Lúc này xe cũng đã dần dần lăn bánh về Thành Phố, không khí trên đường vui mừng như lễ hội, người dân đổ xô ra đường đi bão, mang theo kèn, trống, chiêng, gõ lên những thanh âm rất vui tai, còn không ngừng hò reo “Việt Nam Vô Địch”, đám bạn Hoàng Việt ở trên xe cũng vẫy vẫy tay chung vui với mọi người, việc Việt Nam thắng được Irắc ở trận đầu ra quân gần như đều nằm ngoài dự đoán của người dân trong thành phố, khi mà Irắc là một đội thuộc nhóm hạt giống số , tốp đầu khu vực, còn hơn Việt Nam bậc trên bảng xếp hạng FIFA, có thể nói thầy trò Park Hang Seo đã mang cho Việt Nam từ niềm vui này đến niềm vui khác.
Ai nấy cũng đều hi vọng ở giải lần này, Việt Nam có thể đăng quang đến chức vô địch, hoặc ít nhất là phục thù được Uzbekistan, đội đã làm bao người dân Việt Nam phải buồn bã khi mà ghi bàn thắng đúng phút bù giờ cuối cùng, mà bàn thắng này còn được ghi bởi lần chạm bóng đầu tiên của cầu thủ vừa vào sân thay người Andrey Sidorov, quả thật là một thất bại khó mà chấp nhận.
Nhưng Hoàng Việt cũng có chút âu lo, đội Irắc tuy mạnh nhưng cũng không phải là đội mạnh nhất, còn có Iran, Nhật Bản, Hàn Quốc, khi mà Iran xếp hạng thứ trên bảng xếp hạng FIFA, nếu Hoàng Việt đoán không sai, các cầu thủ Iran ít nhất đều phải là cao thủ cảnh giới Minh Kính hậu kỳ.
Có thể ở đất nước Iran, cảnh giới Minh Kính được gọi bằng một cách khác, nhưng tất cả đều chung một nguyên lý, đều là võ học, còn họ có biết những gì cao siêu hơn hay không thì Hoàng Việt cũng không biết được, hắn liền hỏi hệ thống:
“Hệ thống, trên đời này có thứ gọi là Dị Năng không?”
“Từ từ kí chủ sẽ biết thôi, tạm thời không nên biết quá nhiều!” Hệ thống đáp làm Hoàng Việt cũng ẩn ẩn đoán ra câu trả lời rồi, không trả lời có nghĩa là có, mà thôi, bây giờ mình cũng không cần phải quan tâm đến nó.
Rất nhanh, xe cũng đã đến trường học, mọi người cùng ra bãi giữ xe lấy xe ra về, không quên trao cho nhau lời chào, lời dặn dò, chuẩn bị cho một tuần mới lại đến.
Một tuần này, Hoàng Việt, Kiều Linh và Hiểu My được đặc cách rất nhiều tiết học, để được các thầy chuyên môn phụ đạo cho các môn thi Học Sinh Giỏi, nội dung cũng không quá nhiều, chủ yếu là thử thách độ thông minh của học sinh, cách học sinh liên kết và xử lý các vấn đề, cách ứng phó với dạng toán mới, dĩ nhiên đối với ba người bọn Hoàng Việt, chỉ có Kiều Linh gặp đôi chút khó khăn chứ Hoàng Việt và Hiểu My hoàn toàn có thể ứng đối các đề bài khó một cách dễ dàng.
Mà trong những ngày vừa rồi, Hoàng Việt cũng đã hối đoái một thanh thuốc tăng trí lực Siêu Cấp tốn triệu tích phân để cho mình sử dụng, lúc này trí thông minh của hắn đã lên tới con số , dĩ nhiên đó là do hắn tiêm vào chứ không phải uống, dù có hơi chút nhói nhói, giờ đây trí tuệ của hắn phải nói là tiền cổ vô nhân, còn sau này có ai nhỉnh hơn hay không thì chắc là trên Địa Cầu chỉ có người thân của hắn.
Những ngày vừa rồi, tên Dũng đại bàng cũng không gọi cho Hoàng Việt, xem ra hắn định lùi lại kế hoạch để sau này, Hoàng Việt thấy vậy cũng càng yên tâm hơn, càng cho hắn nhiều thời gian, hắn càng có thể đạt tới cảnh giới càng cao, đến một lúc nào đó nhất định sẽ cho bọn khốn khiếp này phải biết mặt.
Vào chủ nhật tuần này, sẽ là ngày thi Học Sinh Giỏi, tuy rằng có hơi gấp rút nhưng đây là chuyện cũng bình thường, vì các thầy cô vẫn ưu tiên cho các em học kiến thức thi đại học hơn, kiến thức thi Học Sinh Giỏi thì hơi nâng cao và hoàn toàn không cần dùng trong kỳ thi đại học, chỉ có những học sinh xuất sắc nhất mới được phép phân tâm để học tập những kiến thức này.
Một tuần thoáng cái cũng sắp trôi qua, cũng đã đến ngày thi, tất cả mọi thí sinh dự thi trong trường học vào buổi sáng sớm chủ nhật hôm nay sẽ đến trường, cùng ngồi xe đi đến Đại Học Quốc Gia Thành Phố Hồ Chí Minh, cùng tham gia kỳ thi.
Sau khi đến ngôi trường đại học này, Hoàng Việt và các bạn được các thầy cô dẫn đến phòng thi, trước khi thi mọi người còn phải tiến hành nghi lễ chào cờ, sau đó thì bước vào phòng thi, đúng h, kỳ thi chính thức bắt đầu.
Phòng thi của Hoàng Việt có khoảng người, ngoài người cùng trường hắn ra, thì là học sinh của các trường khác, trông ai nấy cũng đều rất lanh lợi, hầu hết là đeo một cặp mắt kiếng dày, xem ra đã vì học tập quá nhiều mà bị cận thị, Hoàng Việt cũng chỉ khẽ quan sát một chút, sau đó liền tập trung vào đề thi.
Mới nhìn lướt qua đề bài, Hoàng Việt cười lạnh, cũng không có gì khó khăn, nhưng đọc đến câu lượng giác, hắn hơi chút nhếch môi, câu này có bẫy, tính gài mình đây sao, nhưng với trí thông minh của hắn dĩ nhiên không thể nào mắc phải sơ sót này được, lập tức, Hoàng Việt cầm bút lên giải đề.
Ngoài câu lượng giác có vẻ hơi đánh đố ra thì các câu khác tuy rằng đối với những học sinh khác không hề đơn giản nhưng đối với người nắm cực kỳ vững kiến thức như Hoàng Việt thì lại rất dễ dàng, ngoài ra trong đề còn có một vài câu phân loại học sinh với các dạng toán mới, sau hơn phút thì Hoàng Việt cũng đã làm xong bài, hắn nộp luôn, sau đó ra ngoài chờ Hiểu My và Kiều Linh, trong khi thời gian làm bài là phút.
phút sau, Hoàng Việt liền thấy Hiểu My cũng bước ra, cô giơ lên cho hắn một ngón tay cái ra hiệu mình làm tốt bài, sau đó lại gần ngồi cùng Hoàng Việt.
“Anh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi! Khi nào mới thưởng cho anh đây!” Hoảng Việt cười hề hề, dĩ nhiên hắn không quên lần trước Hiểu My đã hữa hẹn cho hắn sờ lên bộ ngực đồ sộ của cô.
“Anh hư lắm, tối nay qua nhà em...” Hiểu My ngại ngùng đỏ cả mặt.
Hoàng Việt tuy rằng rất muốn nắm lấy tay cô, nhưng hắn không dám, nếu để Kiều Linh thấy thì chết mất, nên hai người cố ngồi cách xa nhau một tí, sau đó khoảng phút thì Kiều Linh cũng bước ra, khuôn mặt cô không quá vui mấy, nhưng cũng không quá buồn, chỉ gật đầu với Hoàng Việt một cái, sau đó ngồi xuống.
“Sao rồi, em làm tốt không?” Hoàng Việt quan tâm hỏi.
“Chắc là cũng được điểm đó anh, đề có vài câu mới quá, em nghĩ mãi mà không ra!” Kiều Linh ngán ngẩm.
“Câu nào, cậu nói đi, để tớ chỉ cho!” Hiểu My lập tức chen lời làm Kiều Linh có chút bối rối, khó nói cô ta làm được hết sao, tại sao lại tự tin như vậy?
“Cậu... Cậu làm được câu b và câu c à?” Kiều Linh bẽn lẽn hỏi, cô rất muốn nghe được lời nói không từ cậu bạn này, tuy rằng hơi ích kỷ nhưng ai mà chả muốn mình giỏi hơn người khác chứ?
“Ừm... Mình làm được, cũng không khó lắm đâu, câu b cậu chỉ cần áp dụng phương trình pha trộn, có điều bài này hơi có một chút bẫy, nên nhìn bình thường thì có vẻ rất khó, nhưng cậu chỉ cần nhìn vấn đề theo hướng này... đúng vậy, hướng đó, là có thể nghĩ ra được!”
“Ừ nhỉ... Vậy mà hồi nãy mình nghĩ mãi không ra!” Kiều Linh than khẽ, nhưng cô càng ngạc nhiên hơn là Hiểu My lại tinh ý như vậy, haiz, xem ra lần này mình thua cô ta thật rồi a... Kiều Linh vô cùng chán nản.
Phải biết vì kì thi học sinh giỏi lần này, đêm nào cô cũng thức đến giờ sàng mới ngủ, khi ngủ cô dùng nửa viên thuốc trong hộp thuốc Hoàng Việt đưa tặng, nhờ đó chất lượng giấc ngủ rất tốt, có vậy cô mới trụ được hơn một tuần, nhưng điểm số cũng đã là tối đa, tuy đối với các bạn học sinh khác số điểm này đã đủ rất cao, tuy rằng cũng đủ để đạt hạng nhất Quốc Gia, vì chỉ cần từ điểm trở đi là đủ đạt hạng nhất trên thang điểm tối đa là điểm, chỉ có điều là xếp hạng sau Hiểu My mà thôi.
Còn môn Toán của Hoàng Việt, thang điểm cao nhất là , mà hắn thì dĩ nhiên là sẽ đạt điểm tuyệt đối / rồi, Hoàng Việt nghĩ đến đó mà cười hắc hắc.