàng Việt mở lời.
“Được, thế thì quá tốt, cậu có thể nấu thêm những món ăn khác được không, tôi muốn đứng xem, cậu không ngại chứ, chỉ cần tôi học được cách cậu làm bếp, con đường đến sao Michelin sẽ không xa...” Chú Hải gãi đầu cười hì hì, quả thật yêu cầu này có chút đường đột, vị đầu bếp nào mà không phải là người rất hay giấu nghề, để người khác biết công thức bí truyền của mình chẳng phải sẽ khiến mình mất khách sao.
“Không thành vấn đề!” Hoàng Việt hào sảng nói, sau đó bắt đầu tiếp tục chế biến các món ăn.