Lúc này, ngoài ngõ hẻm, không khí rất căng thẳng, khi mà nhóm người của hai bang phái đang cầm súng kiềm chế lẫn nhau.
“Ba bọn bay có thể lên, nếu thắng được tao, bọn bay có thể rời đi!” Đúng như Nhân cá chép dự tính, Nam trọc sẵn sàng đấu với ba người.
Hoàng Việt lúc này ngồi ở trong nhà mà thầm cười lạnh, tên Nam trọc này quá kiêu căng, không phải là người đáng sợ, đáng lo là tên Dũng đại bàng, hắn rất muốn một súng bắn chết ngay tên này, nhưng tên này thấy đàn em của Nhân cá chép có súng thì đã chạy đi mất rồi...
“Được, để xem thực lực của mày đến đâu!” Nhân cá chép vừa nói xong, liền xông lên ngay, trưởng lão Khải và trưởng lão Quang cũng cùng tiến công, ba người tấn công ba mặt của Nam trọc, nhưng tên này vẫn bình chân như vại, không xem ba người Nhân cá chép ra gì.
Hoàng Việt thông qua lỗ hổng nhỏ trong căn nhà nhìn được rõ ràng màn giao chiến này, đại ca Nhân quả thật khi hồi phục chân trái thì rất mạnh, nhưng tên Nam trọc này quả thật rất kinh, khi mà hắn thong dong ứng đối ba người Nhân cá chép mà giống như không tốn chút sức nào.
“Chẳng lẽ, mày đã đột phá???” Nhân cá chép quát, sau vài chục giây không thể tạo được chút uy hiếp gì cho Nam trọc, hắn nghi ngờ tên này đã đột phá đến Minh Kính hậu kỳ cao giai đại thành.
Phải biết giữa tiểu thành và đại thành tuy chỉ là một nấc nhỏ trong một nấc của tiểu cảnh giới, nhưng cảnh giới càng lên cao càng khó tăng tiến, chính hắn cũng phải mất năm đế từ cảnh giới Minh Kính hậu kỳ trung giai tiểu thành đến Minh Kính hậu kỳ trung giai đại thành đó a!
“Hắc hắc... Mày không cần biết!” Nam trọc cười khà khà, sau đó nói tiếp: “Mới vừa rồi chỉ là làm nóng người, bộ bản lĩnh ba đứa tụi bay chỉ có thế sao???”
Nhân cá chép khá tức, nhưng cũng biết Nam trọc lợi hại, liền từ bỏ phòng thủ mà tập trung tấn công, dù gì hắn cũng biết sơ sơ về điểm yếu của phái Thiếu Lâm, muốn đả kích những yếu điểm của Nam trọc, có điều bàn về Thiếu Lâm thì Nam trọc tinh thông hơn Phi đen rất nhiều.
“Ha ha ha ha!” Nam trọc cười lớn khi mà ba người Nhân cá chép chẳng làm gì được hắn cả.
“Đmm!” Nhân cá chép nhịn không được chửi, hắn tức đến điên rồi...
Nam trọc thấy Nhân cá chép tức giận như vậy thì vô cùng khoái trá, hắn không tiếp tục tấn công mà cứ phòng thủ như vậy, muốn cho bọn Nhân cá chép nản lòng, muốn bọn hắn cảm nhận được cảm giác bất lực là như thế nào, cảm giác mà tên Nhân cá chép đã từng mang tới cho hắn...
Nhân cá chép giờ đây hoảng rồi, vốn cho rằng còn có một nửa khả năng chiến thắng, nhưng xem ra lần này không tránh được thất bại, mình thì không sao, nhưng thằng Việt thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ muốn nó chịu tội chung với mình sao???
Nam trọc sau khi thấy đã rồi, bắt đầu chán, lập tức, hắn phản công.
“Thôi sơn chưởng!” Nam trọc quát to, sau đó vỗ ra hai chưởng vào chân trái Nhân cá chép và vào nắm đấm của tên Quang, hai chưởng phát ra uy lực mạnh kinh người, làm Nhân cá chép và trưởng lão Quang bay ra xa mấy mét.
“Không xong!” Hoàng Việt lúc này ở trong nhà đã nhìn đủ rồi, nếu bây giờ mình không ra tay, chắc chắn anh Nhân sẽ khó thoát, lập tức, hắn từ Linh Điền Không Gian rút ra cây súng đặc chế, đang định ra ngoài thì mấy người đàn em của Nhân cá chép cản lại:
“Cậu Việt, cậu muốn đi đâu?”
“Em phải ra ngoài, không sao, em sẽ bắn yểm trợ anh Nhân!”
“Không được đâu, tên Nam trọc không sợ súng!” Đám người khuyên nhủ.
“Yên tâm!” Hoàng Việt tự tin nói, thấy Hoàng Việt đã kiên quyết như vậy, bọn họ cũng không nói thêm nhiều, dù gì bắn súng cũng có thể quấy nhiễu được tên Nam trọc...
Sau đó, hắn bước ra khỏi căn nhà, cầm theo khẩu súng đặc chế có hình dáng như chiếc điện thoại, lúc này Nam trọc vừa đánh ngã Nhân cá chép, đang chuẩn bị tung đòn triệt hạ đối phương.
“Không!!” Nhân cá chép thầm hét, nếu nhận một đòn này, chắc chắn hắn sẽ không đứng dậy nổi, đến lúc đó khác gì thịt cá trên thớt, mặc cho người xẻ thịt???
“Hề hề!” Nam trọc cười lạnh, đang muốn một đấm phế luôn chân trái của Nhân cá chép, bỗng nhiên một tiếng: “Pặc!” Vang lên, tiếng Pặc này rất nhỏ, nhỏ hơn nhiều so với tiếng súng giảm thanh bình thường, nhưng Nam trọc vẫn có thể nhận ra được.
“Hà hà!” Trong lòng suy nghĩ trong tíc tắc, Nam trọc cảm thấy hôm nay thật là muốn cười điên rồi, bộ bọn hắn không biết hắn gần như miễn dịch với súng đạn sao??
Mọi người cũng cho là vậy, nhất là những người đứng sau Hoàng Việt trong căn nhà, Nhân cá chép, những người nghe được thanh âm súng bắn đều cho rằng Hoàng Việt đây là làm chuyện phí công vô ích, tên Nam trọc này không đơn giản như hắn nghĩ...
Nhưng điều khiến tất cả mọi người khiếp đảm lại diễn ra, khi viên đạn bắn trúng vào đầu Nam trọc, tên này lập tức kêu la thảm thiết: “AAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!”
“Đại ca! Đại ca!” Đám đàn em thấy vậy thì cực kỳ khiếp sợ, lập tức nã súng vào trong nhà Hoàng Việt đang đứng, làm Hoàng Việt phải rút lui vào trong.
Sau đó, bọn hắn liền mang Nam trọc đi, người sau lúc này đang rên rỉ dưới nền đất đây, nếu nhìn kỹ, có thể thấy đầu của hắn bị lõm vào một lỗ sâu, may là không quá sâu, nhưng nhiêu đây chắc cũng đủ để động chạm đến dây thần kinh rồi.
“Ha ha ha ha!” Nhân cá chép cười khoái trá, xem ra hôm nay mình thoát rồi, tuy rằng ông muốn phế luôn tên Nam trọc nhưng ở đây còn có tay bắn tỉa, nên đành phải thu hồi tâm tư, lập tức chạy vào nhà dẫn Hoàng Việt lên xe sau đó rút.
...
Trên xe, sau khi đã về tới Tân Bình, Nhân cá chép lúc này mới bình tĩnh lại được, hỏi Hoàng Việt: “Việt, em xài súng gì mà lực bắn mạnh thế, phải biết tên Nam trọc đó đầu hắn là bộ phận cứng nhất cơ thể a!”
“Dạ, súng này là loại súng đặc biệt, do em tự chế ra!”
“CÁI GÌ!!!!” Nhân cá chép hoảng rồi, thằng nhóc này là thiên tài sao, phải biết bao nhiêu chuyên gia về súng nghiên cứu rất lâu cũng rất khó tìm ra súng có uy lực như vậy a, trừ khi là bắn súng kèm đạn xuyên giáp, mà loại súng này thì không bán ngoài thị trường, chỉ có trong quân đội mới có, còn ở chợ đen thì mấy năm mới ra một thanh, hơn nữa toàn bị những đại gia thứ thiệt mua sạch.
“Nếu anh thích, em có thể cho anh cây của em!”
Nhân cá chép nghe vậy thì mừng lắm, nhưng còn có chút băn khoăn: “Vậy còn chú em thì sao?”
“Em chế lại một cây là được!” Hoàng Việt cười hề hề.
“Tốt!” Nhân cá chép sau khi nhận lấy khẩu súng đặc chế từ tay Hoàng Việt, không ngừng trầm trồ, loại súng này quả thật ngụy trang như những chiếc smartphone a, không, chính xác hơn là loại máy tính bảng cỡ nhỏ.
Ngồi trong xe, lúc này trưởng lão Quang và trưởng lão Khải cũng nói: “Anh Nhân, em nghĩ nên phong cho em Việt làm vị trưởng lão thứ ba, cũng là vị trưởng lão cuối cùng!”
“Đúng, mày nói không sai, thằng Việt phải là trưởng lão mới xứng đáng, công trạng nó lập được quá nhiều!” Nhân cá chép rất đồng tình với ý kiến này, sau đó quay qua hỏi Hoàng Việt:
“Việt, em thấy sao???”
“Dạ, như thế cũng được ạ!” Hoàng Việt cười hề hề, làm trưởng lão cũng tốt thôi, dù gì với đẳng cấp của hắn bây giờ thì chiến lực không hề kém hai vị trưởng lão Quang và Khải à!
“À, sao hồi nãy chú mày không bắn chết nó luôn?” Nhân cá chép hỏi tiếp.
“Dạ, em sợ bắn chết hắn thì đàn em của hắn sẽ bị ép vào đường cùng, sẽ bắn anh ngay!” Dĩ nhiên, Hoàng Việt không hề nương tay, nhưng hắn không có lựa chọn a!
“Ừ nhỉ!” Nhân cá chép lẩm bẩm, xem ra mình đã suy nghĩ quá nông rồi...