Lúc này, các viện nghiên cứu khoa học của Trung Quốc đã rối thành một đoàn rồi, khi mà có chuyện mã gen của Virus Corona được công bố trên mạng, theo lịch sử đăng lên thì là ngày hôm trước, phải biết điều này sẽ dẫn đến các tổ chức có thể tự do nghiên cứu và sản xuất vắc xin, tổ chức nào sản xuất nhanh có thể dùng nó để bán lấy tiền đó a, không biết viện Virus học Vũ Hán bảo mật thông tin kiểu gì nữa.
Có người vui thì có người buồn, người vui là những nhà khoa học của Châu Âu, khi mà giờ đây bọn họ có thể cạnh tranh sản xuất ra vắc xin Corona, từ đó lập lấy đại công, còn có thể bán được một khoản tiền lớn.
Nói vậy không có nghĩa là Trung Quốc coi tiền bạc lên trên hết, mà là danh dự, bọn họ cũng có tự tin nước mình hoàn toàn có thể làm ra vắc xin tiêu diệt loại Virus này nên mới không công bố đó à...
Lập tức, các khoa học gia nghiên cứu về Virus trên thế giới lập tức xắn lên tay áo, các công ty Y tế cũng bắt đầu triển khai kế hoạch phá giải và phân tích mã gen của loài Virus này.
...
Máy may cất cánh đã hơn tiếng, cũng gần đến Vũ Hán, Phạm Ngọc Thành ngồi trên máy bay mà trong lòng lo lắng không thôi, mặc dù hắn đã quyết tâm chuyến này phải chứng minh với thế giới, và cũng có niềm tin với vắc xin của Hoàng Việt, nhưng muốn bị lây nhiễm virus Corona hẳn cũng là một vấn đề.
Rất nhanh, máy bay đã đến đích, Phạm Ngọc Thành lấy hành lý, sau đó đi ra ngoài sảnh, trời ơi, sân bay lúc này đông nghịt người, hơn nữa ai nấy đều đeo khẩu trang kín mít, ai nấy cũng đều phải đi qua máy kiểm tra thân nhiệt, Phạm Ngọc Thành lúc này bối rối rồi, ông hôm qua mới bị cảm lạnh, có chút hơi sốt, chết mẹ, nếu mình đi qua chẳng phải sẽ bị bắt lấy kiểm tra sao??
Phạm Ngọc Thành là phó Giáo Sư, dĩ nhiên ông cũng có nghiên cứu nhiều ngôn ngữ, tiếng Trung của ông phải nói là thành thạo, có thể giao tiếp với người Trung bình thường, cũng từng sang Trung Quốc giao lưu học hỏi mấy lần, vì vậy ông cũng không lo sẽ lạ lẫm ở đất khách quê người.
Vừa đi qua máy kiểm tra thân nhiệt, lúc này có một viên cảnh sát nói to:
“Ông kia, đứng lại!” Lúc này, Phạm Ngọc Thành hoảng rồi, mình chỉ bị sốt nhẹ thôi mà cũng bị bắt lại rồi sao, ông làm gì có bệnh cơ chứ, hic hic!
“Tôi... tôi là người Việt Nam, không có nhiễm bệnh!” Phạm Ngọc Thành một mặt xoắn xuýt.
“Không được, tôi phải dẫn ông đi kiểm tra, xin ông vùi lòng hợp tác cho!” Viên cảnh sát không chút nhân nhượng.
“Mong anh bỏ qua cho, tôi còn có việc gấp phải làm!”
“Không thể, nào, đi theo tôi thôi!” Viên cảnh sát mặt mày có vẻ không tốt lắm, làm Phạm Ngọc Thành biết mình cho dù cầu xin cũng hẳn là không được, đành phải đi theo.
Phạm Ngọc Thành lập tức được đưa đến bệnh viện, trên đường đi, đường phố vắng hoe, không có bao nhiêu xe cộ, nhưng hắn vừa nhìn bệnh viện thì hoảng hồn rồi, đông như kiến, vô số người vật vờ nằm ở các hành lang, chen chúc lẫn nhau xin được vào khám, ai nấy đều đeo đồ che mũi miệng, cảnh tượng giống như ngày tận thế, ai nấy ai oán kêu la, nhưng các bác sĩ dường như không thể đáp ứng hết tất cả ca bệnh.
Rất nhiều người có biểu hiện nghi là nhiễm Virus như sốt, khó thở đều đến kiểm tra, bởi vậy số lượng rất đông, chứ người nhiễm Virus thật thì cũng chỉ mấy trăm người.
Tuy rằng Phạm Ngọc Thành từ Việt Nam bay sang, rất có thể là không nhiễm Virus, nhưng ai có thể dám nói Virus chưa xuất hiện ở Việt Nam chứ, nó đã xuất hiện ở nhiều nước trên thế giới rồi mà...
Ông ta được đưa vào một gian phòng kín, lúc này cũng có mấy chục người ngồi trong căn phòng này, khuôn mặt ai nấy đều hết sức căng thẳng, không biết mình có bị dính Virus thật không, nhưng trái với hành động co mình lại, tránh tiếp xúc với người khác của mọi người, Phạm Ngọc Thành lại niềm nở tới chào hỏi.
“Xin chào, tôi là người Việt Nam, hôm nay xui quá, bị cảm sốt mà cũng bị bắt vào đây, bắt tay làm quen một cái được không?”
“Ông điên à, mau tránh ra!”
Giờ phút này ai nấy đều đang nghi ngờ người khác bị nhiễm Virus đây, bắt tay để bị lây Virus sao, hay tên này bị nhiễm thật nên muốn lây cho người khác, bọn họ giờ phút này chỉ muốn đánh cho tên này một trận, lòng cũng ác độc lắm a!
“Tôi chỉ muốn làm quen thôi mà!” Phạm Ngọc Thành quyết tâm rồi, ông đi vòng quanh tất cả mọi người, hy vọng có con virus nào đó bay ra ngoài không khí để ông nhiễm đi.
“Mau mau ngồi một chỗ, muốn ăn đòn hả ông già?” Một tên thanh niên to cao hét, hắn bị bắt vào đây đã rất bực tức rồi, bây giờ lại có người tâm trạng vui vẻ như vầy, còn có tâm trạng đi vòng quanh bắt tay làm quen mọi người, bộ muốn chọc điên hắn sao? Nhất là tên Phạm Ngọc Thành này còn không đeo khẩu trang, tên này bị nhiễm là chắc rồi.
“Mau mau cút ra một bên!” Tất cả mọi người đều hét, nhìn vào Phạm Ngọc Thành với ánh mắt đầy căm phẫn, nếu không phải trông ông ta cũng đã lớn tuổi, mọi người chắc chắn sẽ cho ông ta một trận.
Không bao lâu sau, sau khi từng người được đưa đi kiểm tra, cũng đã đến phiên Phạm Ngọc Thành, ông ta được gọi vào một phòng kín, để bác sĩ lấy máu xét nghiệm.
Bác sĩ còn hỏi thêm: “Ông là người Việt Nam à, tại sao lại đến Vũ Hán?”
“À... Tôi là Phó Giáo Sư ngành Virus, muốn đến để tìm hiểu loài Virus này!”
“Nước tôi hoàn toàn có đủ khả năng xử lý loài virus này, ông không cần phải nhọc tâm thế đâu!” Thấy người này cũng có học hàm cao, lại là người trong ngành, người này cũng đối xử tốt hơn.
“Thôi được rồi, ông ra ngoài đi, chút nữa sẽ có kết quả, nếu không bị nhiễm, ông nên về Việt Nam đi!” Người này khuyên nhủ, sau đó cho người dẫn Phạm Ngọc Thành đi ra.
Phạm Ngọc Thành dĩ nhiên biết mình không bị nhiễm, nhưng hắn đang lo nếu bị đuổi về Việt Nam thì phải làm sao đây, nên trước khi đi ra ngoài lại nói thêm: “Thật ra tôi lần này đến đây để thăm bà con là chính!”
“Ồ... Vậy chúc ông ăn Tết vui vẻ!” người này đành gạch gạch mấy cái vào văn kiện, rút lại quyết định sẽ nhờ người cho Phạm Ngọc Thành về nước, Phạm Ngọc Thành ở xa thấy vậy mà mừng hết lớn.
Sau một tiếng, kết quả đã có, Phạm Ngọc Thành nhận được thông báo mình âm tính, sau đó ông ta được cho ra ngoài bệnh viện, nhưng Phạm Ngọc Thành vừa rời khỏi bệnh viện không bao lâu, ông tìm một nhà vệ sinh công cộng, thay quần áo, sau đó đeo khẩu trang, quay lại bệnh viện, còn đẹo một bộ tóc giả, ông lần này đã chuẩn bị khá kỹ, nhất định phải nhiễm Virus mới được.
Ông ta sau đó liền đi vòng quanh bệnh viện, còn cố ý lấy kéo cắt một miếng nhỏ trên khẩu trang, để cho virus dễ bề xâm nhập, phải biết vùng ngoài bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân có thể nhiễm, chỉ cần đi vòng vòng một ngày là đã có thể lây rồi, khi mà không đeo khẩu trang.
Quả thật, người bệnh lúc này đã rất hoảng loạn rồi, khi mà số người chết nghe nói hôm nay lại tăng thêm mấy người, số ca nhiễm cũng tăng vài trăm, nhất là những người lớn tuổi càng dễ chết, bệnh viện hoàn toàn không đủ chỗ a!
“Tránh ra, mau tránh ra, để tôi vào!”
“Bác sĩ, xin khám cho tôi đi, tôi bị sốt nặng lắm!”
“Ai cho ông đụng vào tay tôi, bộ muốn hại người sao!”
“...”
Cảnh tượng rối loạn diễn ra khắp bễnh viện, làm Phạm Ngọc Thành cũng có chút hoảng.